Nhật ký từ thiên đường

Trong sự ồn ào cãi vã giống những đứa trẻ này, không khí ưu tư buồn bã căng thẳng vừa nãy giờ đã biến mất không còn chút dấu vết. Chúng tôi tiếp tục vừa tranh cãi vừa bước về nhà.
Một vầng trăng non treo trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng thủy ngân. Gió đêm dịu dàng không ngừng thổi tới, làm cho khuôn mặt tôi đang nóng bừng vì rượu bỗng trở nên dễ chịu rất nhiều.
Hai chúng tôi cứ đi theo trăng bước về phía trước, nhưng cho dù đi có bao lâu, đi có bao xa thì vẫn cách trăng một khoảng cách mãi mãi không thể chạm tới được.
Nếu như...
Nếu như tôi và Nguyên Triệt Dã có thể đi mãi như thế này thì tốt biết bao.
Không có điểm dừng, bền chặt như trời với đất, không thể xa lìa nhau...
Tôi đưa mắt nhìn trộm Nguyên Triệt Dã, vừa lúc cậu ấy cũng quay đầu về phía tôi, rồi hỏi nhỏ: “Hình như cũng đã muộn rồi, người nhà cậu sẽ không lo lắng chứ?”.
“Mình đã gọi điện thoại về cho bố mình rồi. Bố còn nói đi chơi thế này chắc sẽ không được ăn no đâu, nên sẽ để phần cơm cho mình. Nhưng mà nói thật, vừa nãy trong bụng mình chỉ toàn là rượu thôi, ôi, hơi đói rồi đây này.” Tôi vừa nói vừa chép miệng.
“…” Nguyên Triệt Dã nghe tôi nói vậy, dường như có vẻ lặng đi, bầu không khí bỗng trở nên hơi nặng nề. Như ánh trăng trên mặt nước, năm giác quan của cậu ấy như bị che phủ bởi lớp sương mờ nhạt, trong mắt toát ra vẻ cô độc không nói được thành lời.
Tôi thầm trách mình sao quá vô tâm, lời tôi nói chắc chắn đã làm Nguyên Triệt Dã nhớ tới bố mẹ cậu ấy.
Tôi mở miệng, muốn an ủi cậu ấy, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Lúc này, có mấy đốm sáng chợt lóe qua trước mặt tôi, tiếp đó càng có nhiều đốm sáng vỡ vụn dâng cao lên. Nổi bật trong màn đêm, chúng giống như những mảnh thủy tinh li ti óng ánh hào quang.
Tôi mở to mắt, vội nắm lấy tay Nguyên Triệt Dã lay lay: “Đom đóm! Cậu nhìn kìa, là đom đóm đấy!”.
Trong bồn hoa bên trái con đường, từng đám từng đám đom đóm đang bay nhảy, lấp lánh rồi lại lấp lánh.
“A! Bên kia còn nhiều hơn kìa! Bọn mình sang bên đó xem nhé!” Tôi kéo tay Nguyên Triệt Dã bước về phía bồn hoa.
“Chỉ là đom đóm thôi mà, có cần phải hưng phấn đến thế không?” Nguyên Triệt Dã giống như kẻ hoàn toàn chưa bị cảm cúm, nhưng cũng bị nhiễm bởi niềm háo hức mạnh mẽ của tôi, chỉ biết bước theo sau tôi.
Sau đó...
“Có chuyện gì vậy?”
Bước được vài bước, tôi liền bị một vật gì đó chắn ngang phía trước mặt, đành phải dừng bước.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, con đường dẫn đến bồn hoa bên kia bị một rào chắn màu trắng quây quanh, tôi tiến đến phía trước đẩy đẩy nhưng cũng chẳng nhúc nhích. Nhìn kỹ thì màu sắc của đoạn đường trong rào chắn trắng đó có vẻ hơi đậm, hình như còn dính ướt.
“Là xi măng mới đổ.” Nguyên Triệt Dã đoán, “Hình như còn chưa khô hẳn, cho nên người ta rào lại để không cho ai đi qua đây mà”.
“Hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể đi tiếp được à?” Giọng tôi có chút buồn bã.
“Muốn đi lắm à?” Nguyên Triệt Dã quay đầu lại, nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có chút gì đó khác thường.
“Tất nhiên rồi!”
“Vậy làm bước đột phá giới hạn thôi!”
Nụ cười của Nguyên Triệt Dã chợt sáng bừng, rạng rỡ hơn cả ánh trăng, tôi không kịp hiểu hàm ý trong câu nói đó thì một tay đã bị cậu ấy kéo đi.
“Làm... làm gì vậy?” Cảm giác khi cậu ấy chạm vào cổ tay làm tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
“Lùi lại vài bước, rồi nhảy theo mình nhé.” Nguyên Triệt Dã nắm tay tôi càng chặt hơn, rồi kéo tôi lùi lại.
“Lẽ nào cậu định...”
Nửa câu hỏi bỗng tắc nghẹn trong cổ họng, bởi vì chỉ một giây sau, tôi phát hiện người tôi đã bay vút lên cao.
Ánh trăng mờ nhạt.
Sương đêm che phủ.
Hai bóng người một cao một thấp in bóng trên cao, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Dưới sự dẫn dắt của Nguyên Triệt Dã, tôi tất nhiên đã dễ dàng nhảy qua được hàng rào quây màu trắng.
“Đồ ngốc, không ngờ cậu nhảy cũng được đấy.”
“Hi hi, cảm ơn đã quá khen! Cậu cũng không tồi mà. Nếu không có cậu kéo mình thì mình làm sao dám nhảy qua chứ.”

Sau khi đứng vững trên mặt đất, chúng tôi cùng khen ngợi nhau, rồi nhìn nhau cười rất vui.
Lúc này, bầu không khí tĩnh lặng, đẹp đẽ giống y như bầu trời đêm vậy.
“Nguyên Triệt...” Một lúc sau, tôi phát hiện ra tay tôi vẫn bị nắm chặt trong tay cậu ấy, dường như cậu ấy đã quên không bỏ ra.
Tôi có nên nhắc cậu ấy không? Nhưng... rõ ràng tôi vẫn mong cậu ấy cứ nắm tay mình mãi như thế này...
Cậu ấy không cố tình làm vậy chứ? Để thử tôi sao? Nếu tôi cứ để cậu ấy nắm tay kéo đi thế này chắc chắn cậu ấy sẽ cười thầm đắc ý lắm đây?
“Chẳng phải muốn sang đó bắt đom đóm sao? Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì vậy?”
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi lung tung thì Nguyên Triệt Dã quay đầu lại, nở nụ cười tươi rói, rồi chẳng đợi tôi có phản ứng gì, liền kéo tôi men theo con đường xi măng còn ẩm ướt chạy về nơi tập trung nhiều đom đóm nhất.
Gió đêm nhè nhẹ, trời càng về đêm hơn.
Đôi nam nữ dắt tay nhau cùng sánh bước dưới ánh trăng, thậm chí quanh người còn liên tục xuất hiện những ánh sáng màu xanh lam, khiến tôi nảy sinh ảo giác, cảm giác như tôi đang cùng với chàng hoàng tử tiến vào một vương quốc trong mơ.
Phía sau chúng tôi còn lưu lại chuỗi những vệt chân to nhỏ, đậm nhạt khác nhau.
Tôi không còn nghĩ được hành động này có bị coi là phá hoại hay không, chỉ nghĩ rằng, giờ đây, tất cả những gì đang diễn ra đều là ước mơ thiết tha của mình. Cho nên, vốn không còn tâm trí đâu mà để ý những thứ khác.
Lúc này, Nguyên Triệt Dã, tôi, bên cạnh còn có những chú đom đóm đang nhảy múa, thỉnh thoảng còn tạo nên sao băng tận nơi chân trời, giống như một bức tranh hoàn chỉnh nhất, ấm áp nhất dưới màn đêm yên tĩnh.
“Suỵt...”
Nguyên Triệt Dã chợt ra hiệu tôi bước nhẹ chân, dùng tay còn lại chỉ vào cái hồ nhỏ cách bồn hoa không xa. Đom đóm ở đó nhiều nhất, bóng của chúng tạo thành đàn phản chiếu dưới nước, lấp lánh lấp lánh, như thể mọi ngôi sao trên trời đều rơi xuống đó.
Tôi và Nguyên Triệt Dã thật cẩn thận bước đến, lũ đom đóm bị làm kinh động bay tán loạn.
“Ha! Trốn làm sao được!”
Nguyên Triệt Dã chợt thả bàn tay đang nắm tay tôi, hai tay lướt qua trước mặt tôi, rồi nhanh chóng khép tay lại, đậy khít lại tạo thành một không gian nhỏ hẹp.
“Bắt được rồi à?” Tôi phấn khởi nhìn vào khe trống của tay cậu ấy nhưng phát hiện ra chẳng có gì bên trong cả.
“Đồ ngốc, đúng là dễ bị lừa thật!” Nguyên Triệt Dã xòe tay ra, cười tít mắt ra vẻ đắc ý.
“Hừm! Cứ đợi đấy! Mình nhất định sẽ bắt được một con! Đến lúc đó xem ai mới là đồ ngốc.”
Tôi nói hơi to nên làm kinh động đến lũ đom đóm đang nằm im nghỉ ngơi quanh đó, bọn chúng đều cảnh giác, rồi nhao nhao cất cánh bay đi.
Trong giây lát, trước mắt tôi là một màu kỳ lạ tuyệt đẹp, vô số những mảnh vụn màu xanh bay lượn trong sắc đêm.
“Ôi! Thật đẹp quá!”
Tôi ngẩng đầu, cảnh đẹp trước mắt thật khó có thể tin được, những ánh hào quang lấp lánh phát ra cách tôi ngày một gần hơn, nhưng với tay cũng không thể nào bắt được.
“Ta sẽ bắt được chúng mày!”
Một con đom đóm trêu chọc lướt qua chạm vào má tôi, tôi chạy đuổi theo. Nhưng đuổi mãi đến nỗi thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại mà cũng không bắt kịp.
“Tức quá! Sao mãi mà không bắt được vậy?”
Khi tôi đang tiu nghỉu phân vân có nên bỏ cuộc hay không thì phía sau vọng lại tiếng gọi của Nguyên Triệt Dã.
“Này, đồ ngốc!”
“Cái gì? Đừng làm phiền! Mình đang bận!” Tôi cũng chẳng thèm quay đầu lại, trả lời không mấy vui vẻ.
“Này! Đồ ngốc!” Tiếng gọi càng lúc càng gần hơn.
Tôi quay đầu lại, lớn tiếng cảnh cáo: “Nguyên Triệt Dã! Đã nói là đừng có gọi mình là đồ...” Chưa nói xong tôi chợt sững người.
Một nắm tay đang nắm chặt giơ lên trước mặt tôi, giọng nói của Nguyên Triệt Dã nhẹ nhàng, giống như ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời...
“Xòe tay ra, mình có cái này cho cậu.”
“Cái gì?”
Như bị mê hoặc bởi nụ cười đó, tôi ngoan ngoãn giơ tay ra.

“Cẩn thận, chúng rất thích bay nhảy đấy.”
Nguyên Triệt Dã tiến sát chỗ tôi, đưa nắm tay áp chặt lấy lòng bàn tay tôi, lòng bàn tay dần dần mở ra. Ngón tay thon dài ấy, giống như bông hoa tường vi nở rộ dưới ánh trăng sáng trong.
Xung quanh bao phủ một mùi hương hoa tường vi quyến rũ.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay cậu ấy đang rút ra, ngửi mủi hương quen thuộc đang tỏa ra từ người cậu ấy, quên mất rằng phải khép lòng bàn tay mình lại.
Khi phát hiện ra điều đó thì đã muộn mất rồi.
Con đom đóm phát sáng màu xanh mới đầu còn chưa nhạy bén, vẫn còn nằm im trong lòng bàn tay tôi, nhưng bản năng sinh tồn đã nhanh chóng nhắc nhở nó cơ hội sống sót đang ở phía trước, thế là nó không hề do dự, nhanh chóng tung cánh bay lên.
Xung quanh, bị bao phủ bởi màn sương đêm.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của Nguyên Triệt Dã dịu dàng như ánh trăng.
Từ lòng bàn tay tôi, con đom đóm phát ra ánh sáng và vút bay lên trời đêm.
Mọi thứ lúc này thật tuyệt vời.
Một dòng nước ngọt ngào ấm áp đang chảy trong tim, cảm giác hạnh phúc giống như nước thủy triều đang nhấn chìm tôi... Tôi thầm cầu mong thời gian hãy dừng lại ở chính khoảnh khắc này.
Có lẽ đó là do cảnh đêm tuyệt đẹp, có lẽ đó là do khung cảnh huyền diệu, có lẽ đó là do tàn dư của rượu, và càng có lẽ đó là vì tình cảm mãnh liệt trào dâng không thể kiềm chế nổi, tôi chăm chú nhìn vào bóng người trước mặt, chợt lên tiếng:
“Nguyên Triệt Dã, chúng mình có thể phá vỡ ranh giới tình bạn, có thể... chính thức hẹn hò?”
Xoảng...
Câu nói này như một lời nguyền ma quỷ, dễ dàng phá tan vẻ dịu dàng như ánh trăng trên gương mặt Nguyên Triệt Dã. Ánh mắt cậu dần trở nên thâm trầm, nụ cười cũng bắt đầu trở nên vô hồn...
Im lặng hồi lâu, cuối cùng đôi môi xinh xắn như cánh hoa tường vi cũng nhẹ nhàng mở ra, nhưng lời nói thốt ra lại thật lạnh lùng: “Không thể được”.
Không thể được.
Ba từ này như mũi kiếm sắc nhọn và lạnh giá, trong chớp mắt đã xuyên thấu tim tôi.
“Tại... sao?” Tôi cố gắng giữ giọng nói bình thường, không để cậu ấy nhận thấy tâm trạng thất vọng ghê gớm trong lòng tôi.
“Mình không thể thích cậu, dù thế nào cũng không thể.”
“Có thật là dù có thế nào cũng... không thề không?” Tôi hỏi lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt lạnh lùng của Nguyên Triệt Dã, chỉ cảm thấy ánh trăng trên người cậu ấy cũng thật lạnh lẽo.
Nguyên Triệt Dã không trả lời tôi, ánh mắt cũng mông lung như ánh trăng, khiến người ta khó có thể hiểu được.
Hóa ra, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thề đến gần trái tim cậu ấy. Cậu ấy và tôi, mặc dù rất gần bên nhau, nhưng lúc nào cũng có một khoảng cách không thể nhìn thấy được.
Nghĩ đến đây, trước mắt tôi mọi thứ bắt đầu bị bao phủ bởi sương mù.
Rốt cuộc điều gì đã cản trở chúng tôi chứ? Tôi nhớ lại bí mật trong buổi tối hôm hai đứa cùng ngắm cảnh đêm đã nói với nhau, còn buổi tối lần đầu tiên tôi đến nhà cậu ấy, cậu ấy đã ôm tôi đứng dưới ánh đèn đường và buột miệng nói rằng “đừng rời xa mình”...
“Nguyên Triệt Dã... cậu đã từng có bạn gái rồi, đúng không? Vì cô ấy, cậu mới...” Tôi ngập ngừng, nghĩ xem phải nói tiếp thế nào thì nhận ra ánh mắt Nguyên Triệt Dã đã trở nên u ám.
Tim tôi như ngừng đập. Lẽ nào đây chính là câu trả lời chính xác?
Bởi vì từng bị bạn gái rũ bỏ, nên mới chuyển trường đến đây, hơn nữa lại không muốn yêu nữa, đây chính là bí mật của Nguyên Triệt Dã sao?
Tôi ngẩn ngơ nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, sự ấm áp của Nguyên Triệt Dã khi chạm vào lúc nãy vẫn còn đây, thế nhưng, con đom đóm cậu ấy đặt vào tay tôi giờ không biết đã bay đi đâu rồi.
Mọi giấc mộng tưởng đẹp đẽ đều không thể đạt được, sau khi tỉnh giấc, sẽ không còn tồn tại nữa.
Giống như hạnh phúc mà tôi lúc nào cũng mong đợi, có thể sẽ chẳng bao giờ đến với tôi...
“Hy Nhã!”
“Là Hy Nhã phải không?”
Trong lúc chập choạng, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Quay đầu lại như một cái máy, chỉ nhìn thấy một bóng đen đang đứng ngoài đoạn đường xi măng còn ướt.

“Hy Nhã à?”
Mặc dù nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng tôi biết giọng nói thân thiết đó là của ai.
“Thần, em ở đây.”
“Bố em sợ đi đường ban đêm nguy hiểm, bảo anh ra tìm em. Chúng ta về nhà thôi!” Thần nói vọng lại.
Tôi chần chừ quay đầu nhìn Nguyên Triệt Dã, cậu ấy không phản ứng gì, rồi tôi gật đầu về phía Thần, “Vâng!”.
Có rất nhiều lời muốn nói chợt lóe lên trong đầu tôi, đã mở miệng định nói nhưng lại thôi.
Tôi đi về phía Thần, anh cũng không hỏi gì, chỉ cẩn thận khoác lên người tôi một cái áo khoác.
“Cẩn thận, gió đêm lạnh lắm đấy.”
Sự quan tâm tỉ mỉ này khiến nụ cười gượng ép trên khuôn mặt tôi chợt vụt tan. Tất cả sự mạnh mẽ giả tạo dần dần bị bóc trần, cuối cùng tôi cũng không thể chịu đựng nổi sự đau khổ trong lòng, một giọt nước mắt chua xót trào ra khỏi khóe mắt.
Những giọt nước mắt dưới ánh trăng bàng bạc phản chiếu thứ ánh sáng u buồn.
Tôi nắm lấy tay của Thần, thật chặt, giống như hai cánh tay này là một khúc gỗ duy nhất nổi lên khi tôi bị rơi xuống nước, một khi đã bỏ ra, tôi sẽ chìm vào dòng nước đau thương, tuyệt vọng không thể thoát ra được...
“Hy Nhã?” Một lát sau, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Thần vọng đến.
“Em không sao mà.” Tôi ngẩng khuôn mặt bướng bỉnh lên, cố gắng mỉm cười.
Thần nhìn tôi, không cố hỏi thêm, đưa mắt nhìn về bóng người bất động ở phía bồn hoa bên kia.
Nguyên Triệt Dã cũng nhìn về phía chúng tôi, nhưng cậu ấy dường như không nhìn tôi, mà nhìn Cố Hạo Thần đang đứng bên cạnh tôi.
Hai người bọn họ lặng lẽ nhìn nhau một lúc.
Sau đó, Thần nhẹ nhàng dắt tay tôi, giọng nói to hơn chút, lịch sự hướng về phía bên kia: “Anh sẽ đưa Hy Nhã về nhà. Cảm ơn cậu tối nay đã chăm sóc cho cô ấy”.
Không nghe thấy Nguyên Triệt Dã trả lời, nỗi đau khổ ập tới như muốn xé nát trái tim tôi...
“Chúng ta về nhà thôi, Hy Nhã.” “Vâng.”
Ánh trăng mờ nhạt.
Tôi nắm chặt tay Thần.
Bàn tay ấm áp đó, giống như khi còn nhỏ tôi bị bạn bè ức hiếp đã đến an ủi dỗ dành tôi, dắt tôi về nhà, khiến tôi cảm thấy yên bình.
Thế nhưng, tại sao vẫn có cảm giác làm rơi thứ gì đó lại phía sau...
Trái tim, xuất hiện một lỗ hổng lớn.
Con đường dường như dài vô tận.
Ánh trăng mông lung.
Tôi cùng Thần bước từng bước về phía trước. Nỗi buồn không thể nói ra cứ thấm cả vào sắc đêm, ngay cả đã khoác trên người chiếc áo khoác nhưng cái lạnh toát ra từ sâu thẳm con tim lại giống như dòng máu chảy khắp toàn thân, vô cùng lạnh lẽo.
Chỉ còn lại... bàn tay được nắm, vẫn còn giữ lại hơi ấm.
“Thần, em thua rồi.”
Ở đầu con ngõ gần nhà, tôi đã không thể kiềm chế được nỗi buồn trong lòng, ngẩng đầu lên và nói với Thần tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay.
Cả việc uống rượu và việc tôi thất bại trong lần thứ hai thổ lộ tình cảm.
Thần chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không ngắt lời tôi nói.
“Thật không ngờ khi mới bắt đầu mà đã định sẵn kết cục. Em đã thua một đối thủ chưa từng biết mặt, em thật sự không cam tâm.”
“Không sao mà. Hy Nhã của chúng ta đáng yêu thế này, lo gì không có ai thích chứ.” Thần đưa tay bóp đầu mũi tôi, ánh trăng bên khuôn mặt tôi tạo thành một đường viền ấm áp.
“Anh đang an ủi em hả?”
“Cũng là đang nói lên một sự thật mà, hi hi.”
Thần mỉm cười, tâm trạng tôi cũng dần trở nên thoải mái hơn.
“U u u...”
Vào tới sân nhà, tiếng kêu yếu ớt của con vật nào đó đã thu hút sự chú ý của tôi và Thần.
Lần theo âm thanh đó, chúng tôi đi vòng quanh mấy bụi cây ở góc sân, dễ dàng tìm thấy mục tiêu.
“A! Là mấy chú cún con này!” Tôi mừng rỡ ngồi xuống, vạch mấy nhành cây thấp bé ra, ba chú cún con lập tức bắt gặp ánh mắt của tôi.

Trông chúng có vẻ đói rồi.” Thần phán đoán.
“Mẹ của mấy chú cún này sao không trông chúng nhỉ? Thật tội nghiệp quá.”
Cơ thể ấm áp của mấy chú cún thích thú với bàn tay tôi, chúng nằm trong bụi cây với dáng vẻ yếu ớt bất lực khiến tôi thấy xúc động, tôi thực lòng không nỡ bỏ mặc chúng như thế này.
Có thể trong lúc này đây, tâm trạng của tôi và của chúng cũng gần giống nhau. Bất lực, mơ hồ, bàng hoàng vì không biết phải làm thế nào.
“Thần, em muốn... chờ ở đây, đợi mẹ của chúng quay lại.”
Thần im lặng một lát rồi cũng ngồi xuống với tôi, nhẹ nhàng nói: “Ừ, anh ngồi chờ cùng em”.
Trong lòng tôi như có dòng nước ấm áp chảy qua: “Thần... may mà có anh ở bên em”.
Nhưng, tại sao người ta lại không thể đối xử như anh đối với tôi chứ?
“Hy Nhã, em đang buồn à?”
Thần nhận thấy giọng nói của tôi có vẻ là lạ, nhẹ nhàng kéo vai tôi đề tôi có thể dựa vào thoải mái.
“Nguyên Triệt Dã... Nguyên Triệt Dã nói cậu ấy không thề thích em. Nếu như em không tốt, em có thề sửa. Nhưng không phải, cho dù em có trở nên tốt như thế nào thì cậu ấy cũng chẳng thích em? Nhưng cho dù như vậy, em vẫn thích cậu ấy, không có cách nào từ bỏ...”
“Ôi, Hy Nhã ngốc ngếch...” Thần thở dài, lấy tay sờ trán tôi, chợt thay đổi giọng điệu, “Hình như em hơi sốt thì phải!”.
“Không... không sao mà.” Tôi lắc lắc đầu, cảm giác chóng mặt ập đến, nhưng tôi vẫn cố gắng kiên quyết, “Em không sao mà. Chỉ cần Thần... Thần cứ ở bên ủng hộ em là được rồi. Thần sẽ không bỏ mặc Hy Nhã chứ? Nếu như không có Thần, Hy Nhã chắc chắn sẽ không đứng nổi được mất.” Tôi dựa vào vai Thần khẽ thầm thì.
Đêm đã khuya lắm rồi, mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh, dường như có thể nghe được cả tiếng côn trùng.
Ánh trăng sáng trong như nước, tôi căng đôi mắt mệt mỏi và buồn ngủ, khó khăn lắm mới có thể kéo căng được hai mí mắt...
“Anh ở đây mà, sẽ mãi ở bên em. Hy Nhã, em mệt lắm rồi, chúng ta về nhà được không?” Thần dịu dàng khuyên nhủ tôi.
“Nhưng... mẹ... của mấy chú cún con vẫn chưa quay lại. Em không thể bỏ mặc chúng được.”
“Ừ. Nếu em lo lắng cho mấy chú cún, chúng ta sẽ đưa chúng cùng về nhà. Như thế em sẽ yên tâm về nhà chứ?”
Nghe anh nói vậy, thần kinh tôi gần rơi vào trạng thái buồn ngủ cũng lập tức tỉnh lại: “Vâng. Nếu được Thần chăm sóc, em càng yên tâm hơn so với cún mẹ”.
“Hy Nhã đang khen anh hả? Nhưng khen kiểu “càng yên tâm hơn so với cún mẹ”, sao cứ thấy gì đó kỳ lạ.” Thần đỡ tôi đứng dậy, rồi lại ngồi xuống bế ba chú cún con vào lòng, “Ừ, vì Hy Nhã, anh sẽ làm thay bà mẹ chó một lần vậy”.
“Hi hi.” Tôi cười với anh, uể oải nhấc chân chuẩn bị về nhà, Thần đột nhiên ngồi xồm xuống trước mặt tôi.
Tôi ngây người ra.
“Anh thấy em đi không vững nữa rồi, hay là anh cõng em lên trên nhà. Nhưng mà tay anh còn phải bế lũ cún, nên tay em phải ôm chặt lấy cổ anh đấy, không là rơi xuống đau lắm, anh không biết đâu nhé.”
“Tốt thôi!” Tôi phấn chấn trèo lên tấm lưng dài rộng của anh.
Lúc này, những gì không vui còn đọng lại trong lòng đã bị đuỗi sạch hết.
Hoặc có thể, nỗi buồn của một người đem lại có thể được bù đắp bởi tình yêu thương của một người khác chăng?
“Thần, em nặng lắm không?”
Leo lên tấm lưng ấm áp của Thằn, hít thở mùi hương tươi mát toát ra từ người anh, tôi vô tình đề lộ ra tâm trạng nũng nịu.
“Ha ha, hơi hơi.”
“Này, anh đang cười em đấy à?”
“Đâu có, là em tự nói nhé, anh tôn trọng sự thật.”
“Thế em không cần anh cõng nữa.”
“Được rồi được rồi. Cứ lắc lư thế này, chúng mình và ba chú cún sẽ cùng ngã đấy.”
“Vậy là biến thành năm chú cún con rồi.”
“Ha ha.”
Thần cõng tôi bước từng bước, nhưng tôi nhận ra mình càng lúc càng mơ hồ. Mặt tôi dựa vào chiếc áo bông mềm mại trên vai anh, tôi nhắm mắt lại một cách thoải mái.
Bóng đen trong lòng tôi dần dần biến mất, những vết thương đang rỉ máu, bất giác lành lại một cách diệu kỳ.
“Thần, anh có mệt lắm không?”
Trong lúc mơ màng, tôi lẩm bẩm.
“Ha ha, mệt ư?” Hy Nhã... luôn mãi là gánh nặng ngọt ngào nhất của anh.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận