Từ hôm ấy, Giáng Vân cứ ngồi bên bờ hồ của Phượng Lân châu, ôm đầu gối nhìn mặt hồ ngẩn ngơ. Thời gian đã qua bao lâu, nàng chẳng hề hay biết, nàng cứ nhìn như vậy. Mặt hồ mịt mờ khói trắng, mang theo trận trận hương hoa vây quanh nàng. Trước đây, chỉ cần nàng ngồi như vậy, chẳng bao lâu Phổ Sát sẽ đến bên cạnh nàng, nói với nàng những lời nàng chẳng bao giờ hiểu.
Lời hắn nói, nàng không hiểu. Việc hắn làm, nàng cũng không hiểu. Tất cả những gì xảy ra, nàng lại càng không hiểu. Nhị thái tử của Long Vương, ma đạo, lôi thần…. Tất cả những từ xa lạ rối tung trong đầu, khiến lòng nàng vô cùng hỗn loạn. Có lẽ nàng thật sự không có tiên duyên, cái thứ gọi là “thiên đạo”, “thiên mệnh”, “lệnh trời” nàng vốn chẳng hiểu nổi. Chỉ là, nàng không ngừng nghĩ rằng, nếu mình có thể hiểu được, có lẽ đã không hoang mang thế này.
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được bật khóc.
Nàng ngây ngốc khóc suốt nửa ngày, chợt cảm thấy có người đi đến sau mình, dù không tin nổi nhưng vẫn cảm thấy vui mừng. Ở thần châu tiên gia nhiều như mây này, duy nhất chỉ có một người sẽ đến thế này. Nàng quay đầu, kêu: “Chủ nhân?!”
Khi nàng thấy người đến, lại cảm giác hụt hẫng vô cùng.
Đó là tiên đồng của Quảng Chiêu, dáng vẻ hắn rất mệt mỏi, vẫn miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười, “Giáng Vân tỷ tỷ…”
Giáng Vân chỉ nhìn hắn một cái, liền quay đầu, tiếp tục vùi mặt vào đầu gối mà khóc nức nở.
Tiên đồng thấy thế, lập tức đi đến bên cạnh nàng, sợ hãi nói: “Tỷ tỷ, ta có việc muốn nói với tỷ.”
Giáng Vân vẫn vùi đầu, vô lực nói: “Đừng nói nữa, có nói ta cũng nghe không hiểu… Dù sao, cái gì ta cũng đều không hiểu….”
“Tỷ tỷ nói gì vậy?” Tiên đồng khó hiểu, “Đạo hạnh của tỷ tỷ còn hơn ta, làm sao lại không hiểu?”
Giáng Vân càng thương tâm hơn, “Nếu không có một ngụm máu của chủ nhân, ta cùng lắm chỉ là yêu thú….”
Tiên đồng nghe vậy, trầm mặc một lát, nói: “Ta biết tỷ vì chuyện của Phổ Sát tiên quân mà lo âu phiền muộn, nhưng nếu vẫn còn hồn phách, thì còn có cách xoay chuyển.”
Giáng Vân vừa nghe thấy câu ấy, liền ngẩng đầu.
Tiên đồng bình ổn lại hơi thở, lấy từ trong lòng ra một tấm gương đồng, đưa qua.
“Đây là?” Giáng Vân đón lấy, tỏ vẻ khó hiểu. Chỉ thấy cái gương đồng đó kích thước không hơn bàn tay, trên quai có xỏ dây bện màu vàng kim. Sau lưng có hai cái vòng, bên trong vòng chứa đầy những hoa văn liên tiếp ôm lấy bảy cái núm đinh, ngầm chỉ bảy vì tinh tú. Vòng ngoài có khắc chữ: “Mặt trời mọc phía đông, thiên hạ bừng sáng”. Viền kính có hoa văn hình răng cưa, mô phỏng tia nắng mặt trời. Giáng Vân lật mặt gương lại, hào quang chói mắt, chiếu thẳng vào điểm giữa hai đầu lông mày của nàng, chỉ thấy trong kính hiện ra một con thiên khuyển đỏ rực. Nàng thoáng kinh ngạc, lập tức nhìn về phía tiên đồng.
Tiên đồng mỉm cười, nói: Đây là pháp bảo ‘Thất Diệu Chiêu Minh Kính”, có thể ngăn cản tai nạn tiêu trừ bệnh tật, còn có thể soi rõ hình dáng thật sự của vạn vật. Có bảo kính này, cho dù luân hồi muôn đời, cũng có thể tìm được hồn phách ban đầu.”
Giáng Vân như hiểu ra điều gì, “Ngươi nói là…”
Tiên đồng nói: “Tìm được hồn phách chuyển thế, dẫn dắt tu đạo, luyện hóa nguyên thần là lại có thể liệt vào tiên ban. Hơn nữa khi mở được Thiên Tri, tất cả trí nhớ sẽ được khôi phục. Nếu như vậy, tất cả mọi thứ đều trở về như trước… Phổ Sát tiên quân cũng vậy, chủ nhân của ta cũng vậy, đều có thể trở về…” Hắn nắm lấy tay Giáng Vân, nói: “Giáng Vân tỷ tỷ, ta biết chủ nhân nhà ta là kẻ thù của tỷ, nhưng mà…. xin tỷ, cũng tìm cả chuyển thế của người, dẫn người tu tiên. Chỉ vậy thôi, ta van xin tỷ.”
Giáng Vân nhìn tiên đồng, lại nhớ đến sự tình thảm thiết mình nhìn thấy ngày ấy, đau đớn trong lòng lại dâng lên. Nàng vừa định đồng ý, nhưng rồi đột nhiên hỏi một câu: “Sao ngươi không tự mình đi?”
Tiên đồng lắc đầu, “Ta vốn là một cây hoa sen ở Tụ Quật châu, được chủ nhân thương yêu nên ban cho ta thần thức. Bây giờ nguyên thần của chủ nhân đã tan, ta cũng không thể giữ được hình người nữa…” Hắn ngừng một lát, đoạn nói, “Tỷ tỷ, ta từng nghe chủ nhân nói qua, tỷ nhờ vào huyết nhục của Phổ Sát tiên quân mà đắc đạo, nghịch thiên cải mệnh, đã không phải chịu giới hạn của thiên mệnh. Người có số phận, nếu không có tiên duyên, thì tu đạo cũng vô ích. Phổ Sát tiên quân và chủ nhân nhà ta gặp kiếp nạn lớn này, cho dù có thể đầu thai làm người, nhất định tiên duyên rất kém, chỉ có tỷ mới có thể phá số mệnh này.”
Giáng Vân nghe xong, trong lòng đột nhiên ưu tư. Nàng nắm chặt bảo kính trong tay, nói: “Nếu có thể tìm được Quảng Chiêu, ngươi cũng có thể trở lại hình người, đúng không?”
Tiên đồng mỉm cười gật đầu, sau đó, hắn từ từ quỳ xuống. Chỉ thấy một làn khói nhẹ vấn vít quanh thân hắn, trong chốc lát, hắn liền biến thành một cây hoa sen.
Giáng Vân thu bảo kính lại, nâng cây hoa sen đặt vào trong ao. “Ngươi chờ ta!” Nàng cúi đầu nói một câu, rồi nhún người phóng lên.
Tam đảo thập châu trên biển, đều là nơi ở của tiên gia. Nếu chuyển thế, e rằng chỉ có thể ở trung thổ. Nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì về trung thổ, mới chỉ nghe nói qua, đó là nơi trần tục ồn ào náo nhiệt, đầy ham muốn và không ngừng chém giết. Trong vạn trượng hồng trần ấy, nàng phải làm sao để tìm được hai hồn phách kia đây?
Nàng đang phiền não, lại nghe thấy tiếng ầm ĩ ở nơi xa. Nàng dừng lại, đưa mắt trông ra xa, chỉ thấy dưới tầng mây trắng, ánh lửa hừng hực, xen lẫn màu vàng chói mắt, rất thu hút.
“Huyễn hỏa kim luân?!” Giáng Vân lập tức nhận ra pháp bảo kia.
Chỉ thấy, Huyễn hỏa kim luân nóng nảy hung bạo, trên thân luân đầy vết rạn, vân triện lờ mờ loang lổ, không còn rõ ràng. Bên cạnh kim luân, một đám tiên gia tay cầm khóa tiên, dù đã đem kim luân trói chặt, nhưng vẫn không giữ được oán khí thô bạo của nó.
Chỉ thấy có tiên gia nói: “Huyễn Hỏa Kim Luân, nguyên thần của Phổ Sát Tiên Quân đã tan, cho dù ngươi tìm được hồn phách của hắn, hắn cũng không thể làm chủ nhân của ngươi.”
Kim Luân đương nhiên không thèm để ý, ngọn lửa trên thân luân càng tăng, giống như quyết thiêu hủy tất cả sinh linh quanh mình.
“Hay cho một Huyễn Hỏa Kim Luân, sát khí lớn như vậy, bình thường lại chẳng hề cảm nhận được. Chẳng trách chủ nhân nó có tên là Phổ Sát.”
“Lại nói Phổ Sát tiên quân kia chém chết nhị thái tử của Long Vương, nhiễu loạn thiên đạo, đã là tội không thể tha. Nếu lại để cho Kim Luân này đi gây hại cho nhân gian, thì uy nghiêm của tiên gia để ở đâu, để ở nơi nào?!”
Huyễn Hỏa Kim Luân dường như nghe hiểu những lời ấy, lập tức thân luân múa tròn, chặt đứt xiềng xích. Tiện đà tấn công vào đám tiên gia quanh mình.
Cả đám tiên gia kia thấy thế, đều lôi pháp bảo của mình ra. Thế trận như vậy, với khả năng của Huyễn Hỏa Kim Luân hôm nay, nhất định là không ứng phó nổi.
Giáng Vân nhìn đến đó, trong lòng nổi lên cơn giận không tên. Nàng cắn răng, trong đầu chỉ vang lên một câu “Nhiễu loạn thiên đạo, tội không thể tha”, nàng lấy pháp bảo “Thất diệu chiêu minh kính” từ trong lòng ra, chiếu đến. Bảo kính chợt tỏa ra vạn đạo ánh sáng chói rọi, như mặt trời mọc giữa khoảng không, vô cùng chói mắt.
Cả đám tiên gia đều bị hào quang này làm hoa cả mắt, dừng luôn đòn tấn công.
Giáng Vân thừa lúc ấy, hóa thành hình thú, lao xuống, ngoạm lấy Huyễn Hỏa Kim Luân, nháy mắt lại vọt người vào trong mây, trước khi ánh sáng kia tan đi, đã trốn biệt.
Khi đám tiên gia khôi phục lại, đã chẳng còn thấy kim luân đâu. Chúng tiên nghi hoặc một lúc, có tiên gia bấm tay mà tính, một lát sau, kinh ngạc nói: “Mệnh số sinh biến, không bấm ra được.”
Lời vừa nói ra, tiên gia đều hoảng. Sau một phen thương thảo, tất cả đều tản đi, chẳng truy cứu nữa.
….
Giáng Vân cắn lấy Huyễn Hỏa Kim Luân chạy như điên, cách xa cả ngàn dặm mới dừng lại nghỉ ngơi. Nàng biến lại hình người, hai tay nâng kim luân, cười tươi. Kim Luân trên tay nàng cũng an phận, hoàn toàn không điên cuồng thô bạo như vừa rồi. Nàng nhìn Kim Luân, lòng vô cùng cảm khái, không nhịn được đưa tay khẽ vuốt.
“To gan!” Thân Kim Luân chấn động, lại vang lên tiếng.
Giáng Vân kinh hãi đưa tay ném đi.
Kim Luân rời tay nàng, lượn vài vòng trên không trung, lúc dừng lại, liền hóa ra hình người.
Nhìn qua cùng lắm chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, tóc hắn màu đỏ vàng như lửa. Mắt vàng sáng chói, liệt liệt bức người. Hắn đưa tay chỉ vào Giáng Vân nói: “Yêu thú, đừng có sờ loạn!”
Giáng Vân nhìn mà choáng váng, kinh ngạc nói: “Ngươi có cả hình người sao?!”
Huyễn Hỏa Kim Luân khinh thường, “Đây không phải hình người, chỉ là ảo ảnh của ngọn lửa trên thân luân thôi. Với đạo hạnh của ngươi, không nhìn ra cũng chẳng lạ… Hừ! Yêu thú nhà ngươi, vừa rồi dám dùng hàm răng bẩn ấy cắn ta?!”
Giáng Vân không cam lòng yếu thế, “Ờ, cắn ngươi thì làm sao? Có bản lĩnh thì ngươi cắn lại đi!”
“Ta theo chủ nhân vào sinh ra tử, tình thâm nghĩa trọng. Cùng lúc đắc đạo, liệt vào tiên ban. Luận về tư chất, luận về đạo hạnh, luận về bối phận, ngươi lấy cái gì ra mà so với ta? Ngươi chẳng qua ỷ được chủ nhân nuông chiều, mà tùy ý làm bậy!” Lúc Huyễn Hỏa Kim Luân nói chuyện, ánh mắt cũng dần dần lộ ra sát khí, “Rõ ràng là vật cưỡi, lại không biết theo hầu bên cạnh chủ nhân… Nếu lúc ấy ngươi ở bên cạnh, có lẽ chủ nhân đã không rơi vào Nhược Thủy, để ngàn vạn thủy tộc cắn nuốt.”
Giáng Vân nghe lời ấy, lòng chợt chìm xuống, tất cả cảm giác đau thương đều dâng trào.
Huyễn Hỏa Kim Luân lạnh lùng cười, đưa tay nói: “Ngươi đem ‘Thấy Diệu Chiêu Minh Kính’ ra đây, đưa cho ta!”
Giáng Vân kinh ngạc, nhìn hắn khó hiểu.
Huyễn Hỏa Kim Luân nói: “Ngươi còn mặt mũi nào đi gặp chủ nhân?! Ngoan ngoãn sống cuộc sống yêu thú của ngươi đi! Đưa bảo kính cho ta!”
Giáng Vân nắm chặt bảo kính trong tay, nói: “Bảo kính này là….” Nàng không nhớ nổi tên của tiên đồng kia, đành xấu hổ ngừng một chút, rồi mới nói, “Bảo kính này là người ta giao cho ta! Không thể đưa ngươi! Đúng là ta có lỗi với chủ nhân, chính vì vậy nên chỉ có tìm được người mới có thể chuộc tội. Hơn nữa… ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi đi, thương tích đầy người, yếu ớt. Vừa rồi cái đám tiên gai vô dụng đã có thể chế trụ ngươi, ngươi có bản lĩnh gì mà đi tìm chủ nhân?”
“Ta yếu ớt?” Huyễn Hỏa Kim Luân giận dữ, “Ta có yếu cũng mạnh hơn con cún như ngươi!”
“Cún?! Ngươi chẳng qua là cái vòng tay mà dám nói với ta vậy hả?!”
“Con cún! Ngươi nói cái gì?!”
“Vòng tay!”
“Con cún!”
“Vòng tay!”
…..
Hai kẻ mặc sức mà la hét. Nói là cãi vã, nhưng hoàn toàn chẳng có nội dung gì, cứ lặp đi lặp lại hai cái tên buồn cười kia thôi. Hồi lâu sau, cả hai đồng thời ngừng lại, một khắc im lặng, lại buồn tẻ như vậy.
Giáng Vân kiềm chế một lát, sau cùng mở miệng, đánh tan sự yên lặng, “… Cho dù ngươi có nói gì, thì ta cũng sẽ đi tìm chủ nhân. Chỉ cần có thể giúp chủ nhân trở về tiên đạo, bảo ta làm gì cũng được….”
Huyễn Hỏa Kim Luân nhìn nàng, thật lâu mới nói: “Ngươi tìm hay không, cũng đừng gây trở ngại cho ta là được.”
Giáng Vân dậm chân, nói: “Đó là lời ta muốn nói!”
Huyễn Hỏa Kim Luân quay đầu đi, không nhìn nàng, nói: “Bớt nói nhảm đi, còn không mau dùng bảo kính tìm nơi hạ lạc của chủ nhân?!”
Giáng Vân không cam lòng nhưng cũng chẳng cái, nàng cúi đầu, nhìn bảo kính trong tay, trong kính một mảnh hỗn độn, mịt mù không rõ.
Huyễn Hỏa Kim Luân đi đến, nhìn thấy vậy, nói: “Xem ra cho dù là ‘Thất Diệu Chiêu Minh Kính’ cũng phải có manh mối mới tìm được… Tiếc rằng, ta chỉ là hư thân huyễn hình….”
Giáng Vân đột nhiên nghĩ tới điều gì, “Nếu ta nuốt một ngụm máu của chủ nhân, coi như là huyết mạch tương liên rồi!” Nàng nói xong, liền cắn ngón tay mình, nhỏ một giọt máu tươi lên mặt kính.
Nháy mắt, bảo kính sáng rực bốn phía, trong kính, hiện lên một vùng tuyết trắng. Trời đất mênh mông, chỉ có hai màu trắng đen, tựa như bức tranh thủy mạc Một con khoái mã, xuyên qua tấm màn tuyết đang bay, như tô điểm cho khung cảnh này.
Năm Khai Bảo thứ bảy, thiên hạ phân chia, chiến sự nổi lên. Ngay cả vùng đất cỏn con này, cũng tự lấy tên thành một nước – Ngô Việt….
….