Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha

Ta ngồi yên tĩnh trong căn phòng, nơi được xin ở tạm qua đêm, nhờ có sự lừa gạt của Miroku nên chúng ta cũng được hưởng phước lấy, ăn cơm ngon, nơi ngủ ấm, Kagome và Shippo vui vẻ ăn từng chén cơm nóng, ta ăn được nửa chén thì đưa cho Shippo ăn hộ

“Tama, hôm nay chị làm sao thế, không khỏe à, hay bệnh tái phát” Kagome thấy ta ăn không nhiều như mọi ngày, lo lắng quan tâm

Ta lắng đầu, không có chuyện gì, ta hiện tại không có tâm trạng ăn uống, từ khi đến nơi đây, ta đã cảm nhận được yêu khí rất nhẹ của Sesshomaru, điều này khiến ta đứng ngồi không yên

ta lấy cái vòng tay vừa mới làm xong đeo vào tay Kagome, cái vòng tay ta làm vào hôm sinh nhật Kagome, em ấy nói nó đã bị đứt trong khi chiến đấu và em ấy cũng cảm ơn ta, nhờ nó mới thoát được một mạng

Cái vòng tay đó ta làm lúc chưa nhớ lại nên sức mạnh ở nó rất yếu, nhưng lần này ta có sức mạnh như xưa, làm một vòng tay bảo vệ Kagome khỏi yêu quái là một chuyện dễ dàng

Mấy người làm của ông chủ ngôi nhà bọn ta ở nhờ qua đêm đang ầm ĩ ở vách đá, bọn Inuyasha chạy đến chỗ đó, còn ta ngồi yên bất động ở trong phòng,

Sesshomaru, ta cảm nhận được đây là yêu khí của Sesshomaru, ta mừng đến run người nhưng ngay lập tức do dự đi gặp hắn, hắn nhận ra ta không, hay giận quá liền cho ta một đao cho hả giận, dù gì hắn cũng đang giữ Sơ nha cơ mà, mà khoan tuy Sơ Nha làm từ răng hắn nhưng đó cũng là tài sản của ta đấy, chắc là không sao đâu

Đi đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trời ơi đất hỡi, Sesshomaru cầm trên tay thiết toái nha, và hắn có ý định sử dụng phong thương lên Kagome, Kagome dù có vòng tay ta bảo vệ cũng sẽ lành ít dữ nhiều, ta đành liều vậy

Chấp cây quạt lên ngang ngực, tập trung sức mạnh của cơ thể lên nó, tập hợp tĩnh điện lên quạt, đến khi đủ ta liền tập kích nhả ra “Thương Long Phá”

Quạt tất nhiên là khác với kiếm, nếu là kiếm ta nghĩ sẽ xuất hiện hai con rồng đầy uy lực nhưng với Hắc Phong, hai con rồng sấm sét được thả khả kèm theo cơn gió mạnh giống như lực đẩy cho hai con rồng tấn công lên phía trước, ngăn chặn chiêu phong thương

Chiêu này ta học được từ Sesshomaru, hắn học từ cha rồi dạy ngược lại cho ta, lâu rồi không sử dụng liền có chút run tay

A khốn kiếp, sao lại có ánh đuốc chỗ này, ta không thể mở mắt được, cản trở việc nhận mặt nhau giữa ta và Sesshomaru, Kagome thoát khỏi nguy hiểm, thấy cây đuốc đang cháy mạnh ở trước mặt ta, em ấy nhanh chóng chạy đến ném mạnh nó về phía Sesshomaru

Tất nhiên Sesshomaru phải né được nó, hắn quăng Inuyasha về phía ta, rồi lao đến như thể muốn kết liễu cả bọn, hắn thật sự không nhận ra ta sao

“Sơ Nha ” ta thét lên, thanh kiếm trên đay lưng Sesshomaru lao đến ta, ta cầm lấy, kéo ngược Inuyasha ra phía sau, đỡ nhát kiếm của Sesshomaru

“Sesshomaru, ngươi không nhận ra ta sao?” tay ta run run chóng đỡ uy lực của Thiết Toái nha, ta khác hắn, hắn là yêu quái, ta là con người, sức mạnh chênh lệch là điều đương nhiên

“ là ngươi? Tatsu?” cứ tưởng hắn sẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói “ngươi là ai?” thật không ngờ hắn lại còn nhớ đến ta, ta còn định đang mừng rỡ thì đã thấy ánh mắt hổ phách sắc lạnh nhìn ta

Ta như tượng đã trơ mắt nhìn hắn, ánh mắt của hắn chứa đầy sát khí, hắn muốn giết ta sao, hắn hận ta?

Inuyasha thấy Sesshomaru giơ đao lên. Điền cuồng chạy đến ngăn hắn cánh tay trái cầm thiết toái nha nói lớn “Miroku, mau đem Kagome và Tama đi nhanh lên” còn chưa dứt lời, cánh tay phải Sesshomaru đâm thẳng vào bụng Inuyasha, Inuyasha không để ý đến cơn đau ở bụng, mạnh mẽ giật cánh tay con người dính mảnh ngọc tứ hồn ra khỏi hắn

Ta lúc đó đang muốn nói gì, lồng ngực nhói lên, cổ họng cảm giác được mùi tanh của máu, ta ói ra máu ngất xỉu vào lòng Kagome, ta chỉ nghe tiếng Kagome lo lắng nhiều lần gọi tên ta sau đó ta mất ý thức không còn biết gì tình hình xung quanh nữa

Ta quên lời dặn của Huyền,hắn đã từng nói với ta, cơ thể của ta hiện tại chưa kịp thích ứng với sức mạnh lúc trước, phải luyện tập dần dần mới được sử dụng các chiêu thức mạnh, nếu không sẽ phổ huyết ngất xỉu

Trong tình hình cấp bách làm sao ta có thể nhớ được chứ, nếu không ta cũng sẽ không sử dụng Thương Long phá

Khi ta tỉnh dậy thì đã mình nằm trên cánh đồng cỏ mênh mông, bầu trời sao đêm sáng lấp lánh, ta khó nhọc ngồi dậy ôm lòng ngực còn đau đớn

Đến khi cơn đau dịu xuống, ngẩng người một hồi, sao ta lại ở đây, đây là đâu, ta lay hoay một hồi mới đứng lên tìm hiểu xung quanh, nhưng mới bước một bước, chân ta chợt nghe bỏng rát nhìn xuống thấy lớp đất cỏ chỉ cách ta chưa được xăng đã bị bóc khói đen, sôi ngục ngục, ta hốt hoảng lùi chân về ngược mắt nhìn vế phía trước

“Sesshomaru” ta mững rỡ reo lên, là hắn, cuối cùng ta đã có thể gặp được hắn

Nhưng có vẻ hắn không quan tâm đến vẻ mặt của ta, tiếp tục sử dụng độc trảo hướng về ta

“Sesshomaru, ta là Tatsu là sư phụ ngươi”

Hắn vừa nghe xong, mắt liền đỏ ngầu như thể muốn biến thành yêu quái, ta sợ đến run người hắn hận ta đến mức vừa nhìn thấy ta là muốn xé xác sao nhưng sao lúc ta bất tỉnh hắn làm luôn cho bớt cơn đau mà phải đợi ta tỉnh chứ, ta nhắm tịt mắt chờ cơn đòn của hắn

Mồ hôi ướt đẫm cả áo, ta chờ một lúc lâu vẫn chưa nghe bất kì cơn đau nào ập tới, hé một bên mắt thì thấy bàn tay vuốt nhọn cách ta khoảng 1mm là có thể cào nát khuôn mặt ta

“sao ngươi không tránh?” ánh mặt lạnh nhạt của hắn chăm chú nhìn ta, như muốn tìm được câu trả lời trong đôi mắt đen láy này

“Sesshomaru, ta là Tatsu cơ mà, ngươi không tin ta sao?” bởi vì không tin nên ngươi mới lạnh lùng tàn nhẫn như vậy hay bởi vì thời gian trăm năm nên đã quên mất ta, hay bởi quá giận ta vì ta vô tình bỏ đi ngươi nên ngươi mới đối xử ta như vậy

Hắn lạnh lùng, ánh mặt lạnh nhạt trở nên băng giá, bàn tay hắn rời khỏi mặt ta quay người bước đi, ta không do dự chạy theo hắn, khó khăn lắm mới gặp ta không thể bỏ lỡ hắn một lần nào nữa

Nhưng tốc độ con người sao bằng yêu quái, Sesshomaru đi được vài bước liền bay lên bầu trời, biến mất, ta dùng Hắc Phong đuổi theo cũng không kịp định sẽ cố gắng chạy theo

Đúng lúc ấy, mặt trời ló dạng, ánh sáng soi chiếu khắp mọi nơi, ta không kịp che mặt lại liền đau đớn rơi xuống đất, nếu không nhờ Hắc Phong thì có lẽ ta cũng đã gãy xương rồi

Nằm trên đất, ta khó khăn ngồi dậy, ta không kiềm được liền òa khóc, Kagome và Inuyasha vừa tìm đến, thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của ta, cứ tưởng ta sợ hãi, Inuyasha thì lúng túng còn Kagome ôm ta vào lòng, ta gục mặt vào lòng Kagome khóc nức nở, hắn ghét ta thật rồi, rời đi thật rồi có lẽ sẽ mãi không gặp lại hắn được nữa rồi. nếu biết trước như vậy, lúc trước cho dù hồn siêu phách tán, ta cũng sẽ cố chấp đến cùng ở cạnh hắn, sẽ không từ bỏ hắn mà trở về hiện đại

Nhưng mọi thứ điều muộn rồi… không thể trở lại được nữa rồi

Ánh nắng mặt trời khiến ta đau rát, ta chống tay trên giường lảo đảo rời phòng, đến cầu thang ta còn chưa đứng vững, vừa bước xuống một bước chân bị trượt, ta chuẩn bị tinh thần té lăn xuống thì một bàn tay rắn chắc đỡ ta

“đồ ngốc, đã yếu thì cô ở yên trong phòng đi”

Ra là Inuyasha, ta cảm ơn hắn một tiếng. sẵn tiện nhờ hắn đỡ ta đến ghế sopha, Kagome cũng vừa đi học về, nhìn thấy ta mệt mỏi ngồi trên ghế liền để cập xuống bàn đến hỏi han “Tama, chị ổn chứ”

“ừ, ổn rồi chỉ hơi choáng váng một chút, sau khi chị ngất đã xảy ra chuyện gì?”

Hai người họ im lặng, xem ra không muốn kể đành vậy, Inuyasha thấy ta đã ổn liền rời đi, Kagome nhân lúc không có Inuyasha kéo tay ta hỏi chuyện “chị quen với Sesshomaru sao?”

Ta sắp xếp suy nghĩ trong đầu, phải tìm từ thích hợp kể cho Kagome nghe mọi chuyện, để tránh tình huống sau này nhìn ta như kẻ thù thì chết mất

Ta kể từ hồi sinh nhật 20 tuổi cho đến khi xuyên về chiến quốc vào một đứa trẻ 10 tuổi rồi đến khi xuyên tiếp và găp Sesshomaru khi còn bé và trở thành sư phụ của Sesshomaru

Kagome chăm chú nghe ta kể, như một đứa con nít ngoan ngoãn nghe người lớn kể chuyện ngày xửa ngày xưa

“Vậy mắt của chị không phải tai nạn sao?” Kagome hỏi

“ừ, đó là cuộc tao đổi để ta có thể trở về gặp được hắn, nếu không ta sẽ trở về nơi ta đã ở, vĩnh viễn sẽ không thể gặp hắn nữa”

“chị từ bỏ gia đình, đôi mắt vì tên Sesshomaru kia, không thấy mình đã đánh đổi quá nhiều sao?” Kagome bức xúc bày tỏ, ta chỉ cười buồn “đáng hay không đang không quang trọng, chỉ cần chị có thể gặp được hắn, có chút này cũng không có gì?”

Kết thúc câu chuyện, cả hai trầm mặt ta thấy hơi mệt nên trở về phòng, có lẽ sẽ ở lại hiện đại một thời gian, cho đến khi ta hồi phục hoàn toàn

Sau khi trở về, ngày hôm sau ta đi cùng Kagome đến trường học, đến một ngã rẽ thì tách nhau ra, ta muốn làm một cái cung tên, Sơ nha nay cũng đã trong tay Sesshomaru, ta không muốn đòi lại, ta cần nhiều vụ khí bên mình để tự bảo vệ mình

Vừa đặt xong cung tên, ta liền đi đến đạo quán, lâu rồi ta chưa đi đến luyện tập, cơ thể vừa nghe đến đấu kiếm lập tức trở nên hưng phấn không ngừng, xem ra nó đã rất muốn chiến đấu chỉ là sức khỏe ta đã giới hạn nó và không muốn cứ chìm đắm vào nỗi buồn này mãi, nói ta vô tâm cũng được, vô tình cũng chẳng sao, ta vốn là như vậy dù có buồn như thế nào cũng sẽ qua ngày sau tinh thần sẽ hồi phục lại như cũ, nhưng về đêm ta lại tiếp tục gặm nhắm nỗi buồn này một mình, không cần bất kì ai bên

cạnh để chia sẻ, ta là người như thế bị Sesshomaru ghét cũng chẳng phải sai gì, sai là ở ta mà thôi

Đến chiều, ta đến trường Kagome đón em ấy về, nghe nói hôm nay bị bắt học phụ đạo về hơi tối, ta sợ Kagome gặp mấy tên biến thái nên đến trường đón cô bé

Vừa đến cổng đã nghe tiếng Kagome, sau đó là ba cô bạn thân của em ấy: Yuka, Eri, Ayumi, ba em ấy đồng loạt lễ phép chào ta “chào chị Tama, lâu quá không gặp”

Ta vui vẻ đáp lại “chào Yuka, Eri, Ayumi, học hành vui chứ?”

Bọn ta nói chuyện vui vẻ hồi lâu mới tách nhau ra, Kagome nói tối nay sẽ về bên kia giếng, hỏi ta có định đi không, ta lắc đầu, tạm thời chưa muốn quay lại, cần thời gian tịnh dưỡng sức khỏe nếu không sẽ lại cản trở hành trình của mọi người

Thỏ: Kyaaaaaa!!! Sesshomaru cuối cùng cũng xuất hiện rồi, tung bông nào

Chờ nha, tối mai Thỏ đăng típ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui