Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Quan trọng nhất chính là bọn họ rời đi lâu như vậy, không biết đám người cậu út đã lo lắng thế nào. Nghĩ như vậy, Lý Tiểu Tửu càng nóng lòng muốn trở về.

“A!”

Lý Tiểu Tửu2bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai của Lý Long. Chờ tới khi cậu mở mắt ra, nhìn theo nơi phát ra âm thanh thì thấy Lý Long đứng ở bên cửa sổ quay lưng về7phía cậu, không biết đang làm gì.

“Tiểu Long, em đang làm gì vậy?” Cậu nói xong, xuống giường và đi tới.

Trời vẫn còn tối, cũng không biết là mấy giờ rồi. Nghe thấy tiếng nói, Lý Long1xoay người lại, trên mặt vẫn có vẻ hoảng sợ.

“Anh, có quỷ. Anh xem này.” Cậu bé chỉ tay ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói có phần không dám tin tưởng.

“Có quỷ gì chứ?” Lý Tiểu7Tửu đi tới và thấy rõ cái vòi màu xanh đang không ngừng lắc lư ở ngoài cửa sổ. Cậu cũng sửng sốt.

Sao cậu không biết chỗ ở của mình có loại vật này chạy tới từ0khi nào chứ?

Cái vòi kia dường như cảm ứng được ánh mắt của cậu, tự nhiên chậm rãi tiến gần về phía cậu.

Đám Bắc Mạch, Vụ Khinh bị đánh thức, bọn họ ở phía sau thấy vậy cũng kinh ngạc há hốc miệng.

Đây là thực vật biến dị à?

Lý Tiểu Tửu có cảm giác nó không có sát ý với mình, cậu lùi về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm cơ thể lắc lư của nó và cảm thấy hơi quen thuộc.

Cũng không biết cái dây leo màu xanh này mọc từ đâu ra. Đợi đầu nó thò từ ngoài cửa sổ vào thì dừng lại một chút, sau đó tiến về phía Lý Long.

Lý Long giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước.

Dường như nó cảm nhận được sự sợ hãi của cậu bé, cái dây leo kia đến trước mặt của cậu bé thì không ngờ đã dừng lại. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, phần đầu sắc nhọn của nó đột nhiên tách ra, chậm rãi nở ra một bông hoa cúc!

Đừng nói là Lý Long, ngay cả đám người Lý Tiểu Tửu, Vụ Khinh cũng không bình tĩnh nổi.

Đây… đây rốt cuộc là vật gì vậy?

Lý Long thẫn thờ ra vài giây. Cậu bé và bông hoa cúc nhìn nhau (nếu như nó có mắt) trong lòng đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc.

Đúng rồi, cái dây leo hôm qua cứu cậu bé không phải là nó sao?

“A! Anh ơi, là hoa cúc nhỏ.” Lý Long vỗ đầu một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên, hét lên với Lý Tiểu Tửu đang đứng ngây người bên cạnh.

“Hả?”

Lý Tiểu Tửu sửng sốt hai giây mới giật mình tỉnh lại. Cậu đương nhiên biết hoa cúc nhỏ mà Lý Long vừa nói là cái gì. Mỗi lần cậu trở về, cây hoa cúc bên cửa sổ đều nở hoa. Rõ ràng Tiểu Long nuôi nó như bảo bối, cậu muốn không biết cũng khó.

Nhưng ai có thể nói cho cậu biết, sao thứ này có thể chạy từ khu nam đến trường học của bọn họ chứ?

Chẳng lẽ nó còn mọc thêm chân à?

Dường như để chứng mình lời nói của cậu, nửa phần thân còn lại của cây hoa cúc ở ngoài cửa sổ đã chậm rãi leo lên trên cửa sổ. Rất nhiều cái rễ không ngừng lắc lư. Phía trên còn treo một mảng bùn đất lớn, đi lại dường như rất tốn sức.

“Mẹ kiếp, thứ này thành tinh rồi!” Vụ Khinh đi tới gần, suýt nữa thì rơi cả tròng mắt!

“Anh, thật sự là hoa cúc nhỏ, anh xem nó còn mang cả bùn đất trong không gian đến này.” Lý Long nhìn cây hoa cúc lắc lư, nói rất chắc nịch.

Lý Tiểu Tửu nhìn vài giây cũng gật đầu, khối bùn đất kia đúng là bùn đất trong không gian của cậu. Cậu chỉ không biết sao cây hoa cúc này có thể biến dị. Trong không gian của cậu còn có rất nhiều hoa, nhưng không có cây nào biến dị cả.

Mọi người trải qua một buổi sáng sớm đầy kinh ngạc và hoảng sợ. Lý Long còn phát hiện cây hoa cúc rất ngoan ngoãn. Cậu bé bảo nó lớn thì nó lớn, bảo nó thu nhỏ thì nó thu nhỏ. Cậu bé ngồi bên cạnh chơi với nó vui vẻ tới quên cả trời đất.

Trời sáng dần, bên ngoài vọng tới tiếng ồn ào. Trong sân vận động rộng rãi đã có người dọn sạch bàn ghế, lau sạch bàn.

Cho dù hôm nay không chắc sẽ đến lượt bọn họ, nhưng Lâm Nhân vẫn dậy làm bữa sáng từ sớm, động viên tinh thần cho mọi người cố gắng trong buổi sát hạch hôm nay.

Lý Tiểu Tửu vốn định dẫn Lý Long tới ký túc xá nữ để gọi Vụ Phi Anh và A Man tới dùng cơm, thuận tiện để cậu bé làm quen với trường học. Nhưng bọn họ còn chưa ra khỏi cửa, lá của cây hoa cúc đã quấn lấy lưng của Lý Long, chết sống không cho cậu bé đi.

Lý Tiểu Tửu ở bên cạnh tức giận trừng mắt, cuối cùng không có cách nào đành để Lý Long bảo nó biến nhỏ đi, đeo ở trên người.

Lý Tiểu Tửu còn sợ nó bùn đất của nó làm bẩn quần áo của Lý Long, kết quả cũng không biết vì nguyên nhân gì, những bùn đất kia giống như dính vào trên rễ của nó, không hề rơi xuống, cậu nhìn thấy mà thổn thức không ngừng.

Trong sân vận động đã có rất nhiều người, theo lý thuyết chín giờ mới bắt đầu tuyên bố danh sách sát hạch, nhưng những người này nóng ruột, tám giờ đã tới trường học, phần lớn bọn họ đều dẫn theo người nhà đến đây xem. Dù sao, đây là chuyện quan trọng, có ai không hy vọng người nhà của mình qua xem mình cố gắng thế nào chứ.

Lý Tiểu Tửu đương nhiên cũng thông báo với đám người Từ Kinh, hẳn bọn họ đều sẽ đến.

Nghĩ tới đây, cảm xúc của cậu dâng trào, vui vẻ hơn rất nhiều.

Xung quanh thỉnh thoảng có những ánh mắt kỳ quái nhìn qua, đương nhiên tất cả đều bị cây hoa cúc đang cười dịu dàng trên vai Lý Long thu hút, nhìn hai anh em bọn họ giống như nhìn người bị bệnh tâm thần vậy. Có người bình thường nào đi để cây hoa cúc ở trên vai chứ?

Nhưng rõ ràng Lý Tiểu Tửu và Lý Long không để ý tới bọn họ, nghênh ngang đi qua bãi tập tới ký túc xá nữ.

Sau khi thông báo với Vụ Phi Anh một tiếng, Lý Tiểu Tửu bèn đi tới phòng ký túc của A Man. Trước kia không phải cậu tới gọi thì là Vụ Phi Anh tới gọi. Nếu không thì cô bé sẽ tuyệt đối không rời giường. Tất cả người trong phòng ký túc đều đi, nhưng cô bé vẫn đang đắp chăn nằm ngủ rất say.

Có lẽ bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, các bạn cùng phòng với cô bé đều mặc đồ trang trọng hơn trước nhiều.

Lý Tiểu Tửu đã sớm nổi danh trong ký túc này. Mọi người đều quen thuộc với cậu. Sau khi chào hỏi, mỗi người đều bận rộn làm việc của mình.

Lý Tiểu Tửu kéo A Man dậy nhưng cô bé vẫn chết sống không muốn, nằm ườn trên giường.

Lý Long vội vàng đưa khăn mặt đã giặt xong. Lý Tiểu Tửu lau mặt, thay quần áo sạch sẽ cho cô bé, cũng không quan tâm cô bé đã tỉnh chưa, cậu vẫn bế đi.

Đáng tiếc, từ khi A Man có hạt cườm thì không còn hứng thú với thức ăn khác. Để che giấu, Lý Tiểu Tửu thỉnh thoảng vẫn phải đút cho cô bé ăn một ít đồ ăn.

Đám người thu dọn xong thì đã gần chín giờ. Bọn họ vừa ra tới bãi tập, đã thấy đám người Từ Kinh chạy tới. Lý Tiểu Tửu bảo Lý Long đi theo bọn họ, những người còn lại đi tới phòng học tập trung trước.

Cậu còn tưởng giáo viên sẽ tuyên bố danh sách đối thủ lần này, kết quả kế hoạch chọn lựa không giống với trước kia. Chỉ khi lên sân đấu, bọn họ mới biết được đối thủ của mình là ai. Tin tức này vừa được truyền ra thì đám người dị năng đều xôn xao bàn tán!

“Cô giáo, trường học sẽ không bố trí người có dị năng chênh lệch quá nhiều làm đối thủ chứ?” Có người bắt đầu bất mãn. Nếu cứ như vậy, ngay cả đối thủ của mình cũng không biết thì làm thế nào thực hiện được kế hoạch tác chiến của bọn họ!

Các học sinh khác cũng gật đầu. Thật ra bọn họ cũng không sợ đối thủ cùng đẳng cấp với mình, chỉ sợ một vài người che giấu thực lực thật sự. Trường học căn bản không thể biết được chính xác cấp bậc của người dị năng. Hơn nữa, vì giành được chiến thắng, một số người sẽ che giấu thực lực thật sự của mình. Nếu như ra thi đấu, bọn họ căn bản không biết mình chết thế nào.

Trước kia, trong đám người tốt nghiệp không xuất hiện những người như vậy, quan trọng chính là phải biết đối thủ của mình là ai, còn có thể đi thăm dò một lát. Nhưng bây giờ bọn họ không biết gì cả, bảo bọn họ làm sao không lo lắng được!

Nại Chi Tiên vẫn thản nhiên đối mặt với những lời phản đối của bọn họ. Chỉ chờ bọn họ nói xong, cô mới lạnh lùng nói: “Bây giờ, bên ngoài căn cứ khắp nơi đều có thú biến dị, zombie biến dị. Nếu như gặp phải, các người cảm thấy sẽ có người tới nói cho các người biết, nó là biến dị gì, khuyết điểm ở đâu sao? Các người đừng ngu ngốc như vậy.”

Cô nhìn về phía mọi người, sắc mặt thay đổi, nói tiếp: “Có bao nhiêu người còn chưa kịp phản ứng đã bị chết dưới móng vuốt của zombie? Điều này không chỉ là một trận tranh tài, nó còn có thể quyết định tương lai các người có sống sót hay không!”

Lời này nói rất đúng, nhưng vẫn có người rất bất mãn trước quy tắc như vậy. Một số gia đình nhận được tin đều yêu cầu thay đổi, dù sao đây chỉ là sát hạch mà thôi, cũng không phải thật sự so tài sống chết. Hơn nữa thắng thua lần này liên quan đến tương lai đứa trẻ nhà mình. Nếu như thua thì cái gì cũng mất hết.

Bao nhiêu người chen vỡ đầu muốn vào bốn gia tộc lớn, không thể nói lựa chọn này là không gay gắt được!

Lý Tiểu Tửu theo đám người Vụ Khinh ngồi xuống ghế. Mỗi một lớp đều được phân chia khu vực riêng, đương nhiên ghế ngồi của mình phải do tự mình chuyển đến. Khi đi xuống tầng, còn có một đám người mắng giáo viên, nói quy định này thật quá đáng, thế này thế nọ, cuối cùng vẫn là một đám binh sĩ cầm súng, ném người gây sự ra khỏi trường học. Ngay cả những người dị năng cũng bị hủy bỏ tư cách sát hạch. Cứ như vậy, một số người không muốn cũng không dám nói gì nữa, trò khôi hài cuối cùng ngừng lại.

Nhóm Lý Tiểu Tửu phải chuyển ghế hai lần. Ai bảo bọn họ có nhiều người như vậy. Cha mẹ của Vụ Khinh, còn có cha mẹ của Tiểu Anh tử đều tới. Hình như quan hệ của hai nhà bọn họ rất tốt nên bọn họ đến cùng nhau. Nhà Bắc Mạch có một người đàn ông bốn mươi tuổi tới. Nghe nói đó là quản gia nhà bọn họ. Về phần cha mẹ của cậu bé trước sau vẫn chưa từng xuất hiện. Người bên Lý Tiểu Tửu càng nhiều hơn. Người một đội của Từ Kinh thêm cả Lý Long vốn đã nhiều nên rất chật chội, mấy đứa trẻ đều đứng.

Trên sân khấu cũng bị quây lại, phía dưới đặt mấy cái bàn. Nghe nói, đó là chỗ cho giám khảo do bốn gia tộc lớn phái ra. Lý Tiểu Tửu có cảm giác như mình trở về ngày quốc tế thiếu nhi.

Đương nhiên, nếu như quên đi những binh lính cầm súng đứng thành từng hàng ở xung quanh trường học.

Nói là chín giờ bắt đầu, bốn gia tộc lớn tới, người này còn phô trương hơn người kia, nhưng không ai dám nói gì. Chờ tới gần chín rưỡi, các nhân vật đại biểu mới có mặt đầy đủ.

Bốn gia tộc lớn đồng thời xuất hiện ở trường học, cảnh tượng thật sự rất chấn động. Lưu gia và Bắc gia trước đó xếp hạng cuối cùng dẫn theo mười mấy vệ sĩ, mọi người xung quanh đều không thể tới gần, cảnh tượng hoành tráng giống như tổng thống ra ngoài vậy.

Hai nhà bọn họ vừa vào chỗ ngồi, Giang gia xếp thứ hai đã tới, so với trận thế của hai nhà trước, Giang gia rõ ràng thân thiện hơn nhiều. Người đàn ông đi đầu khoảng năm mươi tuổi, rõ ràng là gia chủ của Giang gia. Nhưng tầm mắt của mọi người tập trung ở người thanh niên với vẻ mặt thản nhiên bên cạnh ông ta hơn.

Người này cao ráo, đẹp trai, gương mặt ôn hòa, không phải là nam thần Giang Biên Nhất Nhàn thì còn có thể là ai nữa?

Ánh mắt cả đám người đói khát nhìn theo anh ta. Mãi cho tới khi anh ta ngồi xuống, tâm trạng của mọi người mới bình tĩnh lại phần nào.

Nhưng vào lúc bọn họ còn chưa kịp bình tĩnh, một chiếc xe quân dụng Hummer đột nhiên chạy nhanh đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui