Sa Điềm Nữu lại một lần nữa bị tóm vì nhìn trộm bố tắm, cô bé giãy dụa vật lộn muốn chạy đi mách ông bà.
Nghe tiếng khóc dường như rất tủi thân của con gái, Sa Nghị không biết làm sao, sao Điềm Nữu còn nhỏ mà đã có tố chất “hám trai” thế nhỉ, khi Điềm Nữu 5 tuổi đã bắt đầu xin tắm cùng bố, Sa Nghị đương nhiên không đồng ý, trừ tắm cùng với Bối Bối ra thì anh không có thói quen tắm cùng ai khác. Không ngờ con bé kia thấy bố từ chối cũng không hề làm loạn, nó chỉ bĩu môi rồi đi ra ngoài, sau đó Sa Nghị phá hiện, mỗi lần anh tắm thì trên cửa kính sẽ in bóng một dáng người bé nhỏ, anh đã phê bình con bé vài lần vậy mà nó nào có nghe, thế là anh kệ con bé, dù sao cách một cánh cửa nó cũng chẳng thể nhìn thấy gì.
Có điều về sau càng ngày càng nghiêm trọng, con bé bắt đầu lén lút mở cửa, tròn mắt nhìn. Con bé này đã bị anh ném ra ngoài mấy lần rồi không biết, Sa Nghị giận dữ, chuyện gì đây? Nào có đứa con gái nào thích nhìn lén bố mình tắm cơ chứ. Thế là từ lần sau, Sa Nghị đi tắm là phải khóa cửa chặt. Điềm Nữu không “chấm mút” được tiện nghi của bố bèn quay ngoắt đầu đánh chủ ý tới anh trai, tuy “con chim nhỏ” của anh trai chẳng có gì đáng xem nhưng...có còn hơn không.
Rình xem anh trai tắm thì không có gì phải kiêng kỵ nhiều, cô bé cứ quang minh chính đại lột quần anh trai xuống, dương dương tự đắc nhìn chằm chằm, thế nhưng Đồng Vũ Mặc tuy giận nhưng lại không dám nói, cậu bị em gái dọa dẫm rằng nếu không cho xem thì sẽ mách mẹ là cậu và Tiểu Mễ cùng lớp hôn môi. Anh chàng bị cưỡng bách cởi đồ mấy tuần liền, bỗng nhiên một ngày, Điềm Nữu không thèm nhìn nữa, Đồng Vũ Mặc rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Nhưng sau đó cậu phát hiện thấy có gì đó không đúng cho lắm, thời gian Điềm Nữu ở nhà ngày càng ít đi, mỗi ngày không còn cùng cậu chơi nữa, cứ đi học về là chạy mất tích luôn. Vì bảo vệ cho sự an toàn của em gái, Đồng Vũ Mặc bắt đầu theo dõi cô em gái nà
Nhìn thằng nhóc to lớn đang ôm em gái mình, vẻ mặt Đồng Vũ Mặc trở nên khẩn trương, cậu có nên tố cáo cho bố mẹ không?
“Nữu Nữu, muốn đi chơi đâu?” Khuyết Đan Du nhìn cô bé trong lòng, cưng chiều hỏi, cô bé này là do cậu nhặt được ở ven đường, cô bé này cứ như vậy xông vào trong lòng cậu.
“Đại Cá Tử, chúng ta về nhà chơi đi” Điềm Nữu hưng phấn nhìn cậu, nháy nháy đôi mắt tròn xoe.
: Đại cá tử: chỉ người có vóc dáng cao lớn
Ánh mắt Khuyết Đan Du chợt lóe, về điểm này thì nhóc con không tốt cho lắm, không biết ai dạy cô bé nữa, cô bé rất thích cởi quần của con trai. Chuyện này không tốt tý nào, nếu về sau cô bé cứ tùy tiện cởi quần bất cứ người đàn ông nào thì cậu biết làm sao bây giờ, nghĩ tới đây cậu nắm chặt tay cô bé, cậu sẽ không cho thằng nào cơ hội này đâu.
“Nữu Nữu, về sau không được tùy tiện nhìn người con trai nào khác, biết không”
“Vậy anh cho em nhìn à?”
“...”
“Anh không cho em xem thì em phải đi xem của người khác chứ!” Điềm Nữu uy hiếp
“Anh cho” cậu giống hệt một người phụ nữ đàng hoàng bị cưỡng bức vậy
“Hihi, tốt tốt, chúng về mau về thôi!”
Hôm nay có khách tới chơi, ở nhà rất náo nhiệt, Điềm Nữu trốn trong phòng buồn muốn khóc, mẹ không cho cô bé ra ngoài, nhưng cô bé có hẹn với Đại Cá Tử rồi mà.
“Điềm Nữu, mau xuống dây, sao lại không lễ phép gì cả” Bối Bối ôm con gái, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn bị dơ bẩn của con.
“Mẹ, con muốn ra ngoài”
“Hôm nay không được ra ngoài”
Song vừa được mẹ ôm xuống nhà thì Điềm Nữu lập tức phấn khích, Đại Cá Tử đang ở nhà mình này, cô bé lập tức chạy về phía Khuyết Đan Du, “Đại Cá Tử, Đại Cá Tử”
Khuyết Đan Du đang nghĩ cách thoát thân thì bảo bối mà cậu ngày nhớ đêm mong chợt như một trái bom nhỏ xông về phía cậu, theo bản năng, cậu đón lấy cô bé.
“Đại Cá Tử, anh tới nhà tìm em hả!” Ôm chặt lấy cổ Khuyết Đan Du, Điềm Nữu cực kỳ vui mừng
Mặt Sa Nghị đen lại khi nhìn con gái nhào vào lòng người khác. Chủ tịch Khuyết cũng không hiểu đây là tình huống gì nữa, chuyện gì xảy ra vậy? Con trai anh từ lúc nào trở nên nhiệt tình như thế.
“Xuống ngay!” Sa Nghị rống lên, Điềm Nữu sợ hãi càng dúi vào lòng Khuyết Đan Du, con bé còn quay ra làm mặt quỷ với bố
“Lăn xuống đây” Sa Nghị lập lại một lần nữa, lần này anh nghiêm khắc hơn
Điềm Nữu bĩu môi muốn khóc, Khuyết Đan Du thấy Điềm Nữu sắp khóc thì đau lòng gần chết, cậu căm tức nhìn Sa Nghị, “Không được nói như thế với Nữu Nữu”
Kết quả, xung quanh trở nên yên ắng, lặng như tờ.
Sa Nghị híp mắt, thằng nhóc này...”Hừ, không cho ư? Tôi không được làm thế à? Cậu dựa vào cái gì?”
Trong đôi mắt Khuyết Đan Du thoáng lóe lên một tia sáng lạ thường, “Dựa vào việc cô ấy là người của tôi”
The End