Nhật ký từ thiên đường

Nhật ký 8:
Chuyện chỉ có những người thương nhau mới có thể chấp nhận
Thứ Bảy, ngày 18 tháng 6, trời nắng.
Có lẽ nên có sự gần gũi giữa hai trái tim trước, rồi sau đó mới cố sự tiếp xúc về thân thể?
Chỉ có người mình thích, mới đón nhận vòng tay ấm áp của cậu ấy.
Chỉ có người mình thích, mới đón nhận nụ hôn ngọt ngào của cậu ấy.
Chỉ có người mình thích, mới đón nhận tất cả mọi thứ thuộc về cậu ấy.
Vậy thì, liệu có phải là mình có thể cho rằng, vị trí của mình trong trái tim cậu ấy đã bắt đầu thay đổi?
Tôi không biết mình về đến nhà lúc nào, cũng không biết cơn hôn mê sau khi say rượu kéo dài bao lâu.
Cho đến khi một tràng âm thanh thật dài đánh thức tôi dậy, theo phản xạ tôi nhổm người dậy, thần trí vẫn còn mơ màng rồi kêu lên: “Ôi! Muộn rồi à?”.
Cũng theo phản xạ, tôi lấy tay ấn vào chuông đồng hồ để ở đầu giường, nhưng nhận ra âm thanh không phát ra từ đó, mà từ chiếc điện thoại trên kệ gần giường.
Tôi dùng gối bịt đầu lại, đấu tranh một lúc rồi mới từ từ với tay nhấc ống nghe lên.
“Ai vậy? Không biết hôm nay là cuối tuần à? Làm phiền giấc ngủ của người khác, thật đáng ghét...”
“Hy Nhã...” Một giọng nói quen thuộc nhưng hơi buồn vọng từ điện thoại, “Hóa ra Thần rất đáng ghét sao! Vậy em ngủ tiếp đi, một mình anh dựng nhà cho lũ cún đây”.
“Đợi đã!” Sau khi nghe rõ giọng Thần trong điện thoại, tôi như bừng tỉnh, cơn buồn ngủ bỗng chạy biến đâu mất, “Cún con à? A! Em nhớ ra rồi! Tối qua... anh chờ em, chờ em chút. Em xuống ngay đây!”.
“Ừ. Xuống thẳng sân nhé.”
Gác điện thoại xong, tôi tức tốc thay quần áo, rửa mặt, vội vội vàng vàng xuống sân.
Từ xa, tôi đã nhìn thấy Thần đang ngồi ở một góc sân bận rộn làm gì đó.
Thần, anh đang làm gì đấy?” Tôi bước lại gần.
“Hy Nhã, hi hi, mau lại đây xem này.”
Bị thu hút bởi nụ cười dịu dàng của anh, tôi tò mò nhìn theo hướng tay anh chỉ.
“Ôi! Tìm thấy cún mẹ rồi à?” Tôi mừng rỡ reo lên.
Tối qua ở chỗ bụi cây phát hiện ra ba chú cún con, giờ lại xuất hiện thêm một cô cún mẹ to lớn. Hình như nó thấy tôi không hề có ý hại cún con nên vẫy vẫy đuôi với chúng tôi.
“Hôm nay mới sáng ra, anh nghe thấy tiếng nó sủa, thế là bế cún con chạy xuống lầu. Nó nhìn thấy anh ôm cún con liền sủa và nhảy vào anh.” Nói đến màn mạo hiểm sáng nay, Thần liền làm động tác giả mô tả đầy khoa trương, tôi không khỏi lo lắng và nhìn khắp người anh, “Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không ạ?”.
“Đương nhiên là không sao rồi. Anh còn phải bảo vệ Hy Nhã nữa chứ, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại chứ?”
“Hi hi.” Nghe anh nói vậy, tôi thấy yên tâm và mỉm cười.
Bú sữa no rồi, lũ cún ngủ yên trong lòng mẹ chúng.
Tôi ngồi im bên cạnh ngắm nhìn chúng, còn Thần không biết đã mang từ đâu đến vài khúc gỗ, ngồi gần đấy làm gì đó.
“Thần, anh đang làm gì đấy?”

“Dựng cho lũ cún một căn nhà nhỏ.”
“Thật à? Vậy là chúng sắp có nhà rồi.” Tôi vui mừng, khi đứng dậy bỗng mặt mũi tối sầm lại, suýt ngã.
Tôi lắc mạnh đầu, lẽ nào đây là di chứng của bữa say rượu tối qua?
“Có cần em giúp gì không?” Tôi tiến lại gần cạnh Thần.
“Em cứ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem đi.” Thần cười, rồi quay đầu sang nhìn tôi và lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Này, em nóng à? Sao mặt đỏ thế?”.
“Thật à?” Tôi không tin rồi đưa tay lên mặt, hình như là hơi nóng, “Chắc là vừa nãy em chạy xuống lầu nhanh quá đấy mà!”.
“Hi hi, làm gì mà nóng vội thế.” Thần quay đầu đi rồi tiếp tục đập đập gõ gõ tấm gỗ. Nửa tiếng sau, một cái nóc nhà nhỏ đã được làm xong.
“Đẹp quá, Thần, em có thể tô màu lên nó không?”
“Tất nhiên, em muốn vẽ cũng được.”
“Vẽ à?”
Không hiểu sao, tôi đột nhiên nhớ tới hình ảnh Nguyên Triệt Dã đang ngồi ngắm hoàng hôn ở sân vận động.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Lúc mặt trời từ từ trôi xuống cạnh những đám mây, một ngày coi như cũng dần dần kết thúc, lúc này chính là lúc tất cả mọi người đang hối hả về nhà... ha ha ha ha, mặt trời lúc này thật giống như một bức tranh đã từng được xem, của Anthony gì đó, bức tranh mặt trời lặn mà ông ta vẽ thực sự cũng đẹp như thế này.”
“Bức tranh mà Anthony vẽ là cảnh mặt trời mọc..
“Hả? Dù sao thì... cũng đại loại như thế mà.”
...
Lúc đó, nụ cười khoa trương trên khuôn mặt Nguyên Triệt Dã có thực xuất phát từ nội tâm hay không? Giờ nghĩ lại, hình như có rất nhiều chỗ đáng nghi, dường như cậu ấy đang che giấu điều gì đó...
“Thần, em vẽ một bức tranh mặt trời mọc được không? Mặt trời đỏ đỏ, nhảy qua đường chân trời.”
“Hi hi, được chứ. Nhưng mặt trời mọc... em có chắc là vẽ được không vậy?”
“Thần, anh lại chế giễu em rồi! cẩn thận, em sẽ cắn anh đấy!”
Tôi vờ như tức giận rồi lao vào Thần, nhưng trong tích tắc đó, tôi đột nhiên hoa mắt chóng mặt, thở dồn dập, trong tai tôi vang lên một thứ âm thanh kỳ quái, như âm thanh chói tai của băng từ bị hỏng đang chạy trong máy cassette.
Lại phát bệnh rồi sao?
Nhưng lần này sao lại không giống...
“Hy Nhã... anh không sợ...”
Thỉnh thoảng có một hai chữ nhảy múa trong tai tôi, nhưng càng lúc càng nhiều những tạp âm ồn ào nhốn nháo.
Tôi cố gắng hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh lại.
Phù... phù...
Nhưng, tiếng ồn chói tai đáng sợ đó vẫn ở mãi trong tai tôi, không hề có dấu hiệu chấm dứt.
Dần dần, nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tôi.

Tại sao tai tôi vẫn không đỡ hơn? Tại sao lần này lại không phải là mất đi toàn bộ âm thanh, mà toàn nghe thấy những tạp âm chói tai chứ?
Tai tôi sẽ mãi bị thế này sao? Không được... tôi không muốn thế này....
“Thần...”
Tôi gọi Thần, giọng nói bắt đầu run rẩy.
Thần nhận thấy sự khác lạ của tôi, lập tức bỏ tấm gỗ trên tay xuống và đỡ tôi dậy.
Miệng anh đang mấp máy nhưng tôi chẳng nghe rõ gì hết, chỉ có những âm thanh hỗn độn vẫn liên tục rót vào tai tôi.
Cả người tôi bỗng lảo đảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị một sức mạnh vô hình nào đó áp đảo.
“Thần, anh đang nói gì? Em không nghe thấy! Em không nghe thấy...”
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thần...”
Tôi hoảng loạn muốn bịt tai lại, bỗng hai bàn tay mạnh mẽ giữ chặt khuôn mặt tôi, hướng đầu tôi nhìn về phía người ấy.
Là Thần.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn tôi, ánh mắt thật dịu dàng, đầy sự cổ vũ và an ủi. Tâm trạng tôi dần dần ổn định lại.
Đúng, Hy Nhã, có Thần ở bên thì không phải sợ hãi gì cả.
Tôi nhẹ nhàng dựa vào lòng Thần, trước khi cơn choáng váng cuối cùng ập đến, trước khoảnh khắc tôi mất đi ý thức, một đôi bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi...
Sau khi tỉnh lại, mũi tôi ngửi thấy toàn mùi nước khử trùng quen thuộc.
Tôi từ từ mở mắt ra, và nhìn thấy Thần đang ngồi cạnh giường. Thấy tôi tỉnh dậy, anh nở nụ cười an ủi, miệng đang mấp máy nói gì đó.
Tôi lắc lắc đầu.
Trong tai giờ vẫn là những tiếng nổ đùng đùng, rung chuyển khiến đầu óc quay cuồng, khiến tôi không thể nghe rõ anh nói gì.
Thần đi ra ngoài rồi quay lại với một quyển sổ và một cái bút.
“Em đừng lo lắng, chỉ là cảm cúm thôi mà.” Anh viết vào giấy cho tôi xem.
“Vâng.” Tôi gật gật đầu.
“Em còn thấy không khỏe ở đâu không?”
“vẫn tốt mà, chỉ bị hơi ù tai thôi.”
Tôi không muốn làm cho Thần lo lắng, nên trả lời anh là không hề nghiêm trọng, nhưng thực sự trong lòng tôi rất hoảng sợ.
Tôi sẽ cứ bị thế này mãi sao? Nếu như thực sự không thể nghe được nữa thì quả là đáng sợ...
Suốt cả ngày, Thần đều ở trong phòng bệnh chăm sóc tôi. Ngày trước cũng thế, mỗi lần bố đi công tác, Thần lại giống như người anh trai ở bên chăm sóc tôi rất chu đáo.
Mặc dù tôi đã nhanh chóng hạ sốt sau khi nhập viện không lâu, nhưng Thần vẫn không cho tôi xuống giường, vẫn bắt tôi ngoan ngoãn nằm nghỉ trên giường. Cho đến khi mặt trời sắp lặn thì cơ hội của tôi cũng đã đến.

“Ngoan ngoãn nằm đây nhé, anh đi mua cơm.” Thần quay người, viết lên giấy.
“Vâng!” Tôi ngoan ngoãn đồng ý.
Nhưng khi cửa vừa đóng, bóng anh vừa khuất đi, tôi lập tức nhảy xuống giường.
Xin lỗi Thần, em đã lừa anh.
Cái tai đau của tôi hình như càng ngày càng tồi tệ, trước đây đâu có xuất hiện tình trạng này, mặc dù lúc đó không nghe thấy nhưng cũng hồi phục lại thính giác ngay sau đó. Còn lần này thì khác, tai tôi đau rất lâu và làm tôi như muốn phát điên.
Vì anh luôn cũng ở bên trông coi, tôi không muốn anh lo lắng nên lúc nào cũng cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.
Hơn nữa...
Tôi bước đi trên hành lang vắng vẻ, thế giới ầm ĩ huyên náo thật xa lạ, chỉ có một mình tôi ở trong thế giới này.
Trong đầu tự nhiên bắt đầu hiện ra những hình ảnh tối qua, phòng hát với những ánh đèn đan xen nhau, nụ hôn mong muốn có được lại bị từ chối, những con đom đóm phát sáng và lời tỏ tình thất bại, nước mắt đau đớn xót xa cứ đong đầy trong khoang mắt...
Diệp Hy Nhã, mày đúng là thật thảm hại! Cả hai lần bày tỏ tình cảm đều bị người ta từ chối... Tôi nhếch môi tự chế giễu bản thân, dừng lại trước cửa một căn phòng quen thuộc.
Đây là căn phòng mà lần trước tôi ẩn nấp khi chơi trò trốn tìm với Tiểu Anh, không biết nó dùng để làm gì, bên trong tối thui chẳng bao giờ bật điện.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng dường như còn lưu lại hơi thở quen thuộc, đây chính là nơi mà lần đầu tiên tôi gặp Nguyên Triệt Dã.
Không ngờ vẫn còn có lần thứ hai quay lại nơi này. Chỉ có điều, người đó không còn xuất hiện ở đây...
Mũi tôi cay cay, những cảm xúc bị dồn nén trong một đêm giờ đạt đến trạng thái bão hòa, tôi tựa lưng vào cửa, lấy tay che mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn trào như vỡ đê.
Tại sao tôi lại mắc phải căn bệnh này chứ?
Tại sao bạn bè trong lớp đều không thể chấp nhận tôi chứ?
Tôi chỉ muốn cuộc sống bình thường như bao người khác, kết bạn, có tình bạn ấm áp. Điều đơn giản như vậy, tại sao tôi không thể có được cho dù đã cố gắng thế nào đi nữa?
Những âm thanh hỗn loạn lại tiếp tục kéo đến, làm tôi thấy kiệt sức và mệt mỏi, sự giày vò này rốt cuộc còn tiếp tục đến bao giờ đây?
Còn Nguyên Triệt Dã...
Những kỷ niệm về Nguyên Triệt Dã tại sao chẳng thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ chút nào...
“Nguyên Triệt Dã, mình thích cậu.”
Thật sao? Cậu thực sự thích mình sao?”
“Cậu có biết thế nào gọi là thích không? Không phải là những kích động nhất thời. Coi như bây giờ cậu tự cho là thích đi, nhưng cũng có thể sau này sẽ từ bỏ không chút lưu luyến. Nếu đã như vậy, thì chi bằng đừng có bắt đầu chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Cậu nói xem, có phải vậy không?”
...
“Cậu đã ghét mình chưa?”
“Bây giờ cậu đã nghĩ kỹ, lời tỏ tình hôm đó chỉ là giây phút kích động bồng bột phải không?”
“Ha ha, chẳng phải là cậu nói thích mình sao? Nhưng cậu thấy đấy, cái chuyện thích này cũng thực sự không thể duy trì lâu dài được! Từ hôm đó đến bây giờ, chắc còn chưa đến một tuần ấy chứ? Bây giờ, cậu không chịu đựng nổi, nên muốn từ bỏ cái gọi là thích của cậu, đúng không nào?”
...
“Mình biết cậu thích mình, nhưng, mình không thể thích cậu được...”
“Tại sao lại không thể?”
“Không biết nữa. Có thể... là thiếu khả năng thích một ai đó.”
“Cậu nói dối! Rõ ràng cậu thích mấy người nữ sinh đó, tại sao lại thiếu được khả năng thích một ai đó cơ chứ?”

“Thật sao? Ha ha, vậy thì có thể là thiếu khả năng thích cậu rồi...”
...
“...Làm bạn nhé... có thể chỉ làm bạn bè được không?”
...
“Nguyên Triệt Dã, chúng mình có thể phá vỡ ranh giới tình bạn, có thể... chính thức hẹn hò?”
“Không thể được.”
“Tại... sao?”
“Mình không thể thích cậu, dù thế nào cũng không thể.”
...
Nước mắt tôi cứ thế trào ra.
Nguyên Triệt Dã...
Đồ đáng ghét!
Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu lên, trong giây lát chợt bắt gặp một bóng đen ở phía rèm cửa.
Bóng đen! Tim tôi giật thót, nín thở.
Căng thẳng đến nỗi chẳng còn nghe thấy những âm thanh ồn ào trong tai.
“Ai?”
Suy nghĩ trong giây lát, tôi run rẩy quát hỏi.
Trong cảnh mơ màng ngược sáng, người đó từ từ quay nghiêng đầu về phía tôi.
Không biết vì sao, dù nhìn còn rất lờ mờ, nhưng tôi lại nhận rõ người đó...
“Nguyên Triệt Dã!”
“Cứ tưởng là tiếng sói khóc cơ. Tiếng khóc của cậu khó nghe muốn chết.”
Giọng nói quen thuộc, quả nhiên là cậu ấy. Giọng nói và cách nói chuyện này tôi tuyệt đối không thể nhầm được.
Hả?
Tôi thấy rõ ràng có gì đó khác lạ, vừa nãy hình như tôi đã nghe được tiếng nói? Vậy thì, tai tôi hình như đã trở lại bình thường rồi, những âm thanh chói tai kéo dài suốt một ngày giờ đây dường như đã bị những giọt nước mắt ban nãy rửa sạch sẽ, giờ còn lại là một thế giới trong trẻo rõ nét.
Đợi khi mắt đã quen dần với bóng tối, tôi từ từ bước đến bên cửa sổ. Trong ánh sáng chiếu rọi từ ánh đèn bên ngoài, mái tóc vàng đó ánh lên trông đẹp như mơ.
Thôi chết, vừa nãy cảnh khóc lóc thảm thiết ở đây chắc đã bị cậu ấy nhìn thấy rồi.
“Làm gì mà ở đây giả ma giả quỷ hù dọa người khác thế?” Tôi nhanh chóng lau mắt, quyết định lên tiếng trước chặn họng.
“Cậu làm gì mà trốn ở đây một mình khóc lóc vậy?” Nguyên Triệt Dã xoáy thẳng vào chuyện của tôi, đáng ghét, người ta đã tránh lại cứ cố mà hỏi.
“Ai khóc lóc chứ? Cậu nghe nhầm rồi.”
“Không chịu nhận à? Trong tay mình có bằng chứng đấy.” Nguyên Triệt Dã nhìn tôi rồi lắc lắc cái MP4 trong tay, “Thật không may, vừa nãy mình lại ghi âm được tiếng khóc của người đó, sao hả? Có cần mình mở cho cậu nghe không?”.
“Cậu cậu cậu!” Cái đồ rõ là gian manh! Linh hồn ác nhân đội lốt da người!
“Tại sao lại khóc?” Cậu ấy tiếp tục hỏi.
Ôi, xem ra tránh né mãi cũng không nổi nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận