Bối Bối tựa vào sát cửa nghe động tĩnh bên ngoài
“Sa Nghị, cậu nhiều lần khiến tôi khó xử trước mặt mọi người, cậu không cảm thấy cần cho tôi một lý do hay sao?”
“Nếu chị cho rằng lời nói của tôi khiến chị khó xử, vậy tôi xin lỗi” Giờ anh chỉ muốn đuổi ngay bà chị Lý Lỵ này đi sau đó vào trong ôm bé con ngủ một giấc.
“Haha, thế mà được à? Thành thật mà nói, tôi rất coi trọng cậu, Sa Nghị. Cậu biết đấy, tôi thích ý nghĩ để hai công ty chúng ta hợp tác lâu dài”
“Đây không phải chuyện một mình Lý tổng muốn là được đúng không ?”
“Nếu cậu muốn, tôi sẽ giúp cậu, bố tôi là cổ đông lớn nhất trong công ty”
“Ồ, Lý tổng tốt bụng vậy cơ à?”
“Đương nhiên, tôi nói…” Chị ta chậm rãi đứng lên, thong thả tới cạnh Sa Nghị, cúi đầu, ghé sát vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói, “Tôi rất coi trọng cậu”
Ngón tay chị ta chầm chậm vuốt ve bả vai Sa Nghị, “Tôi muốn biết, cậu thấy…”
“Thấy cái gì?” Cánh cửa phòng “Rầm” một cái mở ra, trên người Bối Bối chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi nam. vạt áo buông lơi, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng của cô, nút áo sơ mi chỉ gài mấy cái.
Sa Nghị đứng bật dậy, đi về phía Bối Bối, cởi áo khoác trên người mình khoác lên người cô, “Sao lại mặc vậy ra đây?”
“Người ta chờ lâu ơi là lâu mà anh chưa vào, vì vậy ra đây xem thế nào thôi” Giọng nói của Bối Bối cần bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu.
“Hồ đồ”
Bối Bối ôm cánh tay Sa Nghị, giả vờ như giật mình nhìn Lý Lỵ, “Ấy, thím à, lại là thím hả!!”
“Bối Bối, sao lại vô lễ thế” Nhìn thì có vẻ như Sa Nghị đang phê bình Bối Bối, nhưng trên thực tế, anh lại một lần nữa xác nhận thân phận trưởng bối của bà chị Lý Lỵ, Bối Bối là bậc dưới đương nhiên phải tôn trọng chị già kia rồi. Vả lại, mặ dù “trác cứ” nhưng anh không hề bảo Bối Bối phải xin lỗi.
“Chết, ngại quá….dì Lý…..” Bối Bối làm bộ đáng thương quay về phía Lý Lỵ, “Xin lỗi”, Hai từ đằng sau cô nói cực kỳ đay nghiến.
Xoa đầu Bối Bối rồi Sa Nghị quay sang nói với Lý Lỵ, “Ngại quá, Bối Bối bị tôi chiều hư rồi, Lý tổng, chị đừng để bụng”
Nhìn hai người kẻ tung người hứng, Lý Lỵ hừ hạnh một tiếng, xô cửa đi ra ngoài.
“Haha….” Cánh cửa vừa đóng lại, Bối Bối lập tức cười tới gập cả người, cô bị Sa Nghị vác trên vai, đi vào trong, anh vươn tay, định tét vào mông cô một cái, thì mới phát hiện, tiểu yêu tình này không hề mặc quần lót, cô cởi truồng đi ra ngoài.
Chuyện này thì không thể tha thứ cho cô rồi, anh ném bé con xuống giường, cô vẫn còn nằm đó cười, thế là anh bèn cúi người hôn cô, rốt cục tiếng cười cũng ngừng lại.
Bối Bối hỏi Sa Nghị, cô cảm thấy công ty Sa Nghị chơi khá vui, ngày mai cô có thể tới nữa không?
Sa Nghị lập tức lắc đầu phản đối, một hai ngày thì còn được, nếu ngày nào cô cũng trốn học, chú Đồng chắc chắn không cho cô ở cùng anh nữa. Vả lại, anh nghi ngờ, cô bé này không phải tới để chơi, mà là tới phá hoại.
Bối Bối còn nói, nhưng cô mà không đi thì cô lại lo lắng về anh và cái thím kia.
Anh xoa xoa bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Yên tâm, chồng em rất kiên định, những kẻ phải để vợ ra trận thì đều là những thằng hèn. Tin tưởng anh, tuyệt đối đừng so sánh mình với người khác, nhìn là biết em hơn hẳn bọn họ rồi”
Được rồi, Bối Bối quay lại trường đi học vậy.
Còn về phần Lý Lỵ, chị ta vài lần chạy tới công ty Sa Nghị, nếu không phải thư ký báo rằng tổng giám đốc ra ngoài thì dù có gặp được người rồi cũng bị thái độ lãnh đạm của Sa Nghị đông cứng. Hơn nữa, Sa Nghị không biết làm thế nào mà lại quen được với bố Sa Lỵ, anh trực tiếp tìm ông bàn chuyện hợp tác làm ăn. Lý Lỵ bị Sa Nghị giày vò mất cả hứng, chị ta không còn là một cô bé nữa, không tán nổi vậy thì bỏ qua, đi tìm mục tiêu tiếp theo thôi.
____________
Sa Nghị xin nghỉ làm một tuần, bởi vì tuần sau Bối Bối sẽ tham gia kỳ thi tốt nghiệp. Dương Tiểu Phàn vốn định đón Bối Bối về nhà chăm sóc, nhưng Bối Bối nói ở nhà không thể chuyên tâm đọc sách vì bị quan tâm quá mức, vả lại mấy năm nay cô đều ở nhà Sa Nghị, giờ đổi chỗ ở sợ không quen.
Sa Nghị đảm nhiệm trọng trách săn sóc Bối Bối, Sa Nghị lên mạng tìm thực đơn, anh muốn làm cho cô những món ăn đa dạng, nào là ngũ cốc, khoai lang, thịt, trứng, sữa, đậu, rau, hoa quả, dầu mỡ các loại có đủ. Mỗi ngày, cô phải ăn 3 tới 4 trăm gam ngũ cốc, 500 gam rau, 1-2 loại hoa quả, 250-500 gam sữa tươi, 1 quả trứng quà, 100-150 gam thịt, 50gam cá, 50 gam đậu. Dựa vào đó, anh tìm một chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn cho cô.
Bối Bối không thích ăn trứng gà, vậy nên ngày nào Sa Nghị cũng đổi món để dỗ Bối Bối ăn, nào là trứng luộc, trứng chưng, trứng chần nước sôi, trứng đường. Nhưng Bối Bối lại có một ưu điểm, đó là thích uống sữa tươi, cho nên vóc dáng cô tương đối cao, khi kiểm tra sức khỏe trước kỳ thi, cô đo được 1.65m.
Mọi người trong nhà đều bận rộn vì kỳ thi tốt nghiệp của Bối Bối, nhưng đương sự lại rất ung dung, không hề cảm thấy áp lực, cô vẫn giống như ngày thường, chơi ra chơi, học ra học. Đặc biệt, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải chơi một bàn “World of goo”, gần đây Bối Bối cực kỳ say mê trò chơi này, trò này tựa như có ích cho trí tuệ, kiểm tra trí nhớ cũng không tệ, vậy nên Sa Nghị cũng kệ cô.
6 tháng 7, kỳ thi tốt nghiệp đã tới, hôm đó, cả nhà họ Đồng cùng nhau tới, ông Đồng còn đặc biệt xin nghỉ một ngày để đi cùng con gái. Thi môn đầu tiên xong, Dương Tiểu Phàn vẫn rất khẩn trương, bà muốn hỏi Bối Bối thi thế nào, nhưng lại sợ ảnh hướng tới môn thi tiếp theo của con. Vẫn là Bối Bối hiểu nỗi lo của mẹ, cô bèn chủ động nói mình ôn tập rất khá, chắc chắn không thành vấn đề.
Buổi trưa, bọn họ thuê một căn phòng ở khách sạn 5 sao đối diện trường thi, cả nhà ông Đồng ngồi nghỉ ngơi bên ngoài ghế sofa, để cho Bối Bối vào trong nằm một chốc, tới giờ thi thì gọi cô dậy. Bối Bối chần chừ hồi lâu vẫn chưa chịu vào trong, ông Đồng nóng nảy, không biết con gái làm sao. Bối Bối lí nhí, nói muốn Sa Nghị theo mình vào, nghe con nói xong, ông Đồng không khỏi nhảy dựng lên, cuối cùng không còn cách nào, hôm nay con bé là lớn nhất, con nói gì thì chính là như thế đi.
Thật ra, không phải Bối Bối cố tình khiêu chiến quyền uy của bố, chẳng qua, một mình cô ở trong căn phòng xa lạ, cô sợ thôi mà, với lại, cô cũng thấy hơi căng thẳng, chưa chắc đã ngủ được, có Sa Nghị ở bên, cô cũng an tâm hơn đôi chút. Bối Bối cởi giày, mặc nguyên quần áo trèo lên giường, Sa Nghị tựa ở đầu giường ôm lấy cô. Bối Bối vòng qua hông anh, dựa đầu vào lòng anh, nghe thấy tiếng nhịp tim trầm ổn của anh, cô cũng từ từ bình tĩnh lại.
Môn thi cuối cùng kết thúc, cửa trưởng mở rộng, các thí sinh ùa ra, Sa Nghị vừa liếc mắt đã trông thấy cô bé con của anh. Cho dù Bối Bối cũng giống các bạn mặc áo sơ mi trắng và quần bò nhưng cô không hề đánh mất vầng hào quang của riêng mình, cô giống một viên ngọc quý sáng chói từ từ lộ ra ánh sáng. Cô bước nhanh về phía Sa Nghị, “Nghị Nghị, em hơi mệt, nhưng cuối cùng cũng xong rồi”, Lúc này, Sa Nghị mới cảm giác được, thật ra Bối Bối cũng thấy căng thẳng, vì cô không muốn mọi người lo lắng nên không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ khi ở trong lòng anh, Bối Bối mới có thể không che giấu sự yếu đuối của bản thân.
“Bố, con muốn ăn cua đồng” Trưa hôm qua, Bối Bối muốn ăn món này nhưng ông Đồng sợ cô đang trong kỳ thi, ăn món ăn có tính lạnh này thì bụng sẽ không được tốt, vì vậy, ông đồng ý với con thi xong sẽ đưa cô đi ăn.
“Được, Bối Bối của bố muốn ăn gì thì phải đi ăn cái đó ngay”