Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Lý Đức Trọng nở nụ cười cay đắng, nói: “Nếu tôi còn sống sẽ trở thành gánh nặng cho bố mẹ tôi suốt đời, tốt hơn là chết đi, họ vẫn có thể nhận được một khoản trợ cấp lớn, em gái tôi cũng có thể sống tốt hơn.
Làm ơn, hai người hãy thành toàn cho tôi.”
Tôi chỉ cảm thấy ngực mình đau thắt một trận, còn muốn nói cái gì an ủi anh ta, không nói nên lời, Chu Nguyên Hạo đè bả vai tôi lại, nói: “Khương Lăng, để anh.”
Tôi chậm rãi lui ra, Chu Nguyên Hạo đi tới trước mặt anh ta, nhẹ nhàng nâng đầu anh ta lên, trên mặt Lý Đức Trọng lộ ra một nụ cười tươi, nhẹ giọng nói: “Cố vấn Chu, cảm ơn.”
Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng dùng sức, răng rắc một tiếng, vặn gãy cổ Lý Đức Trọng.

Tay của tôi nắm chặt thành nắm đấm, móng tay của tôi đâm vào thịt.


Trong lồng ngực tôi tràn ngập sát khí, lúc này sắc mặt tôi nhất định rất đáng sợ.
Giết!
Tôi muốn giết Đường Vận Nhi, tôi phải giết con của cô ta, tôi mặc kệ bọn họ và Đại sư Tín Thiện có quan hệ gì hay không, hôm nay Khương Lăng tôi xin thề, nhất định phải chém chết bọn họ dưới đao này!
Các quỷ vật trên không trung bay múa, tựa hồ nhận ra sát ý trên người tôi, tất cả bọn chúng đều lộ ra vẻ sợ hãi, nhao nhao chạy bốn phương tám hướng.
“Đừng hòng có thể chạy trốn!” Tôi rống to một tiếng, thân hình chợt bay lên, phiêu phù giữa không trung, lấy ra cái chuông Vân Kỳ đã chữa trị cho tôi, chuông thu hồn.
Cái chuông này có thể hấp thu quỷ hồn, sau khi hút vào, có thể trực tiếp tiêu diệt quỷ hồn, cũng có thể làm một cái bình chứa, đem quỷ vật đặt ở bên trong, đưa đi siêu độ.

Tôi truyền toàn bộ linh khí vào trong để thu phục hồn linh, cái chuông đột nhiên vang lên tiếng “đinh linh linh”, lấy tôi làm trung tâm, từng luồng năng lượng tỏa ra, ở giữa không trung hình thành một vòng xoáy thật lớn.

Đám quỷ vật thét chói tai chạy toán loạn khắp nơi, lại bị vòng xoáy giống như cơn lốc xoáy này cuốn vào, hút vào trong chuông.

Đừng nhìn cái chuông này chỉ có kích thước bằng nắm đấm, nhưng nó có thể chứa vô số quỷ vật, những quỷ hồn thống khổ giãy dụa, tôi nghe thấy bọn chúng đang cầu xin tôi tha thứ.

Sắc mặt tôi lạnh như băng, bây giờ mới cầu xin tha thứ sao, đã quá muộn rồi.


Hôm nay, ở chỗ này tất cả chúng nó đều phải hồn bay phách tán.

Toàn bộ vòng xoáy bị hút vào trong chuông, quỷ vật chung quanh cũng đều bị hút sạch sẽ.
Tôi nghe thấy thanh âm trong chuông, ngàn vạn quỷ hồn đang gào khóc, tôi cũng không hề mềm lòng chút nào, lần thứ hai truyền linh khí vào trong đó, trong ánh mắt tôi hiện lên sát khí: “Tất cả đều đi chết đi.”
Tiếng khóc trong chuông ngày càng thêm thảm thiết, tất cả quỷ hồn bên trong đều bắt đầu tan chảy, dần dần, tiếng kêu thảm thiết nhỏ xuống, những quỷ vật đó, tất cả đều hóa thành một bãi mủ.

Tay tôi run lên, trong chuông phun ra một đống mủ lớn, trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối kinh tởm.

Thân thể tôi lắc lư một chút, hai chân mềm nhũn, ngã xuống.

Chu Nguyên Hạo ôm lấy tôi từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận đấy.” “Em không sao.” Đầu tôi có chút đau, thân thể mềm nhũn, đây là biểu hiện của việc dùng linh khí quá mức.
Trước tiên, Chu Nguyên Hạo cho tôi uống đan dược để bổ sung linh khí, lại truyền thêm linh khí vào thân thể tôi, tôi cản anh lại, nói: “Lát nữa còn có một trận chiến khó khăn hơn, em đừng để lãng phí linh lực.”
“Ngoan, nghe lời anh đi.” Anh đè tôi lại, tiếp tục truyền linh khí cho tôi, tôi cúi đầu thở dài, tựa đầu vào ngực anh: “Nguyên Hạo, nếu như chúng ta không có đi đến chùa Bồ Đề thì…”
“Trên đời này không có nhiều nếu như như vậy.” Chu Nguyên Hạo nói: “Đã làm rồi thì đừng hối hận.”
Trên mặt tôi hiện nên một tia áy náy, Chu Nguyên Hạo an ủi: “Huống chi, chúng ta không phải cũng nhận lại được một thông tin vô cùng quan trọng hay sao?”
Phải, thông tin đó rất quan trọng, chính là thứ bên trong Đá hắc quang kia rốt cuộc là gì chứ?
Đột nhiên, trên đỉnh đầu tôi vang lên một tiếng sấm nổ, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện vô số tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào thi thể của những binh lính kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận