Nhất Kỵ Tuyệt Trần

Giáng Vân
Giữa bầu trời, mây đen như mực, tầng tầng lớp lớp dày nặng như sắt. Đất trời hoán đổi, âm dương đảo điên, khó phân trong đục. Sinh khí xung quanh bị đè nén biến thành bức bối u ám.
Trong không gian nặng nề ấy, gió bão đột nhiên nổi lên, điên cuồng phóng thẳng lên trời. Gió như mũi đao nhọn, rạch tan đám mây nặng nề kia. Giữa tầng mây đen như mực chợt hiện lên một đường lửa đỏ chói mắt. Trong sát na, sắc lửa kia tràn ra ngoài tầng mây, trút xuống như máu. Thiên địa tỏa ra muôn vàn lệ khí, vạn chủng sát niệm, dẫn tới can qua lấn tới, chúng sinh run rẩy.
Ánh lửa kia vừa chiếm ưu thế, một đốm sáng màu xanh đột nhiên xuất hiện. Sắc lửa kia vừa chạm đến ánh sáng xanh liền bị nổ tan, tung bay khắp nơi. Nhìn từ xa, hệt như tấm gấm đen được thêu lên ngàn vạn ngôi sao lửa.
Ánh xanh càng sáng chói, ép đám mây đen tản ra, để lộ một mảnh trời xanh trong như gương, phản chiếu các tia sáng lan tỏa như bay múa. Chớp mắt, vạn vật như được ban ơn, trở nên tươi tốt.
Nhìn lại ánh lửa lúc trước vốn đã tán loạn khắp nơi, le lói sắp tắt. Nhìn kỹ lại, đám lửa kia lại là vật sống. Mỗi một đốm lửa là một con mãnh thú. Con thú này trông như loài chó lớn, bờm đỏ như lửa. Răng vuốt nhọn hoắt, vô cùng hung mãnh.
Đàn chó đỏ rực này tử thương vô số, nhưng hễ còn hơi thở, vẫn không ngừng hướng về phía quầng sáng xanh mà gào thét, âm thanh vọng bốn cõi, ẩn chứa vô vàn đau thương.
Chợt thấy một con thú nhỏ hình dáng yếu đuối, ánh mắt dần tối, vốn không còn sức gượng dậy. Nhưng nghe thấy đồng bạn gào thét, như được hồi quang phản chiếu, nó ổn định thân hình, ngửa mặt lên trời mà gầm. Máu tươi nhuốm đỏ răng nanh, trông càng thêm thê thảm. Nó phát hiện cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại, hận ý trong mắt như đao, xuyên thẳng vào lòng người.

Cổ tay hắn buông lỏng, đột nhiên bừng tỉnh.
Nơi này là Tây Hải Phượng Lân châu, một trong Tam Đảo Thập Châu, tiên gia bảo địa. Trong châu sông hồ khắp nơi, Lân Phượng dạo chơi. Cảnh vật trước mắt hắn là một hồ nước trong xanh. Nước trong như gương, khói trắng vờn trên mặt hồ, bên hồ hoa cỏ mọc thành rừng. Cơn gió nhẹ vờn qua hoa lá, mang theo hàng trăm cánh hoa, cuộn thêm làn khói trắng, lướt trên mặt nước. Trong phút chốc mặt hồ lăn tăn gợn, ánh nước sóng sánh, đẹp không sao tả xiết.

Hắn đang nằm nửa người trong nước nghỉ ngơi, vừa rồi bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, hết cả buồn ngủ. Hắn dứng dậy, quát nhẹ: “Kim Luân đâu rồi?”
Lời vừa dứt, mặt nước bị một luồng sức mạnh rẽ ra. Chỉ thấy trong làn nước và khói trắng, đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng vàng. Nhìn kỹ lại, mới biết thì ra ánh sáng ấy là một cái kim luân*.
Kim luân này tên gọi là “Huyễn Hỏa”. Đường kính bốn thước, bản rộng sáu tấc. Trên thân khắc vân triện màu đỏ sậm, trong lúc xoay tròn, sinh ra ngọn lửa mãnh liệt. Vật này vốn chỉ là binh khí phàm tục, theo chủ nhân tu đạo ngàn năm mà thành bảo khí. Có thể thay đổi kích cỡ, hình dạng. Trên thân Luân mang theo ngọn lửa, vừa thật vừa ảo, không thương tổn đến sinh linh, nhưng lại có thể thiêu tà ma, đốt tinh quỷ, uy lực phi phàm.
Hắn đưa tay, kim luân hiểu ý, lập tức co lại, hóa thành vòng tay, quấn lên cổ tay hắn.
Hắn nhìn kim luân đeo trên cổ tay, nhón chân một cái, cả người bật dậy, trong khoảnh khắc, hoàn toàn biến mất.
….
Ra khỏi Phượng Lân châu, vạn dặm về hướng bắc, chính là Thần Châu Tụ Quật. Nơi này cũng là chỗ ở của tiên gia, từ xưa đến nay yên ổn thanh bình, nhưng lúc này, lại có một mảnh mây đen bao phủ. Sau đám mây đen ấy, chính là ánh lửa ẩn chứa sát khí trong giấc mộng vừa rồi.
Vừa đến gần, một tiên đồng cưỡi tiên hạc, tay ôm hoa sen liền hiện thân. Trông rõ người vừa tới, đồng tử liền cung kính hành lễ : “Thì ra là Phổ Sát Tiên Quân của Phượng Lân Châu, không biết Tiên Quân đến chơi, chẳng lẽ có chuyện quan trọng?”
Phổ Sát dừng lại, cười nói: “Chủ nhân nhà ngươi không tính được ta sẽ đến à?”
“Chủ nhân trước giờ không việc sẽ không xủ quẻ.” Đồng tử trả lời, “Xin Tiên Quân đợi một lát, tiểu nhân sẽ truyền tin …”
Phổ Sát nhìn nhìn đám mây đen phía trước, lắc đầu cười nói,: “Ta vừa nằm mộng thấy cảnh này, hẳn là việc sát phạt, nên đặc biệt ghé xem thế nào. Bây giờ xem ra tình thế nguy cấp, ta nguyện trợ giúp chủ nhân nhà ngươi một tay. Việc này khẩn cấp, không cần phí công thông báo nữa!”

Đồng tử nghe vậy, mặt lộ vẻ khó xử, “Tiên Quân có chỗ chưa hiểu, đám mây đỏ kia là loài Thiên Khuyển, hiện nay ở trung thổ có nhiều chiến sự, sinh linh đồ thán. Khi Tịch Tà Thần Thú của Tụ Quật Châu đi tuần tra qua trung thổ, thấy đàn thú làm loạn thiên hạ, liền giết trăm con. Không ngờ loài thú này ghi thù lại hiếu chiến, kéo theo cả tộc, xông vào Tây Hải, quấy nhiễu tiên gia. Chủ nhân phụng pháp chỉ tiêu diệt, nên không dám phiền Tiên Quân ra tay. Mong Tiên Quân thứ lỗi.”
Phổ Sát đang muốn nói, lại thấy phía trước đột nhiên hiện lên một đốm sáng xanh. Nếu như giống cảnh trong mơ, thì ánh sáng xanh sẽ khiến cho đám lửa kia điêu tàn, mây tan trời rạng. Hắn không nhiều lời với đồng tử nữa, ánh lửa từ kim luân trên cổ tay chợt lóe, ngay lúc sáng lên, hắn đã ở cách đó mấy trượng.
Đồng tử thấy thế chỉ còn biết lùi lại.
Khi Phổ Sát chạy tới, chỉ thấy vô số xích khuyển từ trên trời rơi xuống, chết quá nửa. Khắp nơi máu tươi, tanh nồng trời, trận thế như vậy quả thực làm lòng người kinh hãi.
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời kia một đốm sáng màu xanh chậm rãi rơi xuống, rơi vào một cây đèn. Đèn này dùng ngọc xanh làm ra, khác với hình dáng bình thường. Có ba đám mây làm từ ngọc xanh, hợp lại thành đế, trên đặt khay đèn, trong khay cũng không có bấc, chỉ có đốm sáng màu xanh kia trôi nổi phía trên. Cây đèn này, được gọi là “Tịnh Linh”. Đèn thắp nơi đâu sẽ làm tà khí tiêu tan, đẩy lùi cái ác, chính là pháp bảo tối cao.
Hiện giờ, “Tịnh Linh Đăng” được giơ cao trong tay một người. Chỉ thấy nam tử đó khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, một thân áo trắng đai xanh. Ở dưới khoảng không sáng lòa, trong vạn tia sáng rực rỡ, càng toát lên vẻ phi phàm thoát tục. Thần sắc của y ung dung bình tĩnh. Đám Thiên Khuyển chết dưới chân, khắp nơi nhuốm máu, dường như chẳng để vào mắt. Y đưa tay, nâng đèn. Trong phút chốc, vô số tinh hồn của Thiên Khuyển rời khỏi xác, rồi bị thu vào trong “Tịnh Linh Đăng”.
Phổ Sát thấy thế, khẽ thở dài. Ngay lúc đó, đột nhiên có một con Thiên Khuyển nhỏ lên tiếng gào. Tiếng gào ấy thật đau thương, giống như cảnh trong mộng. Hắn giật mình, hướng về phía người nọ hô lên: “Chậm đã!”
Người nọ nghe tiếng, ánh sáng xanh trong linh đăng lóe lên, thu lại thần lực
“Phổ Sát Tiên Quân…” Người nọ nhìn hắn, mở miệng, “Phương Lân Châu cách nơi này cả ngàn dặm, Tiên Quân vì cớ gì mà ghé qua đây?”
Phổ Sát tiến lên từng bước, cười nói: “Ta mộng thấy nơi này có dấu hiệu binh hung hiện ra, đến trợ người một tay. Trông thấy thần lực của “Tịnh Linh Đăng”, mới biết mình làm điều thừa rồi.”

“Không dám nhận.” Người nọ trả lời, “Nghe nói Phổ Sát Tiên Quân giết trăm vạn yêu ma, luyện được pháp bảo “Huyễn Hỏa Kim Luân”. Vốn là vật hung sát, lại ngàn năm theo tiên đạo. Chỉ vung lên, yêu ma cũng cúi đầu. Cây đèn trong tay bổn tọa, nào dám nhận lời khen.”
“Quảng Chiêu Tiên Quân, trăm năm không gặp, ngươi vẫn như vậy.” Phổ Sát cười nói, “Thật không hiểu ngươi đang khen pháp bảo của ta lợi hại, hay là chê ta sát nghiệt quá nặng.”
Nam tử được gọi là Quảng Chiêu Tiên Quân lắc đầu, “Tiên Quân quá lời, bổn tọa tuyệt không có ý đó. Đã trăm năm không gặp, đợi bổn tọa thu dọn xong, sẽ cùng Tiên Quân ôn chuyện cũ.”
Phổ Sát cười cười, nhìn thoáng qua con chó nhỏ đang trọng thương kia. Hắn nhẹ hắng giọng, mở miệng, “Tiên Quân, à… Con thú nhỏ này, có thể tặng cho ta không?”
Quảng Chiêu nhìn hắn, không nói lời nào.
Phổ Sát nói: “Một con thú nhỏ, ta đương nhiên sẽ trông nom nó cẩn thận, tuyệt đối sẽ không gây phiền nhiễu cho chúng tiên, thế nào?”
Quảng Chiêu hơi hơi suy nghĩ, đoạn hỏi: “Tiên Quân cần con thú này làm gì?”
Phổ Sát bị hỏi như vậy, ngược lại sững người. Hắn nhìn con chó nhỏ yếu đuối kia, nghiêm túc nói: “Phượng Lân Châu bao xung quanh là nước, đi lại không tiện. Ta đã sớm có ý tìm một vật cưỡi, có điều trong châu toàn là Thần Thú, không nỡ bắt. Cho nên…”
Quảng Chiêu bình tĩnh nhìn hắn, sau một lát, thở nhẹ một hơi, tắt Tịch Linh Đăng trong tay.
Phổ Sát thấy thế, cười nói: “Đa tạ!” Dứt lời, hắn liền bước về phía con chó nhỏ kia.
Trong mắt con chó nhỏ hoàn toàn ngập sát ý, thấy hắn đến gần, nó lại gào lên một tiếng.
Phổ Sát mỉm cười, ngồi xuống đưa tay định vuốt đầu nó.

Con chó nhỏ vừa sợ vừa giận, há mồm cắn.
Phổ Sát cũng không né tránh, răng nhọn đâm vào xương thịt, nhưng chẳng làm hắn đau chút xíu nào. Kim luân trên cổ tay hắn lập tức xuất hiện, ý muốn bảo vệ chủ. Ánh lửa trên kim luân lóe lên, đe dọa con chó nhỏ.
Phổ Sát đưa tay, ngăn kim luân tấn công. Hắn nhìn chằm chằm con thú đang cắn tay mình, ánh mắt từ bi. Máu tươi từ miệng vết thương trào ra, chảy vào trong miệng nó, chỉ thấy cả người con chó nhỏ xuất hiện quầng sáng chói lọi, tất cả vết thương trên thân nó đều nhanh chóng khép lại. Trong khoảnh khắc, bộ lông trên thân Thiên Khuyển dần thu lại, hóa thành da thịt ngọc ngà, móng vuốt nhọn hoắt của nó biến thành ngón tay nhỏ nhắn, răng nanh biến thành hàm răng trắng bóng, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, thanh cao thoát tục. Ngay cả sự tàn bạo hoang dã trên người cũng biến mất không còn, duy chỉ có đôi trong sáng kia, vẫn giống hệt lúc trước, hận ý không hề giảm, đau thương như cũ.
Phổ Sát nhìn cô gái do yêu thú hóa thành trước mặt, nở nụ cười. Hắn vốn là người phàm, xưa nay sát yêu tế thế, trừ ma vệ đạo. Yêu ma chết dưới kim luân của hắn nhiều vô kể. Cuối cùng có một ngày, công đức viên mãn, đắc đạo phi thăng. Mà cơ thể của người phàm khi đắc đạo, trong máu thịt ẩn chứa muôn vàn đạo hạnh, hôm nay thiên khuyển kia cắn nhẹ một cái, cũng có được thần lực của tiên gia, không còn mang lốt thú nữa.
Sự biến hóa này làm cô gái kia hoảng sợ cuống cuồng, ngỡ ngàng mà nhả tay hắn ra.
Nét cười trên mặt Phổ Sát càng rõ, hắn phất tay, mây bay đến, phủ xuống quanh người cô gái, hóa thành bộ bạch y mềm mại.Ngón tay của hắn dính máu, nhẹ nhàng điểm lên trán nàng. Khi ngón tay rời đi, vết máu tươi dính trên trán kia từ từ ngấm vào da thịt, hóa thành một dấu son đỏ thắm, giống như nốt chu sa trên trán của nữ tử phàm trần.
“Từ nay về sau, ngươi là tọa kỵ của Phổ Sát Tiên Quân ta, ban cho tên…” Hắn nhớ lại đám mây đen đỏ lửa trong mộng, nói “Ban cho tên: Giáng Vân.”
Cô gái ngơ ngác nhìn hắn, dường như hiểu được điều gì đó. Mắt nàng chìm vào hoang mang, sau cùng vẫn nhuốm một màu u ám.
—————————
* (绛)Giáng: Sắc đỏ. (云) Vân: Mây.
* Kim luân: một vũ khí kim loại hình dạng như bánh xe, có răng cưa hoặc lưỡi sắc. Kim Luân Pháp Vương trong Thần Điêu Hiệp Lữ sử dụng loại vũ khí này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận