Nhất Kỵ Tuyệt Trần

Chử Nhuận Sinh bị đám đệ tử của Thượng Thanh Phái bắt theo, chạy cả một ngày đường, sau cùng cũng đến Mao Sơn. Mùa đông tháng chạp, tuyết phủ trắng cả đỉnh núi, trong veo lóng lánh, tỏa ra hàng vạn ánh hào quang, thiêng liêng phi phàm. Chúng đệ tử dừng lại dưới chân núi, phủi đi bụi đất, chỉnh sửa lại vạt áo rồi mới cất bước lên núi.
Nhuận Sinh trông một màn thế này, trong lòng bỗng dưng thấy không biết phải làm sao. Đúng là thánh địa của đạo gia, quy củ nghiêm ngặt như thế, nếu mà hắn nhập môn thì làm sao mà chịu nổi? Hắn vừa nghĩ vừa nhìn Trì Huyền bên cạnh. Trì Huyền buông mi mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn chẳng có hành động gì. Nhuận Sinh cười cười, tiện đà quay đầu nhìn thiếu niên tóc đỏ kia.
Thiếu niên này vẫn chưa hết sốt cao, hiện giờ vẫn còn chưa tỉnh. May mà đệ tử Thượng Thanh Phái chia cho hắn quần áo, hơn nữa cũng một đường khiêng đến đây, bệnh tình cũng ổn định một chút. Hắn ta có người khiêng thì thoải mái rồi, có điều… Nhuận Sinh bất đắc dĩ nhìn về phía bậc thang cao ngất đến tận trời kia, đừng nói là hắn đang bị thương, cho dù có là ngày thường, bò lên cái chỗ này không phải mệt chết ngất đi sao? Tạo nghiệp mà… Hắn đang tự thấy đau khổ, thì nghe thấy có người phía sau giục: “Còn không đi?”
Nhuận Sinh cười, mở miệng từ tốn nói: “Ta nghe nói Mao Sơn là động tiên, hôm nay được thấy, quả nhiên không phải tầm thường. Chắc biết thế nào cứ ngây ra nhìn… Các vị đại ca có thể ở tiên sơn tu luyện thế này, thực làm người ta hâm mộ….”
Bị hắn nói như vậy, gã đệ tử vừa thúc giục hắn ngược lại cảm thấy ngượng.
Nhuận Sinh thấy thế, lại nói thêm mấy câu ca ngợi, rồi mới cất bước từ từ đi lên núi. Tục ngữ có nói: nắm đấm không đánh nổi người tươi cười. Gã đệ tử Thượng Thanh phái mới đầu còn khó chịu cũng dần trở nên ôn hòa. Dọc đường đi thật yên ổn vô sự.
Qua thời gian một nén nhang, Nhuận Sinh đã cảm thấy hai chân mình như nhũn ra. Chẳng biết tại sao, từ sau khi tỉnh lại, hắn cứ cảm thấy cả người không có sức lực, tay chân giống như không phải của mình vậy. Hắn từ từ dừng lại, khẽ thở gấp. Đệ tử Thượng Thanh đi phía sau cũng không thúc giục hắn, cứ im lặng chờ, để cho hắn nghỉ ngơi.
Nhuận Sinh nhìn bậc thang dài trước mắt, lại thấy nhớ con ngựa của mình. Nhắc mới nhớ, đó là Dịch Mã nha, bây giờ không hiểu chạy đi đâu rồi? Hắn vừa mới nghĩ tới đó, thì tiếng vó ngựa rõ ràng vang lên phía sau. Hắn quay đầu, liền thấy một con ngựa đang lao như điên đến.
Nhuận Sinh kinh ngạc, con ngựa này nhìn qua có mấy phần tương tự như Dịch Mã của hắn, nhưng trên trán nó lại có một nhúm lông màu đỏ, có lẽ là không phải của hắn rồi.
Con ngựa chạy đến trước mặt hắn liền dừng lại, vô cùng thân thiết cọ cọ vào hắn, tỏ vẻ rất thân thiện. Con ngựa này, đương nhiên là do Giáng Vân hóa thành. Suốt một đường nàng hóa thành chim sẻ bay theo, cũng không có ai biết. Sau đó thấy sức Nhuận Sinh không chống đỡ được nữa liền lo lắng, muốn giúp đỡ. Thân hình chim sẻ đương nhiên là chẳng làm được gì. Nhưng nếu biến lại thành Thiên Khuyển, nhất định sẽ lại chuốc lấy địch ý. Hóa ra hình dáng thiếu nữ thì cũng đã từng bị đệ tử Thượng Thanh gặp qua rồi. Tùy tiện biến thành người nào đó, e là cũng khiến người khác nghi ngờ… Lần đầu tiên nàng phải nghĩ nhiều như vậy, nghĩ đến đau cả đầu. Nàng vô cùng chán nản, dù sao mình cũng là vật cưỡi, vậy mà chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ của mình. Ở Thập Châu cũng thế, bây giờ cũng thế… Đúng lúc đó, trong đầu nàng lóe lên một tia sáng.
Nói đến vật cưỡi của Nhuận Sinh, đương nhiên là ngựa rồi! Nàng liền nhớ lại Dịch Mã hắn cưỡi, dựa vào trí nhớ, biến ra có đến tám phần giống. Có điều, dấu son trên trán nàng, có biến thế nào cũng không mất. Đành phải hóa thành một nhúm lông đỏ, tạm thời che đi.
Ý tưởng này khiến nàng đắc ý một lúc lâu. Không những có thể làm tròn trách nhiệm của một vật cưỡi, lại còn có thể ở bên chủ nhân mà không khiến người ta nghi ngờ. Trong lòng nàng vô cùng vui sướng, không nhịn được liền chạy ngay đến bên Nhuận Sinh.
Việc này, không chỉ riêng Nhuận Sinh, mà ngay cả đệ tử Thượng Thanh phái cũng đều kinh ngạc.
“Con ngựa này?” Sư huynh dẫn đầu khó hiểu mở miệng hỏi.

“À….” Nhuận Sinh ngẩn ra nói, “Đại khái là Dịch Mã của ta.”
“Dịch Mã? Vậy ngươi là ai?” Sư huynh dẫn đầu nhíu mày.
Dọc đường đi, vị sư huynh dẫn đầu này vẫn tức giận vô cùng, một câu không nói. Hại Nhuận Sinh cả một cơ hội giải thích cũng không có. Bây giờ câu hỏi này, tuy có vẻ như tra xét, nhưng tốt xấu gì cũng được nói. Nhuận Sinh lập tức cười đáp: “Ta vốn là một Dịch phu, được người ta nhờ vả truyền tin đến Thượng Thanh phái. Trên đường bị yêu ma tập kích, Dịch Mã này cũng mất luôn tung tích.”
“Ai nhờ vả?”
“Một vị đại ca tầm ba mươi tuổi, hắn nói hắn là đệ tử Thượng Thanh Phái. Lúc ta gặp hắn, thì hắn đã trúng phải Chú Sát Chi Thuật, cho nên mới…” Nhuận Sinh vừa nói, vừa nhìn về phía Trì Huyền. Nhắc mới nhớ, từ đầu hắn đã nói chuyện này cho Trì Huyền, nhưng Trì Huyên chẳng nhắc câu nào với đồng môn, cứ dửng dưng, không lo lắng gì sao?
Nghe thấy Nhuận Sinh nói vậy, đám đệ tử Thượng Thanh Phái liền xôn xoa.
“Thì ra, sư thúc đem vật đó gửi cho ngươi! Vật đó hiện để ở đâu?” Sư huynh dẫn đầu kích động.
Nhuận Sinh nghe câu hỏi ấy, còn đang suy nghĩ xem nên nói thế nào. Thì thấy Trì Huyền bình tĩnh mở miệng: “Ở chỗ của ta.”
Một câu ấy khiến cho vị sư huynh kia đã kích động lại càng thêm kích động, “Ngươi…. ngươi đã biết tất cả, vì sao không nói?! Ngươi cất riêng “Đạo Tàng” là muốn cái gì?!”
Trì Huyền nhìn hắn, nói: “Huynh không hỏi ta.”
Nhuận Sinh nghe vậy, bất đắc dĩ vô cùng, hắn tiến đến, nói với vị sư huynh kia: “Lần đó ta bị yêu ma tập kích, bị trọng thương. May mắn được Trì Huyền đại ca ra tay cứu giúp, cũng trong lúc chữa thương, Trì Huyền đại ca mới ngẫu nhiên có được thứ này. Hắn đang định đưa cho ta thì các vị đại ca đã xuất hiện. Một đường đi vội vã, nếu đại ca đây không hỏi, ta cũng đã quên mất luôn.”
Sư huynh dẫn đầu nghe mà nửa tin nửa ngờ, hắn nhìn Nhuận Sinh một hồi, nói: “Đúng thế sao? Bị yêu ma tập kích… không phải ngươi đã chết rồi sao?”
“Hả?” Nhuận Sinh nghe câu ấy, cũng không biết phải trả lời thế nào.

Sư huynh dẫn đầu cũng không chờ hắn trả lời, lại hỏi: “Tấm gương kia là như thế nào?”
“Gương?” Nhuận Sinh vô cùng ngỡ ngàng. Đúng lúc đó, Dịch Mã bên cạnh hắn lại tiến đến, ngay lập tức xô vào sư huynh dẫn đầu. Vị sư huynh kia vì bất ngờ, không kịp đề phòng liền bị đẩy ra xa vài thước.
Nhuận Sinh nhìn mà hoang mang. Chỉ thấy Dịch Mã kia tỏ vẻ phẫn nộ, ý như muốn nói ‘Còn lắm lời nữa ta sẽ xô ngươi tiếp”.
Sư huynh dẫn đầu vất vả đứng vững, cả giận nói: “Con ngựa này làm sao thế?!”
Nhuận Sinh cười, đáp: “Con ngựa này ngày thường hay thích làm nũng như vậy, nhất định là nó rất thích đại ca đây.”
Giáng Vân hóa thành Dịch Mã, nghe câu ấy phẫn nộ dẫm mạnh chân.
“Ha ha, ta biết ngươi rất thích vị đại ca kia rồi, đừng có náo nữa, ngoan.” Nhuận Sinh vỗ vỗ cổ ngựa, tươi cười nói.
Giáng Vân đương nhiên là càng thêm tức, nàng đang định tỏ rõ ý mình. Lại nghe một thanh âm thật to từ trên núi truyền xuống, “Kẻ nào ồn ào?”
Cả đám đệ tự Thượng thanh nghe tiếng nói lập tức cung kính ôm quyền hành lễ. Sư huynh dẫn đầu bước lên, mở miệng thưa: “Đệ tử Ngô Hanh, ra mắt Tiết cao công.”
“Thì ra là đệ tử xuống núi làm việc.” Trên sơn đạo, một nam tử khoảng năm mươi tuổi đột nhiên xuất hiện. Người này một thân đạo bào trắng, đầu đội mũ Trang Tử, lưng đeo tinh cương kiếm, tướng mạo trang nghiêm. “Cao công” là cách gọi những người tu đạo đức cao vọng trọng, tinh thông pháp thuật. Đủ để thấy vị trị của người này trong một phái đương nhiên không thấp. “Mao sơn là nơi tu đạo, các ngươi vào núi mà làm ồn như vậy còn ra thể thống gì?”
Vị sư huynh dẫn đầu tên Ngô Hanh kia sắc mặt hốt hoảng, vội giải thích: “Hồi bẩm cao công, đệ tử vâng mệnh xuống núi, tìm kiếm tung tích của Phong sư thúc…”
“Phong Diệc Dương?” Nam tử được gọi Tiết cao công quét mắt nhìn qua đám người, rồi nói: “Hắn đâu rồi?”
“Hồi cao công, Phong sư thúc đã…”

Tiết cao công biến sắc, “Công lực của Phong Diệc Dương trong hàng đệ tử cũng có tiếng, làm sao lại chết dễ dàng như vậy? Là kẻ nào hạ độc thủ?”
Ngô Hanh sợ hãi trả lời: “Đệ tử không biết.”
Tiết cao công cau mày, nói: “Cũng đúng, với tu vi của các ngươi, cũng không làm được gì.” Tiếp đó liền chú ý đến Nhuận Sinh và thiếu niên tóc đỏ, “Hai người này là?”
Ngô Hanh lập tức nói rõ đầu đuôi, bỏ qua những thứ rườm rà đơn giản báo lại một lần. Tiết cao công nghe xong, đoạn nói: ” ‘Đạo Tàng’ hiện giờ ở đâu?”
Trì Huyền đi lên mấy bước, lấy vài tờ giấy từ trong lòng ra, đưa đến.
Tiết cao công đón lấy, vừa mở ra sắc mặt liền biến đổi.
” 《 Thượng thanh chân kinh 》….” Tiết cao công hạ thấp giọng nói vậy, rồi khép tờ giấy lại nhìn Nhuận Sinh và thiếu niên tóc đỏ kia, nói: “Ta thấy các ngươi mang thương tích trên người, trước tiên lên núi chữa thương đi. Đợi ta đem trang sách này trình cho chưởng môn, tất cả đợi chưởng môn định đoạt.”
Ngô Hanh nghe vậy, lại nói: “Nhưng mà yêu ma…”
Tiết cao công đáp: “Chuyện yêu ma, ảnh bích* ở phía trước, tự có kết luận. Lên núi đi.” Nói xong, liền quay người bước đi, ngay tức khắc liền mất bóng trên sơn đạo. Chúng đệ tử vô cùng thán phục, không dám tranh luận lập tức đi theo.
Nhuận Sinh trong lòng rất nhiều thắc mắc, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tìm được lời giải đáp, hắn đành bỏ qua không nghĩ nữa, chậm rãi hướng lên trên mà đi. Giáng Vân thấy thế, liền vượt lên trước người hắn, thân mình nằm sấp xuống.
Nhuận Sinh nhìn đến ngây người, hắn chần chờ chốc lát rồi mới tiếp nhận lời mời mà leo lên lưng ngựa.
Giáng Vân liền vui mừng đứng dậy, dậm mạnh chân, nhảy lên một cái liền phóng vọt qua đám đệ tử Thượng Thánh phái ở phía trước. Nàng không ngừng đắc ý, hướng về phía đỉnh núi phóng như điên.
Nhuận Sinh kéo chặt lấy dây cương, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt trôi vụt về phía sau, thực là nửa phần cũng không thấy rõ. Tuy là rất hăng hái, cảm giác ngồi trên lưng ngựa cũng rất ổn. Nhưng hắn kinh ngạc là đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một bức tường. Bức tường này dài khoảng chín trượng, cao chừng hai trượng, mặt tường trơn bóng như gương, chính là “Ảnh Bích”
Nhuận Sinh nhìn bức tường trước mặt, không hiểu bức tường này xây bằng thứ gì. Chỉ thấy lúc này phía trên tấm ảnh bích chợt hiện hào quang, phát sáng rực rỡ. Ảnh bích trong như gương đang soi lấy hắn ngồi trên tuấn mã, trong chớp mắt, ánh hào quang mù mịt bên trong từ từ hiện lên hình ảnh…
Giáng Vân thấy thế lòng liền hoảng sợ. Ảnh bích trước cổng này rõ ràng không phải vật phàm. Những vật như gương kính xưa nay đều có khả năng soi rõ thực thể. Cái bức ảnh bích ở cổng này trong sáng như gương, lẽ nào cũng có thần lực soi nguyên hình? Nghĩ như vậy nàng khôi khỏi lùi lại mấy bước. Mắt thấy hình ảnh kia đang dần rõ ràng, Giáng Vân trong lòng lại càng căng thẳng.

Đột nhiên, nàng thấy một đạo hào quang từ trên người phát ra. “Thất Diệu Chiêu Minh Kinh”? Khi nàng biến hình, đều đem bảo kính này thu vào trong người, lúc này, chẳng lẽ bảo kính phát hiện ra nguy cơ?
Ngay lúc nàng còn đang nghi hoặc, chỉ thấy đạo hào quang kia chiếu thẳng về phía ảnh bích trước cổng, trong chớp mắt, hình ảnh trên đó hiện lên, vẫn là một người một ngựa. Tâm tình Giáng Vân vừa yên lại đột nhiên nghĩ ra cái gì, vội quay đầu nhìn xuyên qua đám đệ tử Thượng Thanh.
Kim Luân trong lốt thiếu niên vẫn đang hôn mê bất tỉnh, được đệ tử Thượng Thanh khiêng đến trước ảnh bích.
Giáng Vân vô cùng căng thẳng nhìn tình thế trước mắt. Nhưng mà, trên ảnh bích kia lại rõ mồn một hiện ra dung mạo của mọi người, cũng không có gì khác thường. Giáng Vân tuy có chút khó hiểu, nhưng so với việc khó hiểu thì nàng lại càng thêm mừng rỡ.
Ngô Hanh nhìn cảnh đó, kinh ngạc vô cùng. Ảnh bích này có khả năng đẩy lùi yêu khí, soi rõ hình dáng thật. Hiện tại, ảnh bích vẫn bình thường, Nhuận Sinh và thiếu niên tóc đỏ kia đương nhiên cũng là người thường. Hay thật sự đã có chút hiểu lầm rồi?
Hắn đang nghĩ ngợi, chợt thấy từ sau ảnh bích có bốn đạo đồng đi ra, chỉ trên dưới mười tuổi, đều mang chấp pháp khí**. Theo thứ tự là pháp xích, như ý, thủ lô và khuê giản***.
Đạo đồng cầm pháp xích đứng lại, khom người rất thấp với Nhuận Sinh nói: “Vị công tử này, mời đi theo chúng tôi.” Dứt lời, lại nhìn về phía chúng đệ tử Thượng Thanh nói: “Hai người nâng vị công tử tóc đỏ đi theo, những người khác quay về đại điện, giám viện triệu kiến.”
Chúng đệ tử cùng đáp lời, rồi lập tức làm theo.
Đạo đồng nhìn Nhuận Sinh hơi gật đầu, xoay người dẫn đường. Nhuận Sinh thúc ngựa đuổi theo, khi bước qua ảnh bích, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Lại thấy trước mắt, một tòa lầu năm gian, sáu trụ, mười một tầng ngói lưu li cao vút, đầy vẻ uy nghiêm cao quý. Phía sau tòa lầu là một cái cổng nguy nga, hai bên dựng hai cột đá chạm trổ hoa văn, đỉnh cột khắc thụy thú đầu rồng thân sói. Phóng hết tầm mắt liền thấy sau cổng có tầng tầng cung điện, lớp lớp mái cong như vô cùng vô tận. Loáng thoáng còn thấy từng vạt trúc trổ tốt tươi, tùng chen xanh thắm. Ánh tuyết trắng ngần tràn đầy sức sống, gió lạnh từng cơn lại càng thêm thanh khiết.
Nhuận Sinh nhìn đến ngẩn ngơ, hắn từng nghe người ta nói, cột đá chạm trổ bên ngoài là tục giới, chạm trổ bên trong là ở tiên giới. Bây giờ xem ra, nơi này tuy là ở nhân gian, nhưng đúng là có bầu không khí xuất trần thoát tục. Cũng khó trách nói Thượng Thanh Tông Mao Sơn là thánh địa tu đạo bậc nhất hiện nay.
Hắn không biết vì sao, ngay trong khoảnh khắc lại cảm thấy rằng, cho dù có ở lại chỗ này tu luyện, cũng chưa chắc đã là việc tốt gì….
* Ảnh bích: Bức tường xây thành bình phong.
** Chấp pháp khí: Những pháp khí dùng để chấp hành pháp quy trong môn phái tu đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận