Mắt thấy thời tiết càng ngày càng ấm áp, mà tuyết cũng bắt đầu tan, Đinh Tiếu mới nhớ tới mấy hũ tương mình đã làm trước tết.
Là một người Đông Bắc, Đinh Tiếu đối với tương bần có một ít chấp niệm, tuy không ăn cũng không sao, nhưng khó tránh khỏi sẽ nhớ nhung. Từ khi bắt đầu tìm đậu nành, cậu liền không chỉ muốn làm đậu phụ và những đồ vật linh tinh từ đậu nành, nước tương cũng đã tìm được thay thế phẩm, nhưng vô luận là loại nước chấm nào, đều không thể thay thế hương vị quen thuộc nhất từ nhỏ cho tới lớn của cậu.
Tương bần vùng Đông Bắc cách làm cũng không giống nhau, Đinh Tiếu là người rất biết làm việc nhà. Rất nhiều nhà nông đều lựa chọn đầu mùa đông đem đậu nành xào qua rồi hấp chín, lại đóng thành giống như viên gạch, sau đó dùng giấy bao lại treo ở trên xà nhà chờ lên men tới đầu xuân năm sau. Tương bần Đinh Tiếu chế tác lúc Khôn đi tuần tra, trộm một mình ở nhà làm. Đừng tưởng rằng cậu muốn giấu giếm Khôn, cậu là muốn tự mình hoàn thành một công việc mà mình không nắm chắc. Dù sao cậu biết quá trình, thấy qua người ta làm tương, mình từ trước tới nay lại chưa từng thao tác qua. Mà làm tương từ xưa tới giờ không phải là một việc dễ dàng, mặc dù quá trình không phức tạp, nhưng làm không tốt tương có thể sẽ có mùi thối. Đây chính là khảo nghiệm kỹ thuật cùng một tia may mắn.
Mở ra khối tương vẫn luôn treo ở tây phòng, bên trên đã có một tầng mốc trắng, thoạt nhìn lên men không tồi. Thừa dịp hôm nay ánh nắng sung túc, cậu nhanh chóng lau sạch lớp mốc trăng bên ngoài khối tương, bẻ ra phơi nắng. Nhìn từng khối tương được bẻ ra bên trong có ánh dầu, Đinh Tiếu thực hưng phấn mà thôi miên bản thân, mình lần đầu tiên làm tương có lẽ sẽ thành công cũng nên.
Mấy ngày kế tiếp, Đinh Tiếu vẫn luôn quan tâm đến trạng thái của chum tương mà vượt qua, Khôn cũng bị vẻ khẩn trương của tiểu bạn lữ nhà mình làm cho chú ý không thôi tới chum tương. Chỉ là không được Tiếu Tiếu đồng ý, hắn cũng không dám mở nắp chum tương ra xem. Nhưng đối với hương vị truyền ra khi lay động chum tương, hắn rất là chờ mong. Dù sao ở trong lòng hắn, thứ mà Tiếu Tiếu thích ăn, mình cũng nhất định sẽ thích!
Tương bần cần có thời gian lên men, cho nên trải qua quá trình ngâm nước muối, đảo tương, dư lại vẫn là phải giao cho thời gian và vận khí. Hơn nữa bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là bắt đầu xới đất. So với ruộng nhà mình năm ngoái đã qua trồng trọt, ruộng của nhà khác trong thôn cũng nên bắt đầu xới đất nhổ cỏ, loại đá.
Mấy ngày nay Đinh Tiếu thực sự bận rộn, cùng đi với hiến tế và thôn trưởng đến từng nhà từng hộ truyền thụ kinh nghiệm trồng trọt đáng thương kia của cậu. Kỳ thực loại công việc này vốn dĩ là do Khôn tiến hành, tiếc rằng ruộng nhà mình ngoại trừ trồng quả trân châu, hơn phân nửa ruộng cũng phải xới phải chỉnh, năm ngoái là bảy tám người cùng làm một mảnh ruộng kia, năm nay chỉ có một mình Khôn. Cho nên lấy trồng trọt làm trọng, Khôn chỉ có thể ở nhà mình bận rộn trước.
Trải qua Đinh Tiếu nghiêm túc nhắc nhở, nhóm giống đực trong thôn bắt đầu thành thành thật thật mà xới đất, hơn nữa tận hết khả năng không làm tổn thương tới đại thụ trong ruộng. Đương nhiên có những người trong ruộng nhà mình nhiều đại thụ một chút liền buồn bực, nhưng Đinh Tiếu nói quả trân châu trồng ở dưới bóng những cây này có thể sinh trưởng càng tốt, những người này mới cân bằng lại tâm lý. Bảo vệ sinh thái, tuyệt đối không thể chặt chém lung tung, đây không chỉ là quy tắc sinh tồn của Thú Thế, mà cũng là giáo huấn nghiêm khắc nhất Đinh Tiếu đã trải qua ở xã hội hiện đại.
Trong thôn có mấy nhà không có giống đực thành niên, mà những gia đình như vậy cũng không phải bởi vì thiếu sức lao động chủ yếu mà phần ruộng cày giảm bớt. Ví dụ như nhà bạn lữ Tĩnh Hổ, nhà nàng hiện tại chỉ có nàng và hai người con gái sắp thành niên, cho nên công việc của gần 5 mẫu ruộng này đối với các nàng mà nói thật là đáng sợ. Đừng nói nơi này không có trâu cày cùng cuốc xẻng dụng cụ gieo trồng gì đó, cho dù có, ba nữ nhân trong đó còn có hai người tuổi vị thành niên, đây cũng không phải muốn nói làm là làm được.
Đương nhiên cũng may là các nàng sinh sống ở Thú Thế, ở cái xã hội các giống đực lấy giúp đỡ giống cái làm vinh. Vì thế các giống đực trong đội tuần tra mà chưa tới phiên trực ban liền bắt đầu dưới sự hướng dẫn của Đinh Tiếu và hiến tế hỗ trợ những nhà không có giống đực này xới đất. Mà Đinh Tiếu cũng dạy các nàng như thế nào gieo hạt, cùng trồng cái gì để vụ thu hoạch có thể thu càng nhiều lương thực dự trữ vào mùa đông cẩn thận hơn những nhà khác. Dù sao cuộc sống không có giống đực, thịt sẽ bị giảm đi nhiều, có thể trữ lương thực mới là quan trọng nhất. Mà đối với những nhà như vậy, cậu cung cấp miễn phí hết thảy hạt giống quả gạo. So với quả trân châu trồng mấy năm liền phải nhổ đi trồng lại, cây quả gạo chính là hoa màu nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả cả đời nhàn nhã).
Vẫn luôn lăn lộn bận việc từ cuối tháng ba tới trung tuần tháng năm, chờ các gia đình đều đem hạt giống gieo vào đất. Kỳ công tác thứ nhất của Đinh Tiếu cũng coi như kết thúc. Cho dù đồ vật trong ruộng nhà mình đều trồng xong rồi, Khôn cũng đi theo cậu nơi nơi bận việc hỗ trợ thôn dân, còn có Quỳnh ba và Hạ cha cũng theo sát gia nhập trận doanh "kỹ thuật viên", nhưng Đinh Tiếu vẫn mệt đến bở hơi tai.
Kỳ thực so với eo đau chân mỏi, khiến cậu cảm thấy vất vả nhất chính là tâm mệt. Đặc biệt là khi chỉ có mình và hiến tế đi dạy người trồng trọt, cậu luôn lo lắng đầu mình không đủ dùng, trong lúc khoan khoái nhất đem lời không nên nói nói ra. Hiến thế thì cậu không có gì phải lo lắng, nhưng cậu không hi vọng để những thôn dân khác nghĩ nhiều. Cậu biết không phải tất cả mọi người khi giáp mặt hay sau lưng đều là ca ngợi, đặc biệt là cậu đã chính tai nghe mắt thấy những người trước kia có địch ý với ba có y phê bình đối với mình, cậu luôn muốn lưu ý nhiều hơn. Nói thật ra, cậu cũng không muốn dạy các nàng, nhưng một khi đối mặt những giống đực thúc bá vẻ mặt cười hàm hậu, cậu cũng không thể khó chịu với những bán thú nhân hay giống cái đó được. Nặng bên này nhẹ bên kia ở xã hội này, đặc biệt là mình đang làm việc lớn "truyền thụ", tuyệt đối không nên xuất hiện.
Thoải mái nằm trên giường đất chăn dày đệm ấm nhà mình, Đinh Tiếu dùng sức vươn vai: "Nhà mình vẫn là thoải mái nhất."
Khôn từ gian ngoài rót một chén trà mâm xôi mật ong, cầm chén đặt trên bàn cạnh giường đất: "Uống chút nước đi, tối nay để ta nấu cơm, muốn ăn cái gì?" Chò dù ngoại trừ thịt nướng ra hắn cũng không biết chế biến nhiều món cho lắm, nhưng Khôn ca chính là người thông minh tuyệt đỉnh, trên cơ bản những món Đinh Tiếu đã làm hắn đều có thể nhớ một hai. Chỉ là hắn càng thích thưởng thức tay nghề của bạn lữ nhà mình, đương nhiên cũng là vì Tiếu Tiếu không thích buông khỏi cái trận địa quan trọng trong phòng bếp này.
Nhưng từ lúc toàn thôn bắt đầu trồng trọt, Đinh Tiếu cũng đã rất ít tự mình động thủ làm đồ ăn. Tuy mỗi lần cậu đều sẽ lấy cái ghế ngồi trong phòng bếp, một bên nhìn đại lão hổ tinh lực dư thừa nhà mình xào rau nướng thịt, một bên chỉ huy. Nhưng lại càng thêm cảm khái Chúa sáng thế đối với giống đực "hậu đãi", cùng với tràn đầy tư vị hạnh phúc.
"Hôm nay gió lớn, uống một bụng gió, làm chút canh uống đi, ừm...liền làm mì thịt dê đi, anh trộn mì, em làm canh."
Đập nát xương dê hầm canh tuy thoạt nhìn rất dầu mỡ, nhưng trên thực tế lại cực kỳ thơm ngon. Bỏ thêm thảo quả, gừng làm hương liệu, vị tanh của dê biến thành mùi thơm đặc biệt của thịt dê. Đinh Tiếu không định uống cả những dầu mỡ khi hầm xương, cho nên khi cắt mì nấu, Đinh Tiếu liền vớt đi lớp dầu mỡ bên trên, hơn nữa múc vào nồi nhỏ "luyện" thêm lần nữa. Đợi nước canh chỉ còn dư lại dầu mỡ, đem ớt cay và bột hoa tiêu cùng thì là thả vào. Chờ đám dầu này phi ra mùi thơm, lại đem hỗn hợp nước sốt mình làm từ hành tây ướp thịt dê thả vào, xào tới khi lát thịt đều biến sắc, liền đem cả nồi đổ vào sợi mì đã luộc sẵn.
Đinh Tiếu một bên múc mì cho Khôn, một bên khoe khoang: "Đây chính là thứ tốt, một nồi canh to có thể làm cách này, dầu mỡ ở xương có thể nhiều hơn ở thịt mỡ, anh mau nếm thử xem. Mấy ngày nay đã khiến anh mệt mỏi quá sức từ trong ra ngoài rồi. Cũng may chỉ có năm nay thôi." Nếu là năm nào cũng bận rộn như vậy thì nghĩ thôi cũng đã mệt muốn chết rồi.
Nhìn bạn lữ rõ ràng rất vất vả, lại còn dụng tâm làm đồ ăn mà trước nay mình chưa từng ăn qua, đừng nói ngửi mùi thơm đã muốn chảy nước miếng, cho dù là sợi mì luộc thôi hắn cũng đã cảm thấy giống như ăn thịt rồng.
Tiếp nhận đôi đũa Tiếu Tiếu đưa, gắp một sợi đưa vào miệng. Sợi mì vừa cay vừa thơm lại nóng hổi lập tức liền chinh phục đầu lưỡi hắn, mà loại vị giác này thật sự không liên quan gì tới tình cảm vợ chồng son, hoàn toàn là từ bản thân đồ ăn kích phát ra.
"Món này quá ngon! Trước kia chúng ta nướng thịt đều vứt xương đi, thật lãng phí." Nói xong gắp liền mấy sợi mì đưa tới miệng Tiếu Tiếu.
Đinh Tiếu nếm một ngụm, thật là thơm nồng mê người, nhưng hôm nay cậu càng muốn ăn mì nước, cho nên cũng chỉ ăn một ngụm này thôi, cậu đã đẩy đũa ra: "Kỳ thực xương và thịt sau khi nướng qua rồi hầm lên càng có tư vị, ngày khác, chúng ta làm một hồi bánh bao nhân thịt nướng."
Ảo tưởng một chút bánh bao vừa mềm vừa xốp lại bọc tràn đầy thịt nướng, Khôn lại một lần đại chấn: "Nhất định ăn ngon! Tiếu Tiếu nhà ta làm gì cũng ngon nhất!"
Vì sáu tháng cuối năm trước đều không học hành được gì, Văn tiên sinh liền mở lớp vào tháng năm, hơn nữa an bài chương trình học tương đối khẩn trương. Giữa trưa ăn cơm tập thể ở khu an toàn, 2 giờ chiều mới có thể về nhà.
Đinh Tiếu thì không sao, chỉ là khổ Khôn. May là Khôn cũng có việc phải làm của mình, đó chính là cùng Phong lựa chọn ra 24 giống đực thúc bá thành thật đáng tin, sau đó dạy cho bọn họ cách đắp giường đất như thế nào. Đương nhiên trong quá trình truyền thụ, giường gỗ ở nhà những người này cũng tự nhiên rời khỏi sân khấu trong phòng ngủ, hoàn toàn là một hòn đá trúng mấy con chim.
Bởi vì nhiều thêm hạng mục học tập bắn cung tên, nên 8 người đều cực kỳ hứng thú.
Tính cả cây cung của Văn, cây cung của Văn đưa cho Quỳnh, cùng với của 8 ấu tể này, một mùa đông này Giác tổng cộng chế tạo 10 cây cung. Đây cũng không phải là số lượng nhỏ, lúc trước vật liệu chế tác cánh cung chọn vài loại gỗ, chỉ có loại lựa chọn cuối cùng này mới vừa bền lại vừa chắc. Đương nhiên cách làm cung tên thế nào để bắn mũi tên ra trúng mục tiêu nhất, đây cũng là một kỹ thuật sống, Giác không định nói cho người khác. Chờ tương lai cung tên phổ cập toàn thôn, hắn còn muốn chế tác cung tên để giành phúc lợi vì những ngày trong tương lai của bọn họ nữa.
Cung của Đinh Tiếu là Văn cố ý dặn dò Giác nhất định phải chú ý trọng lượng và chiều dài. Cho nên Tiếu Tiếu sử dụng cái cung tên Văn tiên sinh đưa lần này thoải mái hơn cái cung lần đầu tiên cậu dùng kia nhiều. Trọng lượng vẫn có chút nặng tay, nhưng này không phải là vấn đề, cung tên quá nhẹ cũng cầm không chắc tay, trọng lượng là nhất định phải có.
Buổi sáng vẫn là dạy cách dùng săn xoa, còn có một vài tri thức sinh tồn dã ngoại. Sau khi ăn cơm xong, buổi chiều luyện tập bắn cung 2 tiếng, chương trình học thực sự là dày đặc.
Kỳ thực đối với việc buổi trưa ăn cơm ở khu an toàn, Văn cũng là có dụng ý. Ông yêu cầu mọi người chỉ mang theo muối đi học, nguyên liệu nấu ăn đều tìm kiếm trong rừng, thịt là do mọi người tự mình bắt. Nếu không bắt được thì buổi trưa không có gì ăn, không được ăn cũng chỉ có thể chịu đói. Vì thế Đinh Tiếu trở thành cứu tinh của cả "lớp". Mà Văn dụng tâm lương khổ cũng bởi vì có tên "ngoại quải" Tiếu Tiếu này mà không đạt được toàn bộ tác dụng. Nhưng ít ra tính tích cực đối với săn thú, những tiểu gia hỏa này tăng cao không ít. Còn tay nghề làm đồ ăn....thôi, kỳ thực có Tiếu Tiếu làm đồ ăn, ngay cả ông cũng không muốn ăn thứ tự mình làm.
Thông qua "mỹ thực" câu thông, Thiên và bảy người khác có thể hòa hợp mà ở chung. Nhưng vẫn không nói nhiều, ngẫu nhiên cùng mọi người nói đùa, gia hỏa này cư nhiên còn đỏ mặt. Điều này khiến cho Đinh Tiếu cuối cùng cũng xác định, Thiên cũng không phải bởi vì chị gái và Thư Hòa là chị em tốt mà xa cách đám người mình, càng không phải trong lòng chỉ có bạn lữ mới không thích cùng mọi người ở chung. Mà là người này có chút chướng ngại giao tiếp, cũng chính là trời sinh không thích nói chuyện. So với ba anh em của đại lão hổ nhà mình, Thiên như này mới chân chính là trầm mặc! Ba tên kia căn bản chính là ngụy trang thôi!
Nhìn các đồ đệ ở chung càng ngày càng tốt, Văn cũng thực vui vẻ. Nhưng càng khiến ông vui hơn chính là Hợp, trình độ quen tay với cung tên của đứa nhỏ này so với Đinh Tiếu còn nhanh hơn, hơn nữa mũi tên bắn ra càng lúc càng tinh chuẩn, tậm chí còn có xu thế vượt qua cả mình. Thật giống như trời sinh rất phù hợp với cung tên vậy. Ông cảm thấy, tương lai Hợp nhất định chính là một thợ săn bán thú nhân còn xuất sắc hơn cả mình.
Đối mặt với sự xuất sắc của Hợp, Đinh Tiếu vạn phần kính nể, về đến nhà năm lần bảy lượt nhắc đi nhắc lại với Khôn là Hợp có bao nhiêu lợi hại, đồ ăn của bữa trưa hôm nay nhiều nhất là Hợp săn được vân vân, cuối cùng Khôn ca không vui. Trực tiếp dùng hành động trấn áp tư tưởng không tốt chỉ có người khác trong đầu tiểu bạn lữ.
Xoa xoa cái eo nhức mỏi không thôi của mình, Đinh Tiếu làm ổ trong lồng ngực của đầu sỏ gây tội buồn bực: "Anh không cần tìm loại lý do nhàm chán này lấy cớ được không!"
Thái độ Khôn ca phi thường kiên trì: "Em và Kinh cùng Lục Hi là bạn thân nhất, em cũng không có luôn nhắc mãi tới bọn họ."
Đinh Tiếu mắt trợn trắng: "Hai người bọn họ cũng không làm được gì khiến em sùng bái và kính nể, em việc gì cần nhắc mãi tới chứ! Em nhắc tới nhiều, bọn họ liền tới đây cọ ăn cọ uống, đến lúc đó anh lại không vui."
Khôn hôn lên cái miệng nhỏ đang chu lên của bạn lữ: "Ta lợi hại hơn Hợp nhiều!"
Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Anh như vậy được sao! Anh một giống đực thành niên còn muốn so với bán thú nhân ấu tể, sao lại không tiền đồ như vậy chứ!"
Khôn cũng cảm thấy mới vừa rồi so sánh có chút không hài hòa: "Dù sao em là bạn lữ của ta, không thể luôn nghĩ tới người khác."
Đột nhiên ý thức được nội dung não bổ của Khôn, Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu: "Em xin! Chẳng lẽ anh còn cho rằng em sẽ thích Hợp? Lão hổ ngốc nghếch nhà anh! Nếu y là một giống đực thì anh ghen tị còn có lý, y là bán thú nhân anh hiểu không? Giống như em anh hiểu không?"
Khôn lập tức lý sự cùn: "Nhưng mà bán thú nhân cũng có thể cùng bán thú nhân kết thành bạn lữ!"
"Ách......" Đinh Tiếu là thật sự là quên mất việc này. Thật sự là bởi vì loại quan hệ hôn nhân như này rất ít, thôn Thiên Hà bọn họ không có lấy một cái: "Anh nghĩ nhiều rồi! Ách, anh nói có phải anh không tin em? Hoài nghi em đối với anh không thật lòng?!"
Khôn lập tức lắc đầu: "Không có! Ta biết Tiếu Tiếu yêu ta nhất!"
Xí, còn học được nói từ "Yêu", cái từ này, thật là...... đột nhiên muốn phát giận cũng không được: "Vậy về sau bớt ghen bậy ghen bạ đi! Bằng không cho anh ngủ ở tây phòng!"
Trừng phạt này đối với Khôn ca mà nói cực kỳ lớn. Tuy hắn cũng biết trong lòng Tiếu Tiếu chỉ có mình, cho dù Hợp thực sự thích bán thú nhân cũng sẽ không lựa chọn người có bạn lữ như Tiếu Tiếu, huống chi cũng không ai phát hiện là Hợp không thích giống đực. Kỳ thực hắn chỉ muốn nhắc nhở tiểu bạn lữ nhà mình một chút là bán thú nhân và bán thú nhân cũng có thể thành thân với nhau. Thuận tiện hắc hưu hắc hưu một chút, nhưng không muốn bị không được vào phòng ngủ, chuyện đó quá sức nghiêm trọng.
"Ta cũng yêu Tiếu Tiếu nhất." Nói xong còn cọ cọ mặt Đinh Tiếu.
Đinh Tiếu dở khóc dở cười: "Gia hỏa này, thật là không có cách với anh! Mau đi ngủ!"
Khôn lập tức nheo lại đôi mắt: "Ừm! Nhưng mà, ghen là có ý tứ gì?"
"Ách......" Vấn đề này hỏi rất hay, nhưng hiện tại Đinh Tiếu không có ý tứ muốn giải thích với hắn: "Chờ anh biểu hiện tốt rồi nói, em rất buồn ngủ, đừng làm ồn em ngủ!"