Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Edit: Ngọc Hiền Tần

Beta: Thiên phi

Hôm sau là sinh thần của Nhị Hoàng Tử, Diệp Linh Sương và Vân Kiều cùng đi tới Tích Ngọc cung, thấy Diệp Linh Sương đưa tặng một đôi giày thêu màu tím tinh xảo, trông rất đẹp mắt. Hai mắt Cúc Phi đột nhiên sáng rỡ, vội vàng tiếp nhận đôi giày nhỏ, cẩn thận đánh giá một chút.

"Đôi giày này được làm thật là tinh xảo, kích cỡ cũng vừa đúng." Cúc Phi cười nói, đối với đôi giày nhỏ có thể nói là yêu thích không muốn rời tay. Nhớ tới Hinh Quý tần hôm trước mới biết sinh nhật Nhị Hoàng Tử, đôi giày nhỏ này cũng là vừa mới làm ra, chỉ phần tâm ý này cũng đủ khiến cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Muội muội nghĩ, không có thứ gì quá tốt tặng cho Nhị Hoàng Tử, chỉ có tú công cũng không tệ lắm, đành làm một đôi giày nhỏ, Cúc Phi tỷ tỷ thích như vậy, Nhị Hoàng Tử nhất định cũng rất vui mừng." Diệp Linh Sương nói tiếp.

"Hinh Quý tần có tâm, lần trước muội muội ghi lại phương thuốc, bản cung đã dựa theo phương thuốc kia để cho phòng bếp nhỏ làm một ít canh mã thầy bách hợp. Sau khi ăn quả thật buổi tối đã ít ho hơn trước, bổn cung vẫn phải cảm tạ muội muội."

Cúc Phi vui vẻ nói, đặt đôi giày nhỏ sang một bên, đột nhiên đôi mắt kia khẽ con lên, hỏi Diệp Linh Sương: "Muội muội, cách thức thêu này nhìn qua rất quen, muội muội học với người nào vậy?"

Đôi mắt Diệp Linh Sương cụp xuống, cười nói: "Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài cách thêu này, chẳng qua cách thêu này học từ mama dạy thêu trong phủ trước kia thôi."

"Nghe nói muội muội là người Minh Vũ quốc?" Ánh mắt Cúc Phi mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, nàng không tra khỏi Tích Ngọc cung không có nghĩa là nàng không biết. Địch quốc đưa tới một nữ nhân có thể leo lên vị trí chính tam phẩm Quý tần, hoặc là được Hoàng Thượng quá sủng ái, hoặc là bản lĩnh của người này không nhỏ.

Tuy rằng mấy ngày gần đây gặp Hinh Quý tần, thấy ngôn ngữ cử chỉ của nàng cũng không giống như nữ nhân có tâm kế ác độc, nhưng nhiều năm nay nàng đã có thói quen cẩn thận, cũng chỉ là cùng nàng quen biết sơ sơ, không có hiểu biết sâu sắc.

"Nếu tỷ tỷ đã muốn biết, muội muội cũng không dám giấu diếm. Muội muội vốn là con gái của Trấn Quan Tướng Quân người Minh Vũ quốc, nếu không phải quốc quân của Minh Vũ quốc nghe lời gièm pha mà tấn công Đại Yến quốc, muội muội sao lại bị phụ thân làm gương chắp tay dâng tới đây." Nghĩ vậy, khóe miệng Diệp Linh Sương khẽ cong lên, thật ra trong lòng còn có chút đắc ý.

Chẳng qua khi tiến cung thân phận có thấp một chút, nhưng nàng có thể ở lại Hậu cung của Đại Yến quốc, Trấn Quan tướng quân kia cũng nên nói tiếng cảm tạ với nàng. Tuy vậy khóe miệng Diệp Linh Sương vẫn cong lên nụ cười trào phúng.

Tim Cúc Phi khẽ thắt lại, thế nhưng lại cảm thấy nữ tử trước mắt có chút đáng thương, bị chính tay phụ thân mình dâng lên, trong lòng nàng làm sao có thể dễ chịu? Chẳng qua tướng quân kia chiến bại tất nhiên không thể chiếm được lợi thế gì, nếu không bày tỏ thành ý với Hoàng Thượng một chút, về sau địa vị chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Các triều thần trong nước từ các triều đại tới nay có ai không phải như vậy, đều là vì lợi ích của mình.

Mặc dù lúc trước Hoa Lê Nguyệt nghĩ mọi cách để không phải vào cung, nhưng tất cả đều không do nàng quyết định, ý chỉ của Thái Hậu có thể kháng sao? Hoa Lê Nguyệt vì gia tộc của mình mà tìm mọi cách tốt, mọi hành vi cử chỉ của Hoàng Hậu đều không thể soi mói, ngay cả Thái Hậu cũng vô cùng yêu thích nàng, nhưng không thể ngờ tới sau này lại......

Cúc Phi không khỏi thở dài một hơi, muốn nàng tin rằng Hoa bá bá thông đồng với địch quốc là không thể, tính tình Hoa bá bá ngày thường vốn ngay thẳng, cũng đắc tội với không ít quyền thần, nếu có người muốn hại, cũng khó lòng đề phòng. Nhưng mà, nàng vẫn oán hận, vì sao Đại Yến Đế dễ dàng tin lời gièm pha, mà không điều tra kỹ, điều đó không giống với tác phong làm việc trước kia của hắn.

Vừa mới bắt đầu Cúc Phi cũng không hiểu rõ, qua một năm dần dần nàng cũng hiểu được chút ít, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo.

Tất cả chẳng qua là vì công cao trấn chủ mà thôi. Lúc trước Hoa lão tướng quân cũng không ủng hộ Tề Thiên Hữu làm hoàng đế, tuy rằng sau này Tề Thiên Trạch không thể lên làm Hoàng Thượng, Tề Thiên Hữu vẫn có lòng che chở, phong hắn làm Tây Nhạc Vương, được hưởng đất phong của chính mình. Nhưng mà nếu không thể nhổ cái đinh trong mắt, làm sao Đại Yến Đế có thể yên tâm, thấy Hoa lão tướng quân đánh thắng trận, uy vọng trong lòng dân chúng ngày càng cao. Cho dù Hoa Lê Nguyệt có là người đứng đầu Hậu cung, nhưng Hoa lão tương quân vẫn là một người thẳng tính, Đại Yến Đế không thể không hoài nghi hắn có dã tâm. Vừa vặn tìm được tội danh thông đồng với địch đủ để diệt cửu tộc, làm cho hắn xây dựng được uy vọng trong lòng dân chúng. Đại Yến Đế quả thật rất ngoan độc!

"Tỷ tỷ, ngươi nghĩ gì vậy?" Thấy tâm tư Cúc Phi bay xa, Diệp Linh Sương nhẹ giọng hỏi một câu.Cúc Phi chớp mắt, cười nhìn nàng: "Không có gì, chỉ là đúng lúc ta nhớ tới một người bạn cũ. Tuy rằng thân phận của Hinh Quý tần này không cao lắm, nhưng Hoàng Thượng vẫn rất sủng ái muội muội, nếu không chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi làm sao muội muội có thể lên được tới vị trí Quý tần."

Nghe thấy lời này, Diệp Linh Sương chăm chú nhìn nàng ta, làm cho người ta không khỏi e sợ. Cúc Phi khó hiểu nhíu mày, nhìn lại nàng: "Vừa rồi có lời nào không ổn sao?"

Diệp Linh Sương đột nhiên cười nói: "Trước mặt tỷ tỷ, muội muội luôn thật tình đối đãi, nhưng Cúc Phi tỷ tỷ có vẻ như lúc nào cũng đề phòng muội muội, thật sự làm cho trái tim muội muội lạnh lẽo."

Ánh mắt Cúc Phi hơi lóe, cười nhẹ nói: "Hinh Quý tần nói đùa, tất nhiên bản cung thật lòng đối đãi với muội muội."

"Tỷ tỷ ở Hậu cung này ngây người đã lâu, sao có thể nói ra lời vừa rồi, sủng ái của Hoàng Thượng có thể được bao lâu, chẳng lẽ tỷ tỷ còn không hiểu rõ hơn so với muội muội sao? Trong mắt Hoàng Thượng chỉ có giang sơn Đại Yến quốc của hắn mà thôi, mỹ nữ như mây, trong Hậu cung này chẳng qua cũng chỉ làm nền, có cũng được mà không có cũng không sao. Vốn dĩ chỉ là công cụ giải tỏa áp lực, muội muội cũng không trông cậy vào Hoàng Thượng có thể sủng ái ta bao lâu. Nay muội muội thật lòng đối đãi với Cúc Phi tỷ tỷ, sẽ không giấu giếm điều gì trong lòng, nếu muội nhìn sai người, cũng sẽ tự mình chịu tội!" Diệp Linh Sương chắm chú nhìn khuôn mặt của nàng ta nói.

"Lớn mật! Hoàng Thượng sao có thể để một Quý tần nho nhỏ như ngươi có thể xen vào, quả nhiên là gan lớn hơn trời!" Sắc mặt Cúc Phi ửng đỏ vì tức giận, hai mắt trừng lên, nổi giận nói, sau câu nói này nhất thời ho mạnh.

Linh Ngọc và Vân Kiều ở ngoài hậu điện bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng ho lớn này, sắc mặt đồng thời biến đổi.

"Nương nương, bệnh ho của ngài lại tái phát sao? Có muốn nô tỳ đi vào hầu hạ không?" Linh Ngọc ở ngoài cửa vội vàng hỏi.

Vài tiếng ho khan từ từ dừng lại, mới nghe thấy mệnh lệnh mang vài phần tức giận của Cúc Phi truyền tới: "Bản cung không sao, không cần đi vào."

Diệp Linh Sương giúp Cúc Phi vuốt lưng, lại giúp nàng nhuận khí một chút, trên mặt không khỏi mang theo vài phần hối hận.

"Là muội muội nhất thời lỡ lời, Cúc Phi chớ trách."

Cúc Phi tựa thân mình vào đâu giường, sâu kín nhìn nàng, khẽ thở dài một hơi, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười chua sót: "Thôi thôi, vừa rồi là bản cung thất thố. Chỉ là, lá gan Hinh Quý tần cũng rất lớn."

"Cúc Phi tỷ vẫn mong nhớ Hoàng Thượng sao? Nếu không vì sao lại phản ứng mạnh như vậy?" Diệp Linh Sương nhìn thẳng nàng nói.

"Ngươi......." Cúc Phi hơi nheo mắt, trong bất đắc dĩ lại có nhiều hơn vài phần thoải mái: "Vì sao phải đau khổ như vậy, dù trong lòng bản cung có hắn, cũng là chuyện đã qua, lòng này đã sớm chết rồi, còn nhắc tới chuyện đó làm gì?"

"Là Cúc Phi tỷ tỷ vẫn không thể buông bỏ, hôm nay muội muội chỉ làm cho tỷ tỷ thấy rõ thôi, Hoàng Thượng cũng sẽ không lãng phí tình cảm cho một nữ tử nơi Hậu cung, bao gồm cả tỷ tỷ." Nếu không phải vì lời nói lúc trước, lời nói của Hinh Quý tần hiện tại có thể làm cho người ta cảm thấy một phi được sủng ái đang cười nhạo Cúc Phi đã thất sủng.

Ánh mắt chân thành tha thiết của nữ tử trước mắt làm cho Cúc Phi cười ha ha: "Bản cung không hiểu, vì sao ngươi nhất định phải làm cho bản cung thấy rõ điều này."

Thật ra không cần người trước mặt này nói, nàng cũng đã hiểu rõ từ lâu. Lúc trước nàng chỉ được sủng ái nhất thời, Hoàng Thượng cũng không vì nàng đang trong thời kỳ mang thai mà không sủng hạnh phi tần khác, nàng vốn tưởng rằng Hoàng Thượng đối với mình có chút đặc biệt, sau này mới biết chẳng qua cũng giống như những nữ nhân khác mà thôi.

"Bây giờ Cúc Phi tỷ tỷ vẫn còn đau lòng sao?" Diệp Linh Sương đột nhiên hỏi.

Cúc Phi kinh ngạc nhìn nàng, thật lâu sau khẽ cười, nụ cười có chút tái nhợt: "Việc này đối với bản cung đã sớm nhạt nhẽo, nay bản cung không cầu xin điều gì, chỉ mong Minh Hiên có thể bình an lớn lên, cuộc đời này đối với ta thế là đủ."

"Sẽ giống với Tây Nhạc Vương kia sao?" Diệp Linh Sương không chút để ý nói một câu khiến cho sắc mặt Cúc Phi đại biến.

Tây Nhạc Vương đoạt vị thất bại, nói dễ nghe một chút, là được Đại Yến Đế phong vương, có đất phong của mình, nói thực tế một chút, chính là giam giữ. Các tướng sĩ đóng quân ở xung quanh đều là người của Hoàng Đế, trải rộng khắp nơi, chỉ cần gió thổi cỏ lay, sợ rằng cái đầu kia của Tây Nhạc Vương cũng không giữ được, như vậy cùng một tù nhân có gì khác nhau, chẳng qua chỉ là phạm vi hoạt động lớn hơn một chút thôi.

Sắc mặt Cúc Phi hơi trắng, nhưng vẫn cười nhẹ nói: "Chỉ cần có thể sống là tốt rồi."

"Tỷ tỷ có thể nghĩ như thế cũng tốt, chỉ không biết về sau Hoàng tử sẽ trở nên như thế nào, có thể có phần trí tuệ và nhân từ này của Hoàng Thượng hay không." Diệp Linh Sương thuận miệng nói, nhìn canh giờ ngoài cửa sổ, cười nói: "Bây giờ đã là buổi trưa, muội muội cũng nên trở về dùng bữa, bây giờ Nhị Hoàng Tử cũng đang học hành cực khổ, tỷ tỷ cũng nên gọi thị vệ tới đưa cơm."

Cúc Phi vốn đang cúi đầu suy nghĩ, nghe thấy lời này, lo lắng nói: "Cũng không biết Minh Hiên có ăn quen đồ ăn phòng bếp nhỏ của thượng thư phòng làm hay không."

"Nếu tỷ tỷ lo lắng thì để Linh Ngọc mang đồ ăn qua đó là được, nhất định Hoàng Thượng sẽ không ngăn cản." Diệp Linh Sương cười haha nói.

Thượng thư phòng cách Thương Loan điện cũng không xa, cũng là vì muốn Hoàng Thượng có thể tùy thời kiểm tra.

Hiện nay nhị hoàng tử còn nhỏ, cũng chỉ học một ít thi thư lễ nghi, kỵ xạ vẫn phải chờ một, hai năm nữa lớn hơn, tay chân dài hơn một chút. Đồ ăn sáng và ngọ thiện sẽ dùng ở Thượng Thư phòng, buổi tối sẽ trở về Tích Ngọc cung dùng bữa với Cúc Phi. Nhị Hoàng Tử vào Thượng Thư phòng đọc sách, sau đó không lâu sẽ tới Trọng Thanh cung, đến lúc đó số lần Cúc Phi thấy hắn cũng sẽ ít đi.

Cúc Phi thoáng do dự: "Thượng Thư phòng là nơi bàn chính sự, người của Hậu cung đến đó có chút không ổn."

"Đợi Hoàng Thượng hạ chỉ cho Nhị Hoàng Tử chuyển tới Trọng Thanh cung, lúc đó cơ hội để tỷ tỷ nhìn thấy Nhị Hoàng Tử càng ít." Diệp Linh Sương suy nghĩ, sau đó nói: "Chi bằng lần sau tỷ tỷ nói với Hoàng Thượng một câu, đồ ăn sáng và ngọ thiện đều để Linh Ngọc đưa tới."

Lần sau? Sắc mặt Cúc Phi ảm đạm, lần sau là khi nào?

Không còn băn khoăn nữa, Cúc Phi phân phó cho phòng bếp nhỏ làm vài món ngày thường Nhị Hoàng Tử thích ăn nhất, để Linh Ngọc đưa tới. Diệp Linh Sương thì trở về Trường Nhạc cung.

Cúc Phi nhìn bóng dáng Diệp Linh Sương dần biến mất, ánh mắt từ từ nhìn xa xa.

Hinh Quý tần này rốt cuộc là thật lòng hay giả ý, nói nàng giả ý nhưng lại lộ ra suy nghĩ thật của mình, nói nàng thật lòng, nhưng mỗi câu đều mang theo mục đích nào đó....Cứ như vậy khiến người ta không đoán ra, về sau nên đối đãi với nàng như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui