Nhất Kỵ Tuyệt Trần

Khi Nhuận Sinh tỉnh dậy liền nhận ra mình đang nằm trên giường ở nhà. Tấm chăn bông nặng nề trên người làm cho hắn cảm thấy khó thở. Hắn từ từ ngồi dậy, cẩn thận suy nghĩ, qua một lúc mới bừng tỉnh hiểu ra: “Hay là mình năm mơ!”
Hắn vừa nói xong, một tiếng quát chói tai vang lên, “Đương nhiên là ngươi năm mơ rồi!” Dịch trưởng đứng ở cửa, trên tay bê một chậu nước ấm, lông mày cau lại. “Không phải mơ thì làm sao từ đường lớn lại chạy vào rừng?! Ngươi định hiến mình cho hổ xơi chắc?!”
Nhuận Sinh giật mình hoảng sợ, đưa tay vỗ ngực, cười nói: “Cậu ba, so với hổ cậu còn dọa người hơn đấy!”
“Hừ!” Dịch trưởng đem chậu nước đặt ở trên bàn, cả giận nói, “Nếu không phải mẹ ngươi thấy ngươi đến đêm còn chưa về, bảo ta đi tìm, thì cái mạng nhỏ của ngươi tiêu từ lâu rồi! Còn được ngồi đây mà khua môi mua mép với ta chắc?!”
Trong phút chốc biết mình không phải nằm mơ, Nhuận Sinh có chút rung động. Trời cũng đã nhá nhem tối, xem chừng hắn ngủ cũng lâu rồi. Hắn xuống giường mặc quần áo, cảm giác đau đớn trên người còn chưa hết hẳn, hắn vẫn tươi cười mà bước đi, trông không hề giống kẻ bị thương. Hắn tới cạnh bàn, vốc nước rửa mặt.
Dịch trưởng nhìn hắn, cúi đầu nói: “Ngươi nằm nguyên cả ngày rồi, sao? Thương tổn đỡ nhiều chưa?”
Nhuận Sinh vuốt nước trên mặt, cười: “Không có gì đâu ạ. Hóa ra cháu nằm cả ngày rồi à, chậc, không phải cậu định trừ lương chứ?”
Dịch Trưởng vẻ mặt hết nói, “Thằng oắt này, không nói được câu nào tử tế à?”
Nhuận Sinh gật đầu, “Cháu đói.”
“Ai, ngươi…” Dịch trưởng đang muốn lên cơn, thì cửa chợt mở, một người phụ nữ tầm bốn mươi bước vào.
Người phụ nữ này thân hình nhỏ gầy, trên mặt đầy những nếp nhăn lớn nhỏ. Bà mặc một bộ váy áo bằng vải thô, thứ đáng giá nhất cũng chỉ là một đôi hoa tai vàng. Bà nhìn Nhuận Sinh và Dịch trưởng, cười nói: “Nhuận Sinh, con tỉnh rồi à? Đói chưa? Mẹ có làm gan heo xào tương cho con, lần này phải bồi bổ cẩn thận mới được.”
“Gan heo xào tương?!” Hai mắt Nhuận Sinh tỏa sáng, bước lên mấy bước ôm lấy người phụ nữ kia, “Vẫn là mẹ tốt nhất!”
Bà cười, sờ sờ đầu hắn, “Tuổi con cũng chẳng còn nhỏ đâu, sao mà cứ như trẻ con thế. Mau ra ăn cơm đi, cha con chờ đấy.”
“Vâng!” Nhuận Sinh cười, vui vẻ đi lên nhà chính.
Đồ dùng trong phòng cũng chỉ có một cái bàn gỗ, mấy chiếc ghế dựa, nhà chính cũng là nơi ăn cơm. Trước bàn có một người đàn ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi, trên mặt có để râu, nước da ngăm đen, nhìn qua đã biết là nông dân. Bên cạnh hắn, có một cô bé chừng mười một tuổi, tuy vẫn nhỏ nhưng cũng đã thấy nét xinh đẹp. Cô bé đang cầm một miếng cháy nhấm nháp. Nhuận Sinh cười, mở miệng: “Cha!” Hắn chào hỏi xong liền đi đến trước mặt bé gái, nói: “Cô nương nhà ai thế nhỉ? Sao lại chạy đến đây ăn cơm thế này?”
Cô bé liền nở nụ cười, đôi mắt long lanh vụt sáng, lập tức chạy tới, lôi ống tay áo của Nhuận Sinh, ngọt ngào gọi: “Nhuận Sinh ca ca!”

“Ồ, hóa ra là Thiến nhi!” Nhuận Sinh cười, “Mấy hôm không thấy, lại lớn hơn một chút rồi. Qua đây, cho huynh ôm một cái, xem có nặng không nào!” Hắn nói xong vươn tay, ra vẻ muốn ôm.
Cô bé cười khanh khách, chạy sang một bên, trốn sau lưng Dịch trưởng. “Cha, Nhuận Sinh ca ca bắt nạt con!”
Dịch trưởng bất đắc dĩ cười rộ lên, đưa tay chỉ chỉ Nhuận Sinh, ý uy hiếp.
“Được rồi được rồi, đừng có phá nữa, mọi người ăn cơm thôi.” Người đàn ông ngồi trước bàn lên tiếng.
Nhuận Sinh làm mặt quỷ trên cô bé, rồi mới ngồi xuống. Trên bàn ăn có đĩa rau xào, một bát măng khô hầm, một đĩa gan heo xào tương. Bữa ăn thế này, coi như là xa xỉ. Hắn vừa ngồi xuống, người phụ nữ liền mang đến một bát cơm, đặt trước mặt hắn. Hắn cười nhận lấy, đưa đũa gắp một miếng gan heo, lùa cơm vào miệng, vừa ăn vừa nói không rõ lắm: “Có chết cũng không tiếc!”
“Nhuận Sinh, nói linh tinh cái gì đấy!”
Thấy người nhà mắng, Nhuận Sinh hoàn toàn không để ý, hắn ăn một cách thỏa mãn, món nào cũng khen ngon.
“Nhuận Sinh ca ca, nghe nói huynh gặp hổ?” Thiến Nhi quỳ trên ghế, tay chống lên bàn, tò mò hỏi, “Hổ trông như thế nào vậy?”
Chử Nhuận Sinh cả mồm đầy đồ ăn, ú ớ chẳng nói thành tiếng.
Dịch trưởng lắc đầu, nói: “Hắn mà gặp phải hổ thì còn ngồi ăn cơm thế này chắc? Chẳng qua là ngất ngay hang hổ thôi.” Dịch trường nhìn Nhuận Sinh, giọng nói mang theo chút cười nhạo, “Không phải là bị ba con hổ con dọa cho xỉu đấy chứ?”
Nhuận Sinh cũng không phản bác, chỉ là cười cười cố gắng nhau nuốt.
“Hổ con? Trông thế nào ạ? Thiến nhi muốn xem!” Thiến nhi hưng phấn nói.
“Đã đánh chết rồi. Ngươi mà muốn xem, lát cha mang da hổ con đến cho ngươi.” Dịch trưởng cười nói.
Nhuận Sinh nghe vậy, mất tự nhiên mà ngừng nhai. Hắn đưa mắt nhìn chăm chăm vào dịch trưởng.
Mọi người cũng không nhận ra biểu hiện khác thường của hắn, tiếp tục cười nói.
“Cha à, tại sao lại phải đánh chết đám hổ con?” Thiến nhi bĩu môi, bất mãn nói.

“Thiến nhi ngốc, hổ con sau này trưởng thành sẽ ăn thịt người.” Dịch trưởng nói xong, lại nhìn cha mẹ Nhuận Sinh, nghiêm túc nói, “May mà lần này tìm được hang hổ, trên đường người qua kẻ lại, chờ đến mùa xuân thì không biết bao nhiêu người sẽ gặp tai ương. Có điều lần này không tìm được hổ mẹ, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn người đi bắt.”
“Ai, nơi bình yên của chúng ta, sao tự dưng xuất hiện hổ. Đúng là dọa chết người.”
“Đúng thế.” Dịch trưởng gật đầu, lại nhìn qua Nhuận Sinh, “Lần sau nhớ phải cẩn thận, không phải lúc nào cũng may mắn thế đâu, hiểu chưa?”
Nhuận Sinh trầm mặc một lát, rồi cười, hắn nuối miếng cơm trong miệng, trả lời: “Hiểu!”
“Nhuận Sinh ca ca, huynh nói cho muội biết đi, lũ hổ con trông thế nào?” Thiến nhi nhảy xuống khỏi ghế, chạy đến bên Nhuận Sinh, lôi kéo tay hắn, không cho hắn ăn cơm.
Chử nhuận Sinh cười, “Hổ con có gì đẹp đâu, cũng nhỏ như con mèo thôi. Tiên nữ mới đẹp!”
“Tiên nữ?” Thiến nhi tò mò không thôi.
“Đúng thế!” Chử Nhuận Sinh nói đến đây, buông đũa xuống, mặt mày hớn hở nói, “Con không lừa mọi người đâu, con thật sự đã gặp tiên nữ! Phải gọi là rất xinh đẹp! So với Tây Thi thôn bên cạnh còn đẹp hơn, nói cho mọi người, ánh mắt của nàng…”
Chử Nhuận Sinh vừa nói tới đó, chợt nghe có người gõ cửa.
Thiến nhi vừa nghe tiếng, không đợi ai phản ứng, đã chạy vội ra mở cửa. Hơi lạnh theo cánh cửa mở ra nhè nhẹ tràn vào. Chử Nhuận Sinh không nén được rùng mình một cái, hắn dừng nói, nhìn ra phía cửa.
Đập vào mắt hắn, là một mảnh ô giấy dầu đỏ thẫm. Lòng hắn chấn động, đứng bật dậy.
“Ta đến tìm Nhuận Sinh.” Người đến lên tiếng, giọng nói như chim hoàng oanh hót, uyển chuyển động lòng người.
Chiếc ô giấy nâng lên, lộ ra dung mạo tuyệt thế của người dưới ô.
Chử Nhuận Sinh không khỏi kinh hô: “Tiên nữ?!”

Không cần phải nói, tiên nữ này, chính là Giáng Vân biến hóa thành hình dáng của Hà Thải Lăng. Nàng thu ô lại, lẳng lặng đứng trong phòng Chử gia, mỉm cười với Nhuận Sinh.
Nhuận Sinh kinh ngạc ngây ra đó, hoàn toàn không có phản ứng gì. Nhưng mẹ hắn thì động tác mau lẹ hơn, một bước tiến đến, kéo tay Giáng Vân, nói: “Cô nương, cô quen với Nhuận Sinh nhà ta à. Lại đây lại đây, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi.”
Lúc này, đổi lại là Giáng Vân kinh ngạc, nàng vội nói: “Không cần.”
“Đừng lo, chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà!”
Nhuận Sinh thấy vậy, lập tức cản lại, “Mẹ, tiên nữ không ăn cơm!”
“Thằng nhóc này, nói gì thế, người ta rõ ràng là một cô gái.” Người phụ nữ bất mãn.
“Mẹ, cô ấy thật sự là tiên nữ…” Chử Nhuận Sinh bất đắc dĩ.
Giáng Vân cười cười, vung tay, nháy mắt trong phòng bay đầy hoa tươi. Hoa rơi như mưa, mang theo mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta tán thưởng không ngừng.
“Ta là địa tiên Hà Thải Lăng.” Nàng đứng trong căn phòng dưới cơn mưa hoa, cười nói, “Chủ… khụ.. Nhuận Sinh tiên duyên sâu dày, là người có tài tu tiên, ta đến để độ hắn thành tiên!”
Cảnh này, lời này, làm người ta không thể không tin. Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, thật lâu cũng chưa tỉnh nổi.
…..
Chưa đầy một khắc sau, tin nhà họ Chử được tiên nữ ghé đến liền truyền khắp thôn. Từ già tới trẻ trong thôn đều kéo đến tranh nhau xem tiên nữ.
Giáng Vân lần đầu tiên bị rơi vào thế trận này, xung quanh nàng có đến hơn mười người, ai cũng líu ríu hỏi các loại vấn đề. Có người nhờ nàng xem tiên duyên, có người nhờ xem nhân duyên, cũng có người nhờ nàng biến đổi gì đó. Chỉ một lát sau, nàng liền bị vây công kín mít, trong lòng không ngừng kêu khổ. Rơi vào thế bí, đang muốn tìm Chử Nhuận Sinh giải vây cho mình, lại nhận ra, trong phòng đã không còn bóng dáng hắn. Lòng Giáng Vân trầm xuống, thi triển phép thoát thân, không thèm để ý đến kinh ngạc của mọi người, cứ thế biến mất tăm.
Nàng vừa ra khỏi cửa liền vọt người lên không trung, thở phào một hơi. Kim Luân trên cổ tay lúc này mới lên tiếng, nói: “Cún đần, sao ngươi lại làm mất dấu chủ nhân!”
“Tình cảnh vừa rồi đâu phải ngươi không thấy…” Giáng Vân oán giận, “Nhưng mà xem chừng tiên nữ này có vẻ rất được yêu thích. Biết đâu lần này chủ nhân sẽ động tâm! Hắc hắc!” Nàng nghĩ đến, lại thấy vui vẻ.
“Ta cũng biết vậy. Mau đi tìm chủ nhân, phen này phải nói nhiều lời hay vào!”
“Biết rồi, thiếu niên anh tuấn, trí tuệ vô song chứ gì.” Nàng cười, đưa mắt nhìn xuống mặt đất. Chỉ thấy phía sau thôn có một con sông nhỏ uốn lượn, nước sông róc rách, vẫn chưa bị đóng băng. Lúc này trên mặt sông có nhiều đốm sáng lấp lánh trong đêm. Nàng nhìn kỹ, thấy bên bờ sông có người ngồi, đúng Chử Nhuận Sinh.
Giáng Vân cười cười, phi thân xuống, dừng trước mặt hắn. Vui vẻ mà gọi một tiếng: “Chủ nhân!”

Nhuận sinh cả kinh, liền cười, “Tiên nữ tỷ tỷ, thế là ngươi không đúng nhé. Sao lại gọi tên ta như thế? Ta họ “Chử”, chứ không phải “Trư”. Cái tên Chử Nhuận Sinh đẹp thế mà.”
Giáng Vân cũng không hiểu ý trêu đùa trong lời hắn, chỉ thực thà gọi thêm một tiếng “Chử Nhuận Sinh”. Nàng ngẫm nghĩ một chút, xem nên nói thế nào. Chợt thấy Nhuận Sinh thả xuống một con thuyền cuối cùng, trên thuyền đặt một cái đĩa nhỏ có chút dầu, ngọn đèn đang cháy. Miễn cưỡng có thể gọi là thủy đăng.
“Cái này để làm gì?” Giáng Vân hỏi.
Nhuận Sinh nhìn theo ánh đèn rạng rỡ trên thuyền, nói: “Ta nghe người ta nói, nếu có người chết, thả thủy đăng, thì có thể chiếu sáng Minh Hà cho hắn. Tiếc là ta không khéo tay, không gấp được hình hoa sen…”
Giáng Vân nghe không hiểu, lại hỏi: “Có ai chết vậy?”
Chử Nhuận Sinh đứng lên, nhìn nàng cười nói: “Không, nghịch ngợm một chút thôi. Hắc hắc, dầu đốt này là ta trộm đấy, đừng có nói ra nhé.”
Giáng Vân lại càng mơ hồ. Cái cảm giác mơ hồ này như đã từng có. Nàng chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của hắn. Trước kia không, bây giờ, dường như cũng không.
“Đúng rồi…” Nhuận Sinh nghĩ đến điều gì, nói, “Cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ đã có ý tốt, nhưng mà, ta không nghĩ sẽ tu tiên.”
“Vì sao?” Giáng Vân nghe câu ấy, nóng nảy hỏi.
“Ha ha, bởi vì tu tiên thì không được ăn thịt.” Nhuận Sinh nở nụ cười, “Như ta bây giờ chẳng tốt sao? À, nhắc đến thịt, hình như ta lại thấy đói rồi, quay về ăn thêm chén cơm đã!”
“Vì sao? Ngươi không tu tiên, ta phải làm gì bây giờ?” Giáng Vân dậm chân, có chút tức giận nói.
Nhuận Sinh bị phản ứng của nàng làm cho hoang mang, hắn bước lên vài bước, nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, sao ta cảm thấy ngươi không giống hôm qua, có phải ăn nhầm cái gì không?”
Giáng Vân vội lùi lại vài bước, “Làm gì có gì không giống, ngươi nghĩ nhiều quá rồi…” Nàng nhìn hắn, cẩn thận mở lời, “Không phải ngươi thích ta sao? Vì sao không theo ta tu tiên?”
Nhuận Sinh ngây ngẩn cả người, thật lâu mới phản ứng được. Hắn hơi hơi đỏ mặt, cười nói: “Tiên nữ tỷ tử, ăn có thể ăn bậy, nhưng mà không thể nói bậy. Ngươi nói thế, sẽ làm rất nhiều cô nương đau lòng nhé, ha ha…”
Hắn nói xong liền chạy về nhà cũng không quay đầu, chỉ để lại một mình Giáng Vân đứng bên bờ sông. Giáng Vân cứ như thế, chẳng biết làm thế nào cho đúng. Nàng quay đầu, ngơ ngác nhìn mấy chiếc đèn thuyền xiêu vẹo hắn vừa thả.
Đèn thuyền theo dòng nước đến giữa sông xoay tròn một vòng, rồi lại từ từ trôi về xa. Ngọn đèn dầu lập lòe, chiếu xuống dòng sông, lung linh ánh sáng. Chỉ một lúc sau, dầu thấm vào thuyền giấy, chỉ trong nháy mắt ngọn lửa bị nước sông dập tắt. Con thuyền cứ thế chìm xuống, mất hút trong dòng sông.
Giáng Vân đột nhiên nổi lên cảm giác đau thương, nàng ngồi sụp xuống, gục mặt xuống đầu gối, bật khóc nức nở


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận