Dù thế nào đi chăng nữa thì Bối Bối cảm thấy bầu không khí giữa hai người này không được bình thường cho lắm, cực kỳ không bình thường, nói thế nào nhỉ, không phải bọn họ giương cung bạt kiếm, ngược lại, bọn họ rất khách khí với nhau, khách khí một cách lạ lùng, bầu không khí “hài hòa” hơn bao giờ hết.
Cơm nước xong xuôi, lúc tạm biệt Nghiêm Thư Du, hai người đàn ông này còn lưu luyến “nắm tay” mãi không buông, chỉ thiếu nước không thể tiến xa hơn vì cùng giới tính.
Lên xe, Bối Bối lập tức phát hiện sắc mặt Sa Nghị có vẻ kháng khác, trông anh rất u ám dọa người.
“Nghị Nghị, anh không sao chứ?” Bối Bối vươn tay chạm vào người anh, nhưng chưa kịp chạm thì Sa Nghị đã nhanh như chớp né tay ra.
Anh nổ máy xe, lao vút ra ngoài, Bối Bối còn chưa thắt dây an toàn, kết quả đầu cô bị đụng vào cửa sổ xe, vang lên một tiếng bốp, Bối Bối ôm đầu, tủi thân rơi nước mắt.
Tốc độ chạy xe của Sa Nghị chậm lại, có điều anh vẫn chẳng thèm chú ý tới cô, Bối Bối bắt đầu thút thít khóc, thấy Sa Nghị vẫn ngó lơ mình vì vậy cô dần dần khóc to lên, khóc tới nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem, không cần giữ hình ảnh hình tượng gì
Xe chợt ngừng lại, Sa Nghị tựa trên vô lăng, nhìn thẳng phía trước, song vẫn không nhìn cô.
Bối Bối cảm thấy cực kỳ tủi thân, cô không làm gì mà sao Sa Nghị lại đối xử như vậy với cô, “Huhu, anh sao lại làm như thế với em....huhu”
“Em cùng cậu ta có quan hệ gì?” Sa Nghị thở dài, cuối cùng cũng mở miệng.
“Huhu....không phải đã nói với anh rồi sao, anh ấy là hội trưởng của bọn em...”
“Hừ, hội trưởng? Chỉ là hội trưởng mà lại mời em đi ăn cơm riêng hả?”
“Thật mà, chỉ là hội trưởng thôi, còn chưa nói chuyện vượt quá hai câu ấy”
“Chưa nói chuyện quá hai câu vậy mà cũng đi ăn cơm riêng với đàn ông được, em giỏi quá rồi đấy, Đồng Dư Bối!!!!”
Từ trước tới giờ Sa Nghị chưa bao giờ gọi thẳng cả họ cả tên cô, lần này Bối Bối cũng nổi giận, “Anh đừng có vô lý thế....anh chưa bao giờ như thế này cả”
“Anh vô lý hả? Anh vô lý vậy thì ai có lý? Cậu ta?” Sa Nghị nghiêng người, nắm chặt
“Anh...anh...” Nói được hai chữ anh, rồi không nói thêm được gì nữa, khuôn mặt của cô đo rbừng lên vì tức giận
“Anh...anh làm sao? Sau này không được gặp cậu ta nữa” Sa Nghị bá đạo tuyên bố
“Dựa vào cái gì?” Bối Bối bướng bỉnh hỏi
“Haha, dựa vào cái gì, dựa vào anh là chồng em” Từ cuối cùng vừa bật ra thì Sa Nghị níu đầu Bối Bối lại rồi hung hăng hôn lên môi cô
Hai người đều tức giận, không ai nhường ai, hôn không được mà không hôn cũng chẳng xong, Sa Nghị hung dữ, hôn tới nỗi đầu lưỡi của Bối Bối nhói đau, rốt cục cô cũng không kìm được tiếng khóc.
“Huhu, anh không biết xấu hổ, huhu, anh không phải là chồng em”
Anh vùi đầu Bối Bối vào trước lồng ngực mình, “Ai dám nói anh khong phải, trừ anh, ai dám?”
“Huhu....” Vừa khóc cô vừa hung hăng đấm anh
“Được rồi, bảo bối, đừng khóc, rõ ràng thằng kia có ý đồ với em, sau này đừng lại với hắn nữa”
“Vớ vẩn, ý đồ cái gì, người ta chỉ mời em một bữa cơm thôi mà, huhu...”
“Bé à, anh là đàn ông, anh hiểu rõ ánh mắt của người đàn ông khi nhìn người phụ nữ mình thích thế nào, tình cảm cậu ta dành cho em chính là ái mộ”
“Em không thấy thế, hừ, anh kiếm cớ, chẳng qua anh không thích em tiếp xúc với người khác”
“Bé à”
“Không nghe, không nghe, không nghe....anh khốn khiếp, vừa rồi còn khiến em bị cụng đầu”
Vừa rồi chỉ mải lo tức giận anh quên béng mất chuyện này, anh vội vàng quay ra xem xét, trán cô đỏ ửng một mảng, còn hơi sưng lên làm anh đau lòng gần chết.
“Bé à, anh xin lỗi, anh sai rồi, còn đau không em” Anh vươn tay ra định xoa, nhưng lại sợ làm đau cô.
“Đau muốn chết, hừ” Bối Bối bĩu môi
Anh hôn lên môi Bối Bối, “Lát nữa về rồi anh bôi thuốc cho nhé, bé con của anh đừng khóc!
“Hừ”
__________________
Sau hôm đó, Bối Bối bị “quản chế” rất nghiêm, chỉ cần cô không phải lên lớp thì Sa Nghị đều sẽ tới đón cô cô đi, làm cho Nghiêm Thư Du vài lên gửi tin nhắn online mà không nhận được hồi đáp, Bối Bối cũng nào dám trả lời anh ta. Tuy cô không cảm thấy Nghiêm Thư Du có tình ý gì với mình song lời của Sa Nghị cô cũng không dám không nghe, tránh cho anh không hài lòng, lại nổi đóa.
Buổi trưa cô muốn tới siêu thị gần trường mua đồ ăn vặt, Sa Nghị có việc nên tối đón cô trễ, nhưng cô rất đói bụng, đành phải đi mua đồ ăn trước.
“Dư Bối”
Thấy có người gọi, Bối Bối theo phản xạ quay lại, hóa ra là Nghiêm Thư Du
“Haha, sao nhìn thấy tôi lại giật mình thế, mấy lần tôi gửi tin online cho em mà không thấy em trả lời”
“À, vậy hả, chắc lúc đó em bận nên treo QQ” Bối Bối giả ngu
“Em tới siêu thị mua đồ?”
“Dạ, vâng”
Nghiêm Thư Du đột nhiên chuyển đề tài, “Hôm đó em có sao không, hình như bạn trai em có tính chiếm hữu rất mạnh thì phải” dừng lại một chút, “Như vậy không tốt lắm”
“Haha” Bối Bối cường ngượng ngùng, cô không quen thảo luận vấn đề này với người lạ nên có chút lúng túng
“Dư Bối, em không cảm thấy tức giận sao?”
“Không hề” Bối Bối bây giờ chỉ muốn rời đi nhanh chóng mà thôi
“Haha, Dư Bối, em rất đặc biệt”
“Hả, à vâng, cảm ơn, em còn có việc nên đi trước dây, tạm biệt” Đồ ăn còn chưa kịp mua, Bối Bối rời đi tựa như muốn chạy trốn, do đó cô không hề hay biết, sau khi cô rời đi, Nghiêm Thư Du vẫn luôn nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô
Hiện tại, ngay cả bản thân Bối Bối cũng đã cảm thấy Nghiêm Thư Du hình như có ý đối với mình, kỳ quái thiệt, căn bản cô chưa từng gặp anh ta mà, chẳng lẽ anh ta “nhất kiến chung tình” ư? Lắc đầu, cô vẫn nên về làm tổ ở ký túc xá, thế là an toàn
Vừa về tới nhà, chuyện đầu tiên cô làm chính là tắm rửa, bật máy tính, mở QQ, gần đây Bối Bối rất thích đi trộm rau, lúc nào cô cũng lôi kéo Sa nghị giúp một tay.
Sa Nghị giúp Bối Bối thu hoạch rau xong rồi mà cô vẫn chưa tắm xong, anh định tắt QQ của cô đi thì một biểu tượng thoáng lóe lên, anh mở ra, một nickname xa lạ, có điều lại có tên ghi chú phía sau: Nghiêm Thư Du
Nghiêm Thư Du. 19:21:05
Dư Bối
Nghiêm Thư Du. 19:21:10
Dư Bối, xin lỗi về buổi chiều nay nhé, tôi không nên nói những lời đó
Nghiêm Thư Du. 19:21:16
Em không quan tâm tới tôi nữa hả?
Nghiêm Thư Du. 19:21:18
Tôi không cố ý chia rẽ mối quan hệ giữa hai người đâu, chẳng qua chỉ là nhắc nhở
Nghiêm Thư Du. 19:21:20
Dư Bối. Em có đó không?
Chắc là anh chàng biết Bối Bối đang không online nên rốt cục lấy được dũng khí mở miệng.
Nghiêm Thư Du. 19:21:30
Tôi thích em, Dư Bối. Lúc tôi còn học ở Nhất Trung, em nhỏ hơn tôi 1 tuổi, tôi đã chú ý tới em từ rất lâu rồi, nhưng tôi không dám tới gần em, tối hôm ấy em bảo tôi đưa về, dù chỉ là lợi dụng tôi để làm bạn trai em ghen, song tôi vẫn rất vui, có lẽ tất cả những chuyện này em đều không nhớ, em không nhớ tôi. Đúng vậy, tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi luôn nghĩ, tại sao khi ấy lại không có dũng khí để có thể cất lên lời...Dư Bối, anh ta không hợp với em, thật sự....
Avatar QQ vẫn cứ nhấp nháy, cuối cùng, Nghiêm Thư Du không tìm được chủ đề gì để nói nữa, Sa Nghị dịch chuyển con chuột xuống khung chat, thản nhiên đánh bốn chữ.
❤ Bé con Sa Gia. 19:22:00
Tôi là Sa Nghị.
Sau đó, cả thế giới tĩnh lại, avatar không nhấp nháy nữa. Sau vài giây, Nghiêm Thư Du offline. Sa Nghị lôi nick Nghiêm Thư Du vào danh sách đen,” lựa chọn này sẽ xóa Nick này trong danh sách khác”, anh nhấn YES.
Chuyện này Sa Nghị chẳng hề nói một lời nào với Bối Bối, Bối Bối đương nhiên cũng chẳng biết rằng bốn chữ kia của anh đã tiêu diệt một tình địch, lại còn đem người ta đánh cho thương tích đầy mình nữa chứ. Về sau, Sa Nghị nhất quyết yêu cầu Bối Bối rút khỏi câu lạc bộ kịch, Bối Bối không thể làm gì khác hơn viết đơn xin rút lui, rồi giao cho Vân Vân nhờ cô nàng chuyển giúp. Trường học rất lớn, hơn nữa người ta lại cố ý tránh né nên sau đó Nghiêm Thư Du không còn xuất hiện trước mặt Bối Bối nữa. Bối Bối còn tưởng căn bản từ trước tới giờ người ta hoàn toàn không có ý với mình, uổng công cô hiểu lầm Nghiêm Thư Du.
Có điều, mặc kệ quá trình thế nào kết quả mới là quan trọng nhất, rốt cục Nghiêm Thư Du vẫn không thể để cho Bối Bối nghe được tiếng lòng của mình, cũng có thể trong lòng anh chàng nên thấy mừng vì ngày đó người đọc được những dòng đó là Sa Nghị.