Chử Nhuận Sinh theo đứa bé kia chạy hết vài dặm đường, cũng cảm thấy kỳ lạ. Chỗ này gần đường lớn, hắn đã đi qua mấy chục lần, rất quen thuộc, nhưng bây giờ thì hắn lại chẳng thế biết mình đang đứng ở đâu. Trước mặt gió tuyết thê lương, bóng đứa bé trai kia mờ mờ, gần như không nhìn thấy. Có điều, cứ mỗi lần hắn định dừng lại, thì đứa bé lại xuất hiện trước mặt hắn, cách khoảng mười bước. Lúc này, sắc trời đã dần tối, ánh sáng nhạt đi, cứ tiếp tục thế này, e là bị kẹt ở đây mất.
Trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Tất cả những việc xảy ra hôm nay, không phải quá mức quỷ dị sao? Đầu tiên là cô gái tóc đỏ tự dưng biến mất tiêu, tiếp sau đó là một ông lão cổ quái thần bí thích lải nhải, sau đó, cả một đoạn đường xuất hiện đủ các loại hiện tượng thiên văn quái dị, sau cùng là đứa bé trai thân hình mờ ảo này… chẳng lẽ trên đời này thật sự có yêu quái?
Nghĩ tới đó, hắn liền dừng bước, nhẹ nhàng thở từng hơi. Khi hắn đứng lại, liền thấy đứa bé kia hiện ra trước mặt, khóc một cách đáng thương.
Nhuận Sinh nhìn đứa bé trai, chỉ cảm thấy đứa bé này có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng hết lần này tới lần khác không thốt ra được. Trong đôi mắt kia, ầng ậc nước mắt, sâu thẳm chứa đựng nỗi sầu bi, thật khiến người ta thương xót. Hắn có chút hoảng hốt, đột nhiên, đứa bé kia đưa tay ra, dùng sức lôi hắn chạy.
Nhuận Sinh không sao ngờ được, đứa bé thế này lại có sức mạnh đến thế. Mười ngón tay bé nhỏ kia nắm chặt lấy cổ tay hắn, thực sự là nửa phân cũng không giãy ra nổi. Hắn không ngừng kêu khổ, đúng thật là gặp quỷ rồi! Trong lòng hắn hoảng sợ, rồi lại chẳng biết phải làm sao. Chạy chừng nửa khắc, đứa bé cuối cùng cũng dừng lại.
“Ta bảo này… nhóc, em muốn hại ta, trước tiên cũng phải cho ta biết lý do chứ, cứ thế này ta rất khó chấp nhận!” Nhuận Sinh thở hồng hộc, cười nói.
Đứa bé quay đầu lại nhìn hắn một cái, ánh mắt dường như đang xin lỗi. Nó vừa định mở miệng muốn nói gì đó, thì cả người biến mất. Chỉ còn lại tấm áo khoác, nằm trơ trơ trên tuyết.
Nhuận Sinh vừa suy đoán một hồi, đã sớm dự đoán đủ mọi tình huống, nhìn thấy cảnh đó, cũng không sợ hãi lắm. Có điều, một khắc ấy, hắn nghe được tiếng hổ gầm. Không gian xung quanh dường như bị nhấn chìm trong biển tuyết, một tiếng gầm này khiến hắn sực tỉnh. Hắn lớn từng này rồi còn chưa nhìn thấy hổ, chỉ nghe người già trong thôn nhắc tới, loại thú dữ này bình thường sống ở trong rừng sâu, chỉ có mùa đông khan hiếm thức ăn, thỉnh thoảng mới rời núi săn mồi. Nhưng mà, đó cũng chỉ là lời đồn thôi, quanh đây chắc có lẽ không có hổ mới phải.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy gió lạnh nổi lên bốn phía, một ý nghĩ sợ hãi khó hiểu khiến đầu gối hắn nhũn ra. Hắn khẽ run, rút thanh chủy thủ bên hông, nín thở.
Chỉ thấy bên trong cơn tuyết lớn, một con mãnh hổ thong thả từ từ bước ra. Con hổ này cao một trượng, vai rộng sáu thước, lông trắng vằn đen, hoa văn trên trán xếp thành chữ “Vương”. Đôi mắt hổ xếch lên, hung quang tỏa khắp nơi, uy mãnh phi phàm.
Nhuận Sinh theo bản năng nhìn thanh chủy thủ trong tay, càng thêm tuyệt vọng. Hắn cẩn thận lùi lại mấy bước, con mãnh hổ cũng thản nhiên bước lên, kéo lại khoảng cách. Con hổ nhe răng, cổ họng phát nhẹ ra tiếng, giống như uy hiếp.
Nhuận Sinh trong lòng lo lắng, nghĩ cho cùng thì khó mà thoát khỏi móng vuốt của nó, không bằng làm một chuyện oanh oanh liệt liệt. Hắn nghĩ đến đó, trên mặt nở một nụ cười, đạp chân một cái xông lên, nhanh chóng cúi người vốc lấy một nắm tuyết ném về phía con hổ.
Con hổ thấy thế, nghiêng người tránh. Trong chớp mắt ấy, Nhuận Sinh nhún người nhảy lên, tay ấn đầu hổ, nhảy lên lưng nó. Người ta vẫn nói “đã trót cưỡi lên lưng hổ”, hắn hôm nay thử cưỡi xem sao! Giờ khắc này, cảm giác hưng phất tột cùng áp đảo cả nỗi sợ hãi, hắn giơ chủy thủ, hung hăng đâm xuống lưng nó.
Con hổ bị đau, lồng lên điên dại, muốn hất cái tên trên lưng xuống. Nếu bị rơi xuống đất, đương nhiên chỉ còn đường chết, Nhuận Sinh biết vậy. Một tay hắn ôm chặt lấy thân hổ, một tay nắm chuôi chủy thủ vẫn găm trên lưng nó. Con hổ đột nhiên nhảy lên, khiến hắn không có điểm tựa, không sao rút thanh chủy thủ ra được.
Con hổ đột nhiên dừng lại, phục xuống đất lăn một vòng. Chử Nhuận Sinh bị bất ngờ, chẳng kịp đề phòng liền bị nó đè dưới thân. Con hổ một chân ấn hắn xuống, nhe răng gầm lên. Trong phút chốc, Nhuận Sinh không khỏi nhớ đến mình thường ngày giết cá, cũng là một tay giữ, một tay đưa dao. Những con cá trên thớt ấy, chắc tâm trạng cũng giống mình lúc này nhỉ?
Hắn không dám nghĩ nữa, nghiêng đầu đi, không nhìn con hổ nữa.
Con hổ thấy vậy, liền biết người nằm dưới vuốt mình đã buông xuôi không giãy giụa, liền mở miệng to, cắn về phía cổ Nhuận Sinh.
Đúng thời khắc chỉ mành treo chuông, một ngọn lửa phóng đến, lao thẳng vào con hổ. Con hổ vừa phát hiện nguy hiểm, liền lùi lại phía sau cảnh giác.
Nhuận Sinh ngẩng đầu, chỉ thấy một cái kim luân lượn vòng đến, quanh thân kim luân mang theo ngọn lửa chói mắt, không giống như vật phàm. Kim luân này giống như có linh tính, che trước người của hắn, chặn con hổ lại.
Hắn còn đang kinh ngạc, lại thấy một con xích khuyển phi thân đến. Con xích khuyển này so với con hổ còn to lớn hơn một bậc, đôi mắt xanh lập lòe ánh sáng, răng nay sáng bóng, dũng mãnh dị thường. Xích khuyển căm tức nhìn con hổ trắng, gầm lên một tiếng. Tiếng gầm kia trong trẻo, vang khắp trời, khiến con hổ hoảng sợ lùi ra sau mấy bước.
Xích khuyển chậm rãi từ từ bước đi mấy bước, quay đầu nhìn Nhuận Sinh trên mặt đất, sau đó cúi đầu, híp mắt, cọ cọ vào người hắn.
Nhuận Sinh lúc này mới thật sự là sợ ngây người. Hắn căng mắt nhìn Xích Khuyển to lớn, chẳng nói nổi lời nào.
Con hổ dữ thấy cường địch, tuy có sợ hãi nhưng vẫn không chịu đi. Nó đứng vững người, rống lên một tiếng.
Xích Khuyển nghe tiếng, liền ngửng đầu, mạnh mẽ lao đến, cùng con hổ kia chiến đấu.
Trận chiến ấy, đúng thật là có thể thấy những điều chưa từng thấy. Hai con mãnh thú chiến đấu, tung vuốt vỡ cả đá, cắn một cái đổ cả đại thụ. Trong lúc cử động, khiến cuồng phong nổi lên từng trận, cuốn tung lớp tuyết đọng, khiến xung quanh mình thê lương như sương mù giăng. Tiếng rít gào, các loại chim chóc phải bỏ chạy, đất núi rung chuyển.
Hai con thú càng đánh càng xa, khó nhìn thấy được. Lúc này tâm trạng Nhuận Sinh mới ổn định lại, hắn đang muốn đứng dậy, mới phát hiện toàn thân rã rời, đau đớn không chịu nổi. Hắn rên nhẹ một tiếng, cau mày. Lúc này, kim luân kie bay đến gần một chút, Nhuận Sinh liền cảm thấy một luồng khí ấm áp.
Hắn đưa mắt nhìn kim luân bên trên, mở miệng cười: “Vòng vèo, chúng ta quen nhau sao?”
Kim Luân run mạnh một cái, thật vất vả mới giữ vững thân hình.
Nhuận Sinh đương nhiên chứng kiến cảnh đó, hắn cười, từ từ đứng dậy. “Ta vốn không tin mấy chuyện thần tiên ma quái, bây giờ thì không tin cũng không được. Vòng vèo, cho dù ngươi là cái gì, cũng cảm ơn nhiều.”
Kim luân nghe thấy vậy, đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng xoay tròn.
Nhuận Sinh nhìn ngọn lửa xinh đẹp trước mắt, không nhịn được vươn tay chạm vào. Kim Luân thấy hành động của hắn, liền thu hồi ngọn lửa. Nhuận Sinh nhẹ nhàng xoa kim luân, phía trên thân luân có một vết rạn thật nhỏ, cũng có khắc văn tự rất mơ hồ không sao nhận ra được, khiến lòng hắn tự nhiên sinh ra cảm giác tang thương.
Lúc này, Xích Khuyển và mãnh hổ đã đánh quay trở lại. con hổ kia đang ở thế bại, Xích Khuyển thản nhiên vờn quanh người nó, bộ dáng đương nhiên nắm chắc phần thắng. Con hổ căm tức nhìn nó, ngẩng đầu rống lên một tiếng. Than âm rơi xuống, cả người nó đột nhiên dài ra mấy trượng, cả người vấn vít cuồng phong.
Chử Nhuận Sinh cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Con hổ này vốn dĩ đã lớn, không giống con thú bình thường. Giờ lại có thể biến hóa hình dạng, kêu gọi cuồng phong, đúng thực là không thể nào tin nổi.
Xích Khuyển không ngờ có biến hóa như vậy, thân hình hơi khựng. Con hổ liền lao mạnh đến, vượt qua Xích Khuyển, lao thẳng về phía Nhuận Sinh.
Huyễn hỏa kim luân thấy thế, lượn vòng đến, chặn lại đòn tấn công của con hổ. Ngọn lửa trên thân luân cháy hừng hực, giằng co với cuồng phong quanh người con hổ, làm cho không khí xung quanh khô nóng dị thường. Tình thế trước mắt hết sức căng thẳng, nguy hiểm vạn phần, ngay lúc đó, một tấm thải lăng* từ trên trời giáng xuống, dừng ở trên người con hổ. Con hổ kêu rên một tiếng, nháy mắt thu nhỏ đi mấy lần, cả người nằm sát xuống đất, giống như sợ hãi.
“Nghiệt súc! Ngươi còn biết sợ sao?” Đó là tiếng quát lanh lảnh của một cô gái, tựa như tiếng suối chảy, quanh quẩn bốn phía.
Nhuận Sinh quay đầu, liền thấy một cô gái cưỡi trên lưng trâu, hệt như từ trong trời tuyết hiện ra. Con trâu kia cả người trắng toát, không nhận ra được là vốn nó như thế, hay bị tuyết phủ trắng. Cô gái trên lưng nó cùng lắm chỉ mười lăm mười sáu, tay cầm một cây dù giấy đỏ thẫm, trên người mặc một bộ quần áo đơn giản màu hồng cánh sen. Nhưng phần áo không chỉnh tề, lộ ra nửa bờ vai. Đôi chân trắng noãn vô tư lộ dưới chân váy, thản nhiên đong đưa. Nàng nâng cây dù, cười thật tự nhiên. Dung nhan kia thật sự có thể dùng bốn chữ “Diễm nhược đào lý” mà so sánh, khuôn mặt trong trẻo mang theo hàng vạn hàng ngàn vẻ đẹp. Đôi môi anh đào càng thêm vẻ phong tình. Lại còn thân thể mềm mại không thể không nhắc đến, thướt tha muôn vẻ, đúng là nhân gian tuyệt sắc.
Con trâu trắng chậm rãi đi qua người Nhuận Sinh, hắn chỉ cảm thấy một mùi thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi, lan tới tận đáy lòng, làm cho hắn trong nháy mắt tâm thần hoảng loạn.
Cô gái kia dáng vẻ cũng tự cao tự đại, nàng nhìn con hổ đang phủ phục đó, nói “Nghiệt súc, ngày thường ta đối đãi với ngươi không tệ, vậy mà ngươi dám tự tiện trốn đi, còn gây tội ác khắp nơi, làm hỏng danh dự của ta!”
Con hổ không dám kêu một tiếng, chỉ cúi thấp đầu, ngoan ngoãn như con mèo bình thường, hoàn toàn không còn khí thế hung hãn vừa nãy. Cô gái hừ lạnh một tiếng, vươn bàn tay trống không, nháy mắt con hổ hóa thành một đạo bạch quang, chui vào lòng bàn tay nàng. Trên bàn tay nàng liền xuất hiện một khối bạch ngọc nho nhỏ, đúng là có hình con hổ. Nàng lại duỗi tay một cái, tấm lụa màu vừa rồi bay lên, choàng lên vai nàng.
Cô gái thu hồi miếng ngọc, cúi đầu nhìn thoáng quả Chử Nhuận Sinh, lại đưa mắt nhìn Xích Khuyển và Kim Luân, rồi nói với Nhuận Sinh: “Tiểu tử, con hổ này là vật cưỡi của ta, muốn đánh muốn giết, cũng phải hỏi qua ta. Nhưng vì con nghiệt súc này trước đã tạo ác, ra sẽ không tính toán với ngươi. Xem ngươi chỉ là một người phàm tục, nhưng lại được yêu thú bảo vệ, thần binh trợ giúp, ta cũng không hề biết nước Ngô Việt lại có nhân vật như vậy, ngươi tên họ là gì, sư phụ là ai?”
Xích Khuyển và Kim Luân nghe vậy đồng thời nổi giận. Xích Khuyển gầm nhẹ một tiếng, Kim Luân bùng lên ngọn lửa, tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Cô gái nói: “Sao đây, muốn gây sự à? Ta dù sao cũng là thần tiên một vùng, chỉ bằng vào các ngươi còn chưa xứng làm đối thủ của ta!” Nàng nói xong, tấm lụa màu trên vai không gió tự bay, tỏa ra bảy sắc lấp lánh.
“Chử Nhuận Sinh.” Đột nhiên, Nhuận Sinh mở miếng nói một câu như thế.
Không khí căng thẳng đột nhiên biến mất. Cô gái nhìn Nhuận Sinh, có chút khó hiểu.
Chử Nhuận Sinh cười thật trong sáng, “Tôi tên là Chử Nhuận Sinh, cô thật sự là tiên nữ?”
Cô gái bật cười. “Chẳng lẽ không giống?”
Nhuận Sinh nhìn nàng, hồi lâu mới nói: “Tôi lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tiên nữ. Không đúng, đây cũng không phải là phúc phận mà ai cũng có, tiên nữ tỷ tỷ, không bằng cô nói cho tôi biết tên của cô đi, khi về tôi sẽ khoe với mọi người!” Trong giọng nói của hắn, tràn đầy hưng phấn và tò mò, niềm vui át luôn cả đau đớn và sợ hãi, xao động trong ánh mắt hắn, lấp lánh tỏa sáng.
Cô gái cầm lấy tấm lụa màu, che miệng mà cười “Hì hì, vậy ngươi hãy nhớ kỹ. Ta tên là : Hà Thải Lăng”
_____________________
* Thải lăng: lụa màu