Phòng khách rộng rãi, sô pha thoải mái, nhiệt độ trong nhà vừa chuẩn nhưng Du Yến lại không cảm thấy thoải mái, ngược lại hệt như đứng ngoài ngày đông giá lạnh, lòng bàn chân cảm nhận được từng luồng ý lạnh.
Nguyên nhân khiến cô cảm thấy lạnh lẽo lại là cô gái ưu nhã như lan ở trước mặt này, kiếp trước cô ấy chính là gương mặt xinh đẹp, nụ cười dịu dàng kia, đứng bên Cố tiên sinh, cảnh tượng hai người đứng bên nhau vừa hoàn mỹ vừa xứng đôi, mặc kệ đã qua bao lâu, chỉ cần cô vô ý nhớ đến, tình cảnh đó vẫn canh cánh trong lòng cô.
Cô gái này, tại sao lại xuất hiện vào lúc này? Đột nhiên như thế, thật sự khiến cô trở tay không kịp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta là đến thăm họ hàng? Hay là đến tìm Cố tiên sinh?
Nhìn thấy phản ứng của mẹ Cố, bọn họ hẳn là vô cùng quen thuộc.
Chỉ thấy mẹ Cố kích động xong, phát hiện vẫn chưa để bọn trẻ giới thiệu nhau, vội kéo Du Yến lên phía trước, “Tiểu Chỉ, đây là Du Yến - vợ của Hành Viễn, cháu gọi là chị dâu là được.” Lại nói với Du Yến: “Tiểu Yến, đây là Viên Chỉ, mẹ của con bé là bạn thân của mẹ, Tiểu Chỉ hệt như là con gái của mẹ vậy.”
Du Yến đứng dậy, lịch sự bắt tay với cô ấy, tuy sóng lòng đã trào dâng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, “Chào cô.”
Viên Chỉ cười ngọt ngào, trên mặt hiện lên hai lúm đồng tiền thật sâu, ngọt ngào mê người. “Chào chị dâu, em đã sớm nghe anh Viễn kết hôn, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội về nước, hôm nay nhìn thấy chị dâu, quả thật là nghiêng nước nghiêng thành, chẳng trách anh Viễn lại quyết định kết hôn nhanh như thế này.”
Đúng là cô gái có cái miệng rất ngọt, nếu Du Yến không có ám ảnh tâm lý của kiếp trước, chắc chắn cũng sẽ thích cô nàng ngay từ lần đầu gặp mặt, đáng tiếc là giờ đây cô không cách nào thích nổi Viên Chỉ, thậm chí bất giác xem cô thành tình địch, trực tiếp đặt hai người đứng ở vị trí đối lập.
Nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, thì ngoài mặt vẫn phải giữ lễ, “Cứ gọi tên em là được, Viên Chỉ hẳn lớn hơn em nhỉ, gọi chị dâu lại khiến em già đi mất.” Nói xong câu này, cô còn phụng phịu, ra vẻ rất uất ức, lập tức chọc mọi người phì cười.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Cố cười nói: “Được được được, cứ gọi tên, nói ra Tiểu Chỉ lớn hơn Tiểu Yến năm tuổi đấy.”
Du Yến càng thêm buồn bực, tuổi tác của cô ta cũng rất xứng với Cố tiên sinh!
“Chị còn nghe nói Tiểu Yến là ngôi sao nổi tiếng nhỉ?” Viên Chỉ ngồi cạnh Du Yến, dùng giọng điệu thân thiết để trò chuyện với cô.
Có cuộc gặp gỡ với Trần phu nhân trước, Lúc Du Yến đáp câu hỏi này bất giác để tâm một chút, “Vẫn chưa được xem là một ngôi sao nổi tiếng ạ.”
Lần này Du Yến đáp rất khiêm tốn, mẹ Cố lại không đồng tình, nói: “Theo mẹ thấy, nói con là ngôi sao nổi tiếng cũng không sai, trước đây không lâu còn nhận được giải nữ chính xuất sắc, rất lợi hại, phim của Tiểu Yến mẹ cũng đã xem rồi, chương trình truyền hình cũng xem, các quảng cáo cũng không bỏ qua, mẹ chính là fan cuồng tiêu chuẩn đấy, lần trước show thực tế kia khiến mẹ xem rất vui, xem xong một tập, bụng cũng cười đến đau.”
Bố Cố cũng ở bên cạnh nói giúp: “Không chỉ cười đau bụng, đêm đó vẫn còn lục lại chương trình trước đó ngồi xem lại, xem đến nửa đêm cũng không chịu ngủ.”
Du Yến che miệng cười, Viên Chỉ cũng vui vẻ nói: “Dì Khanh còn biết từ fan cuồng nữa ư, thật sự là quá teen rồi.”
“Đừng xem thường người ta như thế, dì cũng là thường xuyên lên mạng nhé, những hot trend trên mạng dì đều biết cả.”
Vì thái độ của mẹ Cố, tâm tư nặng nề của Du Yến mới tiêu tan đi một ít, ngồi gần Viên Chỉ, hai người liền trò chuyện với nhau, Du Yến hỏi chuyện ở nước ngoài của cô nàng, Viên Chỉ lại rất có hứng thú với chuyện trong giới giải trí của cô, không ngừng hỏi cô chuyện đóng phim, hệt như một cô bé hiếu kì vậy.
Hai người trò chuyện rôm rả, ngược lại không hề để không khí nguội lạnh.
Lão quản gia mang điểm tâm đến, mẹ Cố cười nói với Viên Chỉ, “Đây là điểm tâm sáng sớm dì làm đấy, cố tình chuẩn bị cho Tiểu Yến, nào ngờ lại có lợi cho cháu rồi, vừa đến đây liền được ăn.”
Viên Chỉ ăn một miếng, lập tức thỏa mãn, “Nếu nói điểm nào không tốt khi sống ở nước ngoài, thế thì chắc chắn là thiếu đi các món ngọt của dì Khanh làm rồi, mỗi lần nghĩ đến, đều dày vò cháu muốn chết.” Nói xong còn rất phụ họa đem cả miếng bánh kem toàn bộ cho vào trong miệng.
Động tác thô lỗ này chọc mẹ Cố cười mắng: “Cháu ăn chậm một chút, cẩn thận mắc nghẹn.”
Ăn xong món ngọt, mẹ Cố còn đích thân pha trà cho mọi người uống, trà đạo của bà không khác gì với cấp bậc của các bậc thầy, trà pha ra, đương nhiên là thơm nồng ngon miệng, vô cùng hồi vị, Du Yến liền uống liền vài tách không ngừng, cuối cùng vẫn là mẹ Cố ngăn cô lại, nói uống quá nhiều chắc chắn sẽ không ăn cơm nổi, mà ban đêm cũng sẽ mất ngủ.
Mọi người cùng nhau trò chuyện, sau đó liền bàn đến chuyện Cố tiên sinh và Viên Chỉ lúc nhỏ, Du Yến liền biết, hóa ra lúc nhỏ Viên Chỉ từng ở Cố gia vài năm, là thanh mai trúc mã chân chính của Cố tiên sinh.
“Lúc đó vẫn còn ở bên nhà cũ, cháu thích nhất là vào những ngày mưa, trong vườn có chậu chứa nước rất to, bên trong còn nuôi cá vàng cùng với hoa sen, lúc trời mưa, nước sẽ dâng lên một chút, cháu sẽ kéo một chiếc ghế nhỏ đứng đó chơi, vốn muốn gọi anh Viễn đến chơi cùng nhưng anh ấy muốn đọc sách, không thèm để ý đến cháu, cháu tự mình chơi, cũng không biết thế nào lại ngã vào trong đấy, giãy giụa uống rất nhiều nước, lúc anh Viễn kéo cháu lên, cháu đã uống no rồi.”
Viên Chỉ sinh động kể lại những chuyện thú vị lúc nhỏ, chẳng qua vừa nói đến đoạn này, lại nghe thấy khá nguy hiểm.
“Lúc đó thật sự quá nguy hiểm rồi.” Mẹ Cố cũng nhớ chuyện này, nhớ đến vẫn còn thấy sợ.
“Sau đó mặc kệ cháu chơi gì, anh Viễn đều đi theo, nhìn chăm chăm cháu không cho cháu chơi trò nguy hiểm nữa.” Nói đến đây, Viên Chỉ lại cười lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.
Bầu bạn bên nhau lúc còn nhỏ, cùng nhau trải qua những chuyện tươi đẹp, cùng nhau lớn lên, cùng chia sẻ những tâm sự của năm tháng đẹp nhất...
Chỉ là tưởng tượng thôi, cũng khiến Du Yến cảm thấy ghen tị đến phát cuồng.
Nhưng cô lại hệt như người mắc chứng cưỡng chế, tự ngược muốn biết thêm nhiều chuyện lúc nhỏ của bọn họ.
Cố tiên sinh đến chạng vạng thì xuất hiện, vừa vào nhà liền tìm bóng dáng của bà xã, cả ngày không gặp, anh đã có chút nhớ cô.
Phát hiện cô không ở phòng khách, lại đi vào phòng bếp ngược lại nhìn thấy mẹ Cố đang đích thân xuống bếp.”
“Mẹ, Tiểu Yến đâu rồi?”
“Trong mắt con chỉ có vợ con thôi sao.” Mẹ Cố cười trêu con mình.
“Con gọi mẹ trước mà.” Cố tiên sinh trưng ra vẻ nghiêm chỉnh cãi lý.
Mẹ Cố cười trừng mắt nhìn anh, nói: “Ở sau vườn đấy, hôm nay trong nhà có khách đến, con đoán là ai nào? Người rất quen thuộc với con.”
Cố tiên sinh không cần nghĩ liền đáp, “Viên Chỉ.”
Mẹ Cố bất ngờ nói: “Ây da, con thật sự là thần toán rồi, vừa đoán liền trúng!”
“Cô ấy vừa xuống máy bay đã gọi điện cho con rồi.”
“Xì, không vui chút nào.” Mẹ Cố nói xong, xua xua tay đuổi anh ra ngoài phòng bếp, bà cần chuyên tâm nấu ăn.
Cố tiên sinh sau khi biết vợ đang ở đâu liền bước ra sau vườn.
Vườn sau của Cố gia rất rộng, đi đến tận cùng là rừng núi, có một bức tường cao vây quanh, nhưng vẫn không canh được vài động vật nhỏ lẻn vào, mỗi lần đến đây Du Yến đều thích ra sau vườn, thường xuyên có thể nhìn thấy những loài chim hiếm gặp.
Có một lần cô ngồi dưới bóng cây, ngẩng đầu nhìn tán cây của đại thụ, đột nhiên nói nếu có một xích đu ở đây thì tốt, rất lâu rồi cô không chơi xích đu, kết quả là lần sau đến, hậu viện đã lắp vài cái xích đu, có cái trực tiếp gắn trên cây, có cái có hình dáng xinh đẹp của ghế bành, có cái là kiểu dáng thường thấy ở công viên, khiến Du Yến cảm động đến rơi nước mắt mông lung, ôm Cố tiên sinh thật lâu không chịu buông tay.
Sau đó, sân sau rất nhanh liền tạo thêm rất nhiều thiết bị vui chơi, dựa theo ý của Cố tiên sinh, anh chuẩn bị xây một công viên trò chơi loại hình nhỏ cho cô, công viên vui chơi này thuộc về một mình cô, lời nói hào phóng này của anh lần nữa khiến Du Yến cảm động đến khóc tí tách.
Bố mẹ Cố cũng để bọn họ tự ý hành động, còn rất cổ vũ nói: Người trẻ tuổi thích lãng mạn, bày vài trò cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ mỗi lần Du Yến đến Cố gia, đều sẽ ra sau vườn chơi.
Hôm nay có tình địch đến chơi, cô không nhịn được muốn khoe khoang một trận, nhân lúc rảnh rỗi trước giờ cơm, liền đưa Viên Chỉ đến sau vườn.
Sau khi nhìn thấy tình hình sau vườn, nụ cười của Viên Chỉ lại nhạt đi rất nhiều, cô đi khắp nơi ngắm nghía, lại sờ mó đủ thứ, Du Yến cũng không quấy rầy cô nàng, tự mình ngồi chơi đu quay yêu thích nhất của cô.
Viên Chỉ đi một vòng xong, lại quay về chỗ Du Yến, đưa tay khẽ giúp cô đẩy xích đu.
“Tiểu Yến, em thật sự rất hạnh phúc, được một người yêu mình đến như thế.” Viên Chỉ cảm khái nói.
Du Yến quay đầu nhìn cô một cái, lại nhìn thấy ưu thương nhàn nhạt trong mắt đối phương.
“Em thật sự rất hạnh phúc, vì bọn em yêu nhau sâu đậm.” Du Yến rất nghiêm túc nói ra lời này, hệt như lời tuyên thệ.
“Chị biết.” Viên Chỉ thở dài, nói: “Sau khi nhìn thấy công viên giải trí này, chị liền biết, anh Viễn thật sự vô cùng vô cùng yêu em, lúc nhỏ anh ấy từng nói qua sẽ xây một công viên giải trí cho người mình thích nhất, bây giờ xem ra, anh ấy thật sự là nói được làm được.”
Im lặng một lúc, Viên Chỉ lại nói: “Đáng tiếc, đây lại không phải xây cho chị.”
Tuy từ ban đầu đã biết được tâm tư của Viên Chỉ, nhưng lúc nghe cô đích thân thừa nhận, Du Yến vẫn ngây ngốc, cô không ngờ Viên Chỉ lại thắng thắn như thế.
Viên Chỉ nói xong những lời này, cười nói: “Em cũng không cần khẩn trương như thế, tâm tư của chị đối với anh Viễn, mọi người đều biết cả, nếu như anh Viễn có ý với chị, thế thì bọn chị đã sớm bên nhau rồi, cũng sẽ không có chuyện của em đâu, đáng tiếc là trước giờ anh ấy vẫn luôn xem chị là em gái.”
Quay đầu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Du Yến, Viên Chỉ tinh nghịch cười nói: “Sao vậy, bị sự thắng thắn của chị làm giật mình rồi hả?”
Du Yến gật đầu, lại lắc đầu, nửa ngày mới nói: “Chị thật sự là một cô gái ngay thẳng.”
Đây với tình địch trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống! Cung tâm kế đấu đá nhau đâu? Màn kịch chia rẽ đâu? Viên Chỉ này vốn dĩ không đi theo những cách này, mà còn phóng khoáng thừa nhận tình cảm của mình, cô muốn phát tác cũng không tìm được cơ hội.
Du Yến lại trải qua cảm giác buồn bực.
“Thật ra trước lúc bọn em kết hôn, chị có lén lút đến gặp anh Viễn, lúc đó chị nói với anh ấy, chị sẽ chờ anh ấy thêm mười năm nữa, nếu như lúc đó anh ấy sống không hạnh phúc, cho dù anh ấy có yêu chị hay không thì chị nhất định vẫn sẽ giành anh ấy về, lúc nói ra những lời này, trong lòng chị vẫn lẳng lặng hi vọng đây là một cuộc hôn nhân thất bại.” Viên Chỉ dừng lại, nhìn xung quanh lại nói: “Nhưng hôm nay chị thấy được, là một cô gái nhỏ đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc tươi đẹp của tình yêu, cho nên chị biết, mình rốt cuộc cũng không có cửa.”
“Mười năm sau ư?” Du Yến nghe cô nói lời này, lại nghĩ đến chuyện kiếp trước.
Viên Chỉ tự cười mỉa mai mình, có chút bi thương nói: “Đây chỉ là ước hẹn đơn phương không cam lòng của chị mà thôi, lòng chị đã rõ, anh Viễn sẽ không chấp nhận loại hẹn ước này, anh ấy là một người kiên định, từ ban đầu đã nhận định chị là em gái, thế nên, cả đời này chị đều là em gái của anh ấy.”
Du Yến mở miệng, không biết phải nói gì, cuối cùng nói: “Chuyện tình cảm này, không thể miễn cưỡng.”
Cho nên Viên Chỉ xuất hiện bên cạnh Cố tiên sinh vào kiếp trước, chỉ vì có loại hẹn ước này ư? Vì mười năm ấy anh sống không hạn phúc, cho nên Viên Chỉ quyết tâm ở lại bên cạnh anh.
Kỷ Hải lúc ấy nói với cô rằng Cố tiên sinh kiếp trước đã kết hôn, hẳn là đã lừa cô, nếu như Cố tiên sinh thật sự đã kết hôn, Viên Chỉ cũng không thể nào xuất hiện. Có lẽ sau đó Cố tiên sinh đã nghĩ thông, quyết định muốn ở bên cạnh Viên Chỉ, cũng có thể anh vẫn xem Viên Chỉ chỉ là em gái, những thứ này đều đã không còn quan trọng nữa rồi.
Du Yến kiếp này cùng Cố tiên sinh ân ái như thế, cô cũng không nỡ để Cố tiên sinh cả đời cô độc, nếu có Viên Chỉ bầu bạn bên cạnh anh, cũng không phải là chuyện không tốt.
Tuy từng là tình địch, nhưng cô thật sự không có cách nào chán ghét một cô gái chân thành như thế này, có cô gái tốt như thế bầu bạn, Cố tiên sinh kiếp trước, hẳn cũng có thể sống rất hạnh phúc nhỉ.
Làn gió mát thổi đến, thổi đi sự ưu sầu trên gương mặt của hai người cũng thổi đi nút thắt giấu sâu trong lòng của Du Yến, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.
Vô thức quay đầu, lại nhìn thấy bóng dáng điển trai kia đang bước về phía cô, đó là người đàn ông thân cận nhất, là người mà cô yêu nhất.