“Cái gì? Một tỷ hai?” Hoắc Khương Đạt kinh hãi nói: “Cô Khương, cô thấy đó kinh phí của chúng tôi cũng không có nhiều lắm, có thể…”
Tôi hơi híp mắt, lần trước lúc gặp anh ta, rõ ràng là nghiêm túc như vậy, lần này sao lại biến thành một người nhiều lời như thế, lại còn trả giá nữa chứ.
Tôi mỉm cười nói: “Tổ trưởng Hoắc, một tỷ hai đã là giá cả tình cảm rồi đấy.
Ở hội bán đấu giá, tôi bán tận một tỷ rưỡi đó.
Nếu không phải tôi thấy sắp sửa đánh một trận ác liệt, tôi cũng sẽ không giảm giá cho mọi người đâu.
Huống chi khu quản lý trực thuộc các anh tất cả đều là khu vực phồn hoa nhất Hoa Quốc, vậy mà còn than nghèo than khổ ở trước mặt tôi.”
Hoặc Khương Đạt cười khổ một tiếng: “Được rồi, một tỷ hai thì một tỷ hai, cô Khương quả nhiên ăn nói khéo léo.
Cô có bao nhiêu lá?”
Tôi trực tiếp lấy ra một chồng, đưa cho anh ta.
Anh ta tức khắc kinh ngạc.
Một chồng!
Nguyên một chồng bùa!
Anh ta đếm đếm, lại có đến hơn năm mươi lá, anh ta kinh ngạc đến nỗi cằm cũng sắp rơi xuống rồi.
Phải biết, trong tổ của bọn họ cũng có thầy vẽ bùa, cùng lắm cũng chỉ biết vẽ bùa chú nhất phẩm, lá nào nhị phẩm là đã xem như vượt xa khả năng bình thường rồi.
Mà cho dù là nhất phẩm thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ có khoảng mười tấm mà thôi.
Mà hiện tại bùa chú tam phẩm ở đây lại có nhiều như thế, anh ta chấn động đến độ con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài rồi.
“Anh đưa tiền mặt hay là chuyển tiền đây?” Tôi cười híp mắt hỏi.
Hoắc Khương Đạt lập tức hỏi tôi số tài khoản ngân hàng, rất nhanh đã chuyển tiền vào rồi.
Trong lòng tôi không kiềm được thán phục, không nghĩ tới tôi học vẽ nhiều năm như vậy, đi vẽ bùa quỷ lại kiếm được nhiều tiền nhất.
Chu Nguyên Hạo chọn lựa mười chiến sĩ, người nào cũng đứng nghiêm trang, tuổi tác không lớn, tinh thần hăng hái phấn chấn, trên người tràn ngập khí khái hào hùng của binh lính trẻ.
Nhìn những thiếu niên này, ngực tôi có hơi đau.
Nếu như có thể, tôi thật sự không hy vọng thanh xuân và tiền đồ của bọn họ bị chôn vùi nơi đây.
Người đã đến đông đủ, chúng tôi bắt đầu tiến vào núi dưới sự hướng dẫn của chú ba Diệp.
Đường núi không dễ đi lắm, ở trong cụm núi cao lớn có một ngôi chùa dần dần hiện ra.
“Chờ một chút.” Chu Nguyên Hạo giơ tay lên, ngăn cản mọi người tiến lên, sau đó gọi Lý Đức Trọng tới, dặn dò bên tai anh ta mấy câu, rồi nói: “Mọi người đi tìm ổ quỷ trước, nơi này để tôi xử lý cho.”
Mọi người cũng nhìn ra ngôi chùa kia hình như có chút không đúng, bèn tuân theo mệnh lệnh.
Sau khi nhóm người xuất phát từ chỗ chúng tôi, Chu Nguyên Hạo mơ hồ được mọi người tín nhiệm, tất cả mọi người không tụ chủ bị khí thế của anh thuyết phục.
Tôi có chút không phục, kiếp trước rõ ràng tôi cũng là một tướng quân, thuộc hạ trong tay là mười triệu quân Trấn Ngục, năm đó tôi cưỡi một con ngựa cao lớn màu đen, trong tay cầm thanh đao Yến Nguyệt, sau lưng cực nhiều hùng binh, rạng ngời cỡ nào, khí thế cỡ nào.
Tại sao đời này tôi lại là một cô gái mảnh khảnh nhỏ nhắn, hoàn toàn không có chút khí phách bá vương nào vậy.
“Em đi cùng anh.” Tôi tiến lên trước nói.
Chu Nguyên Hạo quay đầu nhìn tôi, gật đầu một cái.
Cao Thanh Hoàng có chút không cam lòng, hình như muốn đi cùng chúng tôi, bị Tống Anh đè bả vai xuống, cười như không cười nói: “Anh Cao, không ngờ anh có sở thích làm kỳ đà cản mũi đấy.”
Cao Thanh Hoàng nhíu hàng mày kiếm, tôn nghiêm và thân phận của anh ta không cho phép anh ta làm ra chuyện hổ thẹn với thân phận của mình, cho dù không cam tâm đi nữa, cũng chỉ có thể đi theo bộ đội cùng đến ổ quỷ mà thôi.