Nhất Kỵ Tuyệt Trần

“Trả cho tôi.”
Tiểu lão nhân nghe câu ấy bèn cười hăng hắc, đem mấy tờ giấy trên tay phe phẩy, “Thằng nhóc này khẩu khi lớn thật, đến đây xem.”
“Láo xược!” Huyễn Hỏa bước từng bước đến, sát khí trong đáy mắt lóe lên lạnh thấu xương. Ngọn lửa vờn quanh người hắn cháy càng thêm mãnh liệt, dường như muốn cắn nuốt hết tất cả mọi thứ. Nhưng mà trước hắn một bước, Nhuận Sinh đã tung người đến, chân phải quét ngang, đá vào đầu tiểu lão nhân.
Lão liền giơ tay ngăn lại, thuận thế giữ luôn chân Nhuận Sinh, Nhuận Sinh cũng không giãy, ngược lại còn dùng sức nhảy lên, chân trái giẫm lên bả vai lão. Tiểu lão nhân không lường được chiêu này, chỉ cảm thấy vai trầm xuống. Trong lòng liền biết không ổn, buông lỏng tay ra, khom người xoay tròn. Nhuận Sinh liền nhảy lên rơi xuống môn bên, vững vàng chạm đất.
Tiểu lão nhân thở ra, nói: “Nhóc con, đây mà là công phu gì? Rõ ràng là trò tạp kỹ!”
Chử Nhuận Sinh nhướng mày, đắc ý nói: “Đúng vậy, là học từ trò tạp kỹ.”
Tiểu lão nhân híp híp đôi mắt, “Nhóc con, ngươi cũng có chút thiên phú đấy. Thượng Thanh Phái này tuy là phái lớn, nhưng môn hạ đệ tử đông đúc, e là sẽ mai một ngươi. Chủ nhân nhà ta cũng có ý thu ngươi nhập môn, sao ngươi không…”
“Bớt nói nhảm đi, đem cái kia trả đây!” Nhuận Sinh vừa dứt lời liền xuất quyền tấn công lão.
Huyễn Hỏa bên cạnh đang muốn tiến lên trợ trận, đột nhiên thân thể hư thoát. Ngay lúc ngọn lửa tiêu tan, hắn cũng không còn sức mà đứng, xụi lơ ngồi xuống. Hắn thở phì phò, cảm thấy mỏi mệt không sao chịu nổi, cuối cùng cũng không gọi được ngọn lửa vừa rồi ra lại.
Tiểu lão nhân nhìn thấy cảnh ấy, giả đánh một chiêu, thân hình chớp lên một cái đã đến trước mặt Huyễn Hỏa. Huyễn Hỏa cả kinh, không kịp phản ứng, đã bị tiểu lão nhân giữ lấy bả vai.
Nhuận Sinh thấy thế, ngừng đánh, cau mày nhìn tiểu lão nhân kia.
“Tay trái ta là 《 Thượng Thanh chân kinh 》, tay phải có thằng nhóc tóc đỏ này, hì hì, theo ta thì ngươi đừng đánh nữa.” Lão nhân cướp híp mắt mà nói, rồi lại nhìn con mèo nhỏ cách đó không xa, nói: “Mi cũng thế đấy, mèo con…”
Mèo con nghe câu ấy, bộ lông trên người dựng đứng, xòe móng nhe nanh, dáng vẻ hung hãn kia không hề giống một con mèo con.
Chử Nhuận Sinh trừng mắt nhìn tiểu lão nhân kia, cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng hết cách. Hắn chỉ là một người phàm, làm sao có thể thắng được Sử Phù, lật ngược tình thế. Mấy tờ giấy trong tay tiểu lão nhân kia như nắm được hắn, an nguy của Huyễn Hỏa càng khiến hắn không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Hắn ra sức tự trấn an, vắt óc mà nghĩ đối sách.
Bỗng nhiên, trước mắt hắn hiện lên một mảnh khói trắng, tầm mắt dần mơ màng, trong lúc mơ hồ ấy, hắn nhìn thấy một thiếu niên, trên tay người đó cầm một cái Kim Luân, máu tươi nhuốm đầy người. Phía trước thiếu niên là một đám dã thú hung hãn, chưa từng thấy bao giờ.
Thiếu niên kia đứng thẳng lưng, hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Thiên đạo tru nhĩ, mạc oán mạc niệm.”
Ngay lúc nghe thấy câu nói ấy, Nhuận Sinh cảm thấy nơi nào đó ở đáy lòng mình hơi chấn động, trong mạch máu như có cái gì khôi phục lại, làm cả người hắn run rẩy.
“Thiên đạo tru nhĩ, mạc oán mạc niệm…” Hắn không tự chủ mở miệng, đem những lời này lặp lại một lần.
Trong nháy mắt đó, khói trắng trước mắt hắn tan đi chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Tiểu lão nhân kia thấy Nhuận Sinh yên lặng một hồi, nghĩ là hắn đã chịu bỏ cuộc, vừa nghe câu nói, không khỏi có chút kinh ngạc. Lão thấy thằng nhóc này có gì đó khác, nhưng không nói nổi là khác cái gì.
Nhuận Sinh cảm thấy như có thứ gì đó ở tứ chi bách hải của mình khuếch tán ra, rục rịch. Tuy rằng kỳ quái, nhưng cũng không thấy có nguy hiểm gì. Hắn chậm rãi đón nhận cảm giác đó. Hắn lặng yên nghĩ: võ công của mình cũng không chính thống, không phải đối thủ của lão nhân này. Huống hồ, lão nhân này vốn là Sử Phù, vậy mà cho tới lúc này vẫn không sử dụng chút pháp lực nào. Nếu không thể một kích đắc thủ, e là không có phần thắng. Một kích đắc thủ, với thân thủ của mình, làm nổi sao?

Hắn nhìn nhìn tiểu lão nhân kia, nghĩ thầm: nếu từ sau lưng, nói không chừng…
Trong chớp mắt, ý nghĩ vừa lóe lên, thân thể của hắn cũng chuyển động. Lúc hắn còn kinh ngạc đã thấy mình đột nhiên đến phía sau tiểu lão nhân.
Tiểu lão nhân cả kinh, cuống quít nới lỏng tay đang giữ Huyễn Hỏa, vội vàng phản công.
Nhuận Sinh thoáng nghĩ phải tránh, lại thật sự tránh được. Chưởng phong lành lạnh sượt qua sát tai, khiến lòng hắn dâng lên chút khoái ý. Hắn nhân sơ hở này chụp lấy cổ tay tiểu lão nhân, dùng sức kéo một cái, hung hăng quăng lão xuống đất.
Tiểu lão nhân vô cùng kinh ngạc. Nhuận Sinh lúc này, chưa nói đến tốc độ, ngay cả sức lực so với vừa rồi cũng mạnh hơn mấy lần. Rột cuộc trong chốc lát ngắn ngủi kia đã xảy ra chuyện gì? Lão nghĩ tới đó, lưng cũng đã chạm đất.
Nhuận Sinh túm lấy chân kinh trong tay lão, xuất quyền đánh thẳng vào mặt lão.
Nếu bằng vào sức Nhuận Sinh hiện giờ, một đòn này mà trúng, tiểu lão nhân không chết cũng bị thương. Ngay cả bản thân Nhuận Sinh cũng không ngờ mình sẽ đánh ra sát chiêu, hắn muốn ngừng mà không được. Có một loại thích thú dâng khắp người, tựa như đất khô gặp mưa, tham lam hút lấy.
Mắt thấy nắm đấm của mình đã sắp chạm đến người lão nhân, hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, dùng sức tránh sang một bên. Nắm đấm liền đánh vào mặt đất, làm cho phiến đã trên mặt đất vỡ ra thành một cái hố to. Hắn nở nụ cười, thở ra.
Nhuận Sinh đứng lên, lại nhận thấy cảm giác kỳ dị trong cơ thể từ từ biến mất, trước mắt đột nhiên tối thui. Hắn cả kinh, lui lại mấy bước.
Tiểu lão nhân từ trên mặt đất bò dậy, cảnh giác nhìn Nhuận Sinh, ngẫm nghĩ một chút, nói: “Vì sao tha cho ta?”
Hai mắt Nhuận Sinh hoàn toàn không thấy gì, nhưng hắn làm bộ như không sao hết, nói: “Ai nói tôi tha cho ông? Vừa rồi là tôi đánh trượt. Đến đây, đánh lại nào!” Trong lúc nói chuyện, hắn cảm thấy tứ chi bắt đầu tê mỏi, tay vừa tung một đấm thấy hơi hơi đau đớn. Nhưng mà, hắn vẫn cười như trước, cười đến mức cực kỳ tự tin.
Tiểu lão nhân lẳng lặng nhìn Nhuận Sinh trong chốc lát, nói: “Nhóc con, hôm nay dừng ở đây. Chân kinh ngươi lấy lại, có điều, lần sau gặp lại chắc chắn ta sẽ xuất toàn lực.” Lão cao giọng cười, hóa thành một đạo bạch quang biến mất ở cuối chân trời.
Nhuận Sinh nghe ra lão đã rời đi, liền ngồi bệt xuống đất, không ngừng thở dốc.
Huyễn Hỏa bên cạnh cố gắng đứng dậy, đi đến cạnh hắn, mở miệng nói: “Chử đại ca, người không sao chứ?”
Nhuận Sinh đau kịch liệt đáp: “Có sao.” Hắn thò tay xoa đôi mắt của mình, “Không phải ta mù rồi chứ?”
Nghe câu ấy, Huyễn Hỏa cả kinh, “Người không nhìn thấy?”
Nhuận Sinh đang muốn mở miệng trả lời, lại nghe thấy âm thanh của cô gái vang lên bên tai: “Đừng nhúc nhích. đừng nhúc nhích, để tôi nhìn xem!”
Giáng Vân dưới lốt mèo con đã lập tức hóa ra hình người, quỳ gối trước mặt Nhuận Sinh, vươn tay nâng mặt hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn.
Nhuận Sinh bị dọa, đột nhiên ở đâu ra một cô gái xuất hiện. Nàng đến rất gần hắn, gần đến nỗi cả hơi thở cũng cảm giác được. Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt hắn, vài sợi tóc phất phơ qua mặt hắn hơi ngưa ngứa. Sự rung động xa lạ từ đáy lòng tràn ra, tim hắn đập không sao khống chế được, má cũng dần nóng phát sốt.
“Thế nào?” Huyễn Hỏa vội vàng hỏi.
“Ta nào biết, ta chỉ nhìn thôi…” Giáng Vân thành thật trả lời.

“Ngươi – -” Huyễn Hỏa nổi giận.
“Hung dữ cái gì, ta cũng đâu phải đại phu.” Giáng Vân buông tay ra, trả lời rất đương nhiên.
Nhuận Sinh không khỏi bật cười, hóa ra cô gái này chính là người ở cạnh Huyễn Hỏa lúc trước. Hắn mở miệng hỏi: “Hai người là họ hàng à?”
“Ai là họ hàng với hắn/ cô ta!” Hai người đồng thanh đáp.
Nhuận Sinh hiếu ý nói: “Thì ra là oan gia.”
“Oan gia?” Giáng Vân khó hiểu, “Không có, tôi với hắn không có thù.”
Nhuận Sinh ngẩn người, lại nở nụ cười.
“Cười cái gì chứ…” Giáng Vân bất mãn, trông hắn thoải mái như vậy, chẳng có vẻ gì là bị thương cả, nàng nghi ngờ hỏi: “Chủ… À, mắt của người, thế nào rồi?”
Nhuận Sinh đứng lên, cười nói: “Lý nào không bị thương mà tự dưng lại hỏng. Mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.”
“Thật sao?” Huyễn Hỏa mở miệng, có chút không tin.
“Có lẽ thế.” Nhuận Sinh nhẹ nhàng bâng quơ nói, lại hỏi, “Cảm phiền đỡ ta một chút được không? Va vào tường thì mất mặt lắm…”
Nghe nói thế, Huyễn Hỏa và Giáng Vân tranh nhau lên trước.
“Để tôi!” Huyễn Hỏa giành trước một bước, nâng ở Chử Nhuận Sinh cánh tay.
“Tránh ra, Vòng Vèo, mi đứng còn chưa vững kìa!” Giáng Vân đỡ lấy cánh tay Nhuận Sinh, hô.
“Người ta nói nam nữ khác biệt. Cô mới phải tránh ra!” Huyễn Hỏa nhíu mày, trách mắng.
“Ta cũng không phải nữ nhân, ta là…” Giáng Vân còn chưa dứt lời, bỗng nhiên phát hiện có người đến, lập tức ngậm miệng lại.
Nhuận Sinh đang thấy hai người này đôi co rất thú vị, đột nhiên họ lại ngừng, liền biết có gì đó. Hắn đang định mở miệng hỏi, đã nghe thấy tiếng người ồn ào truyền đến.
Giáng Vân nghe ra là tiếng của đám đệ tử Thượng Thanh Phái, liền buông tay đang đỡ Nhuận Sinh, vội vàng biến thành con mèo nhỏ, chạy mất.
Lúc Ngô Hanh dẫn một đám đệ tử Thượng Thanh chạy đến, chỉ thấy trước mắt một đám hỗn độn. Hắn kinh ngạc, liền hỏi: “Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhuận Sinh còn đang ngơ ngác vì Giáng Vân rời đi, nghe thấy tiếng Ngô Hanh, liền lấy lại tinh thần, đáp: “Ngô đại ca, địa tiên kia dùng kế điệu hổ ly sơn, cho sử phù đi trộm《 Thượng Thanh chân kinh 》.” Nhuận Sinh vừa nói vừa đem chân kinh đưa qua.
Ngô Hanh nghi hoặc đón lấy chân kinh, nhìn qua cái hố to trên mặt đất, hỏi: “Chân kinh là ngươi đoạt lại sao?”
“Sao có thể.” Chử Nhuận Sinh cười, “Sử phù kia rất lợi hại, nếu không phải Ngô đại ca đến đúng lúc, chỉ e là cái mạng nhỏ của ta và Huyễn Hỏa không giữ được. Ta đoán nhất định là lão sợ thần uy của đệ tử Thượng Thanh, mới bỏ chân kinh lại mà chạy.”
Ngô Hanh nhìn chân kinh thật sự đang nằm trong tay, lại nhìn xung quanh, “Thật à?”
“Đương nhiên là thật.” Nhuận Sinh còn cam đoan, “Đệ tử Thượng Thanh quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay ta thật sự được mở mắt mà!”
Ngô Hanh nghe câu ấy, cũng có chút ngượng. Hắn cất chân kinh đi, bước đến mấy bước, hỏi: “Các ngươi cũng không sao chứ?”
“Không việc gì.” Nhuận Sinh nói.
“Chử đại ca, mắt của người!” Huyễn Hỏa vội nhắc.
“Mắt?” Ngô Hanh khó hiểu.
“À, vừa rồi sử phù kia dùng pháp thuật gì, làm hoa cả mắt.” Nhuận Sinh trả lời.
Ngô Hanh nghe thế, vội hỏi: “Sao không nói sớm? Mấy người lại đây dìu hắn.” Dặn dò xong, hắn nói tiếp: “Ta đưa các ngươi về phòng trước, để đại phu nhìn xem.”
Nhuận Sinh cười đáp: “Đa tạ Ngô đại ca.”
“Không có chi.” Ngô Hanh cũng cười, “Mau về thôi, nơi này nguy hiểm.” Hắn nói xong, dẫn theo đám đệ tử còn lại rời đi.
Nhuận Sinh cười cười, nghĩ thầm: cũng không phải là người xấu gì.
Huyễn Hỏa bám sát theo bên cạnh Nhuận Sinh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua con mèo nhỏ trên mái hiên, gật gật đầu.
Con mèo nhỏ hiểu ý, nhảy mấy bước, biến mất trong màn đêm.
….
Lúc này, cuộc chiến trước đại điện đã vô cùng kịch liệt.
Hà Thải Lăng tự biết một mình mình khó có thể ứng đối nổi, liền lợi dụng Tuất phù đói phó với đệ tử Thượng Thanh phái, còn mình thì chuyên tâm đánh với hai cao công.
Tuất phù kia hóa thành một con chó trắng, dài ba trượng, cao một trượng. Thân hình đó người thường trông thấy ai mà không sợ hãi? Đệ tử Thượng Thanh tuy là được huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng cũng bị con chó to này làm cho khiếp vía.
Trì Huyền thấy vậy, nhảy lên, đứng trước con chó trắng, dang tay cản lại.
Con chó trắng hoảng sợ lùi lại mấy bước, phát ra tiếng gừ trong họng, giống như uy hiếp, lại giống như sợ hãi.
Trì Huyền nhìn nó, mở miệng nói: “Đừng miễn cưỡng, ngươi không làm được đâu.”
Con chó trắng do dự không thôi, không dám tiến thêm một bước.

Hà Thải Lăng vốn đang đấu cùng hai vị cao công, nghe thấy tiếng kêu của con chó trắng, trong lòng nổi giận. Cây dù trong tay nàng xoay tròn, gió nhẹ nổi lên, nhưng không ai có thể đến gần người nàng. Nàng thoát khỏi cuộc chiến, đứng ở chỗ Trì Huyền và con chó.
“Nên giết ngươi từ sớm mới đúng.” Hà Thải Lăng lạnh lùng nói, Ngũ Hành Lăng trong tay run lên, hóa thành một trường thương bằng thép, lao thẳng về phía cổ Trì Huyền.
Trì Huyền nhảy lùi lại, tránh khỏi mũi thương. Nhưng không ngờ trường thương lại dài ra vài thước, đuổi sát nút. Thi Thanh Văn và Tiết cao công ở bên vội vàng chạy đến cứu giúp, Hà Thải Lăng thấy hai người kia đến, liền đem cây dù trong tay ném ra. Cây dù giấy dầu đỏ thẫm chợt hóa lớn, giống như tên gọi “Di Thiên”, đem Thi Thanh Văn và Tiết cao công chùm vào dưới tán. Hai người chợt thấy mất pháp lực, cả người không có sức, hành động cũng khó khăn.
Hà Thải Lăng không để ý đến hai người kia, trường thương trong tay lại dài ra, mắt thấy sẽ đâm thủng cổ họng Trì Huyền. Đúng lúc đó, trên bầu trời giáng xuống một đạo lôi điện.
Lôi điện đánh cây trường thương, uy lực rất lớn, đá vụn sắt nát. Trường thương thép lập tức biến lại thành thải lăng, thân lăng bị lôi điện phá, ánh sáng ngũ sắc tràn ra, tản khắp nơi trong bóng đêm.
Hà Thải Lăng thu lại Ngũ Hành Lăng, ngẩng đầu nhìn lên trời. Chỉ thấy hai viên minh châu xoay quanh phía chân trời, chiếu sáng rực rỡ. Minh châu một xanh một tím, vờn quanh nhau, tỏa ra tia điện quang li ti, đạo lôi điện vừa rồi chính là song châu này phát ra.
“Lôi Cức Song Châu…” Hà Thải Lăng cười lạnh, nói, “Đã lâu không gặp, Thương Thiên Hoa.”
Trong ánh sáng chói rọi của minh châu, có người nhẹ nhàng hạ xuống. Đó là một cô gái tuổi cùng lắm cũng chỉ mười hai mười ba, bộ quần áo màu hồng cánh sen bồng bềnh, càng tăng thêm vẻ thanh lệ mềm mại của nàng, tựa như nụ hoa lê tháng ba sau cơn mưa. Cô gái đưa tay, hai viên minh châu một xanh một tím thu lại lôi điện, lơ lửng vờn quanh trong lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng dịu dàng tự nhiên.
“Hà cô nương.” Cô gái mở miệng, giọng nói vang trong không trung trong vắt, như dòng suối trên núi. “Cô thân là Địa Tiên, không cần tu luyện, lại rước lấy nhiều tội nghiệt. Ta khuyên cô nên sớm ngày hiểu ra, sửa chữa sai lầm, đừng mắc thêm tội nữa.”
“Hì hì, nếu không phải ta quăng Di Thiên Tán trong tay ra, cô làm sao tìm được ta.” Hà Thải Lăng cười rạng rỡ, “Thương Thiên Hoa, dù cô đứng hàng Lôi Bộ, nhưng cũng là Địa Tiên giống như ta. Ta với cô tranh chấp, ai có thể chiếm được phần hơn.”
Cô gái gọi là Thương Thiên Hoa nâng mắt nhìn cây dù đỏ thẫm, nói: “Cô đắc đạo từ trong bụng mẹ, được trời ban pháp bảo, vốn có tư chất của thượng tiên…”
“Ta cũng chẳng thèm.” Hà Thải Lăng khinh thường, “Khỏi dong dài, bắt được ta hẵng nói!” Nàng dứt lời, Ngũ Hành Lăng trong tay liền vung lên, bông tuyết hóa thành băng châm, bay thẳng về phía Thương Thiên Hoa.
Song châu trong tay Thương Thiên Hoa đón lấy, lôi quang lóe lên, hóa giải công kích kia.
Hà Thải Lăng cười nói: “Chơi thế này mới vui đây!” Nàng nói xong, đang định đánh tiếp, chợt thấy một đạo bạch quang bay đến. Nàng liền dừng lại, vươn tay một cái, đem đạo bạch quang nắm lấy. Chỉ thấy, đạo bạch quang hóa thành một khối bạch ngọc hình con chuột, nằm trong lòng bàn tay nàng.
Hà Thải Lăng khẽ cau mày, rất nhanh hiểu ra.
“Lại là hắn…” Nàng nhẹ giọng nói, thân hình nhoáng lên một cái, đã ngồi trên lưng con trâu trắng. Nàng thản nhiên cười, vung tay, cây dù liền trở lại trên tay nàng. Hà Thải Lăng cười dài nhìn Thương Thiên Hoa và đám người Thượng Thanh, nói: “Hôm nay không chơi nữa, sau này còn gặp.”
Dứt lời, cây dù xoay tròn, trong chớp mắt, nàng cùng sử phù đều biến mất không thấy.
Đám đệ tự Thượng Thanh giận dữ, đang muốn đuổi theo. Lại nghe Thương Thiên Hoa nói: “Di Thiên Tán khai, vạn pháp quy hư. Các ngươi đuổi không kịp đâu…” Nàng nói xong cũng nhìn mọi người hơi gật đầu, sau đó nhún người bay lên, biến mất trong vòm trời.
Thi Thanh Văn và Tiết cao công nhìn nhau, qua một lát mới gật đầu.
“Chúng đệ tử nghe lệnh, uy hiếp đã được trừ, thu dọn lại một chút, rồi nghỉ ngơi.” Thi Thanh Văn hạ lệnh xong liền cùng Tiết cao công rời đi.
Trong lúc chúng đệ tự nhận lệnh, đều bắt đầu công việc, Trì Huyền lại lẳng lặng nhìn bầu trời tối đen.
“Lôi bộ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận