Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Tôi dùng bùa chú thu hồi lại quân Trấn Ngục, Ngô Băng Nhi chần chừ một chút, lấy một viên đan dược cho tôi: “Cái này cho cô, xem như quà cảm ơn.”
Tôi ngửi một cái, đan dược mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, cười nói: “Là Thuốc Băng Tâm sao?”
Ngô Băng Nhi biểu cảm kinh ngạc: “Cô cũng biết Thuốc Băng Tâm sao?”
Thuốc Băng Tâm là một loại đan dược chữa thương cao cấp, trong đó có một dược liệu chính, tên là “Băng Tâm”.

Thuốc Băng Tâm rất hiếm thấy ở thời cổ đại, nhưng phương thuốc cũng đã thất truyền từ lâu, hiện tại số lượng Thuốc Băng Tâm đều được truyền lại từ thời cổ đại, vô cùng trân quý.
Chỉ có điều, trong nhà tôi vẫn còn nhiều Thuốc Băng Tâm mà, có dùng như kẹo đường mà ăn cũng được.
Tôi cười nhạt nói: “Cảm ơn đan dược của cô.”

Ngô Băng Nhi khẽ hất cằm, nói: “Hai chúng ta không ai nợ ai.”
Hàn Vũ Sâm nói: “Đáng tiếc, lần này chúng ta không thể tìm được cột trụ không gian.”
Uông Lạc cười nói: “Mọi người cũng đến được chỗ tốt, lần này chúng ta giết một quỷ vương, phá huỷ không gian quỷ của anh ta, tiêu diệt quỷ vật ở trong toà thành cổ, đây chính là công lao cực lớn rồi.”
Ánh mắt Ngô Băng Nhi nhìn qua mấy người chúng tôi, dùng giọng điệu bố thí mà nói: “Đợi sau khi trở về, tôi sẽ báo cáo lên trên, xin ban thưởng cho các người.

Phần thưởng lần này rất có khả năng là thuốc hoặc là pháp khí.”
Nói đến đây, cô ta có chút đắc ý, muốn nhìn thấy sự ngạc nhiên vui mừng của chúng tôi.

Nhưng nhìn qua một vòng, chỉ nhìn thấy sự hờ hững trên gương mặt chúng tôi, thậm chí cô ta còn có thể nhìn thấy mấy phần giễu cợt trên mặt của Mạc Thiên Phàm nữa.

Cô ta khẽ cau mày, như thể không thể hiểu nổi, bởi vì ở hiện tại, thuốc và pháp khí trong mắt mọi người được xem như một món bảo bối, những viên thuốc chữa bệnh có thể kiếm ra tiền hoặc là hại người đều có thể làm được, vậy mà chúng tôi lại hoàn toàn không có để tâm chút nào cả.

Cô ta làm sao biết được, những người ở đây, ai mà chả có một ngàn tám trăm viên thuốc trong tay chứ.
Vố dĩ Nguyệt Hy đang ăn cây kẹo hồ lô trong tay Mạc Thiên Phàm, cái lưỡi nhỏ hồng hồng đang liếm liếm lên cây kẹo nhiều màu sắc, đột nhiên, con bé dừng động tác lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt bắn ra một luồng ánh sáng màu vàng kim, đánh xuống mặt đất cách xa cả trăm mét.
Tiếp đến, sa mạc bắt đầu rung lên, Uông Lạc giật hết cả mình: “Động đất à?”

Dựa vào nơi mà mắt Nguyệt Hy bắn ra ánh sáng vàng chói, cát dưới đất bắt đầu chảy ra, có một thứ gì đó màu đen dần dần nổi lên.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà không nói nên lời.
Là cột trụ không gian! Đúng thật là cột trụ không gian!
Cột trụ không gian càng lúc càng cao, cao dần lên đến hơn ba mươi mét mới dừng lại, chúng tôi ngước đầu lên nhìn cái thứ to lớn khổng lồ này, trong số bốn cột trụ không gian, nó chính là cây trụ cao nhất to nhất, giống như một con quái thú khổng lồ vậy.

Chữ phù văn ánh vàng kim sáng rực trên đá đen, trong nhất thời, ánh sáng vàng rực rỡ, cùng lúc đó, những tia nắng mặt trời đầu tiên ở phía chân trời xa kia dần bắn ra, phản chiếu lẫn nhau như một phép màu.
Uông Lạc cảm thán nói: “Liên minh địa ngục đã tìm lâu đến vậy nhưng không thể nào tìm ra được cột trụ không gian này, không ngờ rằng vậy mà nó lại nằm ngay bên dưới thành phố quỷ.”
Ngô Băng Nhi quay đầu lại nhìn vào Nguyệt Hy, lúc này Nguyệt Hy đã phục hồi lại trạng thái bình thường, đang vui vẻ ăn kẹo ngọt.


Cô ta nhìn vào ánh mắt của Nguyệt Hy, như đang nhìn vào một vật thí nghiệm.
Tôi nheo mắt lại, có hơi không vui.
Ngô Băng Nhi lời đầy ẩn ý nói: “Con gái cô quả là thiên tài đặc biệt đấy.”
Tôi lạnh lùng nói: “Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Ngô Băng Nhi nhàn nhạt liếc nhìn tôi, trong ánh mắt đó, ẩn chứa đầy ý tứ sâu xa.
Vân Kỳ hỏi nhỏ tôi: “Có cần ra tay luôn không?”
Tôi do dự một lúc, cuối cùng thở dài một hơi, tôi vẫn là quá mềm lòng rồi, từ đầu đến cuối những việc như giết người bịt miệng vẫn không xuống tay được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận