Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Cả hai người thân thể toàn là máu, xem ra đúng là họ đã dùng hết sức lực để phá vỡ không gian ma quỷ của hồn ma họ Đoàn đó.

Nhóm người tu hành đi theo phía sau chạy đến, nhìn thấy trước mặt toàn là vết thương, đều có chút ngẩn người.
Cao Thanh Hoàng nhíu mày nói: “Khương Lăng, Quỷ Vương kia đâu rồi?”
“Đã bị Đại sư Tín Thiện thu phục rồi.” Tôi nói.
Cao Thanh Hoàng liếc mắt nhìn Đại sư Tín Thiện một cái, hai tay chắp trước ngực rồi chào.


“Anh Năm!” Các thành viên trong nhà họ Diệp nhào tới chỗ cái đầu bị ăn sạch não kia mà gào khóc, mà Hoắc Khương Đạt cũng ôm lấy đầu của cấp dưới, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Một người trẻ tuổi của nhà họ Diệp đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào Đại sư Tín Thiện, nói: “Ông lợi hại như thế thì vì sao ông không xuất hiện sớm một chút? Hiện giờ cột trụ không gian cũng đã bị phá huỷ rồi, người cũng đã chết, ông lại đến đây để làm gì chứ?”
“Dục Viễn, bình tĩnh một chút.” Chú ba nhà họ Diệp vội vàng đi lại giữ chặt anh ta lại.
“Chú ba, làm sao con có thể bình tĩnh được? Người chết chính là bố của con đấy.” Người thanh niên trẻ tuổi ôm đầu, gào khóc.
Đại sư Tín Thiện vẫn không nói lại, chờ cho anh ta chỉ trích xong mới cúi đầu thở dài nói: “Tôi… Đến chậm, ý trời đã muốn như vậy rồi thì không ai có thể thay đổi được.”
Ông ấy quay đầu nhìn về phía tôi nói: “Bần tăng đã tu hành nhiều năm, cũng đã từng soi được thiên cơ, việc cứu vớt cơ duyên phàm trần đều nằm trên người của nữ thí chủ.”
Tôi gật đầu nói: “Thầy cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Người thanh niên trẻ tuổi kia lại chạy lại, ngăn cản đại sư Tín Thiện nói: “Đại sư Tín Thiện, ông hãy giao tất cả ba con quỷ cho tôi đi, tôi sẽ đi báo thù cho bố của mình.”
Đại sư Tín Thiện nói: “Trời cao có đức hiếu sinh, oan oan tương báo biết khi nào mới hết, thí chủ vẫn nên để cho tôi dẫn bọn chúng trở về làm lễ cầu siêu đi.”
Người thanh niên trẻ tuổi tức giận nói: “Bọn họ làm nhiều việc ác, hãm hại bao nhiêu người, dựa vào đâu mà phải được chết một cách yên lành cơ chứ? Tôi phải khiến cho tất cả bọn họ đều trở thành cát bụi mới hả.”

Đại sư Tín Thiện thở dài nói: “Nếu như thí chủ cố chấp muốn như thế, tôi sẽ cho thí chủ một sự công bằng.” Vừa dứt lời, ông ấy rạch một đường trên cánh tay trái của mình, cả cánh tay rơi xuống đất, máu tươi văng khắp nơi.

“Sư phụ!” Chu Nguyên Hạo hét lớn, lập tức chạy tới, điểm bốn huyệt lớn ở trên miệng vết thương đang không ngừng chảy máu tươi của ông.
Đại sư Tín Thiện khoát tay áo nói: “Thầy không sao.

Việc này do thầy gây ra, bọn họ coi như là vì thầy mà chết, đây cũng là thầy phải trả giá.”
Người thanh niên trẻ tuổi cắn răng nói: “Ông hòa thượng, bố tôi chết thảm, thế nhưng ông chỉ chặt đứt một cánh tay, chẳng lẽ một cánh tay này có thể xứng với nhiều tính mạng như vậy được sao?” Trong ánh mắt của Chu Nguyên Hạo ngập tràn sự tức giận, ánh mắt lạnh lẽo như băng, người thanh niên trẻ tuổi cảm nhận được sau lưng mình rợn cả sống lưng, sắc mặt trắng bệch lui về phía sau vài bước.

Chu Nguyên Hạo lớn tiếng nói: “Bên trong ổ quỷ này có một Quỷ Vương cao cấp và hai Quỷ Vương trung cấp, thực lực như vậy thì cho dù có là cao thủ đứng đầu Hoa Quốc đến đây cũng không thể thoát được cái chết, vốn dĩ hôm nay tất cả các người đều phải chết ở chỗ này, là sư phụ của tôi đã cứu mạng các người.

Các người không cảm ơn thì thôi, còn cố ý gây sự.”
Trên người anh đã tràn ngập sát khí nói: “Nếu ai còn dám thúc ép sư phụ của tôi, Chu Nguyên Hạo tôi sẽ lập tức lấy đi tính mạng của người đó tại đây.”
Chú ba nhà họ Diệp vội vã chạy tới, đẩy người thanh niên trẻ tuổi ra nói: “Cậu Chu, đại sư Tín Thiện, tên nhóc này còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, mong hai người hãy bao dung độ lượng.” Chuyện đùa giỡn gì vậy, vị đại sư này có thể dễ dàng thu phục ba Quỷ Vương, làm sao bọn họ có thể trêu chọc người như thế được, người ta cũng đã tự chặt đứt cánh tay của mình rồi, đã cho mình mặt mũi rồi, nếu lại đi quấy rầy thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận