Địa vị của thôn trưởng ở trong thôn tuyệt đối là cao nhất, thậm chí so với tộc trưởng cả đời cũng nhìn không thấy vài lần càng có quyền uy hơn. Cái gọi là phép vua còn thua lệ làng chính là đạo lý này. Nếu thôn dân nhất trí vừa lòng phương pháp chế tác quả trân châu này, Bằng Giáp liền tuyên bố thôn sẽ tổ chức cho ấu tể 20 tuổi trở lên cùng bán thú nhân thành niên, giống cái tham gia công tác thu thập quả trân châu. Mỗi người một ngày giao ba bình cho thôn cất giữ, dư lại đều thuộc về gia đình mỗi người. Đương nhiên mọi người cần phải tuân theo quy định, không cho phép thương tổn cây quả trân châu, vì như vậy sang năm mọi người mới có nhiều quả trân châu để ăn.
Kỳ thật quả trân châu trong rừng rậm phân bố không thực đều đều, rất nhiều giống đực Thanh Sâm đều biết, nơi quả trân châu sinh trưởng nhiều nhất chính là thôn Thiên Hà và hai thôn nhỏ xung quanh khu an toàn. Sâu trong rừng rậm đương nhiên cũng có, nhưng không sinh trưởng dày đặc như vậy. Ít nhất một canh giờ thu thập không đầy được một sọt trúc. Nhưng mọi người cũng đều hiểu, mặc dù quả trân châu ở gần thôn có rất nhiều, nhưng phân công đến hơn 800 gia đình, cũng trở thành không nhiều lắm. Cho nên có rất nhiều giống đực đều quyết định, ngày sau ở sâu trong Thanh Sâm, bọn họ cũng sẽ vừa săn thú vừa hái một ít về. Dù sao thứ này nghe nói có thể chống đói. Lại nhìn thấy bộ dáng những bán thú nhân và giống cái đều rất thích ăn, theo đuổi bạn lữ bằng phương pháp này cũng có thể thêm phần thành công!
Có đồ ăn mới, dựa theo lệ thường thôn sẽ cử hành một bữa tiệc lửa trại để chúc mừng một chút. Nói là yến hội chủ sự của thôn dân, nhưng cũng không cần thôn trưởng hoặc là "Thôn Bộ" tới chuẩn bị điều gì. Đơn giản chỉ là sau khi trời tối xuống , mọi người tụ tập xung quanh trung tâm tế đàn, dựa theo gia đình hoặc là bạn bè, chính mình chuẩn bị đồ ăn thức uống, chuẩn bị một đống lửa trại đốt lên. Ở trong mắt Đinh Tiếu, đây có lẽ chính là hoạt động giải trí của thú nhân xã hội nguyên thuỷ, cho nên khi có việc ăn mừng mọi người tụ tập chơi đùa. Mặt khác theo Kinh và Lục Hi lộ ra, mỗi một lần sau lửa trại yến không bao lâu, sẽ có một vài thú nhân độc thân tuyên bố thành thân. Chuẩn xác mà nói, đây kỳ thật cũng là vì nhóm thanh niên độc thân kiếm đối tượng mà tạo ra cơ hội đi? Thật 囧.
Nếu là từng gia đình riêng, như vậy ba người nhà Hạ tự nhiên cũng làm cùng nhau, nhưng không đợi tới buổi tối, nguyện vọng của ba người đã bị tan biến, vì người nhà Lục Hi và Kinh cũng đến tụ hội, hiến tế đương nhiên cũng lại đây cọ cơm. Còn vì sao Khôn không xuất hiện, Kinh nhỏ giọng tiết lộ cho Đinh Tiếu: "Ai nha, không cần tìm Khôn, hắn và Phong tối hôm nay phải đi tuần tra, phải biết rằng mỗi một lần có tiệc lửa trại, luôn sẽ có một vài giống đực thú nhân thích vung quyền đánh nhau, bọn họ phụ trách đi khuyên can."
Nghe được hai chữ "khuyên can" này, nội tâm Đinh Tiếu lập tức phun tào: Phong đi khuyên can mình còn tin. Nếu là Khôn mà nói, hẳn là chỉ biết trực tiếp một câu: "Dừng tay!", sau đó nếu đối phương không nghe lời, liền dứt khoát trực tiếp giơ tay thu phục đi...... _ _!!!
Hạ đối với hai gia đình của bằng hữu gia nhập không có ý kiến gì, hơn nữa thái độ của bạn lữ của hai người bạn tốt đối với Quỳnh khá thân thiện, lúc trước lại vẫn luôn cho phép Kinh và Lục Hi đến nhà hắn tìm Tiếu Tiếu chơi, đối với loại cuộc sống náo nhiệt hơn trước kia này hắn cũng rất thích. Dù sao bởi vì mình mới khiến Quỳnh bị một số người xa lánh, cũng khiến hắn cảm thấy rất hổ thẹn với bạn lữ. Nhưng từ khi Tiếu Tiếu đến, hết thảy đều giống như đang chuyển biến theo hướng tốt hơn.
Mẹ của Kinh tên là Lạc, là một giống cái diện mạo bình thường nhưng dáng người cực tốt . Mái tóc dài màu nâu đỏ được buộc gọn ở sau đầu, bên trên còn cài một đóa hoa dại màu tím không quá thu hút . Thanh am khi nói chuyện không phải rất lớn, nhưng lại cực kỳ dịu dạng dễ nghe. Đinh Tiếu cảm thấy giống cái dịu dàng như vậy có thể dưỡng ra một đứa con ríu rít như Kinh, nhất định là một loại đột biến gien. Vì cậu cảm thấy cha Kinh - Lưu cũng là một giống đực không thích nói chuyện ồn ào náo nhiệt. (Bí: Bố Lưu mẹ Lạc - Lưu Lạc _ _!!!)
Cha của Lục Hi tên là Hiến, tính cách cũng không khác Lưu là mấy, nhưng giọng nói của giống đực này rất cao, trước khi nói liền cười to, cho nên không nói nhiều lắm, cũng sẽ khiến người ta một loại cảm giác cực kỳ hào sảng và thân thiết. Mẹ của Lục Hi - Vi, ở trước mặt hắn hoàn toàn là một bộ chim nhỏ nép vào người. Chỉ là người mẹ này cũng cao tới trên 1m85 đi? Cũng may chiều cao của Hiến thúc thúc so với cha mình còn cao hơn nửa cái đầu, bằng không hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị. Nghĩ đến chiều cao, cậu liền thở dài, chính mình ở thế giới thú nhân này, hẳn bị coi là suy sinh dưỡng thấp còi đi? Thú nhân người ta tầm tuổi này đều là ở thời kì trưởng thành, còn có sáu bảy năm để tăng chiều cao nữa, nhưng còn mình hàng ngoại lai này hẳn là không có loại đãi ngộ như vậy. Thật thương cảm mà!
Con cong giác dương săn được hôm kia bị Đinh Tiếu giữ lại, kỳ thực cũng không phải cố ý, mà là mấy hôm nay vẫn luôn bận rộn chuyện quả trân châu, hai ngày liền nhà bọn họ đều có người mang tới con mồi, cho nên căn cứ vào nguyên tắc mọi người hỗ trợ đều được ăn, dùng đều là con mồi hiện tại. Mà nửa con dê kia được Đinh Tiếu dùng muối xanh yêm chế, hơn nữa treo trước cửa bếp nhà mình, bởi vì nhà ở của thế giới thú nhân không có cửa sổ và ván cửa, cho nên vị trí cửa là tuyệt đối thông gió, hơn nữa không dễ bị bụi bẩn.
Hôm nay nếu nướng thịt, Đinh Tiếu tự nhiên đem những miếng thịt dê đã được phân loại ra. Từ chỗ Đằng tìm được bát giác, vỏ quế, đậu khấu và thì là. Tuy có thì là mà không có ớt cay, không có cách nào làm thịt dê nướng thì là, nhưng thịt dê nướng ngũ vị cũng không tồi. Quan trọng là nơi này có thì là, chẳng lẽ còn sợ không tìm được sao? Đinh Tiếu kì thực muốn ăn thận dê nướng, nhưng không đợi cậu lấy tới tay, Hạ liền mang thận dê và cà dê mang đi. Nhìn hai gia hỏa bị cha xiên nướng trên đống lửa, Đinh Tiếu không còn gì để nói. Ăn một loại là đủ rồi, không thể đem thận dê cho con sao? Phải biết rằng thận dê lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, chẳng lẽ không thể phân cho con một ít được sao?><
Nhìn thấy ánh mắt của Tiếu Tiếu, Quỳnh cười sờ sờ đầu con trai : "Tiểu ấu tể không nên ăn những cái đó. Ba xiên thịt dê cho con, con thích ăn phần nào?"
Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, cà dê mình cũng không nói gì, một quả thận cùng lắm chỉ là cholesterol hơi cao một chút, lại nói mình cũng không thể ăn hết một quả to như vậy, có cái gì mà không thể ăn! Nhưng thôi, ba đã nói vậy, mình vẫn là im lặng đi.
"Con cái gì cũng ăn, thật sự rất đói bụng."
Không thể không nói, người ở thế giới thú nhân đối với các chủng loại thức ăn khác có thể không thành thạo, nhưng đối với thịt nướng mà nói mỗi nhà đều tự có phương pháp độc đáo của riêng mình. Đủ loại quả dại đều có cách sử dụng khác nhau, điều này phụ thuộc vào ngươi có thích hay không. Đêm nay Đinh Tiếu kiến thức được vài loại gia vị mà nhà cậu chưa ăn qua, một loại hình dạng rất giống củ tỏi, bên ngoài cũng có mấy lớp vỏ, bên trong từng nhánh từng nhánh. Nhưng nó lại là quả trên cây, vị rất chua, nhưng lại không giống như chanh, chua cũng không ê lưỡi, dùng để nướng thịt vừa có thể giải ngấy cũng có thể tăng vị. Một loại rau dại giống rau cần, nhưng loại này không có sống lá, lá cây khá lớn, nhưng không thô to như thân cây cần tây, nhưng hương vị không tồi, mọng nước. Hương hương thảo ăn vào không có mùi vị gì, nhưng sau khi nhai kĩ lại đặc biệt thơm, không phải hương thơm của trái cây cũng không phải rau càng không phải chất phụ gia hóa học hiện đại có thể điều chế ra, loại hương vị này Đinh Tiếu chưa từng thấy qua, nhưng cảm giác có một loại lưu thông khắp các vị giác. Cho nên có người lấy nước ép của nó xối lên thịt nướng, mùi thơm bốc lên đúng là tuyệt vời.
Nhà Đinh Tiếu nướng thịt dê tự nhiên cũng hấp dẫn mấy người xung quanh tiến lại, buổi chiều Đinh Tiếu dùng hai thìa đường, 20 quả nước tương, 2 quả hắc nha cùng các loại bột gia vị và đậu cay trộn cùng thành nước sốt, hơn nữa dùng bình nấu canh đầu dê làm nước tương nướng thịt. Tràn đầy một bình nước tương kỳ thực cho dù ăn cùng cơm hay chấm bánh cũng là lựa chọn không tồi, Quỳnh đối với hương vị này vô cùng thích, thậm chí anh còn đề nghị, bắt đầu trước mùa đông thu thập nhiều đậu cay hơn, sau đó làm thành mấy bình gốm tương đậu cay, như vậy mùa đông sẽ không vì không có đậu cay ăn mà thiếu đi loại vị cay thơm ngon này.
Đinh Tiếu cảm thấy, đề nghị này của ba có lẽ là được, nhưng cậu không thể đảm bảo loại tương này bịt kín có thể để được bao lâu, nhưng dù sao cũng là từ rừng rậm mà ra không tốn tiền.
Chính là vì có loại tương thịt nướng này, cho nên thịt nướng nhà Đinh Tiếu mới có thể không cần hương hương thảo cũng có thể phát ra mùi thơm xa đến mấy chục mét như vậy, chọc đến không ít thôn dân tính cách ngay thẳng sôi nổi lại đây vây xem. Đương nhiên duỗi tay muốn ăn bọn họ sẽ không làm, nhưng bọn họ có thể nói Quỳnh cho bọn họ quan sát một chút, chút ý tứ này bọn họ vẫn là có. Đặc biệt là mấy người có quen hệ không tồi với Quỳnh và Hạ, còn cố ý hỏi một chút đồ vật đen tuyền bọn họ quét lên thịt nướng kia là gì, hình như rất thơm. Quỳnh lúc này cũng không nhận công, trực tiếp nói là ấu tể nhà mình mày mò làm ra.
Có mấy bán thú nhân và giống cái ấu tể lục tục lại đây, trong đó có một giống cái tên Đồng trực tiếp hỏi: "Tiếu Tiếu ca, có thể nói cho ta đồ vật đen đen kia là gì sao? Làm như thế nào?"
Đối với câu hỏi của giống cái ấu tể này, Đinh Tiếu cũng không có giấu giếm. Đương nhiên đây cũng là câu trả lời cho mọi người xung quanh, dù sao ở thế giới thú nhân, khái niệm bản quyền rất mong manh, đương nhiên bản thân nếu không muốn nói cũng tuyệt đối không có người cho là mình ích kỉ, nhưng cậu cũng không để ý việc chia sẻ phương pháp ẩm thực đơn giản này một chút nào.
"Cái này gọi là tương đậu cay, là ta dùng đậu cay làm, chỉ cần đem đậu cay cùng quả hắc nha, còn có muối xanh, dùng nước canh thịt hoặc nước trắng nấu lẫn với nhau thành dạng sền sệt là có thể ăn được. Đương nhiên khi nấu ngươi cũng có thể thêm vào bất cứ trái cây nào mà ngươi thích, rau củ , còn có thịt băm gì đó, rất là đơn giản."
Đồng lại tò mò hỏi: "Tiếu Tiếu ca, ăn quả hắc nha không phải răng sẽ biến thành màu đen sao?" Nàng rất sợ di chứng gần như "hủy dung" này sau khi ăn, nhưng nhìn thấy răng của một nhà Đinh Tiếu đều không đổi màu, cho nên mới nghi vấn hỏi.
Đinh Tiếu trả lời: "Khi ta ăn sống quả hắc nha răng cũng sẽ bị đen, nhưng nếu nấu lên rồi mới ăn thì không sao, ngươi xem, chúng ta đều ăn khá nhiều, không phải không có việc gì sao?"
Đồng lại một lần nữa xác nhận răng Đinh Tiếu rất trắng tinh, sau đó lập tức một bộ sùng bái: "Tiếu Tiếu ca ngươi thật lợi hại, chúng ta trước kia cũng đem đậu cay cắt nát nướng trên thịt, nhưng không nghĩ tới trộn nát lại thành loại này...a đúng rồi, làm thành tương đậu cay."
Đinh Tiếu cười: "Bởi vì thân thể ta không tốt, phần lớn thời gian chỉ có thể ở nhà mân mê trong phòng bếp làm vài thứ, cho nên trong lúc vô tình làm ra, không có lợi hại như ngươi nói."
Đám người tò mò nhanh chóng tản đi khi có sự xuất hiện của một thú nhân trên tế đàn, Đinh Tiếu khó hiểu, Kinh ở bên cạnh giải thích: "Mỗi năm đều có một số người thành niên, nhưng không phải tất cả mọi người hi vọng mới vừa thành niên liền tìm bạn lữ. Cho nên nếu có tiệc lửa trại, người hi vọng mau chóng tìm được bạn lữ sẽ đến tế đàn khiêu vũ, hiện tại đi lên là giống đực, sau đó là bán thú nhân, lúc sau mới là giống cái, nhưng quá một nửa giống cái ở trước tuổi vị thành niên liền bị định sẵn, ta cũng chưa thấy qua mấy giống cái đi lên khiêu vũ."
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng rống ù ù, tiếng thét to, lại nhìn lên trên tế đàn, những giống đực vừa mới rồi lên trên tế đàn đều dùng tư thế được cho là hùng tráng nhảy tới nhảy lui, trong miệng nhất trí hét lên âm thanh làm nhạc đệm. Thanh âm chỉnh tề thật sự không chút tiết tấu làm Đinh Tiếu khi nghe được đem trái cây trong miệng sặc ra ngoài.
Quỳnh nhanh chóng chạy tới vỗ vỗ vài cái sau lưng Đinh Tiếu: "Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái? Có muốn để hiến tế xem cho con hay không?"
Đinh Tiếu nhanh chóng lắc đầu: "Không có việc gì, con chỉ bị sặc thôi." Cậu thật sự ngượng ngùng nói đây là bị điệu múa của giống đực dọa tới, nhưng mà sau khi bị sặc cậu vẫn rất là muốn cười, chịu đựng rất khó chịu được không! Cũng may hình như Kinh và Lục Hi cũng rất không hình tượng cười phá lên, điều này khiến cho Đinh Tiếu rốt cuộc cũng thả lỏng cơ mặt, cơ hồ đấm mặt đất mà cười.
Nhìn ba cái ấu tể một bên ăn trái cây một bên cười to, bảy trưởng bối bên cạnh cũng đều mang theo tươi cười trên mặt. Ba vị giống đực không quá hiểu được vì sao ba đứa nhỏ này rốt cuộc buồn cười cái gì, nhưng bốn vị còn lại trong lòng lại rõ ràng. Phải biết rằng không phải tất cả mọi người đều có thể thản nhiên nói bạn lữ của mình năm đó họ nhảy múa trên tế đàn có bao nhiêu buồn cười. Vì thế đây cũng liền mặc định là một quy củ của giống cái và bán thú nhân, không thể để cho giống đực biết họ có ý tứ "cười nhạo", nhưng thật sự là rất buồn cười không phải sao?!
Nơi xa đang tuần tra Khôn và Phong nhìn trên tế đàn một cái liền thấy được trong đám người có người trong lòng mình. Lại nhìn thoáng qua mấy huynh đệ đang ở trên tế đàn nhảy tới nhảy lui, cùng nhau đen mặt. Phong không vui vì phát hiện Lục Hi khi nhìn đến những giống đực khiêu vũ mà cười, còn Khôn chỉ số thông minh cao hơn một chút, hắn may mắn bản thân đã sớm định ra, cho nên không cần phải lên tế đàn mất mặt, bị Tiếu Tiếu cười nhạo, loại sự tình này sao có thể để xảy ra!!
Cho nên nói Khôn ca, tư duy của ngươi vẫn là rất vượt mức quy định!