Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Diệp Vũ Lăng nói cho tôi biết, có một cây trụ không gian ở khu lân cận Hương Đảo, là địa bàn của nhà họ Diệp bọn họ.

Nhà họ Diệp và mấy môn phái lớn cùng nhau tìm kiếm, đã tìm được một chút manh mối rồi.
Tôi khẽ gật đầu, nói với cô ấy nếu như tìm được thì nhất định phải mau chóng nói cho tôi biết, tôi sẽ sang đó nhìn xem, có lẽ lại cần sắc phong quân Trấn Ngục để canh giữ ở chỗ đó.
Cô ấy bỗng nhiên tiến lại gần đây, mặt hơi nhăn nhó, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: “Cậu làm sao mà thu phục được Chu Nguyên Hạo vậy?”
Mặt tôi đỏ lên: “Sao?”
Cô ấy dùng cằm chỉ chỉ về một phương hướng cách đó không xa.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đó là một tu sĩ trẻ tuổi dáng dấp anh tuấn, tu vi ngũ phẩm, sắc mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng.

Khí chất quanh thân anh ta và Chu Nguyên Hạo cũng có vài phần tương tự.
Tôi lập tức hiểu ra: “Coi trọng người ta rồi à?”
“Anh ta là con trai trưởng của nhà họ Cơ, là người thừa kế tương lai.” Diệp Vũ Lăng có chút mệt mỏi nói: “Nghe nói đến tận bây giờ anh ta vốn luôn không gần nữ sắc, hai mươi bảy tuổi mà ngay cả một người bạn gái cũng chưa từng có.


Lúc vừa mới bắt đầu tôi còn tưởng anh ta là gay nữa chứ, về sau tôi thông qua nghe ngóng mới biết được người ta cơ bản là một người cuồng công việc, cơ bản không có hứng thú với loại chuyện nam hoan nữ ái…”
Tôi im lặng không nói gì, tình huống này đúng là giống với Chu Nguyên Hạo.
“Khương Lăng, cậu truyền thụ một chút kinh nghiệm đi.” Diệp Vũ Lăng nói: “Vì hạnh phúc kiếp sau của tôi đấy mà.”
Tôi hắng giọng một cái: “Bí quyết của tôi chỉ có hai chữ.”
“Là gì vậy?” Cô ấy kích động hỏi.
“Lên giường mà thuần phục.”
Diệp Vũ Lăng lộ ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc, dùng biểu cảm giống như gặp quỷ nhìn tôi.

Trên mặt tôi không chút biến hóa nói tiếp: “Loại đàn ông như thế này, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là “ngoài lạnh trong nóng”.

Bề ngoài thì là một khối băng, nhưng trong lòng lại là núi lửa.


Để đối phó với những người như thế, không có gì tốt hơn lên giường để thu phục.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vũ Lăng hơi đỏ lên, có chút ngại ngùng nói: “Tôi chỉ mới tròn mười tám tuổi thôi mà…”
“Tuổi nhỏ thì càng tốt, nghé con mới sinh không sợ cọp.” Tôi trừng mắt nhìn cô ấy: “Nhớ kỹ, nhất định phải cứng cỏi, những tên đàn ông này đều là đồ hèn nhát, phải ngủ đến khi bọn họ thoải mái thì bọn họ mới chịu ngoan ngoãn được.”
Diệp Vũ Lăng bất chợt nhìn ra phía sau lưng tôi, lúng túng ho khan hai tiếng.

Tôi đột nhiên cảm thấy một trận run rẩy sau lưng, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là ông lớn Chu đang đứng ở sau lưng tôi, còn đang nhíu mày nhìn tôi.
Diệp Vũ Lăng đặc biệt thức thời rời đi, ông lớn Chu ngồi vào chỗ bên cạnh của tôi, ôm lấy tôi nói: “Sao hả? Muốn lên giường thu phục anh à?”
Tôi không sợ chết nói: “Chẳng lẽ kiếp trước không phải anh bị em lên giường thuần phục à?”
Sau đó, hai chúng tôi bắt đầu nhớ tới chuyện xảy ra bên trong hồ dung nham kia.

Chu Nguyên Hạo khẽ vuốt cằm nói: “Khoan hãy nói, lần đó thật sự là có một loại phong vị khác, hay là chúng ta thử lại lần nữa được không?”
Phụt! Tôi xém chút phun luôn tôm hùm trong miệng ra: “Quên đi, đời này em không còn có khẩu vị nặng như vậy nữa rồi.”
Anh ấy đột nhiên nở nụ cười ái muội với tôi, nhân lúc tôi không chú ý, lôi kéo tôi ra ngoài sảnh tiệc, đi tới nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở chỗ này là cấp bậc năm sao, bên ngoài có một cái phòng nghỉ nhỏ, còn phối ghế sofa màu đỏ.

Anh ấy trực tiếp khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, sau đó lập tức bổ nhào vào tôi.
Tên lưu manh này, chẳng lẽ anh ấy là gia súc đó sao? Tôi chỉ mới nói mấy câu như vậy, lập tức trêu chọc tới anh ấy rồi hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận