Nhất Kỵ Tuyệt Trần

Phổ Sát nhìn đám thủy tộc dưới nước đang dần dần hóa ra hình người, ngón cái bên tay phải bấm lên ngón áp út, thi triển Thanh Linh Quyết. Trong sát na, vô số ánh sáng từ trong người đám thủy tộc kia bắn ra, hình dạng con người của chúng biến mất, trở lại hình thú. Ánh sáng kia phá nước bay ra, quay lại trong người hắn.
Trên mặt biển, thiếu niên kia thấy vậy khẽ nhíu mày, “Xem ra không giết ngươi, thì không nuốt trôi đạo hạnh của ngươi!” Mắt hắn dần dần lộ ra vẻ tàn nhẫn, “Đắc đạo thành tiên, đóng lại ngũ giác, mở thiên tri, cho dù là vết thương gì, ngươi cũng không đau không ngứa… Nếu đã bắt đầu chơi, thì chơi cái gì mới mẻ đi!”
Thiếu niên khẽ vươn tay, hạt ngọc xà cừ dẫn nước biển, vây lấy Phổ Sát. Thiếu niên chớp mắt, niệm khẽ mấy câu. Chỉ thấy xà cừ nứt ra một đạo bạch quang chói mắt. Chỉ trong nháy mắt, Phổ Sát chợt thấy bả vai trầm xuống, cảm giác đau đớn mãnh liệt đã lâu không thấy dâng lên rõ ràng, thấu tận xương tủy.
“Ha ha ha, chơi vui chứ?” Thiếu niên càn rỡ cười to, khiến cho mặt nước rung động.
“Ca ca, đệ cũng muốn chơi!” Ngư Long vươn mình khỏi mặt nước, vui vẻ vô cùng.
Phổ Sát lại nhìn lên, cười lắc lắc đầu. Hắn thở nhẹ một hơi, nói: “Kim Luân, chú giải.”
Trong nháy mắt, ánh lửa từ vân triện văn tự trên thân Huyễn Hỏa Kim Luân bùng lên, rời khỏi thân luân, bay lượn như vật sống, sáng bừng cả chân trời. Cũng từ văn tự ấy tuôn trào ra chiến ý mãnh liệt, dưới ánh lửa đầy trời, như sức mạnh vô hình đả thương người. Vân triện văn tự nhiễu xuống cột nước đang cuốn lấy chân trái của Phổ Sát, hơi nước nhè nhẹ bốc lên, chưa đến một khắc cột nước đã biến mất không còn.
Phổ Sát thoát được trói buộc, vọt người lên mấy trượng, hắn đạp lên Kim Luân, vận lực dưới chân, rồi đem Kim Luân đá ra. Vân triện trên kim luân bay múa phát ra kim quang chói mắt, xông thẳng về thiếu niên kia. Thiếu niên thấy vậy khinh thường, vung tay lên, hạt ngọc xà cừ tụ hợp lại thành lá chắn che trước người hắn. Nhưng mà, khi Kim Luân đến gần, hàng vân triện văn tự phía trước đột nhiên biến thành phù lục.
Thiếu niên kia nhìn thấy lục văn, sắc mặt đại biến, kinh sợ nói: “Hành lôi chú?!”
Hắn chưa dứt lời, mấy đạo lôi điện từ trong chú văn kia đánh ra, ngọc xà cừ gặp lôi điện tất cả đều vỡ vụn, hóa thành bột mịn. Lôi điện mạnh mẽ đánh vào, thiếu niên không tiếp tục ngăn cản nữa mà đổi thành tránh né. Lôi điện lại đan thành võng (lưới), vây quanh người hắn. Kim Luân lượn vòng, kết xong lôi võng, nhốt thiếu niên kia vào trong.
Lôi điện, là lực lượng mạnh nhất trong thiên địa. Thượng quán thiên đình, hạ triệt địa phủ, không thể khắc chế, không gì phá nổi. Mới vừa rồi, thiếu niên kia trong lúc kiêu ngạo đã vô ý nói rằng: “Muốn thắng được ta thì tìm Lôi Thần Thiên Quân đến đi!”. Không ngờ rằng, Phổ Sát tiên quân này lại thỉnh lôi điện, công kích nhược điểm duy nhất của hắn.
“Ca ca!” Trong biển, Ngư Long kia nhảy lên, mong cứu huynh trưởng của mình, nhưng khi chạm đến lôi võng của kim luân, lại không chịu nổi thần uy mà bị bắn trở lại.
Thiếu niên vừa tức vừa giận, nhưng cố cũng không thoát thân được.
Phổ Sát mỉm cười, nói: “Nhị thái tử vừa nói: kẻ thắng là đạo. Hiện giờ tiểu tiên hơn một chút, nên vẫn mời nhị thái tử về cho.”

“Nằm mơ!” Thiếu niên không chờ Phổ Sát nói xong, liền rống giận một câu.
Phổ Sát nghe vậy vẫn mỉm cười như trước, nói tiếp: “Vậy tiểu tiên đành phải dùng lôi võng này đưa ngài trở về…” Trong lúc hắn nói chuyện, miệng vết thương trên vai đột nhiên lại phát tác. Hắn không chịu nổi cơn đau đó, khẽ hừ một tiếng.
Thiếu niên nở nụ cười, “Phổ Sát, nếu ngươi không muốn chịu cơn đau thấu tim này, thì ngoan ngoãn thả ta ra!”
Phổ Sát cắn răng, không nói một lời.
Thiếu niên thấy thế, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, ngón tay hắn hơi dùng lực, nháy mắt trên hạt ngọc xà cừ xuất hiện vết nứt.
Phổ Sát kêu thành tiếng, hắn nghe thấy âm thanh xương vai mình đang vỡ vụn. Lần tra tấn này, làm hơi thở hắn rối loạn, hắn chỉ cảm thấy cả người vô lực, đã không ổn định được thân hình, huống hồ là Hành Lôi Chú trận kia. Hắn khe khẽ thở dốc, cau mày, nói: “Nhị thái tử… Cần gì chấp nhất như thế….”
Thiếu niên xiết chặt hạt châu kia, âm thanh lạnh lùng nói: “Cha mẹ sinh con trời sinh tính, thù nhỏ tới đâu cũng phải báo. Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua?”
Phổ Sát cố nén cơn đau trên bả vai, nói: “Thù nhỏ… Tiểu tiên hỏi lại một lần cuối cùng, Nhị thái tử thật sự không chịu dừng tay sao?”
“Nói nhảm!” Thiếu niên rống giận, “Mối thù loài người hại Thủy tộc, và cả sự sỉ nhục của ngươi với ta hôm nay, tất cả ta đều phải đòi lại! Hôm nay cho dù có thế nào, thì vẫn có ngày mai, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì đừng hòng ta dừng lại!”
Phổ Sát cúi đầu, trầm mặc một lát, khi mở miệng lần nữa, giọng nói hoàn toàn bất đắc dĩ: “Kim Luân…. Sát giải.”
Lời vừa dứt, Kim Luân vốn đang ở trong lôi điện lập tức chấn động, chớp mắt, sát khí đem theo oán hận thấu xương, làm cho người ta sợ hãi tỏa ra. Ngọn lửa đỏ vàng trên thân luân hóa thành màu xanh lam. Bên trong ngọn lửa lam ấy, trăm ngàn tinh hồn rền rĩ, vô cùng thê lương.
“Thì ra đây mới là bộ mặt thật của ngươi!” Thiếu niên nói, “Ngàn vạn yêu ma ngươi giết, đều nhốt ở trong Kim Luân, không được luân hồi, kẻ sát nghiệt sâu nặng chính là ngươi!!!”
Kim Luân nghe thấy thiếu niên nói vậy, liền giống như vật sống, sinh ra cơn giận. Ngọn lửa xanh lam cuốn theo lôi điện, mang theo vô số oán khí của yêu ma, xuyên vào thân thể thiếu niên. Một kích này, đủ để diệt hình thần, hủy tinh phách. Một khắc sau cùng, thiếu niên kia cuồng tiếu vài tiếng, dữ tợn bóp nát viên ngọc xà cừ trong tay. Bột phấn trắng mịn bay tán loạn, theo thân hình thiếu niên kia, trôi đi mất tăm.

Phổ Sát đột nhiên cảm thấy bên tai vô cùng yên lặng, mọi thứ dường như đều ngừng lại. Cơn đau tột cùng tiến vào huyết mạch, hóa thành hàn ý lạnh như băng, quét sạch ngũ giác. Cả người hắn run rẩy, không còn sức cầm cự.
“Ca ca!!” Lúc này, Cái đuôi lớn của Ngư Long kia đập nước, tạo thành tầng tầng sóng lớn dâng đến.
Kim Luân vội vàng lao về, ý muốn bảo vệ chủ, nhưng vẫn chậm một bước. Phổ Sát bị con sóng to kia nuốt chửng, rơi vào dòng Nhược Thủy. Chỉ thấy trong làn nước biển tối đen có vô số đôi mắt yêu dị đáng sợ. Thủy Tộc ùa lên, tranh nhau nuốt lấy máu thịt của hắn, mà hắn cũng không còn ý thức được nữa.
Kim Luân rẽ nước mà vào, nhưng lại bị dòng nước chảy xiết trói buộc, không thể động đậy. Trong khoảng thời gian ngắn, vô số tinh hồn oán linh rền rĩ, thêm thủy tộc điên cuồng cướp đoạt, quẫy cho nước biển như sôi trào lên.
Lúc này, trong đám sương mù đầy trời truyền đến tiếng trống, âm thanh động khắp chốn, tuyên truyền giác ngộ.
….
Cách đó ngàn dặm, trên Tụ Quật châu. Giáng Vân đi tới trước cửa cung quen thuộc của Quảng Chiêu Tiên Quân. Nàng ngẩng đầu, nhìn tầng tầng bậc thang, cao không thể leo hết, giống như tuyên cáo chủ nhân của cung này không thể chọc vào. Nàng khinh thường, tung người bay lên.
Cửa cung, một tiên đồng ôm cành sen đứng đó. Tiên đồng thấy nàng tới, liền mỉm cười chào đón, mở miệng nói một câu: “Giáng Vân tỷ tỷ, tỷ lại đến chơi rồi.”
Giáng Vân bất mãn dậm chân nói: “Ta không phải đến chơi!”
Đồng tử vẫn cười vui sướng như trước, nói: “Tỷ tỷ đợi một lát, ta đi báo với chủ nhân một tiếng.”
“Không cần! Hừ!” Giáng Vân đẩy hắn ra, phóng nhanh vào trong cung. Nhưng mà, ngay sau đó, nàng lại bị một sức mạnh vô hình ép lui.
Quảng Chiêu chậm rãi đi ra khỏi cung, đứng ở nơi cao nhất, lẳng lặng nhìn xuống nàng.
Giáng Vân ngẩng đầu nhìn hắn, siết chặt hai nắm tay. Cho dù bao nhiêu lần, ánh mắt của hắn vĩnh viễn vẫn thế: bình thản lạnh lùng, ung dung điềm tĩnh. Bao nhiêu ân oán cũng không để vào mắt. Yêu hận rắc rối, đều không liên quan. Nếu đây là tiên đạo, nàng chẳng thà không cần. Nàng thầm hít một hơi, hô: “Quảng Chiêu! Ta đã tu luyện được trăm phép biến hóa, chúng ta lại đấu!”

Quảng Chiêu lắc lắc đầu, vẫn lặng im như trước.
Giáng Vân không nhiều lời, đang định công kích. Đột nhiên, từ chín tầng trời vang lên tiếng trống. Tiếp đó, ba mươi sáu tiếng trống liên tục vang lên, tiếng tiếng nối nhau, kéo dài không ngừng. Trong một lúc, mây trên bầu trời cuộn mình như sóng, gió tụ thành chướng, tiếng sấm ầm ầm, điện quang âm ỷ. Chiến ý dũng mãnh tràn ngập mà đến, kín đặc không một khe hở. Trên Tây Hải mỗi một tiên gia đầu cảm nhận được sự bất an đã lâu không thấy. Cảm giác run rẩy đến từng tấc xương thịt, khiến cho thiên tri tê dại, ngũ giác khôi phục. Hơi nước lạnh lẽo lan khắp không khí, biến thành âm hàn thấu xương.
Giáng Vân bị tiếng trống dọa sợ dựng cả tóc gáy, nỗi sợ hãi theo bản năng cản trở hành động của nàng. Sắc mặt nàng lo sợ không yên, cứ đứng lặng ở đó, không biết làm thế nào.
Quảng Chiêu ở trước mặt nàng vẫn bình tĩnh như cũ. Y nhắm mắt, lẳng lặng nghe một lát, tiếp đó mở miệng hỏi: “Thiên Khuyển Giáng Vân, Phổ Sát Tiên Quân hiện giờ đang ở đâu?”
Giáng Vân đỡ đẫn nghĩ, sửng sốt một thoáng mới nói: “Tây hải…”
Quảng Chiêu đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một cỗ hắc khí lạnh thấu xương phía trên Tây Hải. Trong bóng tối đó, mơ hồ có một đạo kim quang vụt tắt. Y chẳng nói một lời, phóng người lên.
Giáng Vân lúc này mới lấy lại tinh thần: “Quảng Chiêu! Ngươi còn không ra đấu với ta! Không được trốn!” Nàng la to, cũng tung người đuổi theo.
Quảng Chiêu cũng chẳng dây dưa với nàng, chỉ phất phất tay.
Khi y phất tay, Giáng Vân cảm thấy cả người bị một sức mạnh áp chế, không thể tiến thêm nửa bước.
Quảng Chiêu quay đầu lại nhìn nàng một cái, rồi sau đó biến mất không thấy đâu.
Giáng Vân vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt ấy, trước sau vẫn lạnh lùng như thế, ẩn chứa sự sâu lắng ngấm ngầm mà mạnh mẽ của Tây Hải. Nàng bị cái nhìn ấy nhiếp trụ, ngẩn ngơ đứng im tại chỗ.
Tiên đồng ôm cành sen đưa mắt nhìn về phía xa, kinh sợ mà mở miệng: “Đạo kim quang kia không phải là Huyễn Hỏa Kim Luân của Phổ Sát Tiên Quân sao? Làm sao…”
Giáng Vân nghe vậy, đột nhiên hiểu ra cái gì.
“Chẳng lẽ, chủ nhân người….” Nàng quá sợ hãi, lập tức hiện nguyên hình, chồm lên, tiến đến Tây Hải.
….

Khi Quảng Chiêu đuổi đến Tây Hải, là lúc sét trên trời giáng xuống dày đặc, yêu quái dưới nước gào thét, oan hồi rền rĩ, giằng co cắn xé. Hễ con nào ở trên mặt nước, nháy mắt đều bị lôi điện đánh chết, hình thần câu diệt. Quảng Chiêu chăm chú nhìn xuống, đám yêu tinh quỷ quái này lại có nhiều con mang hình người, vài con trong số đó đã có mặt người, chúng đang dùng ánh mắt cực kỳ bi thương nhìn hắn.
Quảng Chiêu thoáng nghĩ liền hiểu rõ ngọn nguồn. Y hơi cau mày, đưa tay phải ra, nháy mắt một ngọn đèn sáng xuất hiện. Y nâng cao cây đèn trên tay, miệng niệm vài câu, ánh đèn sáng ngời, ngàn vạn yêu quỷ lập tức tản ra, ngay cả dòng Nhược Thủy đang sôi sục cũng nhường đường. Y ổn định tâm thần, lao vào trong dòng Nhược Thủy.
Dưới nước lại đáng sợ hơn cả trăm lần. Sát khí oán niệm quyện với mùi tanh hôi, lớp lớp lao đến. Quảng Chiêu nâng Tịnh Linh đăng lên, từ từ chìm xuống, hễ ánh đèn đi qua đâu, yêu quỷ đều lui bước đến đó, lệ khí tan hết. Hắn thả người đi về phía trước, sau cùng trong một nơi tối đen tanh máu cũng tìm được một vầng kim quang.
Chỉ thấy một đám yêu quỷ giằng co trong đó, Huyễn Hỏa Kim Quân bao lấy một khối thân thể, thân thể ấy cực kỳ không hoàn chỉnh, máu thịt lẫn lộn, khuôn mặt đã sớm mất. Yêu quỷ xung quanh vẫn lao vào cắn xé, ra sức chống lại Kim Luân hòng cướp đoạt uống lấy máu thịt.
Quảng Chiêu thấy vậy, yên lặng hít một hơi, hướng về phía Tịnh Linh Đăng, thổi nhẹ một cái.
Ánh sáng màu xanh kia chợt bừng lên, tia sáng như dây xích xuyên qua làn nước, hễ là yêu quỷ, vừa chạm vào tia sáng liền hóa thành những đốm tinh phách, bị bắt vào trong cây đèn.
Quảng Chiêu nhìn Tịnh Linh Đăng trong tay, vẻ mặt ngưng trọng vô cùng. Lần thi pháp này ngọn đèn lay động, lúc sáng lúc tối, trên thân đèn còn xuất hiện vết rạn. Yêu quỷ trong biển mặc dù đều đã biến mất, nhưng sức mạnh của oán niệm trong những tinh hồn này hơn xa sự tưởng tượng của y. Sợ rằng đám ma vật khi nuốt được huyết nhục của Phổ Sát có được đạo hạnh, nhưng trong lòng đã sẵn ác niệm. Cho dù là Tịnh Linh Đăng, trong một lúc hấp thu nhiều ma quỷ như vậy, e cũng không tiếp nhận nổi.
Quảng Chiêu ổn định tâm thần, tiếp tục đi về phía trước, đợi đến gần Huyễn Hỏa Kim Luân, hắn mở miệng nói, “Kim Luân, lui ra.”
Kim Luân nghe tiếng, ngừng xoay xung quanh, lùi sang một bên.
Quảng Chiêu khẽ nâng thi hài kia lên, đang định nổi lên mặt nước. Bỗng nhiên, từ trong biển sâu, một cỗ sát khí dâng lên. Quảng Chiêu cả kinh, đang muốn chống lại, thì ngọn đèn trong tay đột nhiên rơi xuống tắt lịm. Nhất thời làn nước xung quanh lại tối đen. Trong bóng tối, một cái mồm to như chậu máu xuất hiện ngay trước mắt. Ngay lúc Quảng Chiêu còn kinh ngạc, xác của Phổ Sát đã bị cái miệng khổng lồ nuốt mất. Kim Luân bên cạnh vừa muốn đoạt lại, đã bị một lực đạo cực mạnh đánh bay lên khỏi mặt nước, biến mất ở phía chân trời.
Quảng Chiêu củng cố lại cương khí hộ thân, chưa bị thương tổn gì, y lùi lại mấy trượng, lần nữa thắp đèn lên. Ngọn đèn nhoáng một cái, thân đèn liền xuất hiện thêm vài vết rạn. Y không rảnh bận tâm, chỉ chăm chú quan sát tình hình trước mắt.
Trong vùng biển tịch mịch kia, truyền đến một tiếng cười non nớt.
“Hắc hắc… cuối cùng cũng ăn được…”
…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận