Nhất Kỵ Tuyệt Trần

“Hà, Thải, Lăng.”
Chử Nhuận Sinh nhìn nhìn cô gái khoác tấm lụa màu trên tay, liền hiểu gật gật đầu, nói: “Tiên nữ tỷ tỷ đúng thật là người đẹp, tên cũng đẹp.”
Hà Thải Lăng ý cười càng đậm, nói: “Chử Nhuận Sinh… Tên này tuy rằng có chút tục khí, cũng coi như dễ gọi.” Nàng cười nhìn Xích Khuyển và Kim Luân ở bên, “Dường như là vật cưỡi và binh khí, ngươi là đệ tử Thượng Thanh Tông sao?”
“Thượng Thanh Tông? Chưa từng nghe qua…” Nhuận Sinh cười lắc đầu, “Tôi chỉ là một dịch phu mà thôi.” Hắn lại nhìn về phía Xích Khuyển và Kim Luân, mang theo ý cười nói: “Chúng nó không phải vật cưỡi và binh khí của tôi, chúng tôi cũng vừa biết nhau thôi.”
Hà Thải Lăng nghe vậy, có hơi kinh ngạc, lát sau lại cười nói: “Nhìn ngươi tiên duyên rất sâu, đúng là có khiếu tu tiên. Thật sự là đáng tiếc… hay là, ngươi bái nhập làm môn hạ của ta?”
Nàng còn chưa dứt lời, Kim Luân và Xích Khuyển liền ồn ào một trận. Nhuận Sinh không nói gì, giống như đang trầm tư.
Hà Thải Lăng thấy hắn do dự, đang muốn mở miệng nói gì đó. Lúc này, ở cách đó không xa truyền đến tiếng gào khóc nho nhỏ, giống như tiếng của loài thú nhỏ. Thần sắc nàng biến đổi, hô: “Không thể tin nổi, ngay cả nghiệt chủng cũng đã có! Đáng chết!”
Dứt lời, liền vỗ vào gáy con trâu. Con trâu trắng hiểu ý, cất bước về phía trước. Nhuận Sinh vốn tưởng rằng thân hình con trâu nặng nề, cử động sẽ chậm chạp, nhưng lúc này lại thấy thân ảnh nó mơ hồ, chớp mắt một cái đã ở ngoài mấy trượng.
Nhuận Sinh không khỏi sợ hãi than. Tiên gia gì đó, quả nhiên không giống người thường. Hắn nghĩ nghĩ, cũng cất bước đuổi theo. Nhưng vừa động một cái, cả người đúng là đau đớn, trong lòng hắn bất đắc dĩ, định ngồi xuống nghỉ ngơi, lại thấy đứa bé quỷ quái lúc trước lại hiện ra cách đó không xa. Đứa bé hai mắt rưng rưng, môi mấp máy, nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.
Chử Nhuận Sinh nhíu mày, “Lại cái kiểu đó, lần này ta sẽ không mắc mưu đâu!”
Hắn còn chưa dứt lời, Kim Luân đã lượn vòng lên, ngọn lửa trên thân luân chợt lóe, lao về phía đứa bé trai, nó hoảng hốt, cuống cuồng né được ngọn lửa.
Đứa bé vất vả mới đứng vững được, vẫn nhìn Nhuận Sinh. Nó đưa tay chỉ về một hướng, chính là hướng Hà Thải Lăng vừa rời đi.
Nhuận Sinh thở dài, nghĩ dù sao mình cũng đi đến đó, chẳng thiệt thòi gì. Hắn cắn răng chịu đau, bước về phía đó.
Xích Khuyển thấy vậy, lập tức tiến đến, tha theo hắn lao đi. Nhuận Sinh sợ tới mức nín bặt, hắn chỉ cảm thấy gió lạnh rít bên tai, xung quanh cảnh vật mơ hồ. Xóc nảy thế này khiến hắn càng thêm đau đớn, nhưng hắn còn chưa kịp oán giận, mới lấy lại tinh thần đã thấy mình đang ở trước một huyệt động.
Chỉ thấy Hà Thải Lăng đã rời khỏi lưng trâu, lẳng lặng đứng đó, trên khuôn mặt không hề có ý cười, nhìn vào trong động. Tiếng thú gào khóc vừa rồi, đúng là từ nơi này truyền ra.
Xích Khuyển buông Nhuận Sinh ra, cẩn thận đẩy nhẹ hắn một cái.
Chử Nhuận Sinh hồi phục tinh thần, đi lên phía trước vài bước, nhìn về phía huyệt động. Trong động lập lòe đốm lửa lân tinh*, chiếu xuống vô số xương trắng. Bên trong đám xương ấy, có ba con hổ con trắng muốt, đang nằm dựa vào nhau để sưởi ấm. Có lẽ do không có mẹ bên cạnh nên hổ con không ngừng kêu, vô cùng đáng thương.
Hà Thải Lăng thu ô lại, từ từ tiến vào động, nàng nhìn ba con hổ con, giống như tự nói với mình: “Các ngươi sinh ra đã không phải vật phàm, cả đời này xác định sẽ chẳng bình yên, không bằng ta tiễn các ngươi một đoạn đường. Sớm nhập luân hồi, trở về tự nhiên đi!” nàng nói xong, nhẹ nhàng vung tấm lụa màu trên tay lên, tấm lụa lóe lên sắc hồng, chỉ chớp mắt trong động lửa cháy hừng hực.
Nhuận Sinh đứng ở ngoài động, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng có một cảm giác xao động, tựa như thúc giục hắn làm gì đó, nhưng hắn lại không biết mình có thể làm gì….
Bỗng nhiên, ngọn lửa trong động bị một cỗ âm phong thổi tắt. Khi ánh lửa tàn đi, Nhuận Sinh liền thấy đứa bé kia hiện ra trong động, che chắn trước ba chú hổ con.
Hà Thải Lăng nhìn thấy đứa bé liền hừ lạnh một tiếng: “Trành quỷ….”
Nghe thấy cái tên này, Nhuận Sinh mới hiểu mình gặp phải cái gì. Người lớn tuổi trong thôn có nói, người bị hổ cắn chết, trẻ biến thành Trành Quỷ, giúp hổ bắt người. Không ngờ, lại là đứa bé này.
Trành quỷ hai mắt rưng rưng, nhìn Hà Thải Lăng, ánh mắt bi ai, giống như van xin.
Hà Thải Lăng cười cười, “Được, ta sẽ nghe xem ngươi muốn nói cái gì!” Dứt lời, ngón tay điểm một cái, chút ánh sáng xuất hiện bay về phía Trành quỷ. Cứ thế nhập vào thân thể nó.
Trành quỷ ú ớ một lúc, mới nói được câu hoàn chỉnh: “Tiên tử, xin người tha cho chúng nó. Chúng nó chỉ là trẻ mới sinh, vẫn là vô tội.”
Trành Quỷ bề ngoài tuy nhỏ, nhưng lời nói lại hoàn toàn không có tính trẻ con, đúng là làm Nhuận Sinh kinh ngạc.
“Vô tội?” Hà Thải Lăng cười nói, “Ngươi không phải chết trong miệng hổ hay sao? Chẳng lẽ không có oán hận nó?”
Trành quỷ hơi hạ mi mắt, nói: “Lúc còn sống ta là con út trong nhà, thân thể yếu đuối nhiều bệnh. Thói đời bất công, bởi trong nhà thiếu thốn nên cha mẹ liền mang ta vứt ngoài nơi hoang dã, mặc ta tự sinh tự diệt. Ta tuy bị hổ ăn, nhưng hổ mẹ cũng vì kiếm thức ăn để nuôi con…. Nó không hề vứt bỏ con mình….”
Hà Thải Lăng nở nụ cười, ” Ha ha ha, thì ra là cảm thông! Ha ha ha, sự cảm thông này không buồn cười quá sao? Tiểu quỷ à, có một ngày lũ hổ con này lớn lên, sẽ có bao nhiêu người nữa bỏ mạng dưới móng vuốt của nó, ngươi đã từng nghĩ tới chưa? Những người đó chẳng lẽ sẽ không có gia đình?”
“Vì sao mệnh người là mệnh, mà mệnh hổ lại không phải mệnh?” Trành quỷ hỏi.
“Chúng nó nếu đã đầu thai làm Hổ, nghĩa là số mệnh như thế. Bây giờ gặp phải điều này, cũng là thiện ác báo ứng. Tiểu qủy, cất sự cảm thông của ngươi đi rồi mau mau chạy đi đầu thai thôi.” Hà Thải Lăng không chút quan tâm nói.
Trành quỷ quay đầu, nhìn ba con hổ con, vẫn cứ lắc đầu. “Tại sao ý trời lại như thế…”
Hà Thải Lăng đã không kiên nhẫn được nữa, “Thiên đạo nhân quả, ai cũng không thể tránh được. Tu đạo hành thiện, mới có thể cân bằng, tránh được nhân quả. Chúng sinh đều như vậy. Ta cũng lười giải thích với ngươi, so với đám súc sinh này, ngươi vẫn nên tích công đức cho mình, tránh cho kiếp sau đoản mệnh thế này.”
Nhuận Sinh nghe xong lời này, trong lòng có cảm giác rất kỳ quái. Cũng không phải vui, mà giống như phiền muộn. Trong đầu hắn có chút hỗn loạn, ngàn câu vạn chữ cứ vo thành một đám, hắn cũng lười không sắp xếp lại, cứ thế mà mở miệng nói: “Tha cho chúng nó, không phải là làm việc thiện sao?”
Hà Thải Lăng nghe tiếng liền quay đầu, nhìn Nhuận Sinh đứng ở cửa động.
Nhuận Sinh dựa vào vách động, có chút nét cười trên mặt, nói” Tiên nữ tỷ tỷ, đạo lý ngươi nói dù ta có nghe cũng không hiểu nổi. Có điều, ngươi khuyên người ta nên tu nhân tích đức, vậy hôm nay tha ba con hổ nhỏ này, cũng coi là một chuyện công đức chứ?”
Hà Thải Lăng mím môi cười: “Đúng là công đức. Nhưng nếu có một ngày lũ hổ con này hại tính mệnh người ta, thì đó là nghiệt, ngươi cũng sẽ phải gách chịu một phần.”
“Ồ, ta hiểu rồi. Nếu hôm nay giết lũ hổ con này, là nghiệt, nhưng lại cứu được những người sẽ chết bởi chúng trong tương lai, vậy lại là công đức, hơn nữa phần công đức này còn to lớn hơn nghiệp giết chúng.” Nhuận Sinh hiểu rõ.
Hà Thải Lăng gật đầu, “Ngươi cũng không phải ngu ngốc.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nhuận Sinh tiến lên vài bước, nói với đứa bé kia. “Vừa rồi ngươi dẫn ta đi cho hổ ăn, bây giờ ta cứu đám hổ con này, oa, thế là lấy ơn báo oán, là công đức lớn! Đúng không?”
Đứa bé nghe vậy, sửng sốt một hồi rồi gật đầu.
“Tiên nữ tỷ tỷ,” Nhuận Sinh vừa cười với Hà Thải Lăng vừa nói, “Người xem thế nào?”
Hà Thải Lăng nói: “Ngươi không sợ sau này lũ hổ gây tội ác hay sao?”
“Đơn giản thôi, sau này ta chịu trách nhiệm đánh hổ cứu người. Chà, tính như vậy, là hai phần công đức! Chẳng phải ngày ta thành tiên không xa hay sao?” Vẻ mặt Nhuận Sinh tươi cười.
Hà Thải Lăng cười phá lên, “Ha ha ha… ngươi thật thú vị.” Nàng bước ra phía ngoài động, lúc ngang qua chỗ Nhuận Sinh, đưa tay đặt lên vai hắn, cười quyến rũ, “Ta cho ngươi một phần ân tình, sau này, ngươi phải đáp lại ta.” Nàng nói xong, bung dù, nhảy lên lưng trâu. “Ta sẽ đến tìm ngươi, hì hì.” Lời vừa dứt con trâu trắng liền cất bước, nháy mắt biến mất trong trời gió tuyết.
Nhuận Sinh cười khổ một tiếng, hắn đã chẳng còn sức mà đứng thẳng, cứ thế mà dựa vào vách động từ từ ngồi xuống. Trành quỷ đi đến bên cạnh hắn, nói “Cảm ơn ngươi…”
“Đừng bước đến đây!” Nhuận Sinh cau mày, đưa tay chỉ vào Trành Quỷ, “Ba thước! À không, một trượng! Tránh xa ta ra một chút, đừng có nghĩ nhân lúc ta không chú ý mà đem ta cho hổ ăn!”
Trành Quỷ vẻ mặt xấu hổ, “Ta…”
“Tránh ra tránh ra!” Nhuận Sinh đưa tay xua xua, vẻ mặt ghét bỏ.
Trành Quỷ cúi đầu, đưa mắt nhìn qua đám hổ con trong động, rồi lưu luyến biến mất.
Nhuận Sinh thở nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn không trung. Sắc trời đã tối, gió đêm lạnh như băng, cuốn theo gió tuyết khiến hắn muốn thở cũng thật khó khăn. Hẵn chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt, không nhịn được muốn chợp mắt.
Đúng lúc ấy, một bộ lông mềm mại áp lên mặt hắn. Hắn mở mắt, chỉ thấy Xích Khuyển to lớn kia dựa vào cạnh hắn, nhẹ nhàng cọ. Hắn vươn tay, vuốt vuốt Xích Khuyển, nụ cười nhợt nhạt. Xích Khuyển ngồi xuống, cả người quấn tròn, đem hắn quây lại. Cảm giác ấm áp này khiến Nhuận Sinh lập tức an tâm. Hắn dựa vào thần Khuyển, từ từ đi vào giấc ngủ.
……
Một đêm gió tuyết qua đi, sáng ngày thứ hai khi mặt trời ló dạng, tuyết ngừng rơi gió ngừng thổi, ánh nắng tươi sáng rọi xuống mang theo chút ấm áp.
Giáng Vân một đêm không ngủ, vẫn giữ nguyên hình dáng Thiên Khuyển, che chở Nhuận Sinh trong lòng. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, khuôn mặt, giọng nói, thậm chí mùi vị cũng không giống, nếu không phải nhờ “Thất Diệu Chiêu Minh Kính” thì nàng cũng không thể tin người này là chủ nhân của nàng.
Chỉ là, lời hắn nói lúc rồi, lại khiến cho nàng cảm thấy thật quen thuộc. Nàng vốn là yêu thú Thiên Khuyển, có thể kéo đến thảm họa chiến tranh, sát nghiệp sâu nặng. Lúc trước vì lý do gì mà chủ nhân cứu nàng, nàng không biết, cũng không hỏi. Nhưng nàng cũng hơi hơi nhận ra, e là chủ nhân nhà nàng vốn chẳng muốn nghĩ nhiều như vậy. Bởi vì không đành lòng, cho nên cứu, đó là đạo lý đơn giản nhất. Nhưng thứ phải nhận lại sau này, lại nặng nề hơn. Chủ nhân chính là Tiên Quân, sao lại không biết chứ? Sau đó, cũng bởi lý do đơn giản ấy. Hắn một mình ngăn cản đám thủy tộc Tây Hải, một đi chẳng trở lại…
Nàng nghĩ đến đây lại đau buồn, cúi đầu nức nở.
“Con cún, ngậm miệng, đừng có làm phiền chủ nhân nghỉ ngơi!” Kim Luân hóa ra hình dáng thiếu niên, đứng ở một bên, thấp giọng cả giận nói.
Giáng Vân bất mãn, “Vì ta cảm thấy thương tâm mà!”
“Ta cóc quan tâm! Im cho ta!” Kim Luân ghé sát vào một chút, trong giọng nói đầy bực bội.
“Hừ, vòng vèo đúng là cái đồ vòng vèo, chẳng có chút cảm tình!” Giáng Vân nghiêng đầu.
“Ngươi…” Kim Luân vừa định phát tác, nhưng nhìn thấy Chử Nhuận Sinh lại cố đè nén âm thanh, “Ngươi bớt cái miệng đi! Không cảm tình thì sao? Có thất tình lục dục mới dính kiếp số!”
“Thật vậy sao…” Giáng Vân dừng một chút, lại mang theo chút bi thương, nói, “Vậy chủ nhân nhất định bởi vì thế nên mới…”
Kim Luân nghe vậy, trở nên trầm mặc.
“Ngươi nghĩ… đời này của chủ nhân, có thể nào dẫm lên vết xe đổ không?” Giáng Vân hỏi.
“Không cho ngươi trù chủ nhân!” Kim Luân giận, “Chỉ cần tu tiên, là có thể thoát khỏi nhân quả. Ngươi muốn nghĩ, thì mau nghĩ cách để giúp chủ nhân tu tiên đi!”
“Ờ…” Giáng Vân cúi đầu lên tiếng, “Ngươi có cảm thấy, chủ nhân rất thích vị địa tiên kia không?”
Kim Luân tức quá nói, “Ái tình chính là điều tối kỵ khi tu tiên! Cho dù có, cũng phải chặt đứt cái ý niệm đó trong đầu chủ nhân!”
Giáng Vân bất mãn, “Ngươi hung dữ vậy làm gì?! Ta chỉ cảm thấy nếu là địa tiên đó khuyên bảo, biết đâu chủ nhân đồng ý tu tiên cũng nên!”
“…” Kim Luân nghe xong, nghĩ nghĩ, đáp: “Rất có đạo lý.”
Giáng Vân vui vẻ gật đầu nói: “Ta sẽ hóa thành bộ dáng vị đia tiên ấy, chủ nhân nhất định sẽ vui!”
“Cún con, cuối cùng ngươi cũng khôn ra một chút rồi!”
“Hắc hắc…” Giáng Vân còn chưa kịp khoe khoang, chợt nghe từ xa vọng đến tiếng người. Nàng nghe một chút, nói, “có người đến đón chủ nhân, chúng ta tránh đi đã!”
Kim Luân gật đầu, tung người biến mất về phía chân trời.
Giáng Vân nhẹ nhàng đặt Chử Nhuận Sinh nằm trên mặt đất, nhìn hắn một lát rồi mới biến đi.
————–
*Lửa ma trơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui