Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Chu Nguyên Hạo gật đầu nói: “Thế giới này không có người tu đạo, cho nên cái túi Giới Tử này nhất định là đồ của thế giới song song kia.

Hơn ba ngàn năm về trước đã từng có người của thế giới chúng ta qua đến nơi này mới lưu lại vật này.”
Tôi chuyển sang hưng phấn, tuy là nói gánh không nổi thương nhân ở hai thế giới, nhưng mà đem ít của lạ trở về cũng có thể kiếm được một khoản lớn.
Giống như ở thế giới của chúng tôi, công việc ở viện bảo tàng này cũng đều đầu tắt mặt tối.

Chu Nguyên Hạo quyên góp một khoản tiền lớn, cả viện bảo tàng này lại hào hứng xem chúng tôi giống như là thần tài, mặt ai cũng đều ngập tràn vẻ nịnh hót, cười đến chả thấy Tổ Quốc ở đâu nữa.

Viện trưởng của viện bảo tàng dắt chúng tôi đi tham quan bảo tàng.

Cả đám đi tới phòng trưng bày bảo vật, ở bên trong đều là bảo vật vô cùng quý giá từ thời thượng cổ.
Bỗng nhiên, tôi dừng bước nhìn một bảo vật được đặt bên trong lồng kính thuỷ tinh ở giữa phòng trưng bày, đó là một cái mâm bằng đồng thau, phía trên có khắc hoa văn thời cổ.

Hoa văn ấy thoạt nhìn giống như là một loại thần thú thượng cổ có mặt hình người, phía trên đầu lại có một cái sừng dài.
“Cái mâm đồng thau này là bảo vật số một quốc gia, không ai biết nó rốt cuộc xuất xứ từ khoảng thời gian nào.” Viện trưởng nói: “Khắp cả nước cũng chỉ có ở đây mới thấy, những nơi khác không thấy được đâu.”
“Thần thú ở phía trên đó là?” Tôi tò mò hỏi, cứ cảm giác hình như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng không thể nào nhớ ra được.
Viện trưởng cười một tràng dài, nói: “Điều đáng kinh ngạc của cái mâm đồng thau này chính là con thần thú được khắc trên đó.

Trong lịch sử không có bất kỳ ghi chép nào về loại thần thú đó cả, cũng chưa từng nhìn thấy nó được khắc ở bất cứ dụng cụ nào khác cả.

Chữ viết trong mâm đó cũng không biết tới từ thời đại nào, cho tới nay cũng không có ai dịch ra được.”

Bên trong mặt của mâm đồng thau này kỳ thật có khắc chi chít chữ viết, nhưng tôi không biết nên cũng không có nhìn kỹ tới.
Đi tới chỗ cái túi đựng, tôi hỏi xuất xứ của cái túi, viện trưởng nói cái túi này là được khai quật ở bên trong ngôi mộ cổ từ ba ngàn năm về trước.
Đó là một khu nghĩa trang hoàng tộc, người được mai táng trong đó là một vị vua rất nổi tiếng trong lịch sử.

Bên cạnh vị vua đó còn có một vị thầy cúng, người thầy cúng đó phép thuật cao siêu, có thể hàng yêu trừ ma.

Dưới sự trợ thủ đắc lực của ông ta, vị vua này đã diệt trừ được tên quan lại lạm quyền trong triều, lấy lại được bờ cõi nước nhà đã mất trong tay của bố mình và trở thành một vì vua anh minh sáng suốt.
Thế nhưng vào lúc vị vua đó già đi, nghi ngờ vị thầy cúng này nên đã lừa ông ta tới trong cung vua, vu cáo rằng ông ta muốn tạo phản mà mang đi giết chết.
Sau khi thầy cúng chết, tất cả mọi thứ của ông ta đều bị tiêu huỷ, chỉ còn chừa lại cái túi này, nghe nói đó là bảo vật mà ông ta dâng lên cho quân vương.
Tôi hỏi: “Bảo vật này có gì đặc biệt cơ chứ?”

Viện trưởng viện bảo tàng cười nói: “Lúc đào được nó, thành viên đội khảo cổ chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra, không hề có điều gì đặc biệt, so với cái túi bình thường thì không khác là bao, bên trong cũng không đựng bất cứ thứ gì.

Chuyện của thầy cúng, nói sao đi chăng nữa cũng là truyền thuyết thần thoại, không thể tin là thật được.”
Tôi đưa sức mạnh tinh thần của mình vào trong lồng kính thuỷ tinh, cảm giác trong chiếc túi có dao động một chút năng lượng.
Trước lúc túi Giới Tử chưa nhận chủ, trong mắt người khác thì nó so với cái túi bình thường còn bình thường hơn, như vậy nên lần này chúng tôi nhặt được món hời rồi, nếu không phải bị người phát hiện, không chừng đã sớm rơi vào tay vị quan to có chức vị nào đó rồi.
Đi tham quan trong viện bảo tàng nửa ngày, viện trưởng nhiệt tình mời chúng tôi ăn cơm trong căng tin của viện, vừa mới tìm vị trí ngồi xuống, thức ăn bắt đầu được mang lên, bỗng nhiên, đáy lòng tôi cảm thấy khá bất an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận