Cẩm Tú viên yên tĩnh cảm giác, Hiên Viên Nghị ôm trong ngực Tà Vân ngủ say đi vào.
Xuân Hoa, Xuân Hỉ chuẩn bị lại chăn giường.
Tiểu Dân Tử đến bàn đốt hương, huynh đệ Ngân Vũ lại canh cửa việc cũ.
Nhanh gọn việc làm, cuối cùng Giang vương đến giường đặt xuống Tà Vân.
Nhẹ nhàng cho nàng thượng chăn, nhìn kỹ lần nữa khuôn mặt.
Xuân Hỉ cuối đầu tạ ơn, Giang vương gật đầu.
Hiên Viên Nghị đứng lên, hắn nên về xem hoàng đệ ngốc của hắn rồi.
Nhưng tay áo của hắn bị Tà Vân nắm chặt không buông.
"Này.." Giang vương lúng túng.
Xuân Hỉ cũng bối rối, tiến lên nhẹ nhàng gỡ ra tay Tà Vân.
Nhưng nàng thật sự ý chí kiên định, không buôn mà còn nắm thêm thật chặt.
Nhờ vậy, Hiên Viên Nghị mới thấy được bên trong ống tay áo vết thương.
Vải bó lại nhiễm một tầng máu, Hiên Viên Nghị nhăn mặt.
Cởi ra vải bó, tâm hắn lại đau.
"Sao lại như thế này?".
Xuân Hỉ nhìn vết thương đau lòng kể lại, vết thương từ trước ở bãi săn.
Sau này lại bị rơi xuống nước, không cẩn thận nên đã nhiễm trùng.
Đáng lẽ ra miệng vết thương đã khô, không hiểu sao lại chảy máu rồi.
Vết thương này của Tà Vân vốn là là bị kiếp trước đạn bắn xướt qua.
Tuy không sâu như đao kiếm, nhưng lại độc hơn nhiều phần.
Ban đầu vết thương nứt ra thì thôi lại còn gặp nước bẩn.
Điều kiện hiện tại không có cồn nguyên chất, Tà Vân đã dùng rượu rửa qua.
Vốn sạch được nhiễm trùng, vết thương cũng tốt hơn.
Nhưng vì hôm nay thời điểm kích động, ôm Hiên Viên Nghị quá mạnh nên lại động đến.
Hiên Viên Nghị phút chốc không còn ý định muốn đi.
Hắn nhờ Xuân Hoa và Xuân Hỉ lấy vải bó chuẩn bị nước ấm.
Lại sai người báo với Hiên Viên Dân một tiếng.
Chốc lát Hiên Viên Dân gấp gáp đi đến, trong tay còn cằm thủy tinh bình nhỏ.
"Hoàng huynh, chuyện này là sao đây?"
Kể lại lần nữa chuyện, Hiên Viên Dân xem như đã hiểu.
"Vậy nên huynh mới nhờ đệ đem đến Liên Thủy".
"Liên Thủy!".
Xuân Hỉ bưng chậu nước ấm đến vừa đúng lúc nghe được.
Tiểu thư thật may mắn quá, Liên Thủy là thảo dược được hoàng thái hậu đương triều tặng cho hoàng thượng.
Là tiên dược hiếm gặp, nước thuốc đặc biệt trị vết thương.
Chuyện hoàng gia, Xuân Hỉ vẫn là im lặng lui bên không nhắc.
Tiếp trên tay nước ấm thao, Hiên Viên Nghị nhúng khăn.
Lau kỹ xung quanh vết thương, Tà Vân sâu trong giấc ngủ nhăn mặt.
Hắn sợ nàng đau đớn nên hết sức nhẹ tay, động tác chậm một chút.
Xong phần lau liền để Hiên Viên Dân đến thượng dược vết thương.
Nhìn đến tay Tà Vân từ nãy giờ vẫn không buông vạt áo hoàng huynh.
Hiên Viên Dân có chút kỳ lạ tâm tình, nhưng trị liệu quan trọng.
Rắc lên miệng vết thương thủy, cảm giác mát lạnh lấn chiếm cơn đau.
Rốt cuộc chân mày Tà Vân cũng giãn ra.
Thấy nàng yên ổn chìm vào lần nữa mộng đẹp.
Hiên Viên Dân thở ra một hơi, nàng cực khổ rồi.
Hiên Viên Nghị bó lại vải, "Hi vọng không để lại sẹo".
Nhìn oa nhi trong chăn, Hiên Viên Dân nhỏ giọng.
"Phải xem độ hồi phục của nàng đã ".
Tiếp đến hai canh giờ, Tà Vân rốt cục thức.
Trời đã muốn hoàng hôn rạng đỏ, đã không còn nóng bức thời gian.
Cổ họng khóc đến đau, Tà Vân muốn gượng dậy người uống nước.
Không đợi nàng tự ngồi dậy, một cánh tay dịu dàng đỡ nàng dựa vào.
Nghi hoặc, nàng nhìn lên khuôn mặt đang giúp đỡ người.
Cứ ngỡ là tên hoàng đế kia, không ngờ...!Là một người không quá xa lạ cảm giác.
Nhìn lại nàng vẫn đang nắm chặt kia tay áo,xấu hổ buông ra.
Chuyện là sau khi băng xong vết thương, Hiên Viên Nghị không đành làm nàng tỉnh giấc.
Nên đã dựa vào bên cạnh giường, tự mình đều tức nghỉ ngơi.
Tiếp ly trà từ tay Hiên Viên Nghị, thượng trên khô rát môi.
Tà vân thoải mái hà một hơi nhỏ, cổ cũng thoáng.
"Đa tạ".
Tà Vân có chút xấu hổ, nàng lại không có lễ tiết như thế.
Lần đầu gặp người ta đã như vậy thật mắt hết măt mũi.
Bất quá, người này cũng là một mỹ nam cổ trang.
"Ca ca, huynh là ai vậy? ".
Sao lại giống mẹ ta như thế? Muốn ra miệng câu nói, lại bị nàng nuốt vào bụng.
Mỉm cười Hiên Viên Nghị, nghi vấn của Tà Vân giọng nói hắn vui vẻ trả lời.
"Ta là Giang vương, đại hoàng huynh của hoàng thượng ".
"Ồ" Nàng gật đầu, hoàng huynh của tên kia.
Có điều này người, thật ấm áp cảm giác.
Luôn làm nàng nhớ lại mẫu thân xưa.
Phút chốc có chút sợ hãi, có chút muốn quay lại gia gia kia thế giới.
Lắc đầu kia đánh bay nghĩ, nàng tốt nhất chuyên tâm nơi đây thế giới sống.
Bên kia gia gia, chắc chắn sống tốt.
Cứ xem đây là một chuyến du lịch xa lạ địa phương.
Nàng chỉ cần háo hức mong chờ tương lai sắp tới.
Nàng phải mau chóng lớn lên, tìm cách ra ngoài kia cổ đại thế giới.
Phải lập ra một đám hắc bang hùng mạnh người.
Phải tự tại phiêu diêu giang hồ.
Để ý Tà Vân đã chìm vào tốt đẹp ý nghĩ, khóe miệng còn không che mỉm cười.
Hiên Viên Nghị càng lúc càng thích nhiều cảm xúc này oa nhi.
Trẻ con đều như vậy sao? Vài canh giờ trước khóc đến thượng tâm, một giấc sâu mộng liền quên hết.
Làm hắn nhớ lại khi xưa, muốn mãi mãi làm một đứa trẻ.
Chỉ có hôm nay, không lo ngày mai thời gian.
Trầm tư một khắc thời gian, Tà Vân ôm bụng réo.
Âm thanh đủ lớn nên Hiên Viên Nghị cũng rõ nghe.
Mỉm cười, hắn bồng lên Tà Vân, "Vân nhi, ngươi đói sao?".
Đổi lại đương nhiên là gật đầu lia lịa Tà Vân đầu.
Gọi đến Tiểu Dân Tử nhờ người làm cơm, hắn đã đứng sẵn bên ngoài.
"Không cần đâu, Giang vương.
Hoàng thượng từ sớm đã căn dặn, biết rõ tiểu thư thức sẽ đói bụng.
Nên nhờ thần chuyển lời mời hai người đến ngự thiện phòng".
Nói xong liền thủ thế mời.
Tà Vân và Hiên Viên Nghị nhìn nhau, như đang hỏi ý có đi hay không.
Tà Vân khoanh tay quay đi mặt, nhìn đi nàng hiện tại tức giận.
Lắc đầu cười Hiên Viên Nghị khuyên Tà Vân.
"Đệ ấy vô tình, không cố ý.
Vân nhi, nên nhường một chút, được không?".
Tà Vân suy ngẫm, hừ tên hoàng đế đó phá hỏng nàng việc tốt điểm tâm.
Bất quá, nể mặt Giang vương tốt với nàng như vậy.
Nghe lời hắn một lần, xem như cảm ơn.
"Ừm, muội không giận nữa ".
Hài lòng ý, Hiên Viên Nghị trên tay Tà Vân bước đi.
"Vậy xuất phát nhanh thôi".
Tà Vân gật đầu, kéo theo hai tỷ muội Xuân Hoa.
Lúc này ở ngự thiện phòng, Hiên Viên Dân từ lâu đã đến.
Nghe tin Tà Vân tỉnh, liền bỏ lại đống tấu chương giải quyết sau.
Hiện tại hắn tâm tình, đều đặt trên nàng người.
Hắn đang nghĩ kỹ cách, làm sao để nàng hết giận.
Hiên Viên Dân đang đau đầu nghĩ cách, bên ngoài bọn người Tà Vân đã đến.
Từ xa đã nghe tiếng Tà Vân cười rất lớn, có cả Hiên Viên Nghị đang chọc nàng.
Bên trong cô đơn Hiên Viên Dân, trong lòng dày đặc ghen tị.
Bước vào ngự thiện phòng, Tà Vân giáp mặt Hiên Viên Dân liền không cười nữa.
Rõ ràng của nàng thái độ, ta là đang giận ngươi đó.
Làm Hiên Viên Dân bối rối không biết làm sao.
"Đến rồi, mau ngồi.
Thức ăn muốn nguội"
Tà Vân muốn ngồi ghế bên cạnh, nhưng Hiên Viên Nghị không cho.
Ôm nàng trong lòng ngồi xuống.
"Vân nhi, ngươi gắp không tới ".
"Cảm ơn Giang vương ca ca".
Nàng cũng nhận ra, bàn cao hơn nàng rất nhiều.
Dù ngồi ghế cung không đụng đến được thức ăn.
Nếu có người muốn phục vụ, nàng sẵn sàng hưởng thụ.
Đối diện bàn Hiên Viên Dân một mặt dấm chua, "Vân nhi, Giang vương ca ca? Ta đi không bao lâu, hai người đã như vậy thân thiết".
Không thèm nhìn đến hắn, ăn miếng thịt Hiên Viên Nghị gắp tới Tà Vân nói thầm.
"Liên quan gì đến ngươi ".
Đương nhiên đủ để Hiên Viên Dân nghe thấy, nàng là cố ý.
Hiên Viên Nghị chỉ cười trừ, chuyên tâm chăm sóc bụng Tà Vân.
"Ta cũng muốn gọi" Tuy buồn bực, nhưng Hiên Viên Dân vẫn phải cười làm hòa.
Hắn là tự gây tự chịu, việc này tuy mất mặt nhưng để nàng ghét càng khó chịu.
Thấy hắn hối lỗi, Tà Vân cũng không làm khó hắn.
Ai bảo nơi này là của hắn địa phương, nàng không nhường được sao? "Hoàng thượng ca ca mau ăn đi".
Nàng mềm mỏng hơn âm thanh, hắn cứ tự hiểu.
Vui mừng tràn đầy ánh mắt, Vân nhi rốt cuộc tha lỗi cho hắn.
Hắn biết nàng không như vậy để bụng chuyện nhỏ đâu.
"Được được, Vân nhi cũng ăn nhiều một chút".
Bên ngoài tỷ muội Xuân Hỉ nhìn nhau cười, bọn họ thật đáng yêu cảm giác.
Thật ấm áp gia đình không khí, như vậy chuyện khó gặp.
Bữa ăn cứ thế im lặng, Tà Vân được một bữa ngon thoải mái.
Huynh đệ Hiên Viên Dân thay phiên nhau gắp cho nàng thức ăn.
Tà Vân chỉ ngồi yên hưởng thụ, thời gian cứ vậy trôi..