Lại nói, Giáng Vân và Kim Luân tìm kiếm mấy ngày, vẫn không thấy tăm tích của Quảng Chiêu. Trong thiên hạ này người có được cương khí tinh thuần cũng không nhiều, nhưng những người bọn họ tìm được tất cả đều là Địa Tiên, nên chẳng dùng đến “Thất diệu chiêu minh kính” thì cũng biết là tìm nhầm người. Trời đất bao la, manh mối mịt mù, cả hai đành bỏ việc tìm kiếm, quay trở lại thôn của Nhuận Sinh.
Giáng Vân bay trên chín tầng trời, xuyên qua mây mù, trong đầu vẫn rối bời. Nếu không khuyên được chủ nhân tu tiên, lại không tìm thấy nơi Quảng Chiêu chuyển thế, thì nàng đúng là con cún vô dụng. Không biết tại sao, nàng bắt đầu thấy nhớ Thập Châu, nhớ mây tím khói trắng, tiếng chim hót, hương hoa thơm, ngoài việc trả thù ra, nàng chẳng có gì phải buồn cả. Mỗi ngày đều trôi qua một cách bình thường, yên ả.
Giáng Vân suy nghĩ một hồi lại bắt đầu đau lòng. Đúng lúc đó, nàng đột nhiên cảm thấy một hơi thở rất quen: thông thấu, tinh khiết, dường như chỉ cần đến gần thì tất cả những điều đen tối trong lòng sẽ bị phơi bày ra. Đã có một thời gian ngắn nàng rất sợ thứ lực lượng không chút vẩn đục này. Nỗi hận và sự căm ghét của nàng đứng trước hơi thở này, dường như nhỏ bé đến nực cười. Đó là một lá chắn làm cái ác không phá nổi, một bức tường khiến sát ý không thể đánh tan. Chủ nhân của nàng từng vừa nói vừa chế nhạo nàng rằng: Nếu nuốt cả cánh tay của ta, việc phá cương khí hộ thân kia cũng không phải không được.
Đúng rồi! Nhất định là không nhầm! Đó là cương khí hộ thân của Quảng Chiêu! Nàng dừng lại một chút, rồi thả người lao xuống tầng mây. Huyễn Hỏa Kim Luân trên cổ tay nàng liên tiếng: “Ngươi làm gì thế cún?!”
Giáng Vân không đáp lời, chỉ trong nháy mắt đã nhẹ nhàng đáp trên mặt đất. Tuyết bay đầy trời, dính ướt mái tóc nàng. Giáng Vân siết chặt tay, nhìn thẳng về phía trước, vận sức trên người, giống như sắp tấn công, lại giống như đang phòng bị.
Chỉ thấy vài nam nử mặc áo xanh đang bước nhanh đến. Đám nam tử này khoảng trên dưới hai mươi tuổi, tóc bó lụa xanh, lưng đeo trường kiếm, người nào sắc mặt cũng nghiêm trọng, đúng thật là đang có việc gấp trong người.
Giáng Vân theo bản năng nín thở, ánh mắt xuyên qua đám người, sau cùng dừng lại trên người một nam tử.
Mặc dù trang phục giống nhau, nhưng nam tử này vẫn không giống người thường. Sự bình tĩnh của y không hợp với đám xung quanh. Cảm thấy ánh mắt của Giáng Vân, nam tử kia không né tránh đưa mắt nhìn lại nàng. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Giáng Vân theo bản năng mà lùi lại hai bước. Trăm năm trước, y chính là dùng ánh mắt này đứng trên bậc cao nhất ở cửa cung mà nhìn xuống nàng. Trầm tĩnh thản nhiên, trong sáng bình yên, thậm chí còn có chút nhân từ…
“Quảng Chiêu…” Giáng Vân cắn răng, nói.
Ngay lúc đó, có người ngắt lời nàng: “Cô nương, chúng tôi có chuyện quan trọng trên người, xin tránh đường.”
Giáng Vân chẳng chút hờn giận nhìn người ngắn lời mình, chỉ vào “Quảng Chiêu” nói: “Ta đang nói chuyện với hắn, ngươi không thấy à?”
Người kia tuổi có vẻ lớn nhất, xem cử chỉ hẳn là người dẫn đầu. Hắn nhướng mày, hỏi: “Cô nương, hai người quen nhau sao?”
Giáng Vân khinh thường, đáp: “Đâu chỉ có quen…”
Người nọ mặt mày càng cau có hơn, :”Cô nương, chúng ta chính là đệ tử của Thượng Thanh Phái, luôn không hỏi thế tục, thanh tâm tu đạo. Cô đừng có ăn nói lung tung.”
Giáng Vân không kiên nhẫn, đáp: “Ta cóc quan tâm các ngươi là đệ tử ở đâu!” Nàng nói xong, liền lấy toàn bộ dũng khí tiến lên vài bước đến trước mặt “Quảng Chiêu”, “Ngươi đi theo ta!” Thấy “Quảng Chiêu” bất động, liền nổi nóng, túm lấy tay y, đang định kéo. Không ngờ trong chớp mắt, nàng như chạm phải lôi điện, vội buông tay lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ.
“Cô nương, cô nhận nhầm người rồi.” Y mở miệng, giọng nói bình thản không một gợn sóng: “Ta tên là Trì Huyền.”
Giáng Vân nhìn hắn, vẻ mặt hoảng sợ còn chưa hết.
“Trì Huyền!” Nam tử dẫn đầu thấy y không chút e dè mà tự giới thiệu, liền không vui.
Trì Huyền hơi gật đầu, tiện đà đi vòng qua Giáng Vân bước về phía trước.
“Chờ…” Giáng Vân vừa định hô lên, đột nhiên bảo kính bên hông rực lên hồng quang. Ánh sáng màu đỏ đến chói mắt, lại giống như màu máu. Giáng Vân vội vàng lấy bảo kính ra, sau khi nhìn vào, nàng hoảng sợ kêu lên. Không nói không nghĩ, lập tức hóa ra hình thú, xông lên trời cao.
Mọi người trên mặt đất nhìn thấy như vậy rất sợ hãi. Chỉ nói cô nương này là yêu vật, hóa ra hình người để mê hoặc khách qua đường. Nam tử dẫn đầu không khỏi tức giận, trách mắng Trì Huyền: “Ngươi lại đi quen biết loại yêu nữ này! Mất hết cả mặt mũi của Thượng Thanh phái!”
Trì Huyền lạnh nhạt trả lời: “Nàng không phải yêu nữ!”
Thái độ đó làm tất cả mọi người im lặng.
Nam tử dẫn đầu kia tức không nói nổi, hắn vung tay áo, “Chúng ta đi!” Mọi người không dám cãi lời, lập tức đi theo. Trì Huyền cũng im lặng, thẳng tiến.
…
Giáng Vân phi thân trong mây, đáy lòng lạnh run. Cảnh tượng vừa rồi trong kính làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Trước mắt một màu máu, nhuộm đỏ cả tuyết trắng, dường như còn muốn tràn ra khỏi mặt kính. Mà người nằm trên tuyết, lại chính là Chử Nhuận Sinh. Nàng không hiểu, cái người mới mấy ngày trước còn đang yên ổn dưỡng thương ở nhà, tại sao lại ở đây, mà tại sao lại gặp họa sát thân…
Bên tai của nàng vô cùng im ắng, ngay từ lúc đầu Kim Luân không nói tiếng nào. Nàng có thể cảm giác được lệ khí quanh mình càng ngày càng đè nặng, không khí giống như đông đặc lại.
Với tốc độ của Thiên Khuyển, đi đến nơi trong kính cùng lắm chỉ trong chớp mắt. Giáng Vân đáp xuống đất, còn không kịp đứng vững đã vội phi nước đại về phía trước. Cảnh tượng trước mắt, đúng như trên bảo kính hiện về, dưới chân nàng máu tươi đóng thành băng, khiến trong lòng Giáng Vân trống rỗng. Nhuận Sinh nằm đó, giữa một trời tuyết trắng, hai mắt nhắm nghiền, phảng phất nét cười. Giáng Vân hóa lại hình người, cẩn thận đưa tay ôm lấy hắn, kiểm tra mạch đập. Ngay sau đó, nàng bật khóc. Người nằm trong lòng nàng, mạch hoàn toàn không còn đập nữa, cả người lạnh như băng, không một chút sức sống.
“Vì sao lại như vậy…” Giáng Vân khóc ròng, “Không thể nào…”
Huyễn Hỏa Kim Luân hóa ra hình hài thiếu niên, lẳng lặng nhìn xuống thi thể Nhuận Sinh, trầm mặc. Ngọn lửa xanh thẫm quanh thân hắn bốc lên hừng hực, oán khí không ngừng trào ra.
“Rắn…” Kim Luân nhìn miệng vết thương trí mạng trên cổ Nhuận Sinh, lạnh lùng nói, “Lại là rắn… Thứ súc sinh đê tiện đó lại dám hại đến tính mạng chủ nhân ta!” Khi hắn nói, oan hồn trong hỏa diễm rền rĩ, oán linh gào thét, vô cùng đáng sợ.
Giáng Vân bị Huyễn Hỏa Kim Luân dọa sợ, loại khí hung thần thế này nàng chưa từng thấy qua. Nàng ôm chặt Chử Nhuận Sinh, run rẩy.
“Tiên duyên mỏng manh…” Huyễn Hỏa Kim Luân đột nhiên chỉ tay lên trời giận dữ hét, “Các ngươi dùng thủ đoạn này để người không thể tu tiên?! Cái gì mà thiên đạo nhân quả! Chẳng lẽ công lao người cả đời trảm yêu trừ ma, cứu tế sinh linh cùng lắm cũng để trả cái nghiệt giết một tên Long thái tử?! Trời đất nếu đã bạc tình như vậy còn để cho người ta tu tiên gì, đạo gì!”
Âm thanh của Kim Luân vang vọng khắp nơi. Gió lạnh rít thê lương, giống như đồng ý với hắn.
Giáng Vân cúi đầu, nhìn Nhuận Sinh trong lòng mình, vẫn không cầm được nước mắt. Gương mặt của hắn tại sao có thể bình thản mãn nguyện như vậy, chẳng lẽ cũng vì nghe theo số trời hay sao?
Đúng lúc đó, một âm thanh yếu ớt đột nhiên vang lên, “Hai vị…”
Kim Luân phẫn nộ vung mạnh tay, ngọn lửa xanh như một ngọn roi đánh về phía tiếng nói. Chỉ thấy người nọ nháy mắt biến mất tránh được một kích kia, ngay tức lại hiện thân, nói vội: “Hai vị hãy nghe ta nói!”
Giáng Vân ngẩng đầu, khi thấy rõ người nọ, liền có chút kinh ngạc. Đây không phải ai khác mà chính là Trành Quỷ lần trước đã dẫn Nhuận Sinh đến cho hổ ăn.
“Là ngươi…” Kim Luân nhíu mày.
Trành Quỷ sợ hãi nói: “Hai vị, ta không có ác ý. Chỉ là vừa rồi ta nhìn thấy mệnh hồn của Nhuận Sinh ca ca nên mới đến xem.”
Kim Luân nghe vậy giọng nói lại càng chất chứa oán hận, “Ngay cả hồn phách của người cũng giữ không được…Nếu ta không bỏ đi, chủ nhân nhất định sẽ không gặp nạn. Sao ta lại như vậy…”
“Mệnh hồn của Nhuận Sinh ca ca mặc dù đã rời khỏi thân xác, nhưng thất phách vẫn còn.” Trành Quỷ mở miệng ngắt lời của Kim Luân, rồi rất thật lòng nói tiếp, “Phàm nhân có tam hồn. Thiên hồn, địa hồn thường ở ngoài thân, duy có mệnh hồn là ở trong cơ thể. Mệnh hồn trụ thai, hóa sinh thất phách, con người sau khi chết, bảy ngày mới tan đi một phách. Khi thất phách tan hết, mới xem là chết.”
“Ngươi nói là bây giờ chủ nhân vẫn còn chưa chết sao?” Giáng Vân hỏi.
Trành Quỷ gật đầu, “Nếu có thể đưa mệnh hồn của hắn về có lẽ sẽ cứu được.”
Trành Quỷ nói xong những điều ấy, sát khí trên người Kim Luân tiêu tán hơn nửa, có điều hắn mở miệng vẫn lạnh lùng như trước: “Tại sao ngươi biết những điều này?”
Trành Quỷ cười cười, đáp: “Hồn chết thành linh, phách chết thành quỷ. Làm sao ta lại không biết.” Trành Quỷ dừng một chút, lại tiếp: “Hiện giờ tam hồn của Nhuận Sinh ca ca đã đi đến Đông Nhạc*, nếu không đuổi theo ngay sẽ không kịp.”
“Đông Nhạc?” Giáng Vân nín khóc, hỏi.
“Đông Nhạc Thái Sơn Địa Phủ, nếu hồn xuống Địa Phủ, thì không kéo về được nữa.” Trành Quỷ nói.
“Được!” Giáng Vân đứng dậy, đang định cất bước.
“Tỷ tỷ, tỷ không thể đi!” Trành Quỷ lại ngăn nàng lại, nói, “Đông Nhạc Địa Phủ không đơn giản, nhỡ không đi qua, e là hồn phách của tỷ cũng không quay lại được.”
Giáng Vân nhíu mày, muốn nói gì đó. Trành Quỷ lại nhìn sang Kim Luân nói tiếp: “Pháp bảo ca ca, huynh là do ánh lửa biến thành, không có hồn phách, dù là Đông Nhạc Địa Phủ cũng không làm gì được huynh. Tỷ tỷ, tỷ còn có việc khác phải làm…” Trành Quỷ nhìn Nhuận Sinh nằm trên mặt đất, nói: “Dù có đem được tam hồn về, nhưng để mệnh hồn nhập thể lần nữa, còn cần một thứ…”
“Thứ gì?” Giáng Vân vội vàng hỏi.
“Ở Thần Điều Sơn trên Tụ Quật Châu, có một “Phản Hồn Thụ”, lấy nó để luyện thành “Phản Hồn Hương” có thể khởi tử hồi sinh. Nếu lấy được thứ đó, Nhuận Sinh ca ca nhất định sẽ được cứu.” Trành Quỷ nói.
Giáng Vân không khỏi nghi hoặc, “Sao ngươi biết nhiều vậy?”
Tràng Quỷ cười đáp, “Ta cũng đã nói rồi, trong tam hồn, thiên hồn, địa hồn thường ở bên ngoài cơ thể, thông hiểu mọi việc. Mệnh hồn một khi rời thể xác, thì hợp làm một với hai hồn kia, liền có thể khai mở thiên tri. U tinh quỷ mị có nhiều dị năng, cũng vì hợp nhất mà có được. Nhưng muốn biết năng lực thế nào, phải xem hai hồn thiên, địa mạnh đến đến đâu.” Vẻ mặt hắn đột nhiên nghiêm túc, “Lúc ta mở thiên tri, vì xúc động trước tấm lòng che chở cho con của mãnh hổ kia, cam nguyện bỏ qua luân hồi, hóa thành cô hồn dã quỷ. Bây giờ mãnh hổ đã đi, chấp niệm của ta cũng tiêu tan, sợ là rất nhanh sẽ bị bắt xuống Địa Phủ. Nhuận Sinh ca ca có ân với ta, nên ta mới đến báo cho hai người biết. Có điều, giúp người sống lại, vẫn là điều trái với ý trời…”
“Được rồi. Ít nói thừa đi! Còn không dẫn đường!” Kim Luân chẳng tâm trí đâu mà nghe nữa, hắn xách theo Trành Quỷ, nhún người bay lên.
Trành Quỷ kinh hãi, nhưng không phản kháng, chỉ hô lên với Giáng Vân: “Tỷ tỷ, sau bảy ngày nhất phách rời thể xác, thì trên đời này không còn cách nào cứu được. Lần đi Tụ Quật Châu này nhất định phải nhanh chóng! Còn nữa, phải bảo vệ tốt thân xác của Nhuận Sinh ca ca…”
Tiếng nói của Trành Quỷ càng ngày càng xa, sau cùng không nghe thấy nữa.
Giáng Vân nghe xong lời ấy, lập tức suy nghĩ. Nàng đi đến bên một bụi cây, nhặt ít nhánh cây mềm, đan rối thành một tấm lót, đặt Nhuận Sinh lên trên. Nàng lại nghĩ một hồi, lấy “Thất diệu chiêu minh kính” trong người ra, đặt lên ngực Nhuận Sinh, lại nâng tay hắn đặt trên mặt kinh. Mở miệng nói: “Nhật xuất đông phương, thiên hạ chiêu minh. Bảo vệ thân thể này, vạn vật không thể chạm.”
Tiếng nói vừa dứt, bảo kính tỏa sáng, ánh sáng kia hình thành một nửa vòng tròn, vây quanh lấy thân xác Nhuận Sinh.
Giáng Vân vừa lòng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, ta sẽ sớm về…”
Nàng nói xong, hóa thành hình thú, xông lên trời, chạy về hướng Tây Hải.
……
_____
* Ngũ Nhạc đại đế là năm vị thần trông coi Ngũ nhạc – năm ngọn núi thiêng của Đạo giáo tại Trung Quốc, còn gọi là Ngũ Nhạc đế quân
Ngũ Nhạc đại đế gồm:
Đông nhạc Thái sơn Thiên tề Nhân thánh đại đế: trông coi Thái Sơn
Nam nhạc Hành sơn Tư thiên Chiêu thánh đại đế: trông coi Hành Sơn
Trung nhạc Tung sơn Trung thiên Sùng thánh đại đế: trông coi Tung Sơn
Bắc nhạc Hằng sơn Anh thiên Huyền thánh đại đế: trông coi Hằng Sơn
Tây nhạc Hoa sơn Kim thiên Nguyện thánh đại đế: trông coi Hoa Sơn
Thần thoại Trung Quốc cho rằng Đông Nhạc đại đế họ Kim Hồng, là cha của tứ nhạc còn lại. Đông nhạc Thái Sơn là núi chủ, quan trọng nhất trong Ngũ nhạc.
Theo truyện Phong thần diễn nghĩa thì Đông Nhạc đại đế là Võ Thành vương Hoàng Phi Hổ.
Trong nhiều truyện, thì thường người chết oan bị kéo xuống địa phủ mà kêu oan thì đều được chuyển qua thần Đông Nhạc Đế Quân xem xét. Đông Nhạc Thái Sơn Địa Phủ rất nghiêm ngặt, phàm ai đã xem xét phán quyết xong là quay về đầu thai, không còn khúc mắc gì nữa. Diêm Vương Điện nhiều phen bị náo loạn, cũng chưa bao giờ thấy có náo loạn ở Đông Nhạc Địa Phủ.