Một ngày hối hả, lúc Nhuận Sinh về phòng đã vô cùng buồn ngủ. Đoạn Vô Thác nói muốn truyền cho hắn bí quyết thông quan, kết quả là lôi hắn chạy loạn khắp núi, nói toàn chuyện trời nam đất bắc. Xong việt, lão còn cười tủm tỉm dặn một câu: thân thể mạnh khỏe, chính là nền móng để tu đạo, trở về ngủ sớm đi.
Nhuận Sinh thật sự là dở khóc dở cười. Hắn bất đắc dĩ đẩy cửa phòng ra, lại thấy trong phòng có người.
Hắn vui vẻ cười, gọi một tiếng: “Trì Huyền sư huynh!” Rồi quay sang bên kia, cười nói: “Huyễn Hỏa.”
Trì Huyền vẻ mặt vẫn thanh lãnh, chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào. Huyễn Hỏa vừa thấy Nhuận Sinh thì kích động vô cùng. Hắn tập tễnh đi đến trước mặt Nhuận Sinh, vẻ mặt rạng rỡ nét cười, nói: “Chử đại ca, huynh đã về.”
Nhuận Sinh hơi cau mày: “Là Chử sư huynh chứ? Mới đó mà đã không giữ quy củ rồi?”
Huyễn Hỏa nghe vậy, lại mang theo vẻ rạng rỡ đó kêu: “Chử sư huynh!”
Nhuận Sinh cười, nói: “Ôi, đùa thôi! Thế nào, có gì cần giúp đỡ sao?”
Huyễn Hỏa có chút hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: “Không dám phiền sư huynh.”
“Khách khí cái gì.” Nhuận Sinh vỗ vỗ vai hắn, tiện đà nhìn Trì Huyền cười, “Trì Huyền sư huynh, huynh sẽ không khách khí với đệ chứ?”
Trì Huyền im lặng, nhìn hắn.
Chẳng lẽ không vui? Nhuận Sinh không khỏi có chút áy náy. Trì Huyền từng là thủ tịch đệ tử của Hoa Dương quan, mặc dù không biết tại sao lại bị đưa sang Càn Nguyên quan, nhưng xem thái độ của chư vị Cao Công, có thể nói y ở Hoa Dương quan cũng chẳng tốt gì. Bây giờ miễn cưỡng đem y kéo về, đúng là có chút…
Hắn đang suy nghĩ thì Trì Huyền lại bước đến. Huyễn Hỏa thấy vậy, hơi kinh hãi, cuống quýt lùi lại mấy bước, đứng sau lưng Nhuận Sinh. Nhuận Sinh trông Huyễn Hỏa phản ứng thế còn tưởng chuyện gì to tát, cũng không khỏi hoảng sợ.
“Ta ngủ sát đầu này.” Trì Huyền đột nhiên mở miệng, chỉ vào chiếc giường ghép dưới của sổ, nói như thế.
Nhuận Sinh giật mình, trông theo tay Trì Huyền. Cái giường ghép này ít nhất có thể nằm mười người còn phải chia sao? Thích ngủ đâu thì ngủ đó. Có điều, đối với Trì Huyền, hắn không sao đem câu ấy nói ra được. Hắn hắng cổ, nói: “Được.”
Nhuận Sinh quay đầu, nhìn Huyễn Hỏa phía sau mình, “Còn cậu?”
Huyễn Hỏa sợ hãi nhìn Trì Huyền một cái, “Góc trong cùng…”
“Ờ, ta sẽ ngủ giữa.” Nhuận Sinh cười nói.
Trì Huyền nghe xong, gật đầu rồi qua một bên bắt đầu sửa sang đồ đạc.
Nhuận Sinh và Huyễn Hỏa đồng thời thở phào, hai người nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười. Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng mèo nũng nịu kêu. Nhuận Sinh với Huyễn Hỏa đồng thời quay đầu, nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy một con mèo con đứng ngay ngoài cửa, đang muốn bước vào.
Nhuận Sinh thấy vậy vội vàng bước nhanh đến ôm lấy con mèo: “Mày làm sao lại đến nữa? Tao đã bảo là không được vào.” Hắn mang theo ý cười, trách mắng.
Con mèo này đương nhiên là Giáng Vân biến thành, nàng nghe câu ấy trong lòng thật mất mát, nhìn về phía Huyễn Hỏa.
Huyễn Hỏa cười khiêu khích, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Giáng Vân trông nụ cười ấy mà lòng giận không nén nổi. Nàng nhảy khỏi lòng Nhuận Sinh, lao qua. Huyễn Hỏa bị bất ngờ không phòng kịp, liền ngã xuống đất trong một tư thế xấu hổ. Nhuận Sinh thấy thế vội vàng chạy đến định bắt con mèo. Nhưng ai ngờ con mèo thân hình linh hoạt, mấy lần đều tránh được.
“Con cún chết toi, ngươi tưởng ta không dám đánh trả sao?!” Huyễn Hỏa giận, quát.
Giáng Vân đang muốn cãi lại, thì nhớ ra bộ dáng hiện tại của mình, đánh phải cố gắng ngậm miệng, chuyển sang động thủ.
Trong nhất thời, cả phòng loạn thành một mớ, tình thế vô cùng lộn xộn. Huyễn Hỏa liều mạng mà trả đòn. Con mèo con thì tránh trái né phải, tìm cơ hội công kích. Nhuận Sinh một bên ngăn Huyễn Hỏa, một bên ráng sức mà bắt mèo. Trì Huyền thì mắt điếc tai ngơ vẫn tiếp tục sửa sang đồ của mình.
Sau một hồi gà bay chó sủa, Giáng Vân vẫn bị ôm ra khỏi phòng.
Nhuận Sinh vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ngoài cửa. Hắn bế con mèo lên cao, nói: “Nhìn không ra là mày còn rất dữ…Như vậy, lần trước mày còn đánh đổ cháo của tao, giờ định đền thế nào?”
Giáng Vân nghe thế càng thêm tức, móng vuốt quơ quơ tỏ vẻ cào loạn.
“Ối chà chà…” Nhuận Sinh hô to gọi nhỏ nới tay, chỉ thấy con mèo linh hoạt đứng sang một bên, trừng mắt nhìn hắn. Hắn xoa xoa mu bàn tay, ngồi xuống cười nói: “Chà, như thế là chơi xấu. Hắc hắc, có chơi xấu cũng vô ích, đền cháo cho tao.”
Giáng Vân trong lòng uất nghẹn, lại không thể cãi lại, chỉ đành dậm mạnh chân.
“Coi mày thế này, bắt đền cháo trứng hẳn là làm khó mày.” Nhuận Sinh cười xấu xa, “Thế này đi, đi bắt con cá đến đây. Bắt được sẽ cho mày vào nhà.” Hắn nói xong liền cười đứng dậy, không chút do dự đóng cửa phòng lại.
Giáng Vân bổ nhào vào trên cửa, vươn móng cào loạn. Cái quái gì thế. Bắt cá? Ta đi đâu mà bắt được cá chứ!!! Nàng náo loạn nửa canh giờ thì thấy đèn trong phòng tắt, dần dần cũng không còn tiếng động. Tuy bất mãn, những ngẫm lại những ngày trước, đành cắn răng nhịn. Nàng ở ngoài cửa nằm xuống, lỗ tai áp sát mặt đất, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ước chừng đến nửa đêm, nàng bị một âm thanh cực nhỏ làm thức giấc. Vừa ngẩng đầu liền thấy bươm bướm đầy trời, nhẹ nhàng bay múa. Đang trời đông giá rét, bươm bướm ở đâu ra? Nàng đứng dậy, tập trung nhìn kỹ, hoảng sợ nhìn ra đó không phải bướm mà là vô số lá bùa cắt thành hình bươm bướm. Những lá bùa đó từ từ bay đến, đúng là quỷ dị.
Giáng Vân nhún người nhảy lên, lao về phía mấy lá bùa mà xé nát. Nhưng mà những mảnh bùa bị xé nát kia rất nhanh chóng tụ lại tiếp tục bay chập chờn.
Cái trò gì đây? Giáng Vân nghĩ một lát, nhìn khắp xung quanh, chẳng lẽ có người theo dõi? Vậy thì không thể biến hóa được. Nàng còn đang nghĩ khổ sở, đã thấy lá bùa này từ từ đến gần cửa sổ, giống như muốn bay vào. Nàng kinh hãi, không biết làm sao cho phải. Đột nhiên, lá bùa bị một lực lượng vô hình đẩy bật ra, lảo đảo bay sang một bên. Những lá bùa khác cũng không lại gần nữa, chậm rãi bay xa.
Hử? Sao lại thế? Giáng Vân vô cùng khó hiểu, nàng đi đến cạnh cửa, cẩn thận nhìn vào trong khe cửa. Chỉ thấy trên chiếc giường ghép kia, duy có Trì Huyền là còn chưa ngủ. Sắc mặt y yên bình nhắm mắt ngồi đó. Giáng Vân đang muốn nhìn kỹ hơn, lại cảm thấy một cỗ linh khí thanh thấu lan đến, lạnh lẽo bức người, nàng không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Cương khí hộ thân. Nàng nhớ lại mấy lần trước chạm mặt với Trì Huyền, nếu không đến gần thì sẽ không bị cương khí ảnh hưởng. Chắc do tu vi của y không đủ. Nhưng lúc này, cương khí thế nhưng phát động, cũng có mấy phần cảm giác áp bách như của Quảng Chiêu ngày trước. Không sai, cương khí hộ thân của Quảng Chiêu phải thế này mới đúng. Giáng Vân không nhịn được mà tán thưởng.
Khoan? Làm sao lại đi khen kẻ thù?! Nàng liền phủi ngay ý nghĩ này, nghĩ đến thứ khác. Chậc, Quảng Chiêu người ta chuyển thế, còn biết ban đêm ngồi đả tọa. Chủ nhân của mình làm sao lại không biết phải chăm chỉ tu luyện nhỉ? Cứ thế này, đến bao giờ mới thành tiên đây! Nàng càng nghĩ càng phiền, bất tri bất giác liền suy nghĩ cả đêm.
….
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Vô Thác đến đánh thức ba người dậy đưa đến trước động tiên nhân.
Chử Nhuận Sinh nhìn bầu trời còn chưa tỏ, trong lòng thầm kêu khổ.
Huyễn Hỏa ở bên cạnh dụi dụi mắt, ngáp. Lúc hắn còn là pháp bảo, cũng không cần phải ngủ, cuối cùng lúc này hắn đã hiểu phàm nhân yếu ớt đến mức nào. Không ngủ sẽ mệt, không uống sẽ khát, không ăn sẽ đói, lại còn chưa nói đến cái vụ ngũ cốc luân hồi phiền toái. (ý là vụ tiêu hóa)
Trì Huyền thì thật bình tĩnh, giống như đã quen thế này. Ánh mắt y cụp xuống, nhìn qua có vẻ rất khiêm tốn.
Đoạn Vô Thác vuốt râu, theo thứ tự đánh giá ba người, ánh mắt dừng lại chỗ con mèo nhỏ cách đó không xa một lát, rồi sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Không phải dặn mấy đứa mang binh khí sao? Đâu rồi?”
Nhuận Sinh vẻ mặt rất vô tội: “Không có binh khí thì mang làm sao.”
Đoạn Vỗ Thác bất đắc dĩ nhìn sang Huyễn Hỏa.
Huyễn Hỏa khinh thường đáp: “Ta chính là binh khí, còn mang cái khác làm gì?”
Đoạn Vô Thác càng bất đắc dĩ hơn, tiếp tục nhìn Trì Huyền.
Trì Huyền bình thản nói: “Kiếm tôi gãy.”
Đoạn Vô Thác ngửa mặt lên trời thở dài, “May mà lão đã sớm tính ra thế này!” Lão vừa dứt lời, liền tìm kiếm trong người, đem ra ba quả mứt táo. “Đây, mỗi đứa một viên.”
Nhuận Sinh lấy một quả táo, cười nói: “Sư phụ thật săn sóc, biết con chưa ăn điểm tâm.” Hắn cười, định đem quả táo bỏ vào miệng.
Đoạn Vô Thác liền giữ chặt tay hắn, nói: “Vội cái gì. Đây là “Chú Táo” lão phu mất cả một đêm mới làm được. Để cho con dùng lúc nguy cấp.”
“Chú táo?” Nhuận Sinh giơ quả táo lên tỉ mỉ nhìn.
“Ha Ha, Nhuận Sinh, thứ con cần học rất nhiều. Có cái gì không hiểu thì tốt nhất là hỏi Trì Huyền sư huynh của con.” Đoạn Vô Thác cười.
“Ngài mới là sư phụ.” Trì Huyền nói, giọng bình thản không gợn.
Đoạn Vô Thác ngẩn người, “Chậc, sớm đã nghe tên nhóc này nói chuyện khắc nghiệt, quả nhiên không giả.” Hắn đứa quả mứt táo cho Trì Huyền, “Ăn mứt táo, miệng cũng ngọt một chút.”
Trì Huyền nhìn cũng không nhìn quả táo đó, nói: “Ăn cũng không dùng đến.”
Đoạn Vô Thác lắc đầu cười khổ, vẻ mặt đau thương dựa vào Nhuận Sinh bên cạnh, hạ giọng nói: “Đồ đệ tốt… sư phụ hi sinh rất lớn nha ….”
Nhuận Sinh không nói gì.
“Đó là nói chú pháp trên quả táo.” Trì Huyền đương nhiên nghe được lời ấy, liền bổ sung một câu.
Đoạn Vô Thác vẻ mặt thoáng chút nghiêm túc, “Xem ra con đã luyện hóa tiềm thân, không chịu khống chế của chú pháp. Tuổi còn trẻ có tu vi như vậy, khó trách không ai dám thu con làm đồ đệ. May mà lão đây còn có chút đạo hạnh, ha ha, quả táo này con cầm, có dùng hay không, ăn xong mới biết được.”
Trì Huyền nghe vậy cũng không nói nhiều, nhận lấy quả táo.
Đoạn Vô Thác đem quả cuối cùng đưa cho Huyễn Hỏa. Không cười mà nói: “Thời gian đã không sai biệt lắm. Ba đứa con đi vào động đi. Tùy rằng trong động chỉ có một quan, nhưng người thiết quan là Trương cao công, mọi việc phải cẩn thận chút…”
“Sư phụ, ngài không phải nói có bí quyết muốn chỉ cho con sao?” Nhuận Sinh xen mồm hỏi.
Đoạn Vô Thác gãi gãi đầu, “Có sao? Lão nói thế à? Ai, giờ cũng không kịp chỉ…”
Nhuận Sinh thật hết chỗ nói.
Đoạn Vô Thác thấy thế, cười tủm tỉm đưa tay đẩy hắn vào trong động, “Con vào đi thôi, có cái gì không biết thì hỏi Trì Huyền sư huynh của con.”
“Làm sao lại hỏi sư huynh chứ? Ngài làm sư phụ thế đấy à?!” giọng nói bất mãn của Nhuận Sinh từ trong động vọng ra.
Đoạn Vô Thác đứng ngoài cửa động, cười gật đầu. Đợi hai người còn lại cũng vào động, nụ cười liền biến mất, ánh mắt cũng nặng nề.
Lúc này, con mèo con ở cách đó không xa chạy đến, cũng muốn vào động. Lại bị một cỗ sức mạnh vô hình chắn bên ngoài. Giáng Vân không hiểu, thử lại mấy lần, vẫn không có kết quả. Nàng đang định dùng sức thử lại, bên tai liền vang lên tiếng lá bùa. Nàng quay đầu, chỉ thấy bùa bươm bướm đầy trời, bay tán loạn như tuyết.
Đoạn Vô Thác nở nụ cười, nói: “Trương cao công, đây là ngươi không đúng rồi. Sao lại lấy bùa này đến giám thị đồ nhi của ta?”
Lá bùa bươm bướm bỗng nhiên lên tiếng, “Đoạn cao công, ngài cũng vừa mới cho Chú Táo. Rất công bằng, không phải sao?”
Đoạn Vô Thác sờ sờ râu, nói: “Trương cao công, giờ thì lão cũng hiểu, tại sao ngươi lại xa lánh Trì Huyền.”
Lá bùa không đáp, yên lặng bay.
Đoạn Vô Thác lắc đầu, “Thượng thiện nhược thủy, nhu nhược bất tranh. Cảnh giới này, quá khó khăn.”
Lá bùa nấn ná một hồi, rồi bay đi mất.
Giáng Vân ở một bên nghe mà đầu óc mờ mịt, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn sơn động đen như mực. Xem ra, lúc này cũng chỉ có thể đợi…