Chử Nhuận Sinh từng nghe nói rằng, khi người ta chết, sẽ nhìn thấy tất cả những sự việc đã xảy ra trong đời ùa về như đèn kéo quân. Nhưng mà hắn lại đang ở trong một mảnh hỗn độn, không phân được phương hướng, cũng chẳng rõ rộng hẹp, chưa nói đến những cảnh tượng lúc còn sống, ngay cả một tia sáng cũng chẳng thấy. Sau một lúc, hắn đã không biết là mình sống hay chết nữa, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra, cái gì cũng không muốn nghĩ. Hắn lẳng lặng nhắm mắt, mặc cho bản thân trôi nổi trong nơi hỗn độn này.
Lúc này, một làn khói trắng không biết từ đâu bay đến, nhẹ nhàng bao bọc lấy hắn. Hắn mở to mắt, cảm giác hơi ẩm của sương mù chạm vào da thịt man mát. Quanh thân đột nhiên sáng lên, trước mắt lại xuất hiện một hồ nước lớn. Lúc hắn còn kinh ngạc thì đã nhận ra mình đang đứng trên hồ nước. Hắn cúi đầu, nhình bóng mình dưới nước. Mặt hồ lăn tăn sóng, một cái kim luân từ từ trồi lên khỏi làn nước, lơ lửng trước mặt hắn. Hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm lên kim luân. Đúng lúc ấy, phía sau vang lên một tiếng nói khiêm nhường.
“…Tiên quân, vật cưỡi của ngài…”
Tiếng nói kia trầm yếu, dần dần không thể nghe thấy nữa, hắn quay đầu, muốn nhìn rõ thứ mới xuất hiện, cảnh sắc phía sau nháy mắt liền biến hóa. Cánh hoa bay đầy trời, như rèm như trướng. Hắn lờ mờ thấy cách đó không xa có một cô gái tóc đỏ. nàng quay lưng về phía hắn, gió vờn mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng bay.
Cô gái phát hiện có người đến, quay người lại, mang vẻ không cam lòng, kêu: “Chủ nhân…”
Hắn không thấy rõ mặt nàng, cũng không biết phải đáp gì, nhưng cơ thể không khống chế được cứ đi lên phía trước. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào trán cô gái, sau đó dùng sức đẩy. Cô gái lúng túng, suýt nữa ngả ngửa, nàng mở miệng oán giận, nhưng hắn chẳng nghe rõ là gì.
Xa xa có người lên tiếng, một giọng nói bình tĩnh thản thiên nói: “Phổ Sát…”
Hắn liền mở to mắt, lúc đó mới nhận ra trước mắt mình là một tầng nham thạch lạnh lẽo. Nơi hắn đang nằm đúng là một sơn động. Cảm giác mềm mại của lớp cỏ khô dưới thân khiến hắn thấy yên tâm. Nhưng, ngay lúc ý thức khôi phục lại, thì cơn đau trên vết thương cũng rõ ràng. Hắn không nhịn được cau mày, âm thầm cắn răng.
Đúng lúc ấy, một tiếng động nhỏ vang đến bên tai làm hắn chú ý, hắn từ từ quay đầu lại, nhận thấy cách đó không xa có một người đang ngồi trên mặt đất, cời đám lửa.
Hắn định lên tiếng, lại thấy yết hầu đau một trận, hắn bực bội rên lên một tiếng, đành bỏ ý định nói chuyện.
Người nọ nhận thấy động tĩnh của hắn, xoay đầu lại nói: “Vết thương của ngươi ở cổ họng, đừng cố nói chuyện.”
Giọng nói đó bình tĩnh thản nhiên, giống như trong mơ. Nhuận Sinh nhìn y có chút kinh ngạc, cái cảm giác này, dường như rất quen.
Người nọ đứng dậy, đi đến cạnh hắn, mở miệng nói: “Ta là Trì Huyền, đệ tử của Thượng Thanh Phái. Ngươi bị người ta đuổi giết, may mà có người tương trợ mới giữ được cái mạng. Chúng ta tạm thời trốn ở đây. Những gì ngươi muốn hỏi, ta chỉ có thể trả lời bấy nhiêu. Bây giờ ta phải ra ngoài một chút.”
Nhuận Sinh nghe y nói xong không khỏi bật cười.
Trì Huyền nhìn hắn cười, chỉ im lặng tỏ vẻ đồng ý. Y xoay người, đi ra ngoài động.
Nhuận Sinh nhìn y rời đi, vẫn không tắt nụ cười. Lần đầu tiên hắn gặp một người như vậy, hoàn toàn tự quyết định hết. Nụ cười trên mặt hắn từ từ buông xuống, trong không khí có một hương thơm nồng nàn, xông thẳng vào tâm hồn. Hắn hít sâu một hơi, theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra mùi hương. Chỉ thấy trong đống lửa đang “tí tách” cháy, có một nhánh cây kỳ dị. Nhánh cây trong ngọn lửa ấy, mơ hồ tỏa ra làn mây tím, đẹp đẽ lạ thường. Hắn thầm tán thưởng, nhìn nhánh cây từ từ cháy hết, chẳng biết lúc nào đã chìm vào giấc ngủ…
…..
Trì Huyền ra khỏi sơn động, đi một đoạn đường, quay về bãi đất trống mà Giáng Vân đã để bọn họ xuống lúc trước. Y đứng đó, lẳng lặng chờ.
Chỉ một lát sau, trên bầu trời bỗng xuất hiện một bóng đỏ. Một con chó lớn màu đỏ từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt y. Trên lưng Thiên Khuyển cõng một thiếu niên cả người xích lõa, màu da tím tái, đang không ngừng run rẩy.
Thiên Khuyển rơi xuống đất, hóa lại hình dáng cô gái. Nàng đặt thiếu niên trên nền tuyết, nhìn xung quanh, sau đó cau mày nói: “Chủ nhân của ta đâu?”
Trì Huyền nhìn thiếu niên kia, rồi nhìn Giáng Vân, nói : “Phàm nhân nằm trên tuyết như vậy, sẽ chết.”
Giáng Vân hoảng hốt, lập tức ngồi xuống, tay chân luống cuống đỡ thiếu niên kia đứng lên.
Trì Huyền thấy thế, chẳng nói câu nào cởi áo khoác của mình xuống, tiến đến phủ lên người thiếu niên. Sau đó đưa tay nâng hắn lên.
“Ta tìm một sơn động, tạm tránh gió tuyết.” Trì Huyền nói xong, ôm lấy thiếu niên kia, bước đi.
Giáng Vân hơi chột dạ, nàng vốn có tiên gia thần lực, gió tuyết này đối với nàng thì chẳng là gì cả. Nhưng với người phàm thì… Nàng tự gõ vào đầu, thầm mắng mình mấy lần, sau đó mới cất bước theo.
Vào đến trong động, Giáng Vân vừa nhìn đã thấy Nhuận Sinh. Trong lòng nàng vui mừng, tức khắc chạy qua, đang định mở miệng gọi, đã thấy khuôn mặt bình yên say ngủ của Nhuận Sinh, nàng ngẫm nghĩ, khẽ giọng hỏi Trì Huyền: “Chủ nhân của ta còn chưa tỉnh sao?”
Trì Huyền buông thiếu niên trong tay xuống, nhìn lướt qua Nhuận Sinh, đáp: “Vừa rồi đã tỉnh.”
“Ờ…” Giáng Vân gật đầu, cận thận lui sang một góc, không biết phải làm gì lúc này.
Trì Huyền cũng không để ý đến nàng. Y đưa tay đặt lên trán thiếu niên, đúng như y đoán, nhiệt độ khác thường nóng bỏng cả bàn tay y. Trì Huyền đứng dậy, im lặng đi ra ngoài.
Giáng Vân khó hiểu nhìn y rời đi, trong lòng mờ mịt. Qua một lúc, Trì Huyền ôm một bó củi trở về, sau khi làm đám lửa cháy to hơn, liền đem thiếu niên kia chuyển đến cạnh đống lửa. Sau đó bắt đầu giúp thiếu niên kia xoa nắn chân tay bị đông cứng.
Giáng Vân nhìn hành động của Trì Huyền liền hiểu ra. Nàng hóa ra hình thú, giũ giũ bộ lông, rồi đến nằm xuống cạnh đống lửa. “Người ta rất ấm.” Nàng nói nghiêm túc.
Trì Huyền nghe vậy, gật đầu. Giao thiếu niên kia cho Giáng Vân, ngay lúc y tới gần, con chó to rõ ràng run lên một cái, có vẻ muốn trốn. Y buông thiếu niên xuống, lùi lại mấy bước, Thiên Khuyển mới ngừng run sợ, cuộn tròn người lại, quây lấy thiếu niên vào lòng.
Giáng Vân không biết vì sao mình phải sợ, nhưng mà, thật là rất sợ. Hộ thân cương khí của Trì Huyền làm cho nàng bất an. Nàng chỉ cảm thấy, nếu đến gần, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nàng không biết là cái gì, nên chỉ biết tránh ra một chỗ.
Trì Huyền dường như rất hiểu cảm giác của nàng, ngồi ra xa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Giáng Vân yên lòng, nhìn thiếu niên trong ngực mình đầy nghi vấn, không sao hiểu được.
Lúc trời dần tốn, ngọn lửa cũng yếu đi, tất nhiên là không đủ củi đốt, trong động cũng dần trở nên lạnh. Giáng Vân nhận thấy sự thay đổi này, nàng nhìn nhìn Nhuận Sinh, sau đó thò đầu ra, nhẹ nhàng cắn lấy áo hắn, đem hắn kéo vào trong lồng ngực. Nàng chỉnh lại tư thế một chút, để cho bọn họ được nằm thoải mái hơn. Giáng Vân hớn hở thu xếp xong, rồi mới chú ý tới Trì Huyền đang im lặng ngồi một góc.
Chỉ cần là người, sẽ cảm thấy lạnh. Dù vẻ mặt của y bình thản, nhưng có lẽ vẫn thấy lạnh đi. Huống hồ, y còn cởi một lớp áo… Giáng Vân nghĩ vậy, trong lòng không khỏi do dự. Nàng ngập ngừng vươn một chân, lúc sắp chạm vào Trì Huyền, lại nhanh chóng rụt về. Trong nháy mắt ấy, sự sợ hãi của nàng làm lớp lông trên người dựng đứng cả lên. Khó khăn lắm mới yên lòng lại được, thế nên nàng càng thêm do dự.
Bỏ mặc y thì có vẻ không nghĩa khí cho lắm. Nhưng mà, dù sao y cũng là người diệt toàn tộc của nàng, hơn nữa… còn rất đáng sợ. Nhưng mà, hôm nay nếu không có người này, chủ nhân và Vòng Vèo e rằng cũng… Cho dù muốn báo thù, thì cũng phải đem ân huệ trả hết mới được. Nghĩ vậy, lòng cũng vững, liều luôn!
Nàng vươn móng vuốt, nhẹ nhàng nhanh chóng chạm vào Trì Huyền.
Trì Huyển mở to mắt nhìn về phía nàng.
Giáng Vân trong lòng rối tung, cũng không biết nói gì cho phải, sau cùng, nàng đành chọn cách đơn giản nhất: há mồm, cắn lấy áo Trì Huyền, kéo y vào trong lòng.
Khoảng khắc dựa vào lớp lông mềm mại ấm áp kia, Trì Huyền hơi kinh ngạc. Sau một lát, y thật tự nhiên đưa tay sờ sờ vào đầu nàng.
Giáng Vân thấy y làm vậy, liền nhắm chặt mắt lại, cả người căng thẳng, hoàn toàn ở trong trạng thái phòng bị. Trong chớp mắt khi tay y chạm đến, nàng liền cảm giác được luồng cương khí trong trẻo kia ngấm vào trong người, lan theo mạch máu. Nàng không thể ngăn, càng không thể chống cự, cả linh hồn lần ý thức dường như bị cắn nuốt sạch, cái loại không tự chủ này, chính là nguyên nhân nàng sợ hãi. Nhưng lúc nàng quyết định giúp hắn sưởi ấm, thì đã biết rồi. Nàng dứt khoát thôi kháng cự, đón nhận tất cả.
Đúng cái lúc nàng tiếp nhận, mọi cảm giác đột nhiên thay đổi. Nàng dần nhận ra, những rối rắm phiền não trong lòng, chỉ nháy mắt đã biến mất không thấy. Sự do dự, sợ hãi, bất đắc dĩ, lo lắng, bi thương… tất cả đều giống như được gột rửa, trong lòng dần dần thấy ấm áp. Nàng nhớ lại rất lâu rất lâu trước kia, khi nàng nằm trên thảm hoa ở Phượng Lân Châu, được làn gió nhẹ như nước vuốt ve, cũng có cảm giác bình tĩnh và yên tâm thế này. Cảm giác đó thật quá tuyệt diệu, khiến nàng bất giác như mê như say…
Khi nàng tỉnh dậy từ trong cơn mê say kia…. thì đã là sáng sớm ngày hôm sau. Tuyết đã ngừng rơi từ lúc nửa đêm, ánh nắng ấm áp tràn xuống đại địa, xua tan đi cái lạnh thê lương suốt mấy ngày qua.
Giáng Vân lắc lắc đầu, làm cho mình tỉnh táo lại, nàng vừa cúi xuống, liền bắt gặp một ánh mắt sáng lấp lánh.
Nhuận Sinh đã tỉnh lại, hắn nhìn con chó lớn trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui và hiếu kỳ.
Trong lòng Giáng Vân tràn đầy xúc động, vừa định lên tiếng, lại nghe thấy Nhuận Sinh mở miệng trước, hắn nói: “Lại là mày …” Thanh âm của hắn khàn khàn yếu ớt, nhưng ngữ khí vẫn thân thiện, “Mày….khụ…mày là chó hả?”
Giáng Vân nghe câu đó cực kỳ không hài lòng, nàng quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn.
Nhuận Sinh cười, hỏi tiếp: “Chẳng lẽ… là sói…”
“Là Thiên Khuyển” Giáng Vân còn chưa kịp phản bác, đã thấy có người mở miệng đáp.
Nàng theo tiếng nói nhìn lại liền thấy Trì Huyền. Giáng Vân kinh hãi, nàng cũng không biết y rời đi từ lúc nào, sao mà nàng có thể yên tâm ngủ say như vậy chứ???
Nhuận Sinh nhìn thấy Trì Huyền, liền cố gắng ngồi dậy, khuôn mặt đầy vẻ biết ơn.
Trì Huyền thong thả đi đến, đưa túi nước trong tay cho Nhuận Sinh, nói: “Uống nước đi.”
Nhuận Sinh cẩn thận đón lấy túi nước, mỉm cười nói: “Cảm ơn… vị đại ca này, tên của ngươi, là Trì Huyền sao?”
Trì Huyền gật đầu, cũng không nói nhiều.
Nhuận Sinh ôm túi nước, nói rất nghiêm túc: “Ta tên là Chử Nhuận Sinh… Ơn cứu mạng không sao đền đáp hết, Trì Huyền đại ca nếu có việc gì cần đến ta, xin cứ nói.”
Giáng Vân nghe mấy lời ấy suýt chút nữa thì kêu lên. Cái gì mà ơn cứu mạng chứ! Tam hồn cũng vậy, nhánh cây Phản Hồn cũng thế, tất cả chẳng có tí xíu quan hệ nào với Trì Huyền mà!
Nàng đang phẫn nộ, lại nghe thấy giọng không chút sợ hãi nào của Trì Huyền nói: “Ta có thể làm nhiều việc hơn ngươi, không có gì cần nhờ cả.”
Nghe những lời ấy, Nhuận Sinh sững luôn tại chỗ, hơn nửa ngày cũng không nói nên lời.
Trì Huyền lại lờ đi, y dời tầm mắt, xem xét thiếu niên tóc đỏ kia.
Nhuận Sinh quay đầu, hỏi: “Hắn là?”
“Ta không biết….” Trì Huyền đưa tay chỉ chỉ Giáng Vân, “Nàng biết, ngươi hỏi nàng.”
Nhuận Sinh tỏ vẻ nghi hoặc, “Hả? Hỏi nó? Chó có thể nói sao?”
Giáng Vân lập tức cúi đầu xuống, lúc này nàng mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói kia của Huyễn Hỏa Kim Luân: “Nếu dùng hình dạng Kim Luân để nói chuyện, e là sẽ làm chủ nhân kinh sợ….”. Bà bà đã dặn nàng, làm bất cứ việc gì cũng đều phải nghĩ cho hắn… Nàng lập tức quyết định, im lặng ngậm miệng, không nói lời nào.
Nhuận Sinh vô cùng nghi hoặc nhìn con chó lớn trước mặt, lại càng thêm nghi hoặc nhìn về phía Trì Huyền.
“Nó thật sự có thể nói sao?”
Trì Huyền liếc mắt nhìn Giáng Vân một cái, thản nhiên nói: “Quên đi.”
Nhuận Sinh nghe trả lời kiểu ấy cũng không hỏi tiếp nữa. Hắn nhìn thiếu niên kia, hỏi: “Hắn có khỏe không?”
“Bị sốt rất cao. Phải có đại phu khám mới được.” Trì Huyền đáp, “Chỗ này cách Thượng Thanh Phái không xa, bây giờ lên đường ngay…”
Vừa nghe đến ba chữ Thượng Thanh Phái Nhuận Sinh liền thấy đau đầu. Sao mà hắn với Thượng Thanh Phái cứ không ngừng dính dáng với nhau thế này. Hắn cau mày, đưa tay vào trong ngực, chạm đến thứ trong đó, hắn mỉm cười nói: “Trì Huyền đại ca… ta còn có việc, không thể đi Thượng Thanh Phái. Có người nhờ ta đưa thứ này đến Thượng Thanh Phái, bây giờ, ta giao lại cho ngươi.”
Trì Huyền thấy trong tay hắn cầm mấy tờ giấy. Nhìn trang giấy bị nhăn hẳn là do nhét vào trong người. Y đưa tay đón lấy, sau khi nhẹ nhàng mở ra vuốt phẳng, chỉ bình thản nói một câu: “Mang ‘Đạo tàng’ bên người, khó trách bị người ta đuổi giết.”
Nhuận Sinh cả kinh, “Đạo tàng?”
“Trong những năm Khai Nguyên, Đường Huyền Tông cho người thu thập đạo kinh trong thiên hạ, tổng hợp thành ‘Đạo tàng’. ” Y cầm tờ giầy trên tay, nói: “Đây là vài tờ trong số đó.”
Nhuận Sinh tuy rằng không hiểu rõ, nhưng hắn biết, đây nhất định là thứ rất quan trọng. Chậc, đúng thật là không thể làm người tốt mà, chỉ đi giao đồ mà còn gặp phải yêu quái. Lúc này, hắn nghĩ đến điều gì, mở miệng nói: “Đúng rồi, vị đại ca đem cái này giao cho ta, hiện giờ hắn còn…”
“Hắn đã chết.” Trì Huyền nói.
“Ngươi thấy hắn rồi? Thượng Thanh Phái các người không phải rất lợi hại sao? Chẳng lẽ không cứu được hắn?” Nhuận Sinh nén cơn đau trên vết thương, vội vàng hỏi.
Trì Huyền lắc đầu, “Hắn đem đồ vật gửi cho ngươi, có nghĩa là biết mình sẽ chết, ai cũng không cứu được.”
Nhuận Sinh cúi đầu, thở dài, “Ra vậy…”
Không khí trong động lập tức trở nên nghiêm trọng, tuy Giáng Vân nghe hết câu chuyện họ nói, nhưng nghe cứ rối mù, hoàn toàn chẳng hiểu gì, nhưng cũng lười tìm hiểu. Nàng quỳ rạp trên mặt đất, cọ cọ móng vuốt nghịch ngợm. Đột nhiên, một âm thanh rất nhỏ truyền vào tai nàng. Nàng đứng thẳng dậy, lập tức cảnh giác.
Tiếng bước chân dần đến gần. Có vài tên đệ tử Thượng Thanh Phái xuất hiện ở cửa động, vừa nhìn thấy Giáng Vân, có kẻ không nhịn được hô to: “Yêu quái!”
Trì Huyền đứng dậy, muốn ra đón họ để giải thích. Lại nghe thấy một tiếng trách mắng, “Trì Huyền, ngươi quả nhiên làm bạn với yêu ma! Ngươi… hóa ra ngươi lại sa ngã thế này!”
Trì Huyền nghe vây, nói: “Sư huynh, ta đã nói rồi, nàng không phải yêu ma.”
Chúng đệ tử tránh ra, nhường đường cho sư huynh bước lên trước. Nam tử này cau chặt mày, vừa nhìn thấy Nhuận Sinh và thiếu niên tóc đỏ kia, tâm tình càng thêm kích động, “Cái xác…” Hắn chỉ vảo Nhuận Sinh, nói, “Còn nói bọn chúng không phải yêu ma?”
Cả đám đệ tử phía sau liền rút kiếm, căng thẳng.
Giáng Vân bị chọc giận, nàng đứng lên, gầm lên một tiếng uy hiếp.
Đệ tử Thượng Thanh Phái đồng loạt thủ thế, chuẩn bị đối địch.
“Sư huynh, ngươi không phải đối thủ của nàng.” Trì Huyền bình tĩnh nói như vậy, vẫn không làm dịu chút nào bầu không khí giương cung bạt kiếm, ngược lại giống như đổ thêm dầu vào lửa. Sư huynh dẫn đầu mặt tái xanh, vẻ vô cùng phẫn nộ.
Giáng Vân có chút đắc ý, đang định đại triển quyền cước, nhưng khi ánh mắt nhìn đến Nhuận Sinh, nàng liền do dự. “Không được tạo sát nghiệt, không được gây chuyện”… Nàng trong lòng nhẩm lại hai câu nói này, dường như hiểu ra điều gì. Lần trước nàng xung đột với đệ tử Thượng Thanh Phái nên mới hại chủ nhân bị liên lụy thành “yêu ma”, nếu lại dùng thái độ này với người ta, e là không tốt cho chủ nhân. Bây giờ, tuyệt đối không thể làm bừa được…
Nàng nghĩ đến đó, liền bỏ luôn ý định chiến đấu. Nàng ngẫm nghĩ, rạp người xuống, rồi đột nhiên phóng nhanh ra ngoài động.
Đệ tử Thượng Thanh Phái không ngờ nàng sẽ làm như vậy, liền hoảng hốt, trận thế hoàn toàn rối loạn.
Giáng Vân xô mấy đệ tử Thượng Thanh Phái ra, chạy ra cửa động, từng bước chạy lên mây, biến mất trong không trung.
“Vậy mà để nó thoát!” Sư huynh dẫn đầu quay lại, nhìn Trì Huyền hằm hằm, “Ngươi còn gì để nói?”
Trì Huyền đáp: “Không có.”
“Được lắm. Trì Huyền, ngươi làm chuyện hổ thẹn, cấu kết với yêu ma, ta sẽ mang ngươi về gặp chưởng môn, để chưởng môn định đoạt!” Sư huynh dẫn đầu nói xong, lại nhìn Nhuận Sinh và thiếu niên kia, “Mang bọn họ cùng đi, ta thật muốn nhìn xem rột cuộc là loại yêu quái gì!”
Chúng đệ tử nhận lệnh, thu kiếm lại, bước đến.
Nhuận Sinh khóc không ra nước mắt, “… Chuyện này không liên quan đến ta mà….”
…..