Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Con mẹ nó!
Trước mặt mọi người, ban ngày ban mặt, các người lại dám tuyên truyền nội dung đồi truỵ! Khoan đã, bây giờ không phải ban ngày, nhưng mà cũng không cần để ý loại chi tiết này.

Bạn gái người ta còn đang ở cách vách, vậy mà cô ta dám cởi quần áo quyến rũ bạn trai người ta, chuyện này thì người có giỏi nhịn cũng không ai nhịn được!
Mặc dù dưới đáy lòng tôi ra sức phỉ nhổ, nhưng lại không động đậy.

Tôi muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Chu Nguyên Hạo muốn làm gì.
Mợ chủ Lục đã cởi bỏ áo khoác, để lộ cái yếm màu đỏ.

Da thịt cô ta trắng mịn như tuyết, tư thái tươi đẹp, phong tình vạn chủng.

Cho dù là thánh nhân, có lẽ cũng phải bó tay chịu trói ở trước mặt cô ta thôi.
Cô ta lắc lư dưỡn dẹo đến trước mặt Chu Nguyên Hạo, đưa hai cánh tay giống như ngó sen vòng qua cổ của Chu Nguyên Hạo, nỉ non ở bên tai anh: “Đại nhân, em nóng quá…”
“Vận Nhi, cô thật sự rất đẹp.” Chu Nguyên Hạo khẽ cười nói: “Nhưng mà tôi cũng không dám đụng vào cô.


Nếu như tôi đụng, tu vi của tôi e là sẽ bị cô hút đi một phần, như vậy thì cô có thể đột phá quỷ vương rồi, không phải sao?”
Mợ chủ Lục lập tức thay đổi sắc mặt.

Một khắc sau, Chu Nguyên Hạo ra tay, cô ta vội vàng lùi về phía sau.

Nhưng Chu Nguyên Hạo đánh một tia sấm sét vào trên người cô ta, khiến cô ta ngã xuống đất.

Sấm sét không ngừng loé lên ở trên người cô ta, biểu cảm của cô ta hết sức thống khổ, cao giọng hét to.
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: “Sao tôi có thể để ý đến phụ nữ như cô được cơ chứ? Ở trước mặt Khương Lăng của tôi, cô có xách giày cho cô ấy thì cũng không xứng.”
Mợ chủ Lục trợn tròn mắt, cao giọng rống lên.

Bỗng nhiên cô ta lấy ra một cây gậy gỗ nhỏ, dùng sức vung lên.
“Rầm”! Một tiếng động lớn vang lên, sấm sét của Chu Nguyên Hạo bị cô ta đánh tan.


Cô ta nhân cơ hội tung người, chạy thục mạng ra ngoài cửa.
Vẻ mặt Chu Nguyên Hạo lộ rõ sự sửng sốt, nhưng không đuổi theo.
Trầm mặc chốc lát, anh nói: “Được rồi, nhìn lâu như vậy rồi, ra đi.”
Tôi đi vào phòng anh, mặt mũi khó chịu: “Thì sao nào? Nếu như em không thấy, có phải anh sẽ chuẩn bị ra tay hay không đó?”
Chu Nguyên Hạo đưa tay mò vào trong ngực tôi, cười nói: “Em ghen đấy à?”
Tôi cả giận nói: “Ai ghen cơ? Ghen với một nữ quỷ à? Nhưng mà em là tướng quân Phi Viêm đấy, như vậy không phải là hạ thấp mình sao?”
Chu Nguyên Hạo đắc ý nói: “Anh đường đường là quỷ đế, có nhiều ong bướm dâng tới cửa như vậy là chuyện rất bình thường, chỉ cần anh thủ thân như ngọc là được rồi mà.”
“Hừm.” Tôi liếc mắt, nói: “Tại sao anh không đuổi theo cô ta?”
Chu Nguyên Hạo trầm mặc trong chốc lát, nói: “Em thấy cái cây gậy gỗ mà cô ta lấy ra không?”
Tôi gật đầu nói: “Thứ đó có uy lực rất lớn, là pháp khí gì sao?”
Chu Nguyên Hạo nói: “Đó là đồ của cửa Phật, gậy gỗ đập cá.”
“Gậy gỗ đập cá đều có sức mạnh lớn như vậy sao? Xem ra là đồ của vị cao tăng đắc đạo kia rồi.” Tôi nói: “Chẳng lẽ là vị tú tài xuất gia ở Chùa Bồ Đề năm trăm năm trước hay sao?”
Chu Nguyên Hạo lại trầm mặc một hồi, tôi thấy lạ bèn hỏi: “Sao hôm nay anh lại ấp úng vậy?”
Chu Nguyên Hạo cười khổ: “Anh đã từng nhìn thấy cây gậy gỗ đập cá ở chỗ sư phụ.” Tôi ngây ngốc.
Sư phụ của Chu Nguyên Hạo, chẳng phải là đại sư Tín Thiện sao?
Tôi nhất thời bối rối, chẳng lẽ đại sư Tín Thiện chính là vị tú tài của năm trăm năm trước sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận