Nhật ký từ thiên đường

Mặc dù chưa bao giờ sử dụng kiểu điện thoại này, nhưng dựa vào sự thông minh tài trí của mình, tôi nhanh chóng tìm ra được danh bạ, rồi dò tìm số điện thoại. Lúc tìm thấy hai chữ “quán ăn”, tôi vui mừng ấn nút bên trái, kết quả là...
Số điện thoại của tiệm ăn hiện lên trong một giây trước khi biến mất!
Vẻ mặt tôi khổ sở khi nói vào điện thoại:
“Nguyên Triệt Dã, điện thoại của mình nút hiển thị số ở bên trái.”
“Mình không hỏi điện thoại của cậu.”
“Điện thoại của cậu, bên trái lại là nút xóa.”
“Hả...”
“Thế nên...”
“Khoan khoan, không phải cậu muốn nói là cậu đã xóa mất số của tiệm ăn rồi chứ hả?”
“… Đúng, mình không cẩn thận xóa mất số của tiệm ăn rồi.”
Điện thoại bên kia im lặng vài giây, tôi sợ hãi để chiếc di động ở vị trí cách xa tai mình một chút, quả nhiên nghe thấy một âm thanh rất lớn:
“Đồ ngốc!”
Tôi vốn vẫn muốn giải thích, nhưng đối phương lại “bụp” một tiếng, tắt luôn điện thoại.
A! A! Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ? Tôi lại làm sai rồi!!
Tôi nắm chặt chiếc di động, đắn đo xem có nên gọi lại không, ánh mắt vô tình liếc thấy hộp cơm đặt trên bàn.
A! Đúng rồi! Mang hộp cơm này đến nhà của cậu ấy chẳng phải là được rồi sao? Dù sao thì với tính cách của Nguyên Triệt Dã, cậu ấy nhất định sẽ thà chịu đói cũng không đi ra ngoài mua cơm đâu. Có hộp cơm mang đến tận nơi, cậu ấy chắc sẽ vui vẻ đón nhận nhỉ?
Nghĩ đến đây, tôi không nén được lòng mình, nở nụ cười vui sướng.
Nửa tiếng sau, tôi mang theo hộp cơm và chiếc di động đến bấm chuông nhà Nguyên Triệt Dã.
“Sao cậu lại đến đây?” vẻ ngạc nhiên của Nguyên Triệt Dã hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi.
“Tăng tăng tằng! Hộp cơm yêu quý mà Diệp Hy Nhã đặc biệt làm, tuyệt đối thơm ngon, tuyệt đối hợp vị.” Tôi đưa hộp cơm lên lắc qua lắc lại trước mặt Nguyên Triệt Dã rồi tiến vào trong phòng khách, thật không ngờ, cậu ấy không ngăn cản tôi như lần trước.
“Cậu không ăn với anh Thần của cậu hả?” Nguyên Triệt Dã ở sau lưng tôi, đóng cửa, ngữ điệu có vẻ như không hài lòng.
“Thần?”
Tôi hơi băn khoăn, hộp cơm này vốn là làm cho cậu ấy mà, hơn nữa tôi còn đặc biệt mang đến tận nhà, sao cậu ấy phải giương cái vẻ mặt khó coi ấy ra, lại còn thêm dáng vẻ vô cùng không vui ấy nữa?
Nguyên Triệt Dã thấy tôi không nói gì, bĩu môi đi tới, lấy tay đẩy hộp cơm tôi vừa đặt trên bàn uống trà: “Là vì anh ta không cần nên mới mang đến cho mình chứ gì? Mình...”.
Cậu ấy còn chưa kịp nói xong thì “độp” hộp cơm rơi xuống đất.
“Trời ơi!”
Tôi vội vã tới nhặt, nắp hộp cơm đã bị bung, cơm và thức ăn bên trong đều trộn lẫn hết vào nhau, thậm chí còn bắn tung ra cả đất.
Mùi thức ăn đơn độc tỏa ra không gian, kỳ lạ thay, có cảm giác xót xa nghẹn ngào ứ đọng lại trong lồng ngực tôi.
“Này... mình không phải cố ý đâu.”
“…”
“Được rồi, được rồi, mình ăn là được chứ gì. Đúng lúc đang đói...”
“Không cần đâu!”
“Này...”
Tôi đứng dậy, đi đến trước tủ lạnh, mở ra nhìn, bên trong rỗng tuếch, chẳng có gì cả.
“Cậu đang làm gì vậy?” Nguyên Triệt Dã đi theo sau, rón rén nhìn tôi.

“Không có gì. Cậu không cần ăn hộp cơm đó nữa, mình ra ngoài một chút.”
Nói xong, tôi nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Phía sau còn vọng theo tiếng nói bất mãn của cậu: “Tức giận gì chứ, chẳng qua chỉ là một hộp cơm thôi mà...”.
Lúc tôi cầm theo túi bột để làm bánh trôi và xuất hiện lần nữa trước cửa nhà Nguyên Triệt Dã, vẻ ngạc nhiên của cậu ấy còn rõ nét hơn lần đầu nhiều, hình như còn pha thêm chút lúng túng gượng gạo.
“Sao cậu...”
“Tăng tăng tăng tằng! Bánh trôi yêu thích của Diệp Hy Nhã, lần này thì tuyệt đối không được lãng phí nữa đâu nhá!” Tôi lắc qua lắc lại chiếc túi rồi cười, vừa đi vào bếp vừa nói, “Hộp cơm đã bị rơi hỏng rồi, nên không phải ăn nữa. vốn dĩ muốn làm một thứ gì khác, nhưng thấy trong tủ lạnh nhà cậu chẳng có gì cả. Chợ lại gần đây, nên mình mua một ít bột bánh trôi. Cậu chắc không dị ứng với bánh trôi đấy chứ hả? Ha ha”.
“Đồ ngốc.” Cậu ấy đi theo tôi vào bếp, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Vả lại cậu biết không? Ăn đồ gì ấm ấm sẽ có cảm giác rất hạnh phúc đấy.” Tôi vừa mở túi bột mì vừa cười ha ha quay lại nói với Nguyên Triệt Dã.
“Thật sao?” Cậu ấy cũng cười, bỗng nhiên đưa tay xoa xoa tóc tôi.
Vẻ dịu dàng chảy trong nụ cười rạng rỡ ấy khiến con tim tôi lại đập loạn xạ, có lẽ chỉ một chút xíu ngọt ngào như vậy lập tức có thể làm tôi quên hết mọi đau thương trước đó.
Tôi và Nguyên Triệt Dã đã cùng nhau làm bánh trôi trong bầu không khí ấm cúng ấy.
Khi đang nhào bột, tôi cho thêm khá nhiều nước dâu tây, thấy vậy, Nguyên Triệt Dã đột nhiên ngây người hỏi:
“Nước dâu tây?”
“Đúng, như vậy bánh trôi sẽ có vị ngọt, là Cố Hạo Thần dạy mình đấy.”
Nhưng hình như cậu ấy chẳng nghe thấy tôi nói, cả người đang chìm trong ký ức nào đó, đôi mắt màu hạt dẻ bỗng trở nên ấm áp lạ kỳ.
Sau vài phút thất thần, cậu ấy lại cười, nháy mắt nói với tôi: “Vậy mình sẽ cố gắng đợi món bánh trôi của cậu ngày hôm nay”.
“Xì! Cậu nói thật lòng là đang rất mong đợi đi có được không hả?
Không nói thật lòng coi chừng lát nữa sẽ bị bỏng lưỡi cho xem!”
Mặc dù tôi rất tự tin, nhưng khi bánh trôi ra lò, tôi vẫn hơi thất vọng.
“Hừ, một vài chiếc bánh bị trào nhân đậu đỏ ra ngoài rồi.”
“Ha ha, không sao, cái nào không bị trào nhân ra ngoài thì đưa mình ăn là được. Nhưng cậu biết không? Bánh trôi cậu làm vẫn còn thiếu một thứ.”
“Cái gì?” Tôi nghi ngờ hỏi lại, rõ ràng là đầy đủ các nguyên liệu rồi mà.
“Không nói cho cậu biết.” Nguyên Triệt Dã làm mặt quỷ, bê bánh trôi, đắc ý đi ra phòng khách.
Tôi cũng bê bánh trôi vừa luộc xong ra phòng khách, đang chuẩn bị cùng Nguyên Triệt Dã khởi động thì nhìn thấy bố cậu đi từ tầng hai xuống.
Tôi đá chân Nguyên Triệt Dã một cái, hằn giọng hỏi:
“Bố cậu ở nhà sao?”
“Thì vẫn ở nhà mà.”
“Sao không nói với mình?”
“Cậu có hỏi đâu.”
Hừ...
Tôi sợ hãi không dám lên tiếng, nhưng Nguyên Triệt Dã thì lại chẳng thèm quan tâm gì cả, chỉ ung dung ngồi ăn bánh trôi. Tôi thấp thỏm nhìn bố cậu ấy đang từ từ tiến về phía chúng tôi. Thật kỳ lạ, bố cậu ấy trầm lặng không nói câu nào. Lúc bác ấy chuẩn bị đi ngang qua sau lưng chúng tôi, tôi liền đứng dậy:
“Cháu chào bác ạ.” Tôi cúi người chào.
Không thể để bố cậu ấy hiểu lầm lần nữa, chuyện lần trước và chuyện lần này nhất định phải giải thích rõ ràng mới được.
Bố Nguyên Triệt Dã dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, giống như lần đầu tiên gặp tôi vậy.

Vốn dĩ đã rất căng thẳng, trên trán tôi mồ hôi bắt đầu toát ra, cuối cùng, tôi gắng hết sức, nói: “Bác... có ăn bánh trôi không ạ?”.
Trời ơi, đối diện với bố của Nguyên Triệt Dã, tôi vẫn không thể nào có được dũng khí để giải thích.
Nghe thấy câu nói đó của tôi, bố Nguyên Triệt Dã đứng lặng người một lúc, Nguyên Triệt Dã ở bên cạnh nói chêm vào:
“Đừng nhiều chuyện nữa, người ấy sẽ không...”
Nguyên Triệt Dã chưa nói dứt lời, thật không ngờ, bố cậu ấy lại ngồi xuống.
Tôi không dám nghĩ rằng bác ấy lại thật sự ngồi lại để cùng ăn, tôi ngẩn người, nhưng cũng lập tức bê bát bánh trôi vừa luộc chín đặt xuống trước mặt bác ấy.
Người ngạc nhiên nhất vẫn là Nguyên Triệt Dã. Nhìn thấy bố mình ăn bánh trôi, ánh mắt cậu ấy thoáng lướt qua vẻ không dám tin, có chút gì đó cay đắng, oán hận... và cuối cùng là chế giễu.
Cậu ấy cười, không thèm nhìn bố mình nữa, vừa ăn vừa nói: “Đúng là nực cười”.
Bố Nguyên Triệt Dã vẫn trầm lặng như thế.
“Trong ký ức của tôi, trước đây tôi và mẹ không biết đã phải chờ đợi bao nhiêu buổi tối mới có thể được cùng ông ăn một bữa cơm, còn bây giờ, chẳng có ai chờ đợi nữa, thì ông lại dễ dàng ngồi xuống đề ăn một bát bánh trôi sơ sài này. Ông nói xem, có phải rất nực cười không?”
Bố Nguyên Triệt Dã cuối cùng đã buông đũa, lặng lẽ lấy khăn ăn lau miệng, tỏ vẻ nghiêm nghị, rõ ràng là bác ấy không muốn Nguyên Triệt Dã tiếp tục đề tài này nữa.
“Bố sẽ đi công tác một tuần, trong thời gian đó, con phải tự chăm sóc bản thân mình.”
Nguyên Triệt Dã vẫn cúi đầu, vẫn tiếp tục không thèm nhìn bố mình lấy một cái. Mãi cho đến khi bố sắp đi đến cửa, cậu ấy mới đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt rất phức tạp, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự phẫn nộ.
“Dù sao thì từ trước đến giờ cũng chỉ có một mình, có gì đáng để chăm sóc chứ? Cho dù có chết đi, thì các người cũng chẳng buồn quan tâm, chẳng phải vậy sao?”
Bố Nguyên Triệt Dã khựng lại một lúc, rồi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Ánh mặt trời bên ngoài lúc ấy như đang hội tụ lại khiến người ta có cảm giác u buồn, dường như giữa Nguyên Triệt Dã và bố cậu đã bị ngăn cách bởi một con đường rất dài, mãi mãi không thể vượt qua.
Cánh cửa lặng lẽ khép lại, ánh sáng trong đôi mắt màu hạt dẻ của Nguyên Triệt Dã cũng tan biến theo.
Tôi nắm lấy lọn tóc với vẻ không tự nhiên, trong đầu tràn ngập vô vàn dấu chấm hỏi.
Quan hệ của bố mẹ Nguyên Triệt Dã hình như không được tốt lắm... Hai lần tôi đến đây, đều không nhìn thấy mẹ cậu ấy, lẽ nào... bố mẹ cậu ấy ly hôn rồi?
“Nguyên Triệt Dã...”
Tôi đang định nói gì đó thì bị Nguyên Triệt Dã ngắt lời:
“Đồ ngốc, tại sao ăn cái thứ ấm ấm này rồi, mình vẫn chẳng cảm thấy hạnh phúc gì cả?” Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, nụ cười rất nhẹ nhàng.
Kỳ lạ thay, có thứ gì đó đăng đắng đang ứ đọng lại trong cổ họng, làm khoang mắt tôi từ từ tích tụ đầy nước.
Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng buổi tối hôm tôi và Nguyên Triệt Dã cùng đứng trên sườn núi ngắm các ngọn đèn.
“Có thề nhìn thấy nhà cậu không? Nhà cậu cách nhà mình không xa, là ở hướng nào nhỉ? À, đúng rồi, phía sau nhà của mình, rồi...”
“Cậu không tìm thấy đâu, đồ ngốc.”
“Này, cậu mà còn gọi mình là đồ ngốc một lần nữa là mình sẽ đá cậu xuống dưới đó.”
“Cậu không thề tìm thấy đâu.”
“Này! Đừng có đánh giá thấp thị lực của mình nhá!”
“Mặc dù mình có hai ngôi nhà, nhưng ở đó các ngọn đèn đều lụi tắt.”...
Như thề đã chứng thực được sự phỏng đoán của tôi, đột nhiên tôi cũng đã hiểu ra sự đau khổ và nỗi cô đơn trong câu nói lúc đó của cậu ấy, những giọt nước mắt ẩn nấp trong khoang mắt cuối cùng cũng đã tuôn trào.
Nguyên Triệt Dã nghiêng đầu nhìn tôi, từng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, nụ cười mờ ảo ấy bỗng dưng trở nên chân thật vô cùng.

Tôi ngẩng đầu, xung quanh mũi ngập tràn hương hoa tường vi tháng Năm, nồng nàn thơm ngát, thơm đến não nề.
“Đồ ngốc, sao lại khóc?” Nguyên Triệt Dã vừa cười vừa nói.
“Ai... ai khóc?” Tôi phản bác lại đầy khí thế.
“Người nào khóc là lợn con.”
“Mình không phải mà!”

Cái buổi trưa bất ngờ này đã đưa tôi tiến đến gần Nguyên Triệt Dã hơn một bước.
Tôi cũng đã bắt đầu hiểu được nụ cười của cậu ấy.
Cũng bắt đầu hiểu được những chất chứa ẩn sau nụ cười ấy, là nỗi buồn không biết chia sẻ cùng ai.
“Nguyên Triệt Dã, chiều nay đi học đi. Nếu còn trốn học, cô chủ nhiệm sẽ nổi điên lên đấy.” Loáng cái đã đến giờ học buổi chiều, tôi bắt đầu thuyết phục Nguyên Triệt Dã đi học.
“Ồ... được thôi.” Cậu ấy miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Vậy hộp cơm của mình thì sao?” Trước lúc chuẩn bị đi, tôi chợt nhớ ra hộp cơm của mình.
“Trả cậu.” Nguyên Triệt Dã đưa hộp cơm không ra.
“Thức ăn ở bên trong đâu?”
“Đổ rồi.”
“Đổ rồi?” Mặc dù hơi tiếc nuối nhưng dù sao cũng bị rơi hỏng mất rồi, đó cũng là việc bất đắc dĩ.
“Đương nhiên là đổ đi rồi, lẽ nào cậu cho rằng mình sẽ ăn thứ cơm hỗn tạp ấy sao?” Nguyên Triệt Dã dường như rất bất mãn, giọng cao vút.
“Cái gì? Thứ cơm hỗn tạp? Chẳng phải là cậu làm nó thành như vậy sao?” Tôi cũng không kiềm chế được lên tiếng đòi công bằng cho hộp cơm, “Thức ăn mình làm, hương vị màu sắc đều đủ cả!”.
“Rõ ràng là rất mặn!”
“Rất mặn? Làm sao cậu biết thức ăn mình làm rất mặn? Cậu còn chưa ăn cơ mà.”
“Cái đó... nhìn là biết rất mặn rồi!” Nguyên Triệt Dã quay đi với những biểu hiện rất không tự nhiên.
“Nhìn? Làm sao có thể...” Tôi chẳng muốn tiếp tục đôi co với cậu thêm nữa, liền chuyển sang thái độ khiêm tốn, “Thôi được rồi, vậy mình về học thêm ở Thần chút nữa là được mà. Thế cậu thích ăn món gì? Lần sau mình làm cho cậu ăn”.
“Đồ ngốc!” Không ngờ sắc mặt cậu ấy đột nhiên tối sầm lại.
Tiếp sau đó, cậu ấy không nói thêm gì nữa, quay về phòng mình, khóa cửa, mặc kệ tôi đứng ngoài gọi thế nào cũng không chịu mở.
Đúng là chẳng thể hiểu nổi!
Con người kỳ cục! Tôi lại nói sai điều gì làm cậu ấy tức giận rồi?
Cả buổi chiều hôm đó, đến lớp học tôi chỉ suy nghĩ về vấn đề này, chẳng thể nào tiếp thu được bài giảng của cô giáo. Việc tôi như vậy với việc Nguyên Triệt Dã bỏ trống chỗ ngồi, thực ra cũng chẳng có gì là khác biệt cả!
Khó khăn lắm mới vượt qua được sự đày ải của các tiết học, các bạn khác đều chen nhau rời khỏi lớp, còn tôi vẫn ngẩn người nhìn chỗ ngồi phía trước.
Ngày hôm nay hình như đã xảy ra khá nhiều chuyện...
Tôi hình như cũng hiểu được một mặt khác mà không ai biết về Nguyên Triệt Dã.
Nhưng, tại sao vẫn cảm thấy chưa đủ nhỉ...
Có lẽ... có lẽ là do đã quá khao khát để hiểu về cậu ấy rồi.
Khao khát hiểu được toàn bộ về cậu ấy.
Khao khát hiểu được nhiều hơn, sâu hơn.
Hiểu cặn kẽ, hiểu một cách thuần túy...
Lại một lần nữa tôi rút ra cuốn nhật ký đã lựa chọn rất kỹ ấy, chạm lên bầu trời bao la trên trang bìa và những chiếc lông vũ màu trắng đang bay lả tả.
Trong khung cảnh đẹp đẽ ấy, cô gái đưa bàn tay hướng về phía chàng trai cô đơn lặng lẽ.
Đôi bàn tay thon thả trắng ngần của cô gái tràn đầy sự mong đợi và kiên trì.
Gương mặt bảnh bao sáng sủa của chàng trai ẩn giấu một nụ cười.

Cuối cùng tôi đã xác định được lòng mình, kiên quyết đặt cuốn nhật ký vào trong ngăn bàn phía trên.
Nguyên Triệt Dã, xin cậu hãy tin ở mình, mình muốn một lần nữa đến gần cậu hơn.
white �c: � f�widows: auto; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px;">Tôi nín thở, chăm chú nhìn Nguyên Triệt Dã, trong mắt lúc này chỉ đọng lại duy nhất gương mặt gần trong gang tấc của cậu ấy.
Ánh mắt Nguyên Triệt Dã chuyển rất nhanh qua các trạng thái kinh ngạc, hiền hòa và rất nhiều biểu hiện phức tạp khác. Sau đó, nụ cười trên mặt cũng giống như những bông pháo hoa phía sau lưng cậu ấy, từng tia từng tia lụi tắt dần.
Trái tim tôi hồi hộp càng đập nhanh hơn. Cậu ấy không thích mình sao?
Trong tâm trí tôi bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những gì đã diễn ra kể từ khi quen biết cậu ấy cho đến giờ.
Giúp tôi thoát khỏi hình phạt của cô giáo dạy toán, bế tôi đến phòng y tế sau khi tôi bị thương trong cuộc thi chạy tiếp sức, hàng ngày vẫn trêu đùa gọi tôi là “đồ ngốc”, và tối hôm nay còn đèo tôi đến đây để ngắm cảnh đêm... cậu ấy đối với tôi rõ ràng là khác so với những người khác mà.
Hoặc là... tôi nhớ lại lần đầu tiên đến nhà cậu ấy, nhớ lại dáng vẻ tức giận của bố cậu ấy khi nhìn thấy chúng tôi lăn lộn dưới đất, có phải chăng là vì... bố cậu ấy đã phản đối, nên cậu ấy mới...
“Việc đó... mặc dù bố cậu không cho phép cậu yêu sớm, nhưng mình...”
Tôi lấy hết can đảm nói được nửa câu rồi lại dừng, không biết nên tiếp tục thế nào nữa. Muốn Nguyên Triệt Dã không quan tâm đến lời của bố cậu ấy mà tiếp nhận tôi sao? Hay là nên dừng bước...
Mọi thứ trong đầu tôi bắt đầu rối tung lên, lúc này tôi mới ý thức được cơn kích động vừa rồi của mình...
“Thật sao? Cậu thực sự thích mình sao?”
Nguyên Triệt Dã đột nhiên hỏi lại, tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy với vẻ mặt mong đợi.
“Cậu có biết thế nào gọi là thích không? Không phải là những kích động nhất thời. Coi như bây giờ cậu tự cho là thích đi, nhưng cũng có thể sau này sẽ từ bỏ không chút lưu luyến. Nếu đã như vậy, thì chi bằng đừng có bắt đầu chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Cậu nói xem, có phải vậy không?”
Khi nói những điều này, rất nhiều cảm xúc phức tạp mà tôi không thể nắm bắt kịp cứ liên tiếp hiện lên trong mắt Nguyên Triệt Dã.
Tôi lặng người đi.
Giọng nói của Nguyên Triệt Dã lúc này hoàn toàn khác xa với Nguyên Triệt Dã tôi quen biết thường ngày, dửng dưng và lạnh lùng. Giọng nói ấy làm tôi thấy sợ. Nó làm tôi thấy nhớ giọng nói có vẻ “đểu đểu” khi cậu ấy cố tình trêu chọc tôi, gọi tôi là “đồ ngốc”, làm tôi thấy nhớ tiếng cười khi cậu ấy đùa giỡn với tôi, Nguyên Triệt Dã lúc đó với Nguyên Triệt Dã lúc này, có một sự đối lập vô cùng rõ rệt...
Trong lòng tôi bỗng trào dâng nỗi chua xót, cảm xúc ấy cứ xộc thẳng lên đôi mắt tôi.
Tại sao lần đầu tiên thổ lộ lòng mình lại nhận được kết cục như vậy?
Con tim đau đớn khó chịu giống như có người đang ra sức bóp nghẹt. Tôi ra lệnh cho mình hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế làn nước trong khoang mắt.
Bất kể là lời tỏ tình đầy kích động ban nãy, hay là câu trả lời vô tâm của Nguyên Triệt Dã bây giờ, tấm lòng tôi vẫn rất kiên định...
Nguyên Triệt Dã.
Cậu có thể từ chối tình cảm của mình.
Nhưng tình cảm đó lại không thể vì sự từ chối của cậu mà dừng lại.
Thời gian tĩnh lặng trôi qua, những vì sao trên trời càng lúc càng rực sáng.
Dường như bị sự cố chấp trong mắt tôi đánh bại, bức tường kiên cố trong mắt Nguyên Triệt Dã bắt đầu sụp đổ, rơi xuống từng mảng từng mảng. Cậu ấy khẽ mím môi, hiện lên sắc hồng của hoa tường vi đẹp rực rỡ, nét gân guốc cứng nhắc vốn có trên khuôn mặt cũng từ từ mềm mại dịu dàng đi nhiều.
Đột nhiên tôi lại tìm thấy sức mạnh.
“Nguyên Triệt Dã, thực ra... trong lòng cậu có bí mật phải không?” Tôi bắt đầu bằng câu hỏi thăm dò, “Bí mật đó, có liên quan gì đến việc cậu chuyển trường phải không?”.
Nghe thấy câu hỏi của tôi, bàn tay Nguyên Triệt Dã bỗng nhiên nắm chặt lại. Trong đôi mắt sáng thoáng lướt qua một tia u ám, nhưng cũng rất nhanh chóng bị cậu ấy cất giấu thật kỹ.
Không phải chứ... lẽ nào, cậu ấy có bí mật thật? Vừa rồi chỉ là tôi đoán bừa thôi mà, không ngờ...
Cũng chính lúc dòng suy nghĩ của tôi đang lặp đi lặp lại trăm nghìn lần ấy, Nguyên Triệt Dã bỗng dưng tiến lại, mang theo hơi thở hương hoa tường vi phả lên trán tôi, trên mặt nở một nụ cười sảng khoái mà tôi đã thấy rất quen thuộc. “Mỗi người đều có một bí mật, cứ hỏi trực tiếp người khác giống như cậu là không lịch sự đâu đấy, cậu có lẽ cũng giống như mình nhỉ?”
“Giống cậu?”
“Đúng, giống mình từ trước đến giờ chưa hề hỏi về bí mật của cậu.”
Tôi kinh ngạc lùi lại phía sau một bước, trong lòng thoáng hoảng sợ.
Bí mật của mình? Hai tai sẽ bị mất khả năng thính giác khi căng thẳng, bí mật đó cậu ấy phát hiện ra rồi sao? Bị lộ ra từ lúc nào vậy?
“Đi thôi, đồ ngốc! Chúng ta về nhà thôi!”
Cũng may, Nguyên Triệt Dã không tiếp tục hỏi. Cậu ấy đến chỗ xe trước, chậm rãi khởi động.
“Ừ.” Tôi như trút được gánh nặng, gật đầu chạy theo, lúc rời đi, tôi vẫn không cầm được lòng, cố ngoái lại ngắm nhìn cảnh đêm đẹp mê hồn một lần nữa.
Nơi đây, là nơi đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận