Giáng Vân ở ngoài cửa động Tiên Nhân đợi hơn nửa ngày, trong lòng vô cùng sốt ruột, nàng không ngừng đi qua đi lại ở trước cửa động, đôi lúc lại nhìn vào bên trong. Đoạn Vô Thác ở một bên ngồi trên tảng đá, thản nhiên như thường. Trong miệng lão khẽ ngâm nga dân ca, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên đầu gối.
“Mèo con, mi lại đây.” Đoạn Vô Thác đột nhiên mở miệng, nói với con mèo.
Giáng Vân nghe vậy, trong lòng không vui, ngoảnh đầu đi không thèm để ý lão.
“Mèo con, mi không phải phàm vật, vì sao lại đến đây?” Đoạn Vô Thác sờ sờ chòm râu, nói như vậy.
Nghe câu ấy, Giáng Vân giật mình, trừng mắt nhìn thẳng Đoạn Vô Thác.
Đoạn Vô Thác trên mặt mang theo ý cười, nhảy khỏi tảng đá, chắp tay sau lưng thủng thẳng đi đến trước mặt con mèo, đang muốn nói gì, lại thấy đám người Chử Nhuận Sinh từ trong động một hàng đi ra. Nhuận Sinh cùng Trì Huyền cả người ướt đẫm, Huyễn Hỏa thì trông mệt mỏi cực kỳ, được hai người kia dìu đi. Ba người tuy rằng chật vật, nhưng vẻ mặt lại rất vui thích. Đoạn Vô Thác liếc mắt nhìn bảo châu được nắm trong tay ba người, cười gật đầu.
Giáng Vân nhún nhảy vài ba cái liền đến bên cạnh, cọ vào chân Nhuận Sinh. Nhuận Sinh nhìn thấy mèo con, cười nói: “Mày vẫn chờ ở đây à?”
Mèo con kêu mấy tiếng ngọt ngấy, như là đáp lại.
Đoạn Vô Thác mở miệng, nói: “Mấy đứa đều mệt mỏi rồi, mau về nghĩ ngơi đã. Ta sẽ gặp các con sau.” Lão nói xong, bước vào trong động.
Nhuận Sinh thấy lão vào động, cũng không hỏi. Quay đầu liền cười nói: “Đói thật, trở về thay quần áo ăn cơm thôi!”
Huyễn Hỏa vừa nghe hai chữ ăn cơm, liên tục gật đầu, “Đúng đúng.”
Giáng Vân nghe thế liền chạy đi, nhanh như chớp đã không thấy bóng. Lát sau, một con tuấn mã chạy đến, đứng ở trước mặt ba người.
Nhuận Sinh nhìn con ngựa trước mặt, buồn cười, “A, đến thật đúng lúc.” Hắn quay đầu, vỗ Huyễn Hỏa nói, “Mau lên ngựa đi.”
Con ngựa nghe vậy, lui về sau mấy bước, nhìn Huyễn Hỏa hằm hằm.
Huyễn Hỏa trợn mắt nhìn nó một cái, nói: “Lườm cái gì, ta cũng chả thèm!” Hắn hạ giọng nói: “Chủ… Khụ… Chử sư huynh, huynh cứ cưỡi đi.”
Con ngựa vui rạo rực đi lên trước mấy bước, khom người.
Nhuận Sinh thấy thế, liền mang theo chút giảo hoạt cười, nói: “Trì Huyền sư huynh, huynh mệt mỏi rồi, có muốn…”
Con ngựa nhảy dựng lên, lui về sau mấy trượng, như lâm đại địch.
Trì Huyền thở khẽ một tiếng, nói với Nhuận Sinh: “Đừng náo loạn nữa, mau lên đi.”
Nhuận Sinh cười đáp: “Thế không được, đã là sư huynh đệ, đương nhiên sướng khổ cùng chịu. Huống chi, đệ còn là người ít thương tích nhất…”
Con ngựa nghe tới đó, chân đạp mạnh một cái, sau đó quay đầu chạy xa.
Nhuận Sinh không hiểu gì nhìn về phía con ngựa rời đi, chỉ một lát, đã thấy con ngựa kia kéo theo một chiếc xe chạy lại. Hắn không khỏi ngẩn người, cảm giác trong lòng thật khó nói. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh con ngựa, sờ sờ cổ nó, thấp giọng cười nói: “Đồ ngốc.”
Giáng Vân trong lòng bất mãn, quay đầu đi. Cái gì đồ ngốc. Biện pháp vẹn cả đôi đường thế này không phải ai cũng nghĩ ra được đâu! May mà nàng còn chút bản sự có thể hóa vật đổi hình, nếu không đúng là bị chủ nhân làm khó!
“Đường núi vẫn không thể đi xe được.” Giọng nói của Trì Huyền đột nhiên vang lên, giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu Giáng Vân.
Huyễn Hỏa cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Đúng là đồ ngốc.”
Giáng Vân quay đầu nhìn xe ngựa, lại nhìn đường núi gập ghềnh, liền ủ rũ.
Nhuận Sinh lại nói: “Không phải không thể, cùng lắm là xóc nảy chút thôi.”
Con ngựa bỗng chốc vui mừng ngay, vô cùng đắc ý.
Huyễn Hỏa thấy vậy, liền sửa lời: “Chử sư huynh nói rất có đạo lý.”
“Vậy lên xe đi”
“Vâng”
Trì Huyền nhìn sự việc trước mắt phát triển một cách quỷ dị, bình thản nói: “Ta đi.”
“Sư huynh, đừng lãnh đạm như thế, lên xe ngồi đi.” Nhuận Sinh cười đi đến đỡ tay Trì Huyền.
Trì Huyền nhanh nhẹn tránh đi, nói: “Vô phúc tiêu thụ, các ngươi cứ tự nhiên.”
“Đừng mà, người ta cũng có ý tốt.” Nhuận Sinh vẫn không buông tay, hoàn toàn không nhìn con ngựa ở bên cạnh đang liều mạng lắc đầu.
Huyễn Hỏa nhìn phản ứng của con ngựa, nhẹ giọng cười nói: “Thì ra mi cũng sợ…” Hắn nói xong, kéo thân mình moi mệt bước lên, giúp Nhuận Sinh khuyên nhủ, “Trì Huyền sư huynh, lên xe đi.”
Trong nhất thời, ba người một ngựa ở trước cửa động ồn thành một đám, tiếng cười vui kia truyền vào trong động, Đoạn Vô Thác nghe thấy cũng tự cười ha ha.
“Thú vị, thật đúng là thú vị.” Lão vừa đi vừa nói, bóng tối dày đặc trông động dường như không hề ảnh hưởng đến hành động của lão.
Qua một lát, lão đã đến trước đầm nước kia. Bốn phía lấp lánh ánh sáng tựa như lúc nãy. Bàn cờ lơ lửng trên đầm nước, quân đen quân trắng kín mặt bàn, dưới ánh sáng trở nên long lanh rực rỡ. Trương Duy lơ lửng trên mặt nước, mày cau chặt, nhìn tổng thể cuộc cờ.
“Trương cao công, đám đồ đệ của ta thế nào?” Đoạn Vô Thác mở miệng nói.
“Rốt cuộc hắn là ai?” Trương Duy ngẩng đầu, nói.
“Người thường.” Đoạn Vô Thác cười đáp.
“Người thường? Vậy thì Chú táo của ngài có vấn đề.” Trương Duy thả người nhảy đến trước mặt Đoạn Vô Thác, nói.
“Trương cao công, xem ra ngươi thua rất không cam lòng.” Đoạn Vô Thác cười nói.
Trương Duy thở dài, nói: “Đêm qua tôi khiển sử phù thử bọn họ, chỉ biết là về mặt tu vi thì Trì Huyền còn trên tôi. Thua ở đạo pháp thì tôi không có lời nào để nói. Nhưng ván cờ này…”
Đoạn Vô Thác ngước mắt, liếc qua ván cờ kia một cái, lập tức cũng nhíu mày: “Quân đen…”
“Là đồ nhi bảo bối kia của ngài.” Trương Duy cười cười, “Sức cờ thế này, trên dưới Mao Sơn, e là không người nào có thể đánh với hắn. Hắn thật sự mới mười tám tuổi sao?”
Đoạn Vô Thác trầm mặc một lát, nói: “Trên Chú táo thi là ‘Dẫn Hồn Chú’ “
Trương Duy giật mình, “Đoạn cao công, đó là cấm chú.”
Đoạn Vô Thác bước đi, đạp nước mà đi đến trước bàn cờ, ” ‘Dẫn Hồn Chú’ có thể dẫn hồn lực thiên, địa lên người, bị chú này, không chỉ có thể hết mệt tăng lực, càng có thể dẫn theo khả năng của kiếp trước.”
“Nếu như kiếp trước là kỳ thánh, đồ nhi của ngươi có năng lực như vậy cũng không ngạc nhiên.”
“Ha ha, Trương cao công, ta lại nói cho ngươi biết một chuyện.” Đoạn Vô Thác nắm lên một vốc quân cờ, ước lượng trên tay, “Ta từng tính qua tiền thế kim sinh* cho đồ nhi mới thu này, hai cục đều hủy.”
“Mệnh tính được, thì sửa được.”
“Đúng.” Đoạn cao công nới ngón tay, quân cờ ào ào rơi xuống, tạo lên vòng vòng gợn sóng, “Mệnh tính được, thì sửa được. Không thể tính, tức là đã định sẵn… Sinh thời, ta không ngờ gặp một người như vậy.”
Trương Duy buông mắt, trầm mặc thật lâu. Hồi lâu sau, hắn đổi đề tài, nói: “Đúng rồi, đã là ‘Dẫn Hồn Chú’, cương khí hộ thân của Trì Huyền chính là có từ kiếp trước. Hai đồ đệ đều là có lai lịch lớn, tôi xem ra ngài không có khả năng dạy.”
“Ai, không dạy chúng tu tiên, có thể dạy chúng làm người thôi.” Đoạn Vô Thác quay lại bên bờ, “Bây giờ ta về dạy chúng tôn sư trọng đạo.”
Trương Duy phẩy phẩy tay áo, tắt ánh sáng trong động, “Tốt, nhớ dạy tụi nó, nhìn thấy tôi thì phải biết gọi tiếng “Cao Công.”
Đoạn Vô Thác bật cười ha ha, tiếng cười quanh quẩn trong sơn động tối đen, thật lâu không hết vang.
…
Qua thử luyện, coi như là chính thức nhập môn. Ngày thứ hai, Đoạn Vô Thác đem cả đám Nhuận Sinh gọi vào một đình hóng mát, bắt đầu truyền thụ đạo pháp. Có điều lão nói đông nói tây cả nửa ngày, vẫn cứ không nói đến chuyện chính. Nhuận Sinh càng nghe càng hết nói, vừa quay sang nhìn, thì thấy Huyễn Hỏa rất nghiêm cẩn nghiên cứu một chùm quả dại không biết tên, Trì Huyền thì nhắm mắt ngồi xuống, dáng vẻ của người ngoài cuộc. Nhuận Sinh càng thêm hết nói, hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy trên cây Tùng không xa là con mèo con có dúm lông đỏ trên trán kia. Hắn không khỏi bật cười. Đúng lúc này, một hòn đá nhỏ bay đến nện lên đầu hắn.
“Oa!” Hắn kêu một tiếng, che đầu, ai oán nhìn Đoạn Vô Thác, “Sư phụ, người quá ác đi?”
“Ai bảo ngươi không chuyên tâm!” Đoạn Vô Thác vân vê viên đá nhỏ trong tay, dạy dỗ.
“Cũng đâu phải mình con không chuyên tâm, sư phụ, ngài đang thiên vị hay bất công thế?” Nhuận Sinh xoa đầu, bất mãn.
Đoạn Vô Thác nghe vậy, hai viên đá trong tay liền bay ra, ném về phía đầu Huyễn Hỏa và Trì Huyền.
Huyễn Hỏa phát hiện ra cái gì, cau mày, lửa xoay quanh người, đánh văng viên đá nhỏ kia ra. Trì Huyền mở mắt, nhanh chóng nâng tay, đón lấy viên đã kia. Nhuân Sinh trông thế mà ngây ngẩn cả người.
“Nhìn xem, ta không đánh con thì đánh ai?” Đoạn Vô Thác cười nói.
Nhuận Sinh bất đắc dĩ vô cùng, ngước mắt lên chỉ thấy con mèo con trên cây đã đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Đoạn Vô Thác, xem tư thế dường như là rất tức giận. Hắn cúi đâu cười cười không nói.
Đoạn Vô Thác quay đầu, nhìn con mèo con trên cây, lắc đầu, “Quên đi, hôm nay đến đây thôi. Ta đi về trước, các con ở trong này cẩn thận suy ngẫm những gì ta vừa dạy đi.”
“Hả?” Nhuận Sinh kinh ngạc không thôi, “Sư phụ, người chưa dạy cái gì mà?”
“Ta dạy, ta dạy các con tu đạo là phải chuyên tâm. Nhớ rõ đấy, lần sau không được tái phạm.” Đoạn Vô Thác đứng dậy, chắp tay sau lưng, ngâm nga dân ca rời đi.
Nhuận Sinh đứng dậy, đi mấy bước. “Oa, vậy cũng được à?”
Đoạn Vô Thác vươn tay, khua khua, không trả lời.
“Gặp hạn mà, thế nào mà vớ ngay phải ông sư phụ kiểu này.” Nhuận Sinh cười khổ nói. Hắn xoay người, nhìn hai kẻ chẳng quan tâm kia, cũng chẳng biết nên phàn nàn cái gì. Đột nhiên hắn nghĩ ra điều gì, xoay lại đối diện với con mèo nhỏ trên cây cười nói: “Xuống dưới chơi đi.”
Mèo con nghe câu ấy, nhảy vài cái đã chạm đất, đi vòng quanh hắn.
Nhuận Sinh ôm lấy mèo con, đang định nói gì thì chợt thấy một bé gái mặc áo lục nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến.
Giáng Vân vừa nhìn đã nhận ra chính là cô bé mình đã gặp ở cạnh phòng ở cách đây không lâu, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt không cảm xúc kia, thế nào cũng không quên được.
Bé gái vừa trông thấy mèo con do Giáng Vân biến thành, trên mặt liền nở nụ cười cứng ngắc. Nó vươn cánh tay, mở miệng: “Meo meo….”
Nhuận Sinh thấy thế, ngồi xuống, cười nói: “Bé cũng thích mèo hả? Đây…” Hắn đang định đem mèo con cho bé gái ôm, mèo con lại liều mạng giãy dụa, thoát khỏi tay hắn, nhảy qua một bên. Mèo con nhe răng, gầm gừ với bé gái, tỏ vẻ đe dọa.
Nhuận Sinh có chút không hiểu. Cô bé này tuy có chút kỳ quái, nhưng cũng không đến mức thế đi?
Bé gái kia hoàn toàn không sợ mèo con đe dọa, nó tiếp tục bước đến, đưa tay gọi: “Meo meo.”
Giáng Vân trong lòng rất tức giận. Cho dù không dùng bảo kính, nàng cũng ngửi ra được đứa bé này chỉ là một cái xác. Nếu không e ngại có chủ nhân ở đây, nàng đã sớm hiện nguyên hình, xé nó ra ngàn miếng vạn miếng. Bây giờ cái thứ này đến chỗ chủ nhân, lẽ nào có ý hại người?
Nàng đang suy nghĩ, bé gái kia đã đến gần mấy bước. Giáng Vân còn đang suy nghĩ nên đối phó thế nào, thì đột nhiên cảm nhận thấy một luồng linh khí thanh thấu tràn tới. Hộ thân cương khí? Nàng vừa ngửng đầu, quả nhiên thấy Trì Huyền. Còn đang ngây ra thì đã bị cô bé kia bế phốc dậy. Bé gái ôm mèo con, áp mặt mình vào, nhẹ nhàng cọ, trên mặt có một chút ấm áp.
Giáng Vân đúng là khóc không ra nước mắt, đang muốn thoát ra. Đúng lúc đó Trì Huyên đi đến cạnh bé gái. Cô bé như phát hiện điều gì, liền buông mèo con trong tay ra, ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn Trì Huyền. Đột nhiên nó nở nụ cười, nụ cười ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không có vẻ đờ đẫn như vừa rồi.
Giáng Vân chớp chớp mắt, không hiểu.
Trì Huyền cúi đầu, im lặng nhìn bé gái, nghĩ một hồi rồi ngồi xuống, đưa tay sờ sờ đầu nó. Đột nhiên nó nhào vào lòng y, cười khanh khách.
Giáng Vân ngay lúc đó, tinh ý nhận ra một chút xót thương trên mặt Trì Huyền. Nàng càng thêm không hiểu, nghiêng đầu, nhìn tình hình trước mặt.
Bé gái kia tựa vào trong lòng Trì Huyền, vẻ mặt ngái ngủ, hai mắt nó từ từ khép lại, chìm vào giấc ngủ.
“Tiểu Thúy!” Bỗng nhiên, một người phụ nữ lao đến, đưa tay lôi bé gái, ngay sau đó liền đưa tay quăng cho Trì Huyền một cái tát. “Ngươi làm gì con gái ta!”
Trì Huyền yên lặng đứng dậy, không nói gì cả, chỉ là nhìn bé gái kia dần dần tỉnh lại.
Người phụ nữ giận dữ, cao giọng quát: “Không được chạm vào nó!” Dứt lời, liền kéo bé gái vừa đi vừa dỗ: “Tiểu Thúy, chúng ta đi.”
Đứa bé bịn rịn nhìn Trì Huyền, muốn tránh khỏi tay người phụ nữ. Nhưng dần dần, khuôn mặt nó trở lại vẻ đờ đẫn vốn có, nó không nhìn nữa, đi theo người phụ nữ rời đi.
Nhuận Sinh trợn mắt há mồm mà nhìn, sau một lúc lâu tinh thần mới hồi phục lại. Hắn nhìn gò má hơi hằn xanh của Trì Huyền, nhịn không được hỏi: “Trì Huyền sư huynh, huynh… huynh làm cái gì thế?”
“Cái gì cũng không làm.” Trì Huyền xoa xoa gò mà, ngước mắt nhìn Nhuận Sinh, giọng điệu bình thản. “Nó không phải người sống. Lần sau trông thấy nó, tránh xa nó một chút.”
“Gì?” Nhuận Sinh kinh ngạc. Thế nào mà hắn toàn đụng phải ba cái loại này? Lần trước thì là Trành Quỷ, lần này lại gì nữa đây?
“Chử sư huynh đừng sợ, lần sau gặp nó, ta đốt nó.” Huyễn Hỏa bước lên một bước, nghiêm túc nói.
Nhuận Sinh đang nghĩ xem có nên nói cảm ơn hay không, chợt nghe Trì Huyền nói: “Không thể đốt.”
“Vì sao?” Huyễn Hỏa bất mãn.
“…” Trì Huyền suy nghĩ một lát, nói: “Thân ân bất đoạn, chú pháp bất tiêu**, ngươi đốt cũng vô dụng.
Nhuận Sinh tuy không hiểu lắm, nhưng nghĩ lại thái độ của người phụ nữ vừa rồi, cũng có thể hiểu được mấy phần. Hắn thấy Huyễn Hỏa còn định hỏi tiếp, liền đổi đề tài, nói: “A đúng, ta trông thấy con thỏ hoang chạy qua. Hay là bắt nó nướng ăn đi!”
Huyễn Hỏa nghe đến từ “Ăn” hai mắt liền sáng rọi khác thường. Hắn vô cùng mong chờ nhìn Nhuận Sinh hỏi: “Thỏ hoang? Ăn ngon không?”
“Đương nhiên ngon!” Nhuận Sinh lôi hắn đi, “Đi mau đi mau, nếu không đuổi không kịp nó.”
Giáng Vân nghe nói chuyện mà giận dữ. Ở nơi thanh tu như Mao Sơn, thế mà còn muốn bắt thỏ hoang đến nướng ăn?! Trắng trợn sát sinh mà!!! Nàng tức đến dậm chân, đang định chạy theo. Lại nhận ra, Trì Huyền vẫn đứng ở đó, rất lâu vẫn không động.
Giáng Vân thấy trong ánh mắt y, vẫn mang theo chút xót thương, không khỏi có chút kỳ quái. Nhưng nàng rất nhanh liền không nghĩ tới nữa, cất bước đuổi theo Nhuận Sinh và Huyễn Hỏa.
————————————————
*Tiền thế kim sinh: Kiếp trước kiếp này
**Thân ân bất đoạn, chú pháp bất tiêu: ý nói tình thương yêu của người thân còn chưa dứt, thì chú pháp cũng chưa tan được.