Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Chu Nguyên Hạo nắm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi sang bên cạnh, sau đó cầm đôi đũa trên bàn lên, phóng nó về phía khuôn mặt của nữ phục vụ.

Nữ phục vụ sợ đến đơ người, khi đôi đũa lại gần khuôn mặt cô ta ngay lập tức bị chếch hướng, đâm vào khoảng không phía sau cô ta.

“Á!” Từ trong khoảng không vọng lên tiếng rên, sau đó trên mặt đất xuất hiện vũng máu, sắc mặt nữ phục vụ bị dọa đến trắng bệch, trên khuôn mặt xuất hiện một đường rạch nhỏ, một giọt máu đỏ tươi lăn xuống, bát canh trong tay cũng rơi xuống nền.

“Có kẻ giết người!” Hai vệ sĩ mà Chu Nguyên Hạo mang đến la lớn, lấy súng lúc bắn tới tấp vào trong khoảng không, viện trưởng viện bảo tàng và vài vị cấp trên lập tức trốn xuống gầm bàn.

Chu Nguyên Hạo nhanh chóng kéo tôi chạy ra ngoài, ngay sau đó hai tên vệ sĩ kia bị sợi dây mảnh điêu luyện cắt lìa đầu.

Chúng tôi chạy thẳng vào trong viện bảo tàng, tôi mở con mắt âm dương dò xét, có thể nhìn thấy ngoại hình của tên ẩn thân kia, dáng vẻ của cậu ta cực kỳ nhỏ gầy, thoạt nhìn vẫn còn là thiếu niên, trên cánh tay quấn từng vòng từng vòng dây đồng sợi mảnh màu đen.


Tôi và Chu Nguyên Hạo liếc mắt ra hiệu, khi thiếu niên kia xông đến, dùng sợi dây mảnh màu đen tấn công, đánh đến mặt chúng tôi, lập tức chúng tôi cúi người xuống, tránh thoát khỏi đòn tấn công này, đồng thời dây đồng đánh trúng lồng kính thuỷ tinh sau lưng chúng tôi, thế mà lại khiến kính chống đạn tan nát.

Hú hú hú…
Tiếng còi báo động kêu đinh tai nhức óc, chúng tôi vòng tới vòng lui giữa các gian trưng bày, thiếu niên kia một mạch đuổi theo, dây đồng mảnh trong tay không ngừng nhảy múa, phá nát hết lồng kính này đến lồng kính khác.

Cuối cùng cũng đến trước gian trưng bày túi Giới Tử rồi, bước chân tôi dừng lại, thiếu niên kia đã vọt đến trước mặt tôi, con mắt âm dương của tôi thấy được nụ cười hiểm độc tàn nhẫn trên mặt cậu ta.

Tôi nghiêng người nhìn sang, bắt lấy cánh tay cậu ta, tung đòn lên lồng kính thuỷ tinh, xoẹt, lồng kính vang lên tiếng vỡ vụn, cả người cậu ta ngã nhào về phía trên gian trưng bày, thoáng chốc lớp ẩn thân bị mất hiệu lực.

Nhân lúc đó tôi cầm lấy túi Tử Giới cho vào túi áo, với một tốc độ chớp nhoáng, cho dù là camera, cũng chưa chắc đã quay được động tác của tôi.

Thiếu niên kia cực kỳ tức giận, cậu ta là một trong những sát thủ cao tay nhất trong “Tuyệt Sát”, bây giờ lại bị ăn quả đắng từ tôi, cậu ta vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ lên, thân thể lại một lần nữa trở nên trong suốt, im lặng đi đến sau lưng tôi, muốn đánh lén.


Tôi lạnh lùng nhếch miệng cười, cậu ta cũng không biết, từng hành động của mình, lộ rõ một hai ở trước mặt tôi.

Tôi cố ý đứng bất động, chờ cậu ta tiếp cận, ngay lúc đang cẩn thận từng li từng tí quấn dây đồng mảnh lên cổ của tôi, Chu Nguyên Hạo thình lình xuất hiện sau lưng cậu ta, bắt lấy cánh tay cậu ta, dùng sức bóp.

Răng rắc tiếng gãy xương giòn tan vang lên, xương hai cánh tay của cậu ta gãy nát, lập tức rũ xuống phía dưới.

“A a a a a!” Thiếu niên hét lên tiếng hét đầy thảm thương đau đớn, đá vào ngực Chu Nguyên Hạo một đá, không còn ham chiến nữa, mà vội vàng chuồn đi.

Chúng tôi không tiếp tục đuổi theo cậu ta, chẳng qua cậu ta là con dê thế mạng mà thôi.

Viện trưởng viện bảo tàng nhìn một đống bừa bộn dưới nền, lập tức ngất ngay tại chỗ, cảnh sát rất nhanh đã đến, dẫn đội là một người tinh anh cực kỳ to khỏe, anh ta dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm vào Chu Nguyên Hạo, lạnh giọng nói: “Anh lại đang giở trò bịp bợm gì?”
Chu Nguyên Hạo cười nhạt, không biểu cảm nói: “Đội trưởng Tần, chúng tôi là người bị hại.

” “Người bị hại sao?” Dường như đội trưởng Tần rất khó chịu với Chu Nguyên Hạo, cúi người, ánh mắt nguy hiểm:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận