Nhất Kỵ Tuyệt Trần

Hà Thải Lăng nhìn Chữ Nhuận Sinh, đang định hỏi thêm mấy câu, Huyễn Hỏa Kim Luân bên cạnh Nhuận Sinh đã bước lại, lên tiếng nói: “Cút ngay, không cho phép ngươi đến gần chủ… Chử đại ca!”
Nhuận Sinh hơi kinh ngạc, thiếu niên trước mặt hắn ngay cả đi cũng không vững, mà dám mạo phạm Địa tiên Hà Thải Lăng?
Hà Thái Lăng nhìn thiếu niên kia, nhướng mày cười, “Ta cứ muốn đến gần, thì làm sao?” Dứt lời, nàng đặt tay lên bả vai thiếu niên.
Huyễn Hỏa giật mình, nhất thời không kịp phản ứng kịp. Nhưng ngay tức khắc, Nhuận Sinh đưa tay đẩy tay Hà Thải Lăng ra, tay kia kéo Huyễn Hỏa ra phía sau.
“Cô là tiên nữ, so đo với phàm nhân làm gì?” Nhuận Sinh mở miệng, trong giọng nói có chút nghiêm túc.
Hà Thải Lăng nhìn hắn, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, nàng cười cười, đáp: “Ngươi có biết địa tiên là gì không? Tuy có tài tu tiên, nhưng không hiểu được đại đạo. Trường sinh bất tử, bị nhốt tại nhân gian.” Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt nàng dần dần lạnh đi, “Ngoài một thân pháp lực này, ta chẳng qua cũng là một phàm nhân…”
Lúc ấy, tuyết trắng lại rơi. Hà Thải Lăng cầm một cây dù, đứng dưới trời lác đác tuyết. Nàng buông tay, ném phong thư tiến cử đi, sau đó xoay người, nở nụ cười xinh đẹp với đám đệ tử Thượng Thanh.
“Được, các ngươi đã muốn ngăn ta, vậy thử xem đi.” Nàng nói xong, liền vung tấm lụa trong tay, tuyết trắng trên không trong chớp mắt hóa thành những mũi băng, lơ lửng quanh nàng.
Tất cả đệ tử Thượng Thanh đã sớm bị nàng chọc giận, vừa rồi nàng nói chuyện với Chử Nhuận Sinh cũng không hề coi họ ra gì. Lúc này, trong lòng mọi người đều thấy phẫn nộ, cũng chẳng quan tâm tiên phàm khác biệt gì, đồng loạt lấy binh khí ra, tấn công.
Nhuận Sinh nhìn bóng dáng nàng, lại cảm thấy thế lương. Cuộc chiến trước mặt hỗn loạn, hắn cũng không muốn nhìn tiếp, hắn quay người, nói với Huyễn Hỏa: “Chỗ này nguy hiểm, chúng ta nên tránh đi. Phải rồi, cô..” Hắn vừa ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện với Giáng Vân, lại phát hiện chẳng thấy bóng dáng nàng đâu. Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn khắp xung quanh, vẫn không sao tìm được.”….Làm sao mà xuất quỷ nhập thần thế?” Hắn bất đắc dĩ tự nói.
Hắn chẳng nghĩ được nhiều, nâng Huyễn Hỏa dậy, vừa định rời đi, đã thấy vẻ mặt chán nản của Huyễn Hỏa, ánh mắt không hề chớp nhìn mình.
“Sao thế?” Nhuận Sinh bị nhìn đến phát ngại, lên tiếng hỏi.
Huyễn Hỏa cau mày, “Huyễn Hỏa vô năng, lại để người ra tay cứu giúp…” Hắn rời khỏi sự nâng đỡ của Nhuận Sinh, đứng vững thân mình, sau đó tự mình cất bước, lắc la lắc lư mà đi.
Nhuận Sinh có chút khó hiểu, nhưng vẫn không hỏi. Hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua cuộc chiến hỗn loạn kia, rồi bước đi.
Nói tới Giáng Vân, nàng vốn đứng cạnh Nhuận Sinh, nhưng vừa rồi có đông đệ tử Thượng Thanh, nàng sợ gây ra hiểu lầm, nên biến thành mèo con, lặng lẽ trốn đi. Trông thấy Nhuận Sinh và Huyễn Hỏa Kim Luân rời đi, nàng cũng từ từ đi ra. Nàng ngẩng đầu, nhìn cuộc chiến cách đó không xa.
Hà Thải Lăng, đương nhiên nàng nhận ra. Lần đầu tiên gặp, địa tiên nhỏ nhoi này vô cùng cuồng vọng. Vốn cho là chủ nhân có hảo cảm với cô ta, nên bỏ qua. Không ngờ, cô ta chính là người hại chết chủ nhân, lúc nãy còn nói năng lỗ mãng, cơn giận này, làm sao cũng nuốt không nổi. Nhưng bây giờ việc này không quan trọng bằng canh giữ bên cạnh chủ nhân. Báo thù sẽ hỏng việc, lỗi ấy, nàng sẽ không tái phạm.
Nghĩ tới đó nàng không xem nữa, nhẹ nhàng bước đi, đuổi kịp Nhuận Sinh và Huyễn Hỏa.
Nhuận Sinh cách sau Huyễn Hỏa mấy bước, nhìn hắn lảo đảo đi trên đường. Nhuận Sinh vốn định về phòng, nhưng giờ chỉ đành đi lung tung cùng với Huyễn Hỏa.
Sau một khắc, Huyễn Hỏa dừng lại, dựa vào vách tưởng thở.
Nhuận Sinh cười đi đến cạnh hắn, “Đi một đoạn đường thế đã mệt rồi?”
Huyễn Hỏa liếc hắn một cái, định phản bác, nhưng lại không thể, chỉ đành im lặng thu tầm mắt lại tiếp tục bước đi.
Nhuận Sinh tay chắp sau lưng, thản nhiên bước mấy bước, nói: “Đột nhiên ta lại thấy hơi đói, ngươi thì sao?”
Huyễn Hỏa dừng lại, có chút khó hiểu, “Đói?”
Nhuận Sinh mỉm cười, nói: “Ngươi ngủ nhiều ngày như thế, chẳng lẽ không đói à?”
Huyễn Hỏa cau mày, lẳng lặng suy nghĩ. Trong bụng đúng thật là có cảm giác kỳ quái, lục phủ ngũ tạng cứ trống rỗng, đến mức quặn đau. Hắn mới có thân người không lâu, ngũ giác mới mở, tất cả cảm giác nhận thức đều thấy xa lạ, nên cũng không quan tâm sự trống rỗng đó, bây giờ bị Nhuận Sinh nhắc đến, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn. Nó cứ thúc giục hắn làm gì đó, nhưng hắn lại chẳng biết phải làm gì. Thì ra, đây chính là “Đói”.
Nhuận Sinh nhìn hắn không đáp, bước đến đỡ hắn dậy, “Được rồi, mới rồi chê cười ngươi là do ta không phải, ta mang ngươi đi tìm gì đó để ăn.” Hắn nói xong, cũng không đợi Huyễn Hỏa trả lời, liền bước nhanh về phía trước, đi đến phòng bếp.
Nhiều ngày nay tuy rằng đa phần thời gian Nhuận Sinh đều dưỡng thương, nhưng bố cục cơ bản của Thượng Thanh phái hắn cũng biết sơ sơ. Lần mò nửa ngày, tìm được phòng bếp, thấy bên trong đèn dầu vẫn đang thắp, liền cười hì hì mà vào.
Thượng Thanh là phái lớn, đương nhiên có “Thập Bát Đầu” quản lý tạp vụ, cũng có vợ của mấy đạo sĩ trên núi đến giúp đỡ việc vặt. Khoảng thời gian này, các đệ tử đã hết giờ học, trong phòng bếp cũng chỉ còn một người phụ nữ đang dọn dẹp. Trông thấy bọn Nhuận Sinh đến, người đó mỉm cười.
Nhuận Sinh cũng cười, mở miệng liền nói: “Tỷ tỷ còn chưa đi ạ.”
Người phụ nữ kia đã hơn năm mươi, với tuổi của Nhuận Sinh, gọi bà ta là chị, đương nhiên là nịnh. Nhưng bà này cũng rất thích thú, cười tủm tỉm nói: “Cái tên nhóc này, cứ nói ngọt.”
Huyễn Hỏa mặt mũi hoang mang, đưa mắt nhìn nhìn Nhuận Sinh.
Nhuận Sinh liếc mắt nhìn hắn cười, nói khẽ: “Lúc đưa cơm quen biết. Ngươi cũng gọi tỷ tỷ đi.”
Huyễn Hỏa gật đầu: “Tỷ tỷ.”
Người phụ nữ cười rạng rỡ, nói: “Được rồi, được rồi, trong nồi còn cháo, hai cậu ăn đỡ đi. Ta cũng đến lúc phải về nhà rồi…” Bà đi đến một bên cầm lấy áo choàng mặc lên người, lại hỏi: “Bên ngoài ầm ĩ thế là có chuyện gì vậy?”
Nhuận Sinh đi tới cạnh nồi, thản nhiên đáp: “Có một tiên nữ đến đoạt đồ gì đó, nên đánh nhau.”
“Ô, tiên nữ đến đoạt cái gì đó?” Bà kinh ngạc, “Chuyện lạ thế, ta phải đi xem sao.” Nói xong, đang định quay đi, rồi lại nghĩ đến điều gì. Bà cười cười quay lại bên cạnh Nhuận Sinh, móc từ trong túi ra hai quả trứng gà, nhét vào trong tay hắn.
Nhuận Sinh vừa thấy đôi trứng gà kia, hai mắt liền sáng rỡ.
Người phụ nữ đưa tay, đặt lên môi mình, rồi nhìn Huyễn Hỏa cười, xong mới rời đi.
Huyễn Hỏa khó hiểu nhìn bà ta đi khỏi, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Nhuận Sinh, hỏi: “Bà ấy cho người cái này làm gì?”
“Ăn.” Nhuận Sinh cầm quả trứng gà, đặt lên trên bàn, trứng gà lăn nửa vòng rồi dừng lại, nằm một góc. “Để sống nha….” Hắn cẩn thận nhìn ra ngoài phòng bếp, sau đó lấy bát đũa, đập trứng vào.
Vẻ mặt Huyễn Hỏa đầy thắc mắc, nhìn Nhuận Sinh không hiểu gì.
Nhuận Sinh đánh trứng gà xong, mở nắp nồi, chỉ thấy trong nồi cũng không còn lại bao nhiêu cháo, hắn nghĩ một chút, rồi nhóm lửa, đun sôi chỗ cháo, đem bát trứng đã đánh đổ vào, khuấy khuấy, thêm một chút muối, hoàn thành. Hắn múc ra hai chén, đưa một chén cho Huyễn Hỏa.
Huyễn Hỏa nhìn bát cháo trứng gà, trong lòng thấy nghi ngờ, nhưng mùi thơm của cháo thấm vào trong lòng, khiến ruột gan hắn cồn cào bắt đầu khó chịu.
“Sao thế, ngươi cũng không cần tu đạo, kiêng cái gì?” Nhuận Sinh đem chén cháo đặt vào tay hắn, sau đó cầm chén của mình ngồi xuống bệ cửa, bắt đầu ăn ngon lành.
Huyễn Hỏa cũng theo hắn ngồi xuống bệ cửa, cầm chén cháo, không biết phải làm thế nào cho đúng. Nhiệt độ của cái chén truyền vào lòng bàn tay, lan theo mạch máu, tạo ra một cảm giác thoải mái không sao tả nổi. Lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi cơn đau trong bụng, nếm một ngụm. Sau một ngụm ấy liền không thể khống chế được. Hắn khó mà tả nổi hương vị này, cũng không thể tả nổi cảm giác hỗn loạn của mình, có điều, thứ đồ ăn ấm áp này khi trượt xuống dạ dày, đau đớn liền ngừng, rét lạnh liền tan. Tất cả cảm giác không khỏe dường như lập tức bị hóa giải.
Nhuận Sinh nhìn Huyễn Hỏa vội vàng ăn mà bật cười: “Ăn ngon hả, ha ha, nhưng mà, gan lợn xào tương mới là ngon.” Nghĩ như vậy, Nhuận Sinh chép chép miệng, có chút bất đắc dĩ. Hắn đang định ăn tiếp, lại thấy một con mèo hoa ngồi chồm hổm trước mặt mình, nó nhìn hắn không hề nhúc nhích.
Hắn cắn chiếc đũa, cười hì hì đem cháo đưa sang, nói: “Ngươi cũng muốn?”
Con mèo kia đương nhiên là Giáng Vân biến thành, vừa rồi trông thấy Nhuận Sinh làm cháo trứng gà, nàng vốn định ngăn cản, nhưng không kịp. Bây giờ, hắn còn đem cho nàng ăn? Dùng trứng gà cũng là sát sinh! Ăn thức ăn mặn, sao có thể tích công đức? Thế thì đến bao giờ mới có thể đứng vào tiên ban? Nàng nghĩ vậy, thò vuốt ra mà đánh đổ bát cháo.
Nhuận Sinh thấy thể, kêu thảm một tiếng. Hắn cắn đũa, ai oán nhìn con mèo nhỏ. Con mèo nhỏ lại chẳng thèm ngó ngàng đến hắn, ngược lại, đưa mắt trừng Huyễn Hỏa bên cạnh. Huyễn Hỏa phát hiện ra tia sát khí kia, liền nghiêng người, đem bát cháo bảo vệ trước ngực, tỏ vẻ đề phòng.
Giáng Vân đứng dậy, thấp giọng gầm gừ “meo meo” một tiếng, nghe mà rợn người.
Nhuận Sinh nhìn một mèo một người giằng co, thở dài, hắn nhặt cái chén trên đất lên, đứng dậy, chậm rãi đi đến bên nồi, đang muốn xem xem có còn…thừa gì không. Lúc ấy, chỉ thấy trong nồi không biết từ lúc nào đã kéo đến mấy con chuột. Chúng thấy có người đến liền chạy trốn mất dạng.
Nhuận Sinh còn đang giật mình, lại thấy trong nồi vẫn còn dư lại một con. Con chuột này khá to béo, cả người một màu trắng, bộ lông còn lấp lóe hào quang, không giống chuột thường. Hắn liền nhớ đến đã từng nhìn thấy cái gọi là “Địa chi thập nhị sử phù” kia, mỗi một con đều mang một màu trắng, chẳng lẽ con chuột này…
Nghĩ tới đó, Nhuận Sinh giơ đôi đũa trên tay, chọc xuống. Con chuột trắng phát hiện, liền lùi ra ngoài nồi. Nó đứng trên bếp lò, nhìn chăm chăm vào Nhuận Sinh, cái kiểu này, rõ ràng là khiêu khích.
Nhuận Sinh nhìn dáng quái đản của nó, khẳng định đến tám phần. Hắn cầm lấy cái nồi bên cạnh, lấy sức mà chụp xuống. Con chuột trắng kia cũng không trốn, mặc cho cái nồi chụp vào. Nhuận Sinh thấy mình làm được, vừa định cười, không ngờ con chuột trắng hóa thành một đạo bạch quang, xuyên qua nồi, nhảy xuống bên cạnh. Chuột trắng ngoe nguẩy cái đuôi về phía hắn, rồi chạy trốn ra ngoài.
“Bắt lấy nó!” Nhuận Sinh vội vàng đuổi theo, hô lên.
Huyễn Hỏa chỉ thấy một con chuột trắng chạy như bay qua chỗ mình, nhất thời không kịp phản ứng. Giáng Vân thấy vậy liền nhảy lên, chặn ở trước mặt con chuột.
Chuột trắng dừng bước, không hề e sợ, lông trên người dựng đứng, cất tiếng rít to. Chớp mắt, vô số chuột chạy đến, đem Giáng Vân trong lốt mèo bao vây chặt chẽ.
Giáng Vân đương nhiên không sợ, nàng nhe nanh xòe vuốt, dáng vẻ uy hiếp. Đám chuột thấy có sát khí, chẳng con nào dám tùy tiện xông lên.
Nhuận Sinh đuổi đến, trông thấy vậy liền cười: “Mèo con giỏi!”
Chuột trắng thấy mình bị trước sau giáp kích, ngầm thấy con mèo trước mắt khó đối phó, nó liền kêu một tiếng. Vô số con chuột kia liền tấn công về phía Nhuận Sinh. Khi Nhuận Sinh còn đang kinh ngạc, đám vật nhỏ này đã trèo lên người hắn, chui vào quần áo.
Giáng Vân hoảng sợ, đang muốn xông lên hỗ trợ, lại nghe Nhuận Sinh hô một câu, “Mèo con ngoan, đừng để con chuột trắng kia chạy!”
Nhận được lệnh, nàng liền nhìn con chuột trắng kia chằm chằm, đứng im bất động.
Bên này, Huyễn Hỏa đứng dậy, bỏ bát cháo trứng xuống, đưa tay giúp Nhuận Sinh hất lũ chuột ra. Có điều cái đám này người thì nhỏ, mà động tác lại nhanh, cũng có chút khó đối phó. Có mấy con được đà trèo sang cả người hắn, cứ thế mà gặp nhấm. Huyễn Hỏa vừa vội vừa tức, nhớ hồi hắn là pháp bảo, làm gì có vụ xấu hổ thế này.
Hắn đưa mắt nhìn, thấy Nhuận Sinh vừa nhảy vừa giũ, tuy cau mày nhưng trong mắt lại chẳng hề sợ hãi. “Xem mày chạy đi đâu!” nói rồi liền nhảy đến trước mặt con chuột trắng, nắm chắc thắng lợi mà cười.
Con chuột trắng thấy vậy, cũng mất cả vẻ bình tĩnh khi nãy. Chỉ thấy quanh người nó chợt lóe lên bạch quang, trong chớp mắt đã hóa thành một tiểu lão đầu áo trắng.
“Ôi, tham ăn hỏng việc. Sao lại đụng thằng nhóc này chứ?” lão đầu sờ sờ râu, nói.
Nhuận Sinh đắc ý cười, “Quả nhiên là Địa Chi Sử Phù, tay nghề của ta không tệ nhỉ!”
Lão đầu nhìn con mèo nhỏ kia, rồi lại nhìn Nhuận Sinh, liền hiểu ra cười cười. Lão vươn tay nhằm thẳng cổ họng Nhuận Sinh. Nhuận Sinh vội lùi mấy bước, nghiêng người tránh một đòn kia, cùi chỏ đưa sang đánh vào đầu vai lão đầu. Lão thấy vậy nhẹ nhàng vươn tay phải ra xoay. Nhuận Sinh liền cảm thấy như đánh vào lớp bông, không hề có tác dụng. Hắn cắn răng, lấy chân đá về phía thắt lưng của tiểu lão đầu. Lão liền thu bụng lại, xoay thắt lưng tránh khỏi cú đá kia.
Qua mấy chiêu, Nhuận Sinh tự biết sức mình cách xa. Nhưng hắn vẫn không lùi bước, tung quyền đánh thẳng vào ngực đối phương. Lão đầu dùng chưởng tay phải ngăn đòn của hắn, cổ tay dùng sức, lôi Nhuận Sinh về phía trước. Nhuận Sinh nghiêng ngả, không thoát được khống chế của lão, ngay lập tức lão đầu kia liền dùng tay phải chụp lên cổ Nhuận Sinh.
Lão ta cười hăng hắc, nhìn về phía con mèo nhỏ nói: “Yêu thú, mau tránh ra. Nếu không, cái mạng nhỏ của thằng nhóc này khó giữ đấy.”
Màn tranh đấu nảy lửa mới rồi Giáng Vân còn chưa kịp phản ứng, bây giờ thấy lão ta nói vậy, lòng nàng lửa giận bừng bừng, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ đành lùi sang một bên.
Nhuận Sinh cũng tức giận vô cùng, nhưng không sao thoát khỏi khống chế.
Huyễn Hỏa đứng một bên bất lực, hắn giận dữ cắn răng, tay siết chặt, chẳng còn để ý đến đau đớn trên người, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Nếu không thể bảo vệ chủ nhân, hắn tồn tại còn có nghĩa gì.
Ý nghĩ ấy bừng lên rất mãnh liệt, khiến đầu óc hắn trống rỗng. Đột nhiên ngay lúc ấy, trước mắt hắn hiện ra một hàng triện văn. Hắn kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra. Đây chính là chú văn khắc trên kim luân, hắn đã quá quen thuộc những chữ này.
“Nhật chi nguyên, hỏa chi tổ, chu lăng hỏa phủ chi tinh!” Huyễn Hỏa hít sâu một hơi, lớn tiếng niệm lên dòng triện văn kia.
“Hỏa tráo chú?!” Lúc lão đầu kia kinh ngạc, thì đã thấy ngọn lửa diễm lệ kia dâng lên, vờn quanh người Huyễn Hỏa. Đám chuột trên người Huyễn Hỏa không chịu nổi sức nóng, đều ngã xuống chạy trốn.
Huyễn Hỏa nhìn ngọn lửa trên người, tươi cười, hắn chỉ một ngón tay, hô: “Đi!”
Ngọn lửa nghe lệnh lập tức tiến lên, phủ lên người Nhuận Sinh. Lão đầu tức khắc buông tay, nhảy sang bên cạnh, tránh thật xa.
Nhuận Sinh hoảng hốt, cứ tưởng rằng sẽ bị phỏng lửa, không ngờ ngọn lửa kia cứ như có linh tính, chỉ lướt qua, đuổi đám chuột trên người hắn đi, ngay đến tay áo của hắn cũng không bị đốt.
“Lũ chuột nhắt to gan! Dám quấy nhiễu chủ…” Huyễn Hỏa hắng giọng một cái: “….Chử đại ca của ta! Tự tìm chết mà!”
Nhuận Sinh còn chưa hết kinh ngạc, mới lúc nãy thiếu niên này còn yếu đuối, mà bây giờ lại có thể xuất ra pháp lực thế này. Đúng thật là nhìn người không thể nhìn tướng mạo!
Tiểu lão đầu thấy tình thế trước mắt, cười hắc hắc, lấy từ trong lòng ra mấy tờ giấy, “Nhóc, chơi lửa cẩn thận, 《 Thượng Thanh chân kinh 》này cũng không chịu được lửa.”
Câu nói này rõ ràng là uy hiếp, Huyễn Hỏa quay đầu, nhìn Nhuận Sinh, đợi hắn quyết định.
Lúc Nhuận Sinh nhìn thấy mấy trang giấy kia liền hiểu ra nguyên nhân. Đại khái là kế “Điệu hổ ly sơn” đi… Không ngờ, duyên phận của hắn với mấy trang 《 Thượng Thanh chân kinh 》cũng không ít. Hắn không khỏi nghĩ đến Phong Diệc Dương, nhớ đến đôi tay lạnh ngắt đem ống trúc dúi vào tay hắn. Nhớ đến câu: ống trúc này chính là tính mạng của ta…
Ánh mắt Nhuận Sinh, đột nhiên trở nên sắc bén, hắn chẫm rãi đưa tay, lạnh lùng nói: “Trả cho tôi.”
…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui