Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Đại Bạch ôm hộp đồ ăn lộ vẻ ngỡ ngàng, hai con ngươi màu đỏ mở lớn, lông vốn dựng thẳng đều rũ xuống vì ướt sũng, thậm chí còn nhỏ nước, à không, nhỏ nước bọt!

Nước2bọt của con hổ lớn tí tách rơi. Đại Bạch “Meo” một tiếng chói tai, lập tức giận tới mức dựng lông.

Bóng lưng phía sau nó giống như ngọn núi ép xuống.

Nguy hiểm tới gần, cơ thể7Đại Bạch lập tức căng thẳng, quay cái cổ cứng đờ lại phía sau. Khi nhìn thấy rõ quái vật khổng lồ phía sau mình là gì, nó thiếu chút nữa đã ném cái hộp đồ ăn1trong lòng đi.

Lý Tiểu Tửu ở cách đó không xa nên có thể nhìn thấy hai chân nó đang run rẩy.

Cậu giơ tay lên che mặt. Thật là mất mặt mà!

Mắt của con hổ lớn mở to,7ngẩn ra nhìn con vật rất nhỏ có hình dáng rất giống mình ở ngay trước mắt.

Đại Bạch thấy nó không tấn công mình, cuối cùng mới thở ra một hơi. Lúc ngẩng đầu lên, nó nhe0răng, cúi người trước con hổ lớn: “Chào tiền bối, meo!”

Ở cùng lâu như vậy, mọi người đều biết Đại Bạch vẫn rất nhân tính hóa, bây giờ nhìn thấy nó cúi đầu khom lưng, trong miệng còn kêu “meo meo” không ngừng, mặc dù không nhìn thấy được gương mặt của nó, nhưng bọn họ đã tự động tưởng tượng ra vẻ mặt ân cần lấy lòng.

Con hổ lớn rất bất đắc dĩ khi nhìn miệng mèo của nó khép mở mà hoàn toàn không hiểu nó đang nói gì. Nhưng nhìn cái hộp thức ăn trong tay nó có mùi thơm bay ra, con hổ lớn vẫn mở miệng kêu lên.

Bộ dạng Đại Bạch nhỏ bé, yếu ớt không chịu nổi gió, làm sao chịu được một tiếng kêu của nó, thân mèo trực tiếp bị thổi bay, còn lật nhào vài vòng trên không trung. Nhưng dù ở dưới tình huống như vậy, hai cái móng vuốt của nó vẫn ôm thật chặt lấy hộp thức ăn.

Mọi người chỉ cảm thấy dường như có một đàn quạ đen vừa kêu vừa bay qua đỉnh đầu mình.

Sau khi ngây ra một lát, Lý Tiểu Tửu chạy lên và giơ hai tay về phía Đại Bạch, kêu lên: “Đại Bạch đừng sợ, tao đỡ được... Ơ!” Đại Bạch ngã xuống đất. Lý Tiểu Tửu nắm rồi mở hai bàn tay ra, nghi hoặc không hiểu sao mình lại không đón được.

Đại Bạch lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới chậm rãi dừng lại: “A! Lưng mèo gãy rồi!”

Sau chớp mắt đau khổ, phản ứng đầu tiên của Đại Bạch chính là nhìn về phía hộp thức ăn trong tay mình.

Nó sợ tới mức trợn tròn mắt mèo, nhìn cái hộp trống rỗng, hộp thức ăn... của nó?

Lý Tiểu Tửu chạy tới, thấy nó ôm cái hộp thức ăn với bộ dạng không muốn sống nữa. Khóe miệng cậu khẽ giật vài cái, dò hỏi: “Đại Bạch, mày không sao chứ?”

Đại Bạch nghe thấy giọng nói của cậu thì nhảy dựng lên, uất ức nhìn về phía Lý Tiểu Tửu và kêu lên vài tiếng, giơ móng chỉ về con hổ lớn: “Meo~ chủ nhân nhỏ, nó bắt nạt, meo!”

Lý Tiểu Tửu cảm thấy rất bất đắc dĩ, ai bảo mày nhào vào ăn, người ta không đớp mày một cái đã là tốt lắm rồi, mày còn không biết xấu hổ mà oán trách người ta...

Đương nhiên Đại Bạch không biết cậu đang suy nghĩ gì, thấy cậu không báo thù cho mình thì rất uất ức. Có còn công bằng nữa không?

Bởi vì tức giận, hai bên ria mép của nó vểnh cao, rung lên trông rất buồn cười.

Lý Tiểu Tửu nhướng mày, cố nhịn cười.

Đại Bạch ném cái hộp thức ăn bị đổ trong tay đi, lao tới giống như không biết tìm chết là gì. Nhưng vừa chạy được hai bước, nó đã vội vàng đỡ lấy hộp thức ăn vừa bị ném đi. Dù có nhỏ như chân muỗi thì cũng là thịt đấy. Nó vỗ nhẹ vào vỏ hộp. Chờ lát nữa, mèo tao nhất định sẽ trở về dọn sạch mày.

Lý Tiểu Tửu vẫn không hiểu gì cả. Quả nhiên chủng loại khác nhau, cậu tỏ vẻ mình hoàn toàn không hiểu được thế giới của Đại Bạch.

Chỉ có điều nhìn thấy Đại Bạch chạy về phía mình, Lý Tiểu Tửu giang hai tay ra và chuẩn bị trấn an nó.

Anh em tốt, đến đây đi!

Nhưng Đại Bạch đã chạy lướt qua bên cạnh cậu. Thấy vẻ mặt cậu trở nên cứng đờ, nó còn lắc lắc đuôi với vẻ rất đắc ý. Ai bảo cậu không báo thù cho tôi!

Nó nhìn về phía con hổ lớn, hai mắt mèo vốn đỏ lập tức bốc lên hai ngọn lửa!

Mày! Nhất! Định! Phải! Chết!!

Nó đạp chân sau một cái, thân mèo đã nhảy qua mấy trượng. Đừng thấy hình dáng của nó nhỏ đi mà lầm, nhưng tốc độ hoàn toàn không thay đổi. Cơ thể nó nhỏ, thậm chí không thu hút ánh mắt của con hổ lớn.

Đại Bạch ở trên không trung gầm lên một tiếng và xoay tròn 360 độ, duỗi chân, lật người, vững vàng rơi vào trên đầu con hổ lớn. Hoàn hảo!

Nó khiêm tốn cúi người, lịch sự chào khán giả!

“Meo!” Tiếng vỗ tay đâu?

Nó vểnh tai lắng nghe, bên tai lập tức vang lên tiếng vỗ tay giống như tiếng sấm.

Con hổ lớn cảm thấy có gì đó rơi xuống đầu mình, đầu nó lắc mạnh, thiếu chút nữa hất Đại Bạch đang đứng chống nạnh văng ra ngoài.

Đại Bạch cũng không kịp giả vờ trâu bò nữa, vội vàng nắm lấy lông của nó, dùng móng vuốt cào loạn một hồi.

“Đồ bại hoại, trả thức ăn lại cho tao!”

“Cào chết mày này, cào chết mày này...”

Lông hổ bay tán loạn trong không khí, con hổ lớn đau đớn kêu lên không ngừng, càng lắc đầu mạnh hơn. Nhưng Đại Bạch giống như dính vào đầu của nó, lắc thế nào cũng không hất đi được.

Thấy phản kháng của mình không có tác dụng, con hổ lớn rất phẫn nộ, gầm lên. Mấy người Lý Tiểu Tửu đứng bên cạnh nghe thấy cũng ù cả tai.

Ban đầu bọn họ còn lo lắng, sau đó thấy con hổ lớn không làm gì được nó, mọi người mới dở khóc dở cười.

Từ xưa tới nay cũng chỉ có nó mới dám nhổ lông trên đầu hổ.

Con hổ lớn vốn đã kiệt sức, giờ bị nó cào như thế chỉ có thể thở phì phò, nằm trên mặt đất thậm chí muốn động đậy cũng khó.

Lý Tiểu Tửu thấy nó đã bớt giận thì kêu lên: “Đại Bạch, mày về đây.”

Đại Bạch vẫn đang tức giận, kiêu ngạo hừ một tiếng. Nó dự định bỏ qua những lời này, tiếp tục chà đạp con hổ lớn dưới chân, trút giận một lát có được không! Meo~

Nhìn động tác chậm từ chân trái chân phải của tôi đây...

Lý Tiểu Tửu nhìn nó với vẻ bất lực. Ai có thể nói cho cậu biết là ai nuôi nó trở thành con vật có tính cách kiêu ngạo như vậy không? Cậu bảo đảm sẽ không giết chết người đó.

Đại Bạch đang vui vẻ giễu võ dương oai, bất chợt từ phía sau vang lên giọng nói thâm trầm của Lý Tiểu Tửu: “Xem ra... không ai cần cái hộp thức ăn này, được rồi, Tiểu Long, chúng ta ném đi thôi!”

Lý Long không hiểu, đi tới và nghi hoặc hỏi: “Vì sao phải ném đi?”

Lý Tiểu Tửu chớp mắt ra hiệu.

Đầu Đại Bạch lập tức trống rỗng, ném... ném đi á?

“Meooo.” Hai chân nó đạp một cái, vội vàng lao ra khỏi lồng sắt và chạy về phía Lý Tiểu Tửu. Chủ nhân, cậu muốn bỏ rơi vợ con à? Không! Tôi tuyệt đối không đồng ý đâu!!

Lý Tiểu Tửu khoanh hai tay, hừ một tiếng.

Lý Long liếc thấy Đại Bạch bẩn giống như một quả cầu bùn thì lặng lẽ rụt tay lại.

Cậu bé tuyệt đối không phải ghét bỏ nó, đúng vậy, cậu bé chỉ là một đứa trẻ ngoan thích sạch sẽ thôi.

Lý Tiểu Tửu đi tới ngồi xổm xuống trước mặt con hổ lớn, nhìn cái đầu trụi lông của nó và ho khan vài tiếng.

Con hổ lớn nhấc mí mắt lên nhìn cậu với vẻ không cam lòng, nhưng không còn sức lực phản kháng.

Lý Tiểu Tửu rất ngạc nhiên khi thấy nó đột nhiên thay đổi thái độ, thử thò tay sờ đầu nó.

Đám người Dương Nam phía sau thấy vậy, bước vội tới: “Tiểu Tửu, đã bảo cháu đừng tới gần nó rồi mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui