Trải qua một đêm đó, Chử Nhuận Sinh cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý: nhân quý hữu tự tri chi minh*. Mình chẳng qua chỉ là một người phàm, ăn no rảnh rỗi lại đi đánh với Sử Phù. Loại việc một đấm đánh nát mặt đất này, há có thể dùng thân thể xương thịt này làm? Cho nên bây giờ cả người mới đau nhức, cánh tay tê liệt, hai mắt thì mù, tất cả đúng là gieo gió gặt bão…
Còn nữa, đồ của mình thì nhất định phải cất kỹ, nhất định không được quăng lung tung. Trước đó hắn lấy thư tiến cử đặt trong ống trúc là muốn đánh tráo để bảo vệ chân kinh. Không ngờ, Hà Thải Lăng lại lấy được phong thư đó, đêm qua còn đem ra làm trò trước mặt mọi người. Càng chết dở là, hắn lại không cất kỹ đi chứ! Kết quả chính là, lúc đệ tử Thượng Thanh dọn dẹp thì phát hiện ra phong thư tiến cử đó, đem giao cho Thi Thanh Văn.
Vì thế, sáng sớm nay Thi Thanh Văn liền đến phòng hắn, nói với hắn chuyện nhập môn. Thi Thanh Văn nhìn thấy hắn chỉ đơn giản thăm hỏi mấy câu thương thế của hắn, rồi lập tức nói với hắn về quy củ thu đồ đệ của Thương Thanh phái.
Đệ tử Thượng Thanh chia làm hai quan: Kiền Nguyên quan và Hoa Dương quan. Đệ tử Kiền Nguyên quan là học thuật luyện đan và nhạc, đệ tử Hoa Dương quan thì chuyên về bùa chú tấn công và pháp nguyền rủa. Mỗi quan có một quan chủ và năm vị cao công phụ tá, dẫn dắt đệ tử tu hành. Quan chủ Kiền Nguyên đương nhiên là Thi Thanh Văn, còn vị quan chủ Hoa Dương quan đã qua đời một năm trước, đến giờ còn chưa có người đảm nhiệm. Vị Tiết cao công mà Nhuận Sinh từng gặp qua tên đầy đủ là Tiết Hoằng Đô, là một trong năm vị cao công của Hoa Dương quan, hiện đang tạm giữ chức quan chủ. Đệ tử bình thường nhập môn, đều do Giám Viện kiểm tra tư chất, rồi mới quyết định xem nên vào quan nào tu hành.
Thi Thanh Văn nói xong những điều đó, tỏ ý xin lỗi nói: “Tiểu huynh đệ không tiếc tánh mạng bảo hộ 《 Thượng Thanh chân kinh 》, tệ phái vốn nên hậu tạ. Nhưng hiện giờ, Phương Trượng và Giám Viện đều đang bế quan, có chút chậm trễ, mong cậu thông cảm.”
Nhuận Sinh làm sao dám nhận lời tạ lỗi ấy, liền vội nói không có gì.
Thi Thanh Văn lấy phong thư tiến cử trong người ra, nói: “Đêm qua có đệ tử đem phong tiến hàm này giao cho ta, thì ra cậu là người có lòng tu đạo. Nếu cậu không chê, tạm thời ở lại tệ phái, đợi Phương Trượng xuất quan, sẽ xem xét. Ta thấy cậu nhân phẩm hơn người, là người có phúc, sau này nếu có thể đến Kiền Nguyên quan tu hành, quả thật là một chuyện tốt.”
Nhuận Sinh càng nghe lòng càng suy sụp, hắn cũng không biết nói gì, chỉ đành ngượng ngùng gật đầu.
Thi Thanh Văn thấy hắn như vậy, coi như hắn đã chấp nhận. Nàng cười cười, đứng dậy nói: “Tiểu huynh đệ, cậu cứ ở đây an tâm nghỉ ngơi, vừa rồi đại phu có nói với ta, mắt của cậu không có gì đáng lo, mấy ngày nữa sẽ khôi phục như trước.”
Nhuận Sinh vẫn gật đầu, nói: “Cảm ơn.”
Đợi Thi Thanh Văn đi rồi, Nhuận Sinh mới ai oán thở dài một cái, “Tự gây nghiệp… Sau này chẳng phải là nghỉ ăn thịt rồi sao?”
Hắn thật không biết làm thế nào, nghĩ cũng hiểu, hôm nay Thượng Thanh phái thu nhận hắn, cũng không phải bởi cái lý do đơn giản là hắn “nhân phẩm hơn người”. Trì Huyền cũng từng nói, nếu hắn từng tiếp xúc với 《 Thượng Thanh chân kinh 》, e là phủi không hết quan hệ với Thượng Thanh phái. Thôi được thôi được, nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ thuận theo tự nhiên đi. Thật ra chỗ này cũng rất tốt, sạch sẽ thanh tĩnh, tiên khí nồng đậm, còn có rất nhiều người kỳ lạ thú vị.
Đúng lúc này, hắn chợt nhớ đến Giáng Vân.
Cô gái xuất quỷ nhập thần đó. Nói nàng là đồ ngốc, nhưng lại không giống. Có điều, cách nàng nói và hành động, cứ thật thà như thế, khiến cho người ta muốn cất tiếng cười tận đáy lòng. Hắn không khỏi nhớ lại đêm qua, ngón tay nàng mềm mại, hơi thở ấm áp… Trong lòng hắn một hồi rung động, nhưng tức khắc đè nén lại. Hắn đứng lên, hít sâu một hơi, ở trong phòng mò mẫm khởi động mấy vòng. Qua một lúc sau, hắn liền thấy chán. Hắn cũng chẳng lo mình có thấy gì hay không, liền quyết định ra ngoài đi dạo một lúc, hóng chút gió cũng tốt. Cứ như vậy dựa vào trí nhớ, hai tay mò mẫm, lần mò đi ra khỏi phòng.
Hắn vừa ra đến cửa phòng, chợt nghe một tiếng ngựa hí. Hắn giật mình, chỗ này là hành lang trước phòng khách, lấy đâu ra ngựa?!
Con ngựa kia đương nhiên là Giáng Vân biến thành, đêm qua nàng vẫn không quay lại chuồng, mà hóa thành mèo con, gác ở trước phòng Nhuận Sinh một đêm. Vừa rồi nàng nhìn qua cửa sổ, nghe rõ những gì Thi Thanh Văn nói với hắn. Thi Thanh Văn bảo hắn tu tiên, hắn vẫn chưa từ chối, trong lòng nàng đương nhiên rất mừng. Nhưng rồi nghe hắn than thở là sau này không được ăn thịt, nàng lại không vui. Từ sau khi nàng đắc đạo, thì không còn muốn ăn, bình thường chỉ cần hít gió uống sương là có thể dưỡng thân. Nhuận Sinh cố chấp việc ăn thịt thế này, nàng không sao hiểu nổi. Trong trí nhớ của nàng, mùi vị thịt rõ ràng nhất chính là một miếng máu thịt kia của Phổ Sát Tiên Quân, mùi vị đó từ sâu trong lòng nàng vẫn thấy sợ hãi. Thịt… Thật ra có cái gì ngon chứ?!
Nàng còn đang tức, đã thấy Nhuận Sinh ở trong phòng vận động, rồi đi ra cửa. Rõ ràng trong người còn mang thương tích, mắt không thấy đường, định đi đâu đây?! Nàng nghĩ, liền hóa thành ngựa, từ cửa sau đi ra.
Nhuận Sinh giật mình sửng sốt một hồi lâu, mới đưa tay sờ sờ con ngựa. “Mi…là ngựa của ta à?”
Giáng Vân nghe vậy lập tức gật đầu.
Nhuận Sinh nhận thấy hành động của con ngựa, liền cười, nói: “Ngươi hiểu ta đang nói gì sao?”
Giáng Vân nhận thấy mình làm sai, lập tức lắc đầu.
Nhuận Sinh càng cười to, “Ha ha, ngựa ơi ngựa, không phải là mi thành tinh rồi chứ, ta sợ lắm đấy.”
Giáng Vân nghe câu ấy, liền lo lắng.
Nhuận Sinh vỗ vỗ cổ ngựa, nói: “Mi ở đây là tốt rồi, ta muốn đi dạo xung quanh đây, mi đưa ta đi được chứ?”
Nghe thế, chút bất mãn và lo lắng nho nhỏ vừa rồi trong lòng Giáng Vân đều tan biến hết. Nàng kích động vô cùng, gật mạnh đầu. Tiện đà hạ thấp người xuống để Nhuận Sinh lên ngựa.
Nhuận Sinh lần mò một phen, vừa ngồi xuống, con ngựa liền đứng thằng người dậy, cất vó chạy đi.
Giáng Vân trong lòng vui vẻ, chân như đạp gió. Đệ tử Thượng Thanh nhìn thấy một người một ngựa đều kinh ngạc vô cùng. Giáng Vân lại chẳng để ý đến họ, chạy như bay qua các tòa ly cung.
Nhuận Sinh chỉ cảm thấy gió rít bên tai, cũng hơi hơi đoán được tốc độ của con ngựa. Hắn càng thêm khẳng định, con ngựa này không phải dịch mã. Trong trạm dịch của hắn, tuyệt đối không có con ngựa nào sức chạy tốt thế này. Nhưng mà, nếu không phải dịch mã, con ngựa này từ đâu ra, tại sao lại đi theo hắn? Lại nói, trong Thập Nhị Sử Phù cũng có ngựa, chẳng lẽ là Sử Phù?
Hắn còn đang mải suy nghĩ, đột nhiên thấy con ngựa dừng lại. Tiếng gió bên tai vừa ngừng, hắn liền nghe thấy tiếng sáo, cùng tiếng lá trúc xào xạc nhẹ nhàng, du dương động lòng người.
Giáng Vân đương nhiên vì chú ý đến tiếng sáo này nên mới ngừng lại. Nàng cũng không hiểu âm luật, nhưng tiếng sáo này lại dễ nghe một cách thần kỳ, nhẹ nhàng rót vào tâm hồn nàng, thật sự vô cùng thoải mái. Nàng chậm rãi đi về phía trước, xuyên qua một mảnh rừng trúc xanh biêng biếc, cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng ngây ra.
Sau rừng trúc là một hồ nước. Khắp xung quanh ven hồ là hoa Thủy Tiên. Mùa này, hoa nở rất đẹp, hương thơm tràn lên mũi. Trong tiếng sáo, chim chóc khẽ khàng đáp xuống đất, cá bơi ngấp nghé mặt hồ, vạn vật cứ như si như mê. Giữa trúc xanh hoa trắng, cạnh hồ nước xanh trong văn vắt, có một đệ tử Thượng Thanh phái đứng đó, tiếng sáo tuyệt vời kia, cũng do y thổi. Giáng Vân vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra người đó, nàng hoảng sợ lùi lại hai bước, tay chân trở nên luống cuống.
“Sao vậy?” Nhuận Sinh mở miệng hỏi.
Tiếng sáo ngưng lại, trong nháy mắt, chim chắp cánh bay, cá lặn bốn hướng, không khí như mộng ảo vừa rồi bỗng chốc tan biến, trở nên cô quạnh. Một âm thanh cô quạnh như bầu không khí này vang lên, nói: “Là ngươi.”
Nghe tiếng nói ấy, Nhuận Sinh liền cười, “Trì Huyền đại ca.”
Người thổi sáo đúng là Trì Huyền. Y nhìn Nhuận Sinh, hỏi: “Mắt ngươi không nhìn được?”
Nhuận Sinh xoay người xuống ngựa, mò mẫm đi lên mấy bước, nói: “Vẫn chưa, nhưng không sao hết.”
Trì Huyền nhìn con ngựa của Nhuận Sinh, lặng im nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Không phải ngươi có bảo kính sao, ánh sáng của kính chiếu một cái sẽ hết bệnh.”
Nhuận Sinh không hiểu y đang muốn nói gì, hơi ngơ ngẩn, “Hả?”
Đúng lúc này, chợt nghe bên cạnh vang lên một giọng nữ thanh thúy, “Ngươi không nói sớm!”
Nhuận Sinh phát hoảng, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống. Trì Huyền đi đến đỡ lấy hắn, nhắc một tiếng, “Cẩn thận.”
Giáng Vân nghe thấy câu nói ấy của Trì Huyền, liền muốn lấy bảo kính ra, nhưng hình dạng con ngựa rất không tiện. Nàng nhìn xung quanh, sâu trong rừng trúc, cũng không có ai. Nàng liền yên tâm hóa thành hình người, lấy bảo kính rồi chạy đến cạnh Nhuận Sinh.
“Chỉ cần soi là được sao?” Giáng Vân ôm kính, lo lắng hỏi lại một câu.
Trì Huyền đỡ Nhuận Sinh ngồi xuống, gật đầu.
Nhuận Sinh kinh ngạc vô cùng, cô gái này, đúng là quỷ dị mà! Đến từ bao giờ không biết?! Hắn còn đang nghĩ, lại đột nhiên thấy trước mắt hào quang lóe lên, hắn vội vã nhắm mắt. Hào quang kia cũng không biến mất, ngược lại càng khuếch tán trong mắt hắn. Hắn do dự mở mắt ra, thì thấy một vầng sáng dịu nhẹ. Khi vầng sáng tan đi, cảnh vật trước mắt hắn liền hiện ra rõ ràng. Thu vào tầm mắt đầu tiên là thiếu nữ tóc đỏ mắt xanh kia. Nàng nâng một cái gương đồng, lo lắng nhìn hắn.
Giáng Vân thấy Nhuận Sinh mở mắt, liền đưa tay, khua khua trước mắt hắn, “Người trông thấy tôi không?”
Nhuận Sinh đưa mắt nhìn tấm gương trên tay nàng, nhẹ nhàng mở miệng: “Ồ, đây là bảo kính à, lợi hại như thế!”
Giáng Vân nghe hắn nói thế liền hiểu là mắt hắn đã khôi phục, nên rất vui mừng, “Đúng vậy! Là pháp bảo ‘Thất Diệu Chiêu Minh Kính’, rất lợi hại! Tôi tìm được….” Nàng đang định nói “Tôi tìm được người hoàn toàn là nhờ nó.”, thì chợt nhận ra không ổn, vội vàng đem lời định nói nuốt vào.
“Cô tìm được bảo bối này thật trông dễ!” Nhuận Sinh cười hì hì, thay nàng nói nốt, rồi nhìn về phía Trì Huyền, “Trì Huyền đại ca, huynh lại cứu ta một lần nữa, đa tạ!”
Trì Huyền lắc đầu, bình thản nói: “Là nàng cứu ngươi. Không cần cảm tạ ta.”
Nhuận Sinh quay đầu, cười với Giáng Vân: “Cảm ơn cô, cô nương.”
“Tên tôi là Giáng Vân!” Giáng Vân lớn tiếng đáp.
“À, Giáng Vân cô nương.” Nhuận Sinh nghĩ ra gì đó, ngó nghiêng, nhìn xung quanh, “…ngựa của ta đâu?”
“Tôi chính là…” Giáng Vân đang định trả lời, lại nhận thấy không ổn. Mới rồi Nhuận Sinh đã nói đến việc ngựa thành tinh gì đó. Yêu tinh giống nhau, tất cả đều gây họa. Nếu để hắn hiểu lầm sẽ không tốt lắm. Nàng nghĩ rồi nói tiếp: “Tôi cũng không biết…” Vừa nói nàng vừa dùng ánh mắt cảnh cảo Trì Huyền ở bên cạnh.
Trì Huyền có chút không hiểu, nhưng vẫn giữ im lặng, không vạch trần cũng không giải thích.
Nhuận Sinh cảm thấy giừa hai người có một bầu không khí kỳ lạ, bèn hỏi: “Hai người biết nhau?”
“Tôi với hắn có thù.” Giáng Vân trả lời.
Nhuận Sinh hơi ngạc nhiên, hỏi Trì Huyền, “Thật không?”
Trì Huyền nghĩ sâu xa, “Có lẽ thế, ta không để ý.”
Giáng Vân dậm chân, “Rõ ràng là có!”
Trì Huyền trả lời: “Vậy có đi.”
Nhuận Sinh nghe tới đó bất cười: “Trì Huyền đại ca, không thế nói chuyện với cô nương như thế.”
“Lòng nghĩ gì, miệng nói đó, không phải sao?” Trì Huyền nói.
“Khiến cô nương nhà người ta không nói lại được, là rất thất lễ.” Nhuận Sinh cười, nói với Giáng Vân, “Đúng không, Giáng Vân cô nương?”
Giáng Vân nghe vậy, lập tức gật đầu.
“Giáng Vân cô nương, cô nói xem thật ra là thù oán gì?”
“Huyết hải thâm cừu!”
“Cụ thể là sao?”
“Hắn diệt toàn tộc của tôi!”
Trì Huyền nghe câu ấy, nghiêm cẩn nói: “Cô nhận nhầm người.”
“Ta không nhầm, chính ngươi! Ngươi đã dùng ‘Tịnh Linh Đăng’ thu hồn phách của tộc nhân ta!” Giáng Vân lớn tiếng nói.
“Tôi không có ‘Tịnh Linh Đăng’…” Trì Huyền trả lời.
Nhuận Sinh nghe hai người tranh cãi, im lặng một hồi, ngửa mặt lên trời thở dài, “Khổ thật… cô nương tốt thế này…”
Giáng Vân vừa nghe câu đầu đã nhảy dựng lên hô: “Tôi không phải đồ ngốc!”
Trì Huyền gật đầu, “Ừ, cô ấy không phải.”
Nhuận Sinh cuối cùng cũng nhịn hết nổi, hắn ôm bụng ngồi thụt xuống, cười ha hả.
“Có gì đáng cười!” Giáng Vân càng thêm tức.
Nhuận Sinh vừa cười vừa lắc đầu, “Không không không, ta mới là đồ ngốc, được chưa?”
Giáng Vân đương nhiên bất mãn kiểu lấy lệ như thế, lại làm ầm lên.
Trì Huyền nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, khóe môi phảng phất ý cười. Y mở miệng, nói: “Ta phải đi về, ở ‘Hoạn Long Trì’ này linh khí rất đậm, người thường không chịu nổi, các ngươi đừng đứng đây lâu quá.”
Dứt lời y liền bước ra khỏi rừng trúc.
“Trì Huyền đại ca!” Nhuận Sinh lên tiếng gọi y lại, “Huynh là đệ tử của Quan nào?”
Trì Huyền quay đầu, đáp: “Càn Nguyên Quan.”
“Ồ. Vậy vào Càn Nguyên Quan, có yêu cầu gì không?”
Trì Huyền nghĩ một lát, mới trả lời. “Ít nhất biết một loại nhạc khí.”
“Nhạc khí?” Nhuận Sinh nghĩ nghĩ, “Đơn giản nhất là loại nào?”
“Không rõ lắm.” Trì Huyền đáp xong, hơi gật đầu, rời đi.
Nhuận Sinh vò tóc, “Nhạc khí… có chút rắc rối…” Hắn nghĩ, lại trông thấy Giáng Vân bên cạnh còn đang nhìn chăm chăm về phía Trì Huyền rời đi, vẻ mặt không vui.
“Người cũng đi rồi, muốn báo thù cũng đã muộn.” Nhuận Sinh trêu chọc nói.
Giáng Vân ngước mắt, vẻ mặt hoàn toàn không cam lòng, “Tôi không có cách nào báo thù… Tôi sợ hắn…”
“Hả?”
“Người không sợ sao? Lúc tới gần hắn?”
“Không biết.” Nhuận Sinh cười nói, hắn nghĩ, rồi nói tiếp, “Ta lại cảm thấy, càng gần huynh ấy, trong lòng càng bình tĩnh. Không hổ là người tu đạo! Ha ha, được rồi, ta cũng về đây.”
Giáng Vân nghe vậy liền bước đến đỡ hắn.
Nhuận Sinh giật mình, “A… không cần, tự tôi có thể…”
“Bây giờ, nhất định tôi sẽ không phạm lại sai lầm ấy nữa.” Giáng Vân cẩn thận mở miệng, dùng giọng nói rất kiên định, “Tôi sẽ canh giữ bên người thật tốt, sẽ không rời đi, vĩnh viễn sẽ không…”
Nhuận Sinh nghe câu nói ấy, liền rung động. Đây chẳng phải lời ông lão trong đình đã nói sao, “Cả đời gần nhau, vĩnh viễn không rời”? Vậy mà… ứng nghiệm…
Mặt hắn cứ thế mà đỏ lên, nhưng vẫn tỏ vẻ vui đùa hỏi: “Thật sao?”
Giáng Vân gật đầu thật mạnh, “Đúng!”
Nhuận Sinh cười, một loại cảm giác rung động xa lạ từ đáy lòng dần lớn lên, hóa thành một cơn sóng khiến lòng hắn dập dờn.
“Đi thôi.”
Nhuận Sinh dứt lời vừa mới cất bước. Giáng Vân bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “A, tôi… tôi phải đi trước!”
Nhuận Sinh kinh ngạc không thôi: “Hả?”
Giáng Vân cũng chẳng quan tâm phản ứng của hắn, nhanh như chớp chạy ra ngoài rừng trúc.
Nhuận Sinh nhìn bóng lưng nàng biến mất, có chút dở khóc dở cười. Ở đâu ra cái kiểu vừa hứa hẹn xong đã lập tức nuốt lời? Hắn có chút bực bội, lại hơi thấy mất mát, đúng lúc này, một con tuấn mã chạy vội đến, đứng trước mặt hắn.
Hắn nhìn con ngựa, không khỏi vươn tay ra, chấm lên nhúm lông đỏ kỳ lạ trên trán nó, “Mày đó…” Hắn cười, cũng không nói tiếp, chỉ bảo: “Đi thôi!”
Hắn xoay người lên ngựa, con ngựa không cần hắn ra lệnh, liền nhẹ nhàng chạy ra ngoài rừng trúc…
——————————————
* Người thông minh tự biết thân biết phận