Chử Nhuận Sinh dắt ngựa vào chuồng rồi cho ăn, sau đó tươi cười mà đi vào trong nhà, hắn nhìn nhìn mọi người, hỏi một câu: “Hơ? Vị cô nương kia không vào à?”
Có người trong phòng bật cười, “Cô nương? Cô nương nào thế? Nhuận Sinh, cậu thèm đàn bà thèm đến điên rồi! Ha ha ha….”
Chử Nhuận Sinh cũng không xấu hổ, “Dù tôi có nghĩ đến đàn bà, cũng là chuyện thường tình thôi. Chẳng lẽ các người thèm đàn ông à?” Hắn cười nói xong, không thèm để ý cái tên kia đang oán giận, liền mở cửa đi ra.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.
Nhuận Sinh nở nụ cười, gọi: “Cô…” Chữ “nương” hắn còn chưa kịp nói đã bị nuốt xuống.
Chỉ thấy một cánh tay già nua đẩy cửa. Khi cửa mở, một ông lão tóc bạc trắng chống gậy chậm rãi đi vào.
“Làm phiền rồi….” Ông lão mở miệng, giọng nói khàn khàn thê lương.
Nhuận Sinh cảm thấy kỳ lạ, nhìn ra ngoài cửa. Tuyết bay tán loạn, cả trăm dặm đều tiêu điều xác xơ, hoàn toàn không có ai ngoài đó. “Lão nhân gia” Hắn mở miệng hỏi, “người có thấy một cô nương tóc đỏ không?”
Sắc mặt ông lão hiện lên chút kinh hoảng, vội đáp: “Lão phu không thấy cô nương nào cả.”
Tuy Nhuận Sinh có nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi, đóng cửa lại, nói với ông lão, “Lão nhân gia, thời tiết thế này mà người vẫn ra ngoài à?”
Ông lão ho nhẹ mấy tiếng, nói như thật: “Ừm… Không dám dấu, lão phu là người đắc đạo, cả đời vân du khắp thiên hạ, xem tướng số cho người. Hôm nay qua đây, cũng do tiên duyên dẫn lối. Anh bạn trẻ, nhìn ngươi cốt cách thanh kỳ, chính là kì tài tu tiên, hay là để cho lão phu giúp ngươi xem một quẻ được không?”
Nhuận Sinh nghe xong, cười ầm lên, “Tôi là kì tài tu tiên á?”
Ông lão vội vàng gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy. Người trẻ tuổi, theo ý của lão phu, ngươi hãy mau tu đạo đi thôi.” Ông lão thấy Nhuận Sinh chẳng chút phản ứng, liền kéo tay hắn lại, vội vàng nói, “Người trẻ tuổi, cái này còn gì phải do dự? Chỉ cần tu tiên, là có thể trường sinh bất lão, lại có pháp lực vô biên, ngao du thiên địa, tiêu diêu tự tại….”
Nhuận Sinh kéo tay ông lão ra, nở nụ cười, có chút vô lễ đáp: “Lão nhân gia, tôi có cha có mẹ, còn có biểu muội, tu tiên để làm gì?”
“Hả?” Ông lão ngây ngẩn cả người, không đáp lời nổi.
Nhuận Sinh nói: “Tôi nghĩ thế này, ngài xem cho tôi đường tài vận này, nhân duyên này, đường làm quan này cả các loại khác là được.” Hắn vươn tay, chìa ra trước mặt ông lão. “Ngài xem coi, lúc nào tôi với biểu muội mới thành thân đây?”
Mấy người đàn ông trong phòng đều cười, có người hét lớn: “Dịch trưởng, khuê nữ nhà ngài bao giờ thì gả cho Nhuận Sinh thế, chúng tôi cũng đang chờ uống rượu mừng mà!”
Dịch trưởng nghe vậy, ảo não nói: “Xéo đi xéo đi, luyên thuyên cái gì, Thiến nhi mới có mười tuổi, thành thân cái gì! Thằng oắt này nói hươu nói vượn, các ngươi cũng điên theo nó rồi!” Hắn nhìn thoáng qua ông lão tóc bạc kia, nói, “Lão nhân gia, ngài đừng nói với thằng nhóc này, đầu óc nó toàn tà niệm, làm sao mà tu tiên nổi!”
“Có điều, lão nhân gia ơi, hay là ngài xem cho chúng tôi đi!” Những người khác đều phối hợp. Mấy nam tử kéo sang, nhờ ông lão xem nhân duyên.
Nhuận Sinh cười cười, đi đến bên cạnh lò sưởi, lấy một chậu nước ấm, lau qua khuôn mặt. Một chút ấm áp này làm cảm giác uể oải giảm đi một nửa. Hắn lại đi đến trước bàn, tháo túi rượu bên hông xuống, rót vào nửa cân rượu trắng nóng. Từ trong ngực lấy ra một miếng lương khô, cắn một miếng, vừa đi vừa nói loáng thoáng, “Tôi về trước.”
Dịch trưởng đang cúi đầu làm việc, không để ý chỉ tiện thể nói: “Cẩn thận một chút.”
Chử Nhuận Sinh đáp một tiếng rồi đẩy cửa ra ngoài.
Ông lão thấy như vậy, nóng lòng muốn đuổi theo, nhưng bị người ta vây lấy không thoát ra được, chỉ đành nhìn hắn rời đi.
Nhuận Sinh ra đến cửa, cũng không vội đi, hắn cẩn thận tìm trước sau dịch trạm một vòng, sau khi chắc chắn là không có ai, không khỏi nhíu mày. Gió tuyết nhiều quá, dấu chân trên tuyết đã không còn từ lâu, vốn chẳng thể nào mà đoán được hành tung.
“Gió tuyết lớn thế này, đừng có lạc đường…” Hắn tự lẩm bẩm, lại nhìn quanh một lúc mới đi về phía đường lớn.
…..
Một lúc sau, Giáng Vân trong hình dáng ông lão mới thoát thân khỏi dịch trạm được, đến lúc ra ngoài cửa, thì Nhuận Sinh đã đi mất tăm. Giáng Vân hóa trở lại thành cô gái, cau mày chán nản, liền nghe Kim Luân trên cổ tay mắng: “Cún ngu!!! Chẳng được tích sự gì cả! Bảo ngươi cải trang thành thầy tướng số, ngươi cũng chẳng làm được!”
Giáng Vân nghiến răng, cả giận nói: “Vốn dĩ ta không phải thầy tướng số mà! Cải trang không giống thì có gì lạ?!”
“Ngu ngu ngu ngu!!! Ít nhất cũng phải tâng bốc chủ nhân thêm vài câu, kiểu như trí tuệ vô song, ngộ tính phi phàm, thiếu niên anh tuấn… Khen cốt cách thanh kỳ thì ích gì hả!!! Hơn nữa, cũng phải lôi tinh bàn bát quái hay linh tinh gì đó ra! Nói suông thế, chủ nhân tin ngươi mới lạ!”
“Ta chỉ là vật cưỡi, làm sao biết nhiều thế được! Cái gì mà người phàm hay tin thầy tướng số, rõ ràng ngươi nói vớ vẩn! Đáng ra ban đầu không nên nghe lời ngươi!”
“Tốt! Thế ngươi nói xem giờ làm sao?”
“Ta…” Giáng Vân nhất thời nghẹn lời, cau mày suy nghĩ một lát, nói: “Đúng rồi, ông trời! Nếu người nói chủ nhân không tin, vậy trời nói, người nhất định sẽ tin!”
Kim Luân nói: “Có lý, coi như ngươi có chút xíu thông minh! Mau dùng bảo kính tìm chỗ chủ nhân!”
Giáng Vân có chút đắc ý, lấy bảo kính trong lòng ra, nhìn thoáng qua liền bay lên, biến mất trong gió tuyết.
….
Lại nói, Nhuận Sinh đang ung dung đi trên đường, đột nhiên, một cơn gió nóng thổi đến. Hắn ngửng đầu, chỉ thấy trên trời một mảng ánh lửa lớn. Bông tuyết bị lửa thổi tan, hóa thành mưa, nhè nhẹ rơi xuống.
“Ồ….” Hắn không khỏi thốt lên tán thưởng. Lúc này, lại thấy ngọn lửa hừng hực trên trời, biến thành hai hàng chữ lớn.
“Nhân gian lắm ưu sầu, chẳng bằng đi tu tiên.” Hắn nhẹ giọng, đọc hai hàng chữ kia, liền cười lớn. “Cái gì thế nhỉ, người nào giữa ban ngày mà lại đốt lửa thế này?” Hắn cười một lát, rồi chẳng để ý nữa, tiếp tục rời đi.
Trận lửa này là do Kim Luân biến ảo ra. Kim Luân lượn vòng trong mây, tạo ra một vùng ánh lửa vàng rực. Giáng Vân đứng cạnh Kim Luân, chăm chú quan sát hành động của Nhuận Sinh. Rất nhanh, nàng liền phát hiện ra, nói: “Vòng vèo, đừng chơi nữa. Chủ nhân đi rồi!”
Kim Luân thu hồi ngọn lửa, hóa thành thiếu niên, “Đi rồi? Không thể nào, thần tích lợi hại thế này, chủ nhân cũng thờ ơ sao?!”
“Đúng vậy, hay là cao quá chủ nhân không nhìn rõ?”
“Cũng có thể! Vậy làm thấp một chút là được!”
“Ờ!”
….
Nhuận Sinh đi một đoạn nữa, thì thấy đường phía trước bị một đống tuyết lớn cản. Hắn đến gần mới thấy, tuyết trên gò tuyết ấy có bốn chữ rõ rệt: Tu Tiên Tốt Nhất.
Hắn gãi gãi đầu, nhìn quanh, lòng đầy nghi ngờ rời khỏi gò tuyết, tiếp tục đi.
Giáng Vân và Huyễn Hỏa Kim Luân từ sau gò tuyết đi ra, cả hai cùng thở dài.
“Thế mà cũng không được!” Giáng Vân nghiến răng nghiến lợi.
“Hà, chủ nhân quả nhiên không giống người thường… Tiếp tục!”
….
Dọc đường lớn mà đi, sau nửa canh giờ thì đến một hồ nước. Nước hồ trong suốt mát ngọt, bên hồ có một cái đình nhỏ, là nơi rất tốt cho người qua đường nghỉ chân. Vào tháng chạp, nước hồ đông lại thành một lớp băng trong suốt, lại mang một cảnh sắc khác.
Nhuận Sinh đi đến bên đình, vỗ vỗ tuyết đọng trên người, hà một hơi làm ấm tay. Hắn ngồi trên lan can, tháo túi rượu xuống, hớp lấy một ngụm rượu trắng. Vị ngọt của rượu mạnh nguyên chất vào đến miệng, trôi xuống cổ liền hóa thành cay, một đường đốt nóng cả tạng phủ. Hắn thỏa mãn khà một tiếng, duỗi lưng. Hắn quay đầu, vừa định nhìn ra xa phía hồ để thưởng thức cảnh đẹp, lại thấy mặt băng long lanh trong suốt kia quỷ dị tan ra. Chớp mắt một cái, cả mặt hồ đóng băng đã biến mất, chỉ còn duy nhất một khối băng trên hồ. Nói ra cũng quái lạ, khối băng tan kia lại trùng hợp là chữ “Tiên”.
Nhuận Sinh nhìn mà ngây người, hắn đứng lên, vô cùng kinh ngạc nhìn chữ băng kia.
“Lại là tiên… hôm nay làm sao thế nhỉ?” Hắn tự nói, “Chẳng lẽ mình thật sự có tiên duyên? …ai, nghe nói tu tiên không được ăn thịt mà…”
Hắn nghĩ đến đó, liền cười quay đi. Chợt thấy phía sau mình không biết khi nào xuất hiện một đứa bé trai chừng bốn năm tuổi, hắn giật mình, không khỏi hét lên một tiếng.
“Á!” Hắn ôm ngực, hoảng hốt nói, “Nhóc ở đâu chui ra vậy?”
Đứa bé trai kia cũng chẳng nói, chỉ ngoạc miệng ra khóc.
Nhuận Sinh ngồi xuống, kéo tay đứa bé. Giữa lúc gió tuyết lớn thế này, trên người đứa bé lại chỉ có một tấm áo vải rách nát, đôi tay bé nhỏ cứng đơ, lạnh toát. Nhuận Sinh không nghĩ nhiều, cởi áo khoác, phủ lên người nó.
“Làm sao những người hôm nay mình gặp, toàn người chẳng sợ lạnh thế nhỉ?” Hắn bông đùa một câu, quay đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Sao nhóc lại ở đây một mình thế?”.
Đứa bé vẫn khóc tiếp, chẳng trả lời.
“Huynh đưa nhóc về nhà nhé?” Hắn kéo tay đứa bé, cười nói, “Huynh là người của dịch trạm, không phải người xấu đâu. Nói cho huynh nghe nhà nhóc ở đâu nào?”
Đứa bé ngừng khóc, nhìn hắn một cái, đột nhiên xoay người chạy ra khỏi đình.
“A, nhóc đi đâu thế?” Nhuận Sinh vội la lên. Quanh đây tất cả đều là núi non trùng điệp, rừng cây rập rạp, đầy thú dữ. Hơn nữa, mấy ngày tuyết lớn, nếu không may bị lạc đường thì đúng là lành ít dữ nhiều! Hắn không nghĩ nữa, vội đuổi theo.
Trên mặt hồ, Giáng Vân và Huyễn Hỏa Kim Luân còn chưa kịp đắc ý vì cái chữ “Tiên” kia, thế mà chẳng ngờ, đảo mắt một cái đã mất luôn tung tích Nhuận Sinh.
Giáng Vân thả người ngồi xuống trong đình, nhìn quanh quẩn, “Sao lại không thấy nhỉ? Rốt cuộc chủ nhân đang làm cái gì đây!”
“Cún ngu! Ta đã bảo ngươi phải chăm chú nhìn chủ nhân rồi, cũng tại ngươi hết!” Huyễn Hỏa Kim Luân cả giận nói.
“Đồ vòng vèo! Ngươi đừng đổ lỗi lên đầu ta! Chẳng phải ngươi cũng thế à?!” Giáng Vân không phục.
“Ngươi…” Huyễn Hỏa Kim Luân vừa định phản bác, đột nhiên ngừng lại bất thường.
Giáng Vân thấy vậy, cũng yên tĩnh, nàng lặng im một lát, nói: “Có yêu khí.”
“Không phải yêu khí…” Huyễn Hỏa Kim Luân nói, “Đúng vậy, là quỷ khí! Thật to gan, dám ra tay với chủ nhân nhà ta!” Huyễn Hỏa Kim Luân còn chưa dứt lời, ngọn lửa màu lam tĩnh mịch đã phủ quanh thân hắn, tràn ngập lệ khí khiến người ta khiếp sợ xông ra, áp bách cả không khí xung quanh.
Giáng Vân bị lệ khí kia dọa sợ, theo bản năng lùi lại mấy bước. Nàng vừa định nói chuyện, kim luân đã phi thân vào trong mây, theo dấu vết rời đi.
Giáng Vân không dám chần chờ, liền đuổi theo. Cái cảm giác không yên trong lòng có chút quen thuộc khiến nàng không dám nhớ lại, vội hiện nguyên hình, điên cuồng chạy theo.