Nhật Ký Xem Mắt Chồng Thật Giả

Một tháng trôi qua, chuyện tiến triển thuận lợi ngoài ý liệu.

Cách mỗi ba năm ngày, Lý Trường Tuấn cũng sẽ hẹn tôi đi ra ngoài, mời tôi ăn cơm, xem chiếu bóng, hoặc là mua cho tôi một chút đồ trang sức giá tiền không đắt lắm lại rất có thưởng thức.

Mà tôi diễn cũng rất nhập vai cô gái từ từ rơi vào lưới tình, thường xuyên len lén dùng ánh mắt yêu mến nhìn Lý Trường Tuấn, mà hắn có lúc sẽ bị bắt được ánh mắt của tôi, luôn là cưng chìu cười, xoa xoa tóc tôi.

Mà lúc này đây, tôi vừa ở trong lòng than thở, lại rất hài lòng. Oán trách chính là một người đàn ông tốt như vậy, nếu như không phải là biết hắn là tên lường gạt, chỉ sợ tôi thật muốn coi hắn như người chồng đời tôi; hài lòng là vì coi như hắn có làm gì đi nữa, cũng bị tôi Ôn Tinh ——nữ Vô Gian đạo siêu cấp nằm vùng lừa gạt được.

Mà tôi tin chắc, mình được an toàn. Bởi vì mỗi lần tôi theo hắn đi ra ngoài, cũng sẽ có một chiếc xe không nhanh không chậm đi theo chúng tôi. Trong xe, là Lý Minh lạnh lùng, Lý Minh chân chính. Mà mỗi đêm Lý Trường Tuấn đưa tôi về nhà, góc đường cách đó không xa, luôn có một ánh lửa nhỏ lúc sáng lúc tối —— đó là thuốc lá ở ngón tay Lý Minh đang cháy. Mà bóng dáng của anh ấy, lại ẩn giấu thật sâu trong bóng đêm. Mà mỗi lần sau khi Lý Trường Tuấn rời đi, anh từ bóng tối đi ra, cũng chỉ là hướng tới tôi gật đầu một cái, liền xoay người rời đi. Chỉ vậy cũng đã đủ rồi. Ánh lửa mơ hồ này, không tiếng động cáo biệt này, lại làm cho tôi vô cùng an tâm. Nghe Đổng Vĩ nói, Lý Minh tự mình yêu cầu tới bảo vệ tôi đấy, điều này làm cho tôi không khỏi có chút mừng rỡ. Người đàn ông như vậy, có thể nào không khiến tôi an tâm? Sao lại có thể không khiến người động lòng đây?

Mặc dù mỗi lần đến đồn cảnh sát cùng Lý Minh và Đổng Vĩ gặp mặt, chỉ là thảo luận tình huống tiến triển, chỉ là thảo luận bước an bài kế tiếp, nhưng Lý Minh chỉ huy bình tĩnh trí tuệ như vậy, Lý Minh lạnh lùng kiên định, thật là người đàn ông trên tất cả những người đàn ông a!

Chỉ là nhìn ánh mắt anh bất luận nhìn người nào, đều vẫn trầm tĩnh. Có lẽ ánh mắt nhìn tôi, nhiều hơn chỉ là một tia ý cười —— dù sao tôi từng trước mặt anh ấy xấu hổ như vậy. . . . . . Mặc dù nằm vùng là một công việc mạo hiểm, tôi không chút nào không dám lộ ra vẻ mặt hưng phấn chút nào, mỗi lần đi họp, cũng là mặt nghiêm chỉnh theo chân bọn họ thảo luận, cũng nghiêm túc bày tỏ mình đối với công việc và cuộc sống cảnh sát cũng rất cảm thấy hứng thú.

Nhưng tôi, đối với anh ấy thật có một chút xíu mê muội rồi. . . . . . Mỗi lần đi họp cũng len lén liếc mặt bên kiên nghị cứng rắn của anh, ánh mắt theo đuổi bóng dáng của anh. . . . . . Tôi thật sự thất bại!

Tin tưởng qua một khoảng thời gian nữa, Lý Trường Tuấn sẽ phải kiếm cớ vay tiền tôi chứ? Tôi tin tưởng tất cả sẽ thuận lợi. Chỉ là có một vấn đề, làm cho tôi càng ngày càng làm khó ——phụ nữ rơi vào bể tình, tại sao có thể không đồng ý hôn người trong lòng mình?

Mà Lý Trường Tuấn hiển nhiên muốn nhiều hơn! Mặc dù tôi lấy lý do gia đình tương đối truyền thống bảo thủ, ám hiệu hắn sau khi cưới mới có thể cùng hắn tiếp xúc thân mật. Nhưng mấy lần cự tuyệt nụ hôn của hắn, đã làm hắn chân mày nhíu chặt.

Nhưng là vừa nghĩ tới phải hôn một tên lường gạt, tôi lại cảm thấy ghê tởm. Chuyện khó xử này nói cho Lý Minh và Đổng Vĩ, Lý Minh chỉ là cau mày: “Nếu như quá miễn cưỡng, coi như xong đi, chúng tôi nghĩ biện pháp khác.” Mà Đổng Vĩ lại trêu ghẹo nói: “Bỏ ra mấy nụ hôn, bắt được tên gây hại phụ nữ này, không đáng giá sao?” Mặc dù lời của anh ta đổi lấy cái trợn mắt của Lý Minh, nhưng tôi cũng hơi dao động.

Tôi không thể làm gì khác hơn là ôm tâm niệm “binh tới tướng đỡ” tiếp tục cùng Lý Trường Tuấn qua lại. Cho đến một buổi tối, một lần cầu hoan của Lý Trường Tuấn, phá vỡ thăng bằng này.

Vẫn là ở đường ngoài cửa nhà trọ tôi, Lý Trường Tuấn một thân tây trang trắng tinh, cưng chìu ôm eo tôi: “Tình Tình, anh yêu em như vậy mà!”

Âm thanh của hắn thật rất trầm thấp, rất có từ tính, nhưng giờ phút này nghe vào trong tai tôi lại như chuông báo tang. Tôi cúi đầu cười nói: “Anh Minh, cám ơn anh!” Nhưng trong lòng như trống đánh.

“Tình Tình. . . . . .” Đèn đường mờ mờ, ánh mắt của hắn từ từ thâm thúy, đôi tay khóa chặt thân thể tôi, từ từ cúi xuống mặt, “Anh thật sự cũng nhanh vì em mà điên cuồng. . . . . .”

“Đừng! Đây là trước cửa nhà em! Ngộ nhỡ mẹ em ra ngoài sẽ thấy đấy!” Tôi vội vàng đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại không ngờ hắn thật sự quyết tâm, đem tôi vững vàng cố định trong ngực, mà trong mắt của hắn, tràn đầy j□j—— hắn nhập tâm diễn vai người đàn ông si mê tình ái, như vai nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình “Ánh mắt thâm thúy, lẩm bẩm nói nhỏ, điên cuồng hôn lên” . . . . . .

“Đừng!” Nụ hôn của hắn hung hăng in trên mặt, cổ của tôi, tôi lập tức khóc lên, làm thế nào đây! Làm thế nào bây giờ! Hình như để chứng minh thâm tình của mình, có lẽ là vì cảm động tôi, hôn càng thêm ra sức nhập vai, cổ áo sơ mi của tôi đã bị hắn kéo ra.

Tôi hít sâu một hơi, ngừng muốn kêu cứu kích động —— Ôn Tinh, không thể kích động, nếu không tâm huyết hơn một tháng qua của mình và Lý Minh, Đổng Vĩ liền trôi theo dòng nước hết! Nghĩ đến Lý Minh, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn đến góc đường tìm kiếm ánh lửa lập lòe quen thuộc nhưng không thấy.

Tâm âm thầm trầm xuống, anh đâu rồi? Tại sao mỗi ngày anh ấy đều bảo vệ tôi, hôm nay sao không thấy bóng dáng?

Tôi nhất định là điên rồi, lúc đang bị tên lường gạt này cợt nhã, lại còn thất thần —— tôi quả nhiên không phải người đàn bà thông minh lanh lợi!

Một hồi chuông dồn dập vang lên, lại cơ hồ cứu lấy tính mạng của tôi. Động tác Lý Trường Tuấn có chút chần chờ, tôi vội vàng tránh thoát, nói: “Nhất định là mẹ em, thúc giục em về nhà!” Tôi lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện phía trên đột nhiên hiển thị hai chữ: “Lý Minh.”

Tâm trạng của tôi chấn động, vội vàng dùng thân thể ngăn trở ánh mắt nghi hoặc của Lý Trường Tuấn, nhận điện thoại, bên đầu điện thoại kia không phát ra âm thanh gì. Tôi vội vàng nói: “Alo! Mẹ! Con về nhà ngay! Ừm! Bye bye!”

Ngắt điện thoại, lại thấy Lý Trường Tuấn mặt áy náy nhìn tôi: “Thật xin lỗi, Tình Tình! Anh mới vừa rồi không khống chế được chính mình! Anh thật sự quá muốn có được em!”

Giả bộ chân thành! Tôi đã bình tĩnh lại, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì em cũng không muốn kháng cự anh. Chỉ là đây là lần đầu tiên em quen bạn trai. Em. . . . . . Không bài xích anh đối với em như vậy. . . . . .” Ngẩng đầu lên, chống lại nụ cười mừng rỡ của Lý Trường Tuấn, tôi nắm lấy thời cơ, ngượng ngùng thêm một câu: “Em nghĩ, tương lai nếu như kết hôn, tất cả của em, đều là của anh!” Nói xong vội vàng nghiêng chạy về phía nhà. Chạy được mấy bước, quay đầu lại nhìn hắn, hắn vẫn còn ngụy trang vẻ mặt mừng như điên. Trong lòng tôi âm thầm cười một tiếng, chạy vào trong sân.

Nhìn xe Lý Trường Tuấn dần dần đi xa, tôi hít sâu một hơi, cầm quần áo sửa sang xong, từ trong bóng đêm đi ra.

Quả nhiên, bóng dáng cao lớn rắn rỏi lại quen thuộc, đứng lẳng lặng ở ngoài cửa nhà tôi. Hàng lông mày lạnh lùng nghiêm nghị này, vết sẹo đỏ sậm này, thản nhiên dưới ánh trăng, tản mát ra giống như ánh sang lóa mắt, im lặng hấp dẫn tôi. Chỉ là dù hắn bình tĩnh đi chăng nữa, giờ phút này cũng không che giấu được vẻ mặt khẩn trương, mắt không chớp nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như thể vô cùng lo lắng.

Trong lòng tôi âm thầm cảm động, cũng có một chút vui mừng không nói ra được, thản nhiên mà phát. Có lẽ hắn khẩn trương chỉ là vì chức trách, nhưng tôi vẫn không nhịn được vui mừng. . . . . . Thật không có tiền đồ . . . . . .

“Tôi không sao. Anh không cần lo lắng.” Không biết sao, kinh hoảng cùng sợ hãi ban nãy, giờ phút này cũng tan thành mây khói, giống như cách tôi cực xa.

“Vậy thì tốt!” Âm thanh của anh trước sau như một ảm đạm khàn khàn, tôi nghe thấy, lại như có sức mạnh làm tôi yên lòng.

Anh chợt tiến lên một bước, giơ tay lên, bài tay thô ráp theo đường nét gương mặt của tôi nhẹ nhàng mơn trớn, ngón tay kiên định mà có lực, ánh mắt lại càng tản ra dịu dàng.

Yên lặng như vậy đúng rồi mười giây, anh đột nhiên như chạm điện thu tay lại, trên mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng và tự trách: “Xin lỗi, tôi không phải. . . . . .” Có lẽ hắn mới vừa ý thức được mình có cử chỉ thân mật với tôi. . . . . .

“Không sao!” Tôi tươi sáng cười một tiếng, nhưng trong lòng thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ —— vui chính là hắn lơ đãng lộ ra quan tâm và luống cuống, ngạc nhiên là tôi lại bởi vì sự quan tâm của anh mà vui mừng như vậy—— từ khi nào, tôi tôi lại thấy có hảo cảm với sự manh động của anh? Tôi bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa, lưu manh cười nói, “Vậy để tôi sờ lại đi!”

Đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của anh, tôi nhanh chóng vươn tay, mơn trớn gương mặt kiên nghị cua anh, mơn trớn đường cong góc cạnh rõ ràng của khuôn mặt. Còn nữa, vết sẹo dữ tợn mà thân thiết kia. Tay lướt qua nơi nào, nơi đó lại có nhiệt độ nóng bỏng.

Từ từ thu tay lại, tôi cười nhìn anh, kiên định nhìn anh. Anh ấy nhìn tôi thật lâu, nụ cười hiện trên gương mặt, nụ cười như biết chắc và tự tin vô cùng: Em trở về đi. Lần sau, sẽ không để cho em gặp phải nguy hiểm như vậy nữa.”

Giống như ước định nào đó.

“Được!” Tôi gật đầu một cái, xoay người, rời đi.

Nhưng bắt đầu từ lúc anh vuốt ve gương mặt tôi, tâm liền cuồng loạn không dứt, thật lâu, cũng không thể bình tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui