Nếu Khôn muốn đi làm một việc đại sự liên quan tới an toàn của thôn xóm, thân là bạn lữ tương lai Đinh Tiếu đương nhiên phải chuẩn bị lương khô cho đại lão hổ nhà mình. Dù sao đây cũng là mùa đông, lúc trước hai trận tuyết rơi, tuyết trong rừng rậm cơ hồ không hòa tan, cho nên đồ ăn không dễ tìm như khi đi chợ Đông. Lúc này không mang theo đủ lương khô cho mỗi ngày là không thể được, khiến giống đực đói bụng đi săn giết dã thú....nghĩ thôi cũng đã thấy vô nhân đạo.
Đương nhiên đồ ăn của 80 giống đực này trên cơ bản đều lấy ra từ động băng, nói thế nào thì đây cũng là vì nhân dân phục vụ, việc chung chắc chắn không thể để tự bỏ tiền túi quá nhiều. Đinh Tiếu còn trộm dò hỏi một chút sau khi Khôn săn giết sài báo, con mồi sẽ phân phối thế nào. Khôn trả lời bình thường phần thịt sẽ bình quân phân phối, còn da thì ai bắt được thì thuộc về người đó, tập thể bắt được thì tự mình thương lượng mà chia. Dù sao da sài báo mùa đông mặc thì lạnh, mùa hè mặc thì nóng, cũng không phải nhu yếu phẩm tốt nhất. Nếu không Khôn sao có thể lại nói cho Tiếu Tiếu làm bịt tai thú. (Cho nên mọi người đều hiểu lầm Khôn ca rồi!)
Cả ngày nay Đinh Tiếu cơ hồ đều làm lương khô cho Khôn mang theo.
Bánh nướng lớn là phải có, hơn nữa lúc này đem bột bắp và bột trân châu trộn lẫn nhau, tạo thành bánh có hai vị. Ý của Đinh Tiếu là có thể cho bột trân châu có mùi vị thơm ngọt của bột bắp, hơn nữa đời trước cậu đối với bánh hai vị rất có hảo cảm, kết quả hai dạng bột trộn lẫn nhau cư nhiên phá lệ phù hợp, hương vị cũng cực kỳ thơm ngọt. Tiếu Tiếu cắn một miếng, cảm thấy lấy cái này làm mì sợi nhất định sẽ càng ngon hơn.
Ngoài bánh ra đương nhiên còn phải có thịt, buổi sáng Khôn ăn qua thịt ngưu khô Tiếu Tiếu chế tác, lập tức yêu thích hương vị này. Thấy Khôn vô cùng thích, Đinh Tiếu liền dứt khoát đem thịt Khôn được phân lấy một nửa làm thành thịt khô, như vậy chẳng những có thể mang theo, tăng thêm hương vị rất dễ dàng kết hợp với bánh, một phần thịt lại làm thịt muối, đến lúc đó lấy ra nấu chút canh uống đảm bảo vừa đơn giản lại vừa tiện lợi. Đương nhiên Tiếu Tiếu chế tác thịt muối chắc chắn bỏ thêm không ít gia vị, mùi vị tất nhiên không giống người thường.
Trừ thịt muối, số thịt còn lại trực tiếp làm thịt đông đá, đến lúc đó nướng ăn là được, cho nên gia vị nướng cũng cho Khôn hai ống trúc.
Đinh Tiếu còn cho Khôn mang theo hai ống trúc rượu trái cây, còn có một túi da khoai lang khô và củ từ. Cái trước có thể dùng ăn như lương khô, cái sau là để hắn lấy nấu cùng thịt làm canh uống.
Tóm lại đồ vật có thể mang theo Đinh Tiếu đều tính toán cải biến, làm cho "hành lý" của Khôn so với người khác không thiếu thứ gì, thoạt nhìn còn khiến người chú ý. Khôn ca vẻ mặt tự hào không chấp nhận nổi, trên mặt hiện lên khoe khoang "Bạn lữ của các ngươi không thể tốt bằng bạn lữ của ta". Lúc này Tiếu Tiếu trộm đưa một cái bật lửa cho Khôn, cậu cảm thấy trên nền tuyết, đá lấy lửa chắc chắn không tạo lửa tốt bằng bật lửa. Kỳ thực nếu có thể tìm được kim loại đồng sắt gì đó, thật ra có thể trực tiếp giải quyết tình trạng dùng đá lấy lửa ma xát vào nhau đánh lửa nguyên thủy này. Quyển sách 《 Sổ tay sinh tồn dã ngoại》có ghi qua dùng kim loại đánh lửa như thế nào.
Sau khi tiễn Khôn đi, Đinh Tiếu giống như đột nhiên giảm đi rất nhiều lạc thú, cả một buổi sáng đều ngồi ở trong lều, bên cạnh đặt cái bếp lò sưởi ấm, đôi mắt nhìn mấy con gà lông dài, gà rừng đang đi trong sân mổ tới mổ lui, có vẻ cực kỳ nhàm chán. Đương nhiên nếu xem nhẹ đôi môi hơi sưng sưng, hết thảy thoạt nhìn rất đứng đắn.
Quỳnh bưng một chén trà cỏ tranh đưa tới: "Không cần lo lắng, Khôn rất lợi hại, cha con còn không phải đối thủ của nó."
Tiếp nhận chén nước, hơi nước bốc lên mang theo hương cỏ chanh, Đinh Tiếu cảm thấy tinh thần tốt lên không ít: "Con cũng không phải lo lắng bọn họ có nguy hiểm lớn, nhưng có lẽ sẽ có người bị thương đi? Kỳ thực lấy sức lực của giống đực, nếu dùng cung tên, luyện tập chuẩn, có lẽ sẽ không cần lại gần cũng có thể giết chết dã thú." Bởi vì đại đa số thú nhân ở Thú Thế không biết chữ, cho nên mấy thứ như bẫy rập vạn nhất không chú ý một cái liền sẽ bị thương. Bởi vậy cậu cảm thấy vũ khí công kích khoảng cách xa có lẽ có thể an toàn một chút. Hơn nữa bán thú nhân cũng có thể sử dụng cung tên, ví dụ như lúc trước ba dạy bọn họ săn giết hắc trăn thú, bọn họ còn phải đợi hắc trăn thú rớt từ cây xuống mới bắt, nếu có mũi tên, một mũi tên liền giải quyết xong.
Quỳnh ngồi vào bên cạnh con trai, tò mò hỏi: "Cũng tên? Đó là cái gì?"
Đinh Tiếu quay đầu, lấy diệp giấy và than chi trên bàn, một bên vẽ, một bên giải thích: "Chính là như vậy, dây cung và cánh cung đều phải có tính dai. Tính dai và cường độ của dây cũng nhất định phải tốt, như vậy mũi tên bắn ra mới có lực. Cánh cung trừ bỏ có tính dai, còn phải tuyệt đối rắn chắc. Còn mũi tên đại khái là cái dạng này, phía sau có lông để điều khiển phương hướng, phía trước là mũi tên, chúng ta có thể dùng đá hoặc xương thú mài nhọn cho sắc bén. Chỉ cần cung tên được làm ra rắn chắc và bền, với sức lực của giống đực nếu đem mũi tên bắn vào đầu dã thú, một mũi tên là có thể khiến mãnh thú mất mạng." Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ tốt đẹp của Đinh Tiếu, cậu biết giống đực đi săn đều có phương thức của riêng mình, từ gen của dã thú nguyên thủy đến kỹ xảo săn giết linh hoạt của hình thú, kỳ thật ngày thường săn bắt là đồ ăn, giống đực cũng không cần cung tên. Dù sao cơ năng thân thể và kỹ xảo đi săn là bản năng của giống đực. Huống chi cậu cung cấp cũng chỉ một phần, cuối cùng có thể làm được hay không còn phải xem trí tuệ của mọi người nữa.
Kỳ thực trước kia Đinh Tiếu xem qua trên tivi, ở thời kỳ nguyên thủy đồ đá con người đã biết chế tác sử dụng cũng tên. Có lẽ nơi này không có người biết, chắc chắn là vì đại đa số thú nhân giống đực đều cường đại hơn dã thú. Các thú nhân mình từng tiếp xúc đều rất thông minh, vô luận là giống đực, giống cái hay bán thú nhân, người thông minh đều rất nhiều. Quả nhiên là có nhu cầu mới có phát triển sao....
Nghe xong Tiếu Tiếu giải thích, lại nhìn đồ án trên diệp giấy, Quỳnh lập tức trở nên hưng phân: "Cái này nghe có vẻ rất thích hợp cho bán thú nhân sử dụng! Có thứ này, có lẽ có thể săn một vài con mồi lớn hơn."
Đinh Tiếu gật đầu: "Có lẽ là vậy đi? Nhưng cho dù có thể làm ra cũng tên cũng phải luyện tập, không phải nói bắn vào đâu liền có thể bắn vào đó, ở quê con, còn có người chuyên môn luyện bắn tên thi đấu xem ai bắn chuẩn hơn nữa." Nếu quả thực có thể làm thành, xem ra mọi người trong bộ tộc chắc chắn lại có thêm hoạt động giải trí mới.
"Sáng ý" cung tiễn khiến Quỳnh kích động vạn phần, vì thế giữa trưa nấu cơm cho con trai xong liền mang theo bức vẽ cung tên và cơm trưa đi tìm Hạ.
Một mình ở nhà, Đinh Tiếu hoàn toàn nhàm chán, vì thế liền dọn dẹp một ít thức ăn thừa cầm đi cho gà cho heo cho thỏ ăn. Hiện tại nhà cậu còn thêm một con dê lông xoăn, may là con dê này cũng ăn lõi của bắp râu dài nên không đến nỗi rối rắm vấn đề lấy cái gì cho dê ăn. Đinh Tiếu cảm thấy may mà hiện tại chỉ còn hai con gà đuôi dài, nếu không thức ăn cho gia súc chắc chắn sẽ nghiêm trọng thiếu thốn. Xem ra qua mấy ngày nữa vẫn phải giết một còn gà đuôi dài, thứ này ăn còn nhiều hơn heo, khó trách có thể lớn được như vậy, thật không thích hợp chăn nuôi vào mùa đông!
Dập tắt bếp lò, Đinh Tiếu chậm chạp trở lại phòng mình, chốt cửa lại, lập tức cảm thấy ấm lên không ít, cũng an tâm không ít.
Thắp sáng ngọn nến, cậu tính toán nằm giường vẽ hai bức tranh, thứ nhất để tìm cảm giác, thứ hai có thể thiết kế ngôi nhà trong tương lai của mình và Khôn một chút. Nhưng còn chưa cắt diệp giấy, cậu phát hiện sừng trâu lúc trước làm lược chỉ làm được một nửa sơ qua.
"Đã nói hình như còn có việc gì chưa làm mà." Trong miệng lẩm nhẩm một câu, Đinh Tiếu lấy ra đao quân dụng quyết định tiếp tục làm xong nó. Ít nhất cũng muốn xong trước một cái này, đều hứa với Khôn lâu như vậy, mình cư nhiên quên mất. Nhưng cũng không sao, chờ Khôn trở về, làm thành phần thưởng cho hắn dùng lược chải lông~!
Cho nên nói then cửa chính là thứ tốt, nếu không có cửa, đao quân dụng của Đinh Tiếu sẽ bị Kinh và Lục Hi phát hiện.
Nghe được tiếng đập cửa, Đinh Tiếu nhanh chóng thu lại sừng trâu chưa hoàn thành và đao quân dụng, sau đó nhảy lò cò xuống đất mở cửa: "Kinh, giọng ngươi thật sự càng lúc càng lớn."
Kinh hôm nay đầy mặt khoe khoang, vào phòng Tiếu Tiếu xong lập tức chạy tới mép giường ngồi xuống: "Ngươi không phải nói có tự tin thì giọng mới lớn sao, chứng tỏ ta tự tin đặc biệt đủ dùng!"
Đinh Tiếu bĩu môi: "Thứ hữu dụng cũng không thấy ngươi nhớ kỹ." Nói xong nhìn thoáng qua túi da trong tay Kinh hỏi: "Ngươi cầm thứ gì vậy? Căng phồng như vậy?"
Kinh lập tức nhếch môi, vẻ mặt tràn ngập đắc ý nói: "Đây chính là thứ tốt ta tự nghĩ ra! Ngươi xem!" Nói xong y lấy một vật lông xù xù từ trong túi da thú ra.
Thứ này Đinh Tiếu rất quen thuộc, là một cái bao tai, là một loại đồ vật giữ ấm tai rất thường thấy vào mùa đông ở phương Bắc: "Bao tai? Ngươi tự nghĩ ra?"
"Bao tai? Tên ngày không tồi! Đặt ở trên lỗ tai lại có hình dáng cái túi bọc, không tồi không tồi! Nói đến cái bao tai này, đương nhiên là ta nghĩ ra. Mộc Ngõa hôm nay không phải đi tham gia đội vây bắt sao, ta tối hôm qua ngủ không được liền lấy bịt tai thú ngươi làm cho ta, sau lại lấy bịt tai cọ cọ vào tai mình, cảm thấy thực thoải mái, chắc chắn có thể giữ ấm. Buổi sáng hôm nay tiễn người đi xong, liền mân mê làm ra cái này. Hắc hắc, ta có phải cực kỳ thông minh hay không?" Nói xong, Kinh nhìn Đinh Tiếu, hoàn toàn, hoàn toàn tư thế "Ta đang đợi ngươi khen ta đây, mau khen ta đi!"
Kinh tự nhiên là đang cầu khen ngợi, Đinh Tiếu thậm chí cảm thấy mình nhất định trong đầu toàn nghĩ đến ăn, cư nhiên chỉ nghĩ ra bịt tai thú không nghĩ tới bao tai!
"Kinh vốn dĩ đã rất thông minh, nếu không Mộc Ngõa sao có thể bị nhiều người tìm để luận bàn chứ~!" Nhưng có những người vẫn là không thể để y được như ý.
Lục Hi cười to: "Đúng vậy, trước kia cũng không biết, Kinh của chúng ta có nhiều ngươi yêu thầm như vậy!"
Sở dĩ có cái đề tài này là vì vào mùa đông có bốn thanh thiếu niên giống đực thành niên tìm Mộc Ngõa "luận bàn" qua. Vốn dĩ mùa đông nhàn rỗi không có việc gì làm, luận bàn thực bình thường nhưng sau Mộc Ngõa phát hiện bốn gia hỏa này xuống tay so với người khác tàn nhẫn hơn, hơn nữa vài lần khi mình và Kinh "hẹn hò" thường lui tới gần. Lại nói giống đực đối với loại sự việc như này rất mẫn cảm, vì thế hắn biết ngay ý đồ của đám giống đực này.
Đương nhiên chuyện này không thể nào che giấu được Kinh, mà Kinh là loại người có chuyện nhất định sẽ nói với bạn tốt của mình, vì thế liền ban cơ hội cho Đinh Tiếu và Lục Hi "giễu cợt". Nhưng Kinh thật ra không để ý lắm: "Có gì sao! Chẳng lẽ không ai tìm Phong luận bàn sao? Ta nói cho ngươi nha Tiếu Tiếu, nếu không phải Khôn và ngươi đính ước quá sớm, còn có Khôn quá lợi hại, hắn cũng không biết bị đánh qua bao nhiêu lần đâu!"
Đinh Tiếu thực ra cảm thấy may mắn Khôn xuất hiện, cậu và hắn tâm ý tương thông, nếu không chủ nhân lương khô bị vài người "đoạt", nghĩ tới hình ảnh đó cậu đã nổi hết cả da gà. Nói thực, để cậu tưởng tượng một chút người bên cạnh cậu hiện giờ là người khác mà không phải là Khôn...thật sự tâm tình muốn chết cũng có! "Đúng đúng đúng, ngươi nói đều đúng, đưa ta nhìn xem bao tai này rắn chắc không?"
Ba người một bên ăn khoai lang khô một bên nghiên cứu bao tai này làm thế nào để đẹp hơn một chút, Đinh Tiếu đột nhiên vỗ đùi: "Ta ngốc quá, làm mũ a!" Kỳ thực Đinh Tiếu không thích nhất là đội mũ, cậu chính là loại người ngoại trừ quần áo tất yếu ra, trên người thừa thêm một thứ gì cũng cảm thấy nặng đến hoảng. Ví dụ như đời trước qua nhiều mùa đông như vậy mũ và găng tay đều cách cậu rất xa, nhiều lắm chính là khi gió lớn tuyết rơi đội mũ sam và áo lông vũ là cùng.
Nghĩ đến mũ sam, Đinh Tiếu lại vỗ đùi một cái: "Còn có áo choàng nữa!"
Kế quả liền khiến Kinh và Lục Hi hoảng sợ, Lục Hi chạy nhanh giữ chặt cổ tay Đinh Tiếu: "Ngươi làm gì vậy! Vỗ đùi thì vỗ bên chân kia được không, chân bên này còn chưa có khỏi hẳn đâu!"
Đinh Tiếu "hắc hắc" bật cười: "Ta nhớ tới ở quê ta có hai loại đồ vật, hai người các ngươi đỡ ta đi nhà kho, ta tìm hai tấm da, làm mũ cho các ngươi."
Hắc trăn thú bộ dáng tuy khó coi, thịt cũng không phải loại tất cả mọi người thích ăn, nhưng da lông của nó lại rất không tồi, xõa tung mềm mại cộng thêm khả năng giữ ấm tốt, hơn nữa bản thân Đinh Tiếu cũng thích loại mùi vị của loại dã thú nhỏ này, cho nên nhà kho nhà cậu còn tồn không ít da hắc trăn thú.
Ở nơi này, chế tác đồ vật quan trọng nhất chính là nhanh gọn lẹ, cho nên Đinh Tiếu làm mũ này tương đối đơn giản, tính toán từ trán đến đỉnh đầu, từ đỉnh đầu cho đến sau đầu, rồi khoảng cách vây quanh đầu. Đinh Tiếu cắt hai mảnh da hình chữ nhật, sau đó lại khâu một bên thành hình cung. Đã quen dùng cốt châm vừa dài vừa cứng rắn, hơn nữa da hắc trăn thú hơi co giãn lại mềm mại, cho nên tốc độ khâu vá rất nhanh. Chỉ một lát sau một cái "túi tiền" da đen bóng đã ra đời.
Đinh Tiếu đem cái "túi tiền" da này lộn lại, sau đó đặt thử lên trên đầu Kinh, phần hình cung khâu lúc trước trước vừa lúc dán sát vào đầu Kinh, nhưng phía trước trán lại nhô lên một khối. Tiếu Tiếu lấy than chi vẽ lên trên da, sau đó bỏ xuống, dùng bối đao cắt đi một miếng hình tam giác cân ba mươi độ. Sau đó đem phần bị cắt khâu lại, lại đội lên đầu liền không còn khe hở. Nhưng cứ như vậy trán sẽ không tránh khỏi bị ma xát, Đinh Tiếu cho rằng khi cắt cái mũ tiếp theo phải giải quyết vấn đề này, chỉ cần khi khâu vá xử lý là được.
Chỉ là như bây giờ, Kinh đội lên vành tai còn lộ ra bên ngoài, lại đội bao tai lên trên, vòng trúc đội quanh chắc chắn không đủ lớn, mình dứt khoát liền khâu luôn hai cái che tai ở trên mũ đi. Tuy cảm thấy một đại nam nhân có tạo hình như này có chút tương đối khiếp người, nhưng có lẽ Kinh còn nhỏ, lại có thân phận ấu tể bán thú nhân...có lẽ không coi là quá phận. Dù sao cậu cũng định tuyệt đối không đội.
Nhìn Tiếu Tiếu đem cái thứ trên đầu tên mũ bỏ xuống, lại làm hai cái mao cầu bằng nắm tay khâu lên, cả Kinh và Lục Hi đều rất hiếu kỳ: "Đây là cái gì a?"
Đinh Tiếu trả lời: " Thay bao tai kia của ngươi a, vừa rồi ngươi đội lên, lỗ tai không che hết, hiện tại được rồi, ra bên ngoài thử xem xem!"
Hai người hưng phấn mở cửa chạy ra sân, đứng một lát rồi lại hưng phấn mà chạy vào trong.
"Cái này thực ấm áp!!! So với bao da thú của chúng ta trước kia còn đẹp hơn nhiều!" Nói xong, Lục Hi bá vai bạn tốt: "Tiếu Tiếu, ta muốn bên trên gắn đôi tai, có phải cũng được hay không?"
Tuy Tiếu Tiếu rất không thể lý giải độ chấp nhất của Lục Hi với lỗ tai rốt cuộc đến từ đâu, chẳng lẽ Phong cũng thích loại đồ vật "tình-thú" như này? Lại nghĩ tới mình đội lên bịt tai thú Khôn có cái đức hạnh kia, trực tiếp rùng mình một cái.
"Có thể, nếu là giống cái, còn có thể dùng da thú hoặc vải bố làm thành hoa nữa." Nghĩ tới tiểu Miêu Miêu mang theo mũ tai thú lông xù xù nhất định đáng yêu không chịu được! Còn có em gái Liên Chi đội lên mũ da thú đường viền lá sen...ách...nhất định sẽ càng gây vạ đi? Đỡ trán!
Nhưng cậu đối với "bao da thú" trong miệng Lục Hi cảm thấy rất hứng thú: "Vậy trước kia các ngươi bao da thú như thế nào?"
Kinh cầm lấy một tấm da thú trên giường, sau đó rất quen thuộc mà vây quanh đầu: "Sau đó dùng dây cỏ buộc chặt là được. Nhưng gió quá lớn dễ bị bay đi, hơn nữa cũng không chùm được tai. Dù sao ngoại trừ tiểu ấu tể rất nhỏ và giống cái mang thai sẽ đội như vậy, những người khác đều không đội, chúng ta chịu lạnh rất tốt."
Đinh Tiếu nhìn phương thức "khăn trùm đầu" tràn ngập dã tính bao trên đầu Kinh, không thể không cảm khái thú nhân thật sự thông minh, kỹ thuật như vậy cũng không tồi, rất giống với mũ, lại còn không cần cắt trước cắt sau khâu khâu vá vá, quan trọng là khi không cần đội lại có thể có một tấm da thú hoàn chỉnh, nghĩ thế nào cũng tiện lợi. Cũng khó trách không thấy người nào đội gì trên đầu, thì ra là có ít người dùng đến. May là mình làm mũ càng thêm mĩ quan cùng chắc chắn, người tộc Dực Hổ cũng không thiếu da thú, nếu không thật sự có chút thừa thãi.