Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Nghiền xong khoai lang và bạch đậu, phần vỏ ngoài tiện nghi cho heo ba thước và đám gà đám thỏ trong nhà. Nhìn hai bình đầy bột khoai lang và bạch đậu, trong lòng cậu đắc ý. Cậu muốn làm bách đúc, muốn làm miến, vào ngày 30 tết, mình còn muốn làm canh miến thịt heo! Tuy quá trình chế biến hơi lâu một chút, nhưng cũng chỉ có thể làm thuần thủ công như vậy.

Lại nói tiếp, Đinh Tiếu đối với việc chế tác bánh đúc hay miến gì đó hoàn toàn cái biết cái không. Nếu không phải trước kia nhà mình mở tiệm lương thực, chỉ sợ cậu ngay cả cơ hội cái biết cái không cũng không có. Cậu chỉ biết thực vật tinh bột này có thể dùng phương pháp lắng đọng để tách nước và tinh bột, đương nhiên đây là ký ức khi còn nhỏ. Cậu nhớ rõ có một lần cùng ba ba đi nhập hàng ở một xưởng chế biến tinh bột, đặc biệt tò mò người ta làm miến như thế nào. Sau đó ông chủ xưởng liền hảo tâm mà nói với cậu vài câu. Cậu cũng chính là dựa vào phần ký ức đó mà tiếp cận thành công chế tạo ra bột củ sen. Cậu tin lúc này dùng bạch đậu và khoai lang lắng đọng thành tinh bột, có lẽ cũng không có gì khó khăn. Chỉ là làm miến thì cần nhờ Khôn làm cho một cái muôi thủng để vớt.

Biện pháp chiết xuất tinh bột đơn giản nhất chính là nghiền nát khoai lang với nước, sau đó lọc bớt cặn bã, lại để một thời gian cho lắng đọng, chờ nước và tinh bột tách riêng ra. Cuối cùng đem phần tinh bột phơi khô là thu được tinh bột (Bí: chính là cách làm bột sắn dây ấy). Đương nhiên nếu không muốn phơi khô, khi nước và tinh bột đã lắng đọng tách riêng ra, đổ bớt nước đi, sau đó lại khuấy đều lên lần nữa, vớt hết bọt nổi lên, sau đó bắc một nồi nước đun sôi, đổ hỗn hợp tinh bột qua muôi thủng, chờ tinh bột như mưa rơi xuống nồi nước sôi lúc sau liền biến thành sợi miến trong suốt. Đương nhiên còn phải xem dùng cái gì để làm, sợi miến phải được nhanh chóng vớt ra, sau đó phơi khô, như vậy mới có thể gọi là hoàn thành.

Còn một cách làm khác chính là giống như làm bì heo đông lạnh. Đem hỗn hợp nước và tinh bột cho vào một vật dẫn nhiệt nhanh, sau đó đem vật dẫn nhiệt này đặt lên nồi nước đang sôi. Chờ hỗn hợp biến thành trong suốt, liền đem nó lấy ra, sau đó cắt miếng hoặc là trực tiếp phơi khô đều được (Bí: Giống như tráng bánh cuốn)

Còn bánh đúc thì làm dễ hơn một chút. Đem hỗn hợp tinh bột trực tiếp đun nóng, phải dùng lửa riu riu chậm rãi đun, khuấy đều để không bị cháy nồi. Sau đó chờ tinh bột trở nên sền sệt, liền cho vào trong bát đi làm nguội. Lấy nhiệt độ bên ngoài vào mùa đông, kỳ thực một giờ sau là có thể thành công trở thành bánh đúc.

Chế tác thành phẩm mấy thứ này không khó lắm, nhưng chiết xuất tinh bột cũng cần phải một hai ngày mới xong, cho nên nhiệm vụ hôm nay của Đinh Tiếu bọn họ đã hoàn thành.

Cảm giác nhiều bạch đậu và khoai lang tốt nhất như vậy hiện tại liền biến thành hai bình nước, hình như có chút phá sản. Nhưng Đinh Tiếu có thể khẳng định mình làm như vậy sẽ không lãng phí. Không phải là phần vỏ vứt đi lại cho đám gia súc gia cầm trong nhà ăn sao, gia tăng thêm lương thực dự trữ không tốt sao. Dưới sự giúp đỡ của bạn tốt, chiêu đãi tự nhiên không thể thiếu, khoai sống gì đó cũng  không phải là đạo đãi khách của Tiếu Tiếu.

Đinh Tiếu quyết định làm chút kẹo đường cho Lục Hi và Kinh nếm thử.

Nói thật ra, Đinh Tiếu thích hương vị của đường ở nơi này hơn, tuy đều được chiết xuất từ củ cải và mía, nhưng chưa thấy qua bộ dạng của hai loại này ở đây nên cậu cũng không dám chắc nó có giống với nhận thức của mình hay không.

Cậu định làm kẹo các loại hạt. Nguyên liệu chủ yếu là hạt vừng, hướng dương, đương nhiên cậu cũng chuẩn bị một ít đỗ lạc, nhưng đỗ lạc chỉ có một túi như vậy, lại còn là Khôn mang về cho mình, tuy phát hiện nó ở nơi cách không xa với thôn Thiên Hà, nhưng trước mắt bọn họ chỉ có một ít như vậy, còn phải cất đi nữa. Một thạch là được, số lượng một thạch cũng đã không ít. (Thạch là dụng cụ đong đo)

Đỗ lạc, hạt hướng dương còn có hạt mè ba loại đều phải phân biệt dùng nồi rang chín. Ngửi mùi vị rang của hạt, Đinh Tiếu đột nhiên nghĩ tới muốn làm tương thịt bò cay, vì thế cậu đem đỗ lạc và hạt hướng dương nghiền nát một ít, trộn cùng với hạt vừng để lại một chén nhỏ.

Phần dư lại còn một phần ba, Đinh Tiếu cảm thấy mình thật đủ xuống tay, xem ai dám nói không thể ăn!

Bước ngao đường làm kẹo là một bước quan trọng, lửa quá lớn, đường không thể hoàn toàn tan đã bị cháy, nếu quá nhỏ, sau khi đọng lại làm ảnh hưởng tới hương vị. Nhưng Đinh Tiếu là người không biết đến vế sau, cậu chỉ lo lửa quá lớn sẽ làm đường bị cháy, đường nếu bị cháy liền biến đắng, ai mà ăn được nữa!

Căn cứ nguyên tắc tuyệt đối không thể lãng phí bất luận đồ ăn gì, Tiếu Tiếu quyết định trước ngao một chút nước đường làm một khối nhỏ kẹo thử xem. Chờ quen thuộc với độ lửa rồi lại tiếp tục làm, như vậy mới càng bảo đảm thêm một chút.

Lúc này Kinh và Lục Hi đang có chút vội không chờ nổi: "Tiếu Tiếu, là muốn đem mấy thứ này bỏ chung với đường xào cho ngọt lên sao?" Lấy nhận thức của bọn họ với chế biến đồ ăn, xào là phương thức lưu hành trước mắt.

Đinh Tiếu một bên ngao đường, một bên nhìn chằm chằm biến hóa trong nồi, ngoài miệng lại trả lời vấn đề của bạn tốt: "Không phải xào, a đúng rồi, hai người các ngươi mau đem cái mâm dưới bàn kia lấy ra, lau khô rồi quét một tầng mỡ mỏng lên trên, nhất định là phải mỏng nhé!"

Khi Kinh và Lục Hi quét xong lớp mỡ lên trên mâm, nồi kẹo đường đầu tiên của Đinh Tiếu cũng đã hoàn thành.

Đinh Tiếu nhanh chóng đem hỗn hợp đường đổ vào mâm, sau đó dùng muôi dính mỡ nhanh chóng đem hỗn hợp đường ấn bẹp, san đều ra. Ba anh em đem mâm mang ra lều, lấy nhiệt độ ở bên này, hỗn hợp đường rất nhanh liền có xu thế đông cứng lại. Đinh Tiếu nhanh chóng quay lại cầm bối đao, đem hỗn hợp đường cắt thành từng khối: "Ách, chờ lạnh rồi ăn, nóng sẽ bị dính."

Kẹo của Đinh Tiếu lại lần nữa chinh phục đầu lưỡi của mọi người, tuy nồi đầu tiên thí nghiệm có chút cháy nhưng Đinh Tiếu đã thực vừa lòng. Dù sao đây là lần đầu tiên cậu làm, cũng chỉ dựa vào ấn tượng mơ hồ xem trên ti vi trước kia mà làm ra. Tất cả mọi người đều thích xem như đã thành công. Huống chi có nồi thứ nhất và nồi thứ hai làm bàn đạp, hương vị của nồi cuối cùng đã đạt đến trình độ món ăn vặt lề đường. Sao có thể không khiến cho các thú nhân chưa từng ăn qua những thứ như này giật mình vui mừng chứ?

Mỗi người mang theo hơn mười cái kẹo, Kinh và Lục Hi vui sướng mà trở về nhà. Đinh Tiếu cảm thấy vừa rồi hai gia hỏa này dò hỏi phương pháp chế tác kỹ càng tỉ mỉ như vậy, có  lẽ về nhà chắc chắn cũng tự mình làm thử cho xem. Cũng tốt, bọn họ học xong thì sau này mình không cần phải tự động thủ, chờ đến khi mình lười không muốn làm, cũng có thể đi ăn trực nha~!

Ăn kẹo hạt, uống nước mật ong hoa nhài, Quỳnh ba cảm thấy rất thích ý, lại vì không thể tiến vào bếp mà "ưu thương". Đinh Tiếu nói muốn làm món ngon cho mình và Hạ nếm thử, kết quả còn không cho hai người bọn họ vào bếp hỗ trợ cùng. Nói là  muốn cho bọn họ một cái kinh hỉ. Con trai có hiếu khiến anh rất vui, bắt đầu nhìn thấy Khôn được gọi vào giúp đỡ mà mang theo biểu tình khoe khoang trên mặt, anh rất là buồn bực.

Hạ cha cũng có cảm giác y sì sì: "Khôn thật sự quá đắc ý!"

Quỳnh ba gật đầu phụ họa, nhưng kỳ thực nghĩ lại vẫn cảm thấy rất vui mừng, con trai có một người bạn lữ tốt ân ân ái ái qua cả đời, đây còn không phải là tâm nguyện của mỗi một người cha mẹ hay sao

"Được rồi, Tiếu Tiếu thích là được, anh xem Tiếu Tiếu vui chưa kìa!"

Cũng đúng, nếu Tiếu Tiếu không vui, có là cháu trai ruột cũng không tha, đánh không lại cũng phải tiêu diệt tiểu tử thúi! Hạ cúi xuống cắn một cái kẹo trên tay bạn lữ, thuận tiện liếm liếm ngón tay: "Thật ngon, ăn thật ngon!"

Quỳnh khinh bỉ: "Anh đủ rồi, lát nữa bị Tiếu Tiếu và Khôn nhìn thấy."

Hạ nhếch môi, tươi cười đáng ghét nói: "Vậy chúng ta về phòng ăn kẹo thôi!"

Khóe miệng Quỳnh run rẩy: "Không cần mỗi lần đều dùng một lý do kỳ quái! Cơm nước xong rồi tính, hiện tại anh đi cho lương thực dự phòng nhà chúng ta ăn đi!"

Với sức lực của Khôn cùng với dao đá vừa được mài sắc bén, tốc độ chặt thịt không kém so với thú trảo. Khôn dựa theo yêu cầu của Tiếu Tiếu đem thịt chân ngưu cắt thành lát, lại dùng gậy cán bột đập dập. Cuối cùng cắt phần thịt gân thành miếng nhỏ.

Đinh Tiếu cắt nhỏ hành tây rồi phi thành màu nâu vàng, sau đó đem hương thảo cho vào xào tiếp tạo mùi, lại cho thêm bột ngũ vị hương và ớt bột, không ngừng tay xào xào. Mùi thơm gia vị cùng mùi cay của ớt bốc lên, đem thịt ngưu đã được đập dập đổ vào xào đến đổi màu, múc nước canh hầm xương đùi ngưu đổ vào, quan trọng nhất là phải múc cả nước canh và lớp mỡ vào cùng, như vậy hương vị càng tăng thêm, ăn vào càng ngon hơn.

Lúc này thịt ngưu và các loại gia vị trong nồi đã có xu thế tổng hợp cốt canh, cho vào muối xanh và đường, chờ "canh thịt ngưu" trong nồi giảm bớt nước, cho thêm nửa ống trúc tương đậu cay, hai muỗng tương hoa gai đỏ. Quấy đều, sau đó cho nốt thịt gân vào, đun sôi nhỏ lửa, điều chỉnh độ lửa, khoảng 20 phút sau một bình thịt ngưu tương cay liền hoàn thành.

Khôn dưới sự phân phó của Tiếu Tiếu đem nửa bình tương thịt ngưu cay này phân biệt bỏ vào bốn cái bình gốm nhỏ, phần còn dư lại chính là phần ăn tối nay của bọn họ.

Dùng thìa nhỏ múc một thìa đưa tới bên miệng Khôn, Đinh Tiếu đối với mùi vị tương thịt ngưu cay này khá tin tưởng, còn hương vị sau khi vào miệng như thế nào, cũng tin rằng không phải vấn đề lớn. Dù sao miếng đầu tiên chắc chắn là cho Khôn, như vậy cho dù không ngon như trong dự tính, đại gia hỏa này cũng có thể cho mình lòng tin.

Mà trên thực tế dùng thịt ngưu và nhiều hương liệu như vậy ngao chế ra tương thịt ngưu cay sao có thể không thể ăn. Khôn sau khi ăn thử một miếng, chỉ có một phản ứng, đó chính là đỡ lấy mặt Tiếu Tiếu, trực tiếp đưa lưỡi hôn. Cuối cùng buông miệng ra, nói một câu: "Vừa thơm vừa cay, ăn cực kỳ ngon, ừm?"

"Ừm?" Kia của anh là có ý gì? Chẳng lẽ em không tự mình múc một thìa ăn thử được sao? Đinh Tiếu hoàn toàn bị hành động của Khôn làm cho hết chỗ nói, nhìn thoáng qua canh xương ngưu bên bếp, vẫn là làm chút mì sợi đi, mì thịt ngưu cho thêm tương thịt ngưu cay, lại còn ăn thêm thịt ngưu nướng. Cảm giác chắc chắn không tồi. Nhưng mình vẫn nên làm thêm chút rau cải trắng trộn đi, nếu không mì thịt với canh xương ăn nhiều sẽ cảm thấy ngấy.

"Ừm ừm cái gì! Anh đi nướng thịt, em làm mì sợi!" Kỳ thực, Tiếu Tiếu mới không nói cho các ngươi biết cậu vì Khôn ca hôn lưỡi mà bực bội đâu!

23 tháng 12 hôm nay không có ông Táo để cúng, nhưng một nhà bốn người trước bữa chiều đều ăn hai cái kẹo, dựa theo lời Quỳnh, lời nói ra cũng ngọt ngào hơn.

Đinh Tiếu cảm thấy, ý tưởng này của ba rất có đạo lý, chỉ là nghĩ sâu xa một chút, có phải là giữa bạn lữ cũng cần nói nhiều "lời ngon tiếng ngọt" hơn sao? Nếu nói như vậy, cậu cảm thấy Khôn hoàn toàn không cần ăn, gia hỏa này tuy không hay nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mỗi lần nói đều rất khiến người rối rắm. Như vậy nếu còn ăn thêm đường, miệng còn ngọt hơn, đó có phải là càng tạo thêm nhiều cơ hội rối rắm cho bản thân sao? (này này này!)

Những ngày tiếp theo, quét dọn nhà cửa, hầm thịt, giết gà, ủ bột, hấp màn thầu v.v..người một nhà mỗi ngày ai cũng có việc bận rộn. Đinh Tiếu còn cố ý dùng bùn đỏ xa xỉ để nhuộm diệp giấy, sau đó dùng lông heo làm một cây bút lông đơn giản, lấy bột hắc nha quả điều chế thành "mực nước" màu đen, viết một loạt mẫu chữ phúc ở hai cái cửa nhà mình. Hiến tế đến nhìn thấy, khen ngợi chữ viết thật đẹp, ngụ ý tốt, diệp giấy màu đỏ nhìn cũng có không khí vui mừng. Vì thế khi nàng trở về nhà mình cũng làm hai cái dán lên hai cây cột ở tường rào trong sân.

Lực ảnh hưởng của hiến tế vô cùng lớn, người có tâm khi nhìn thấy cửa nhà hiến tế dán thứ này, trải qua dò hỏi biết được đồ vật màu đỏ mang theo chữ đen này là cái gì, liền bắt đầu không ngừng có người hướng hiến tế muốn xin chữ phúc. Vận may lời hay có ai lại không thích chứ? Đinh Tiếu không nghĩ tới, từ nay về sau chữ phúc dần dần được phát triển giữa các bộ tộc. Năm mới dán chữ phúc thành khẩn cầu nguyện cho năm tiếp theo phúc khí hòa hảo là nghi thức quan trọng đầu tiên, đương nhiên đây là chuyện về sau này.

29 tháng 12, Đinh Tiếu hấp vài nồi màn thầu, trong đó có một nồi là hình tam giác, còn một nồi là bánh bao hoa.

Nhìn màn thầu giống như hình heo lông dài, Khôn cầm lấy đặt trong lòng bàn tay cẩn thận nhìn nhìn: "Rất giống a, Tiếu Tiếu, em thích ăn heo lông dài như vậy sao?" 

Đinh Tiếu đầy đầu hắc tuyến, một phen đoạt lại màn thầu từ trong tay Khôn: "Cái gì mà heo lông dài! Đây là con nhím! Là con nhím!"

Khôn ấn chóp mũi Tiếu Tiếu: "Con nhím không có cái mũi như heo, hơn nữa quá nhỏ, không đủ ăn hai miếng."

Đinh Tiếu thêm khinh bỉ, vỗ rơi móng vuốt trước mặt: "Lúc này mới không phải là mũi heo! Chưa hấp xong nên hình dáng như vậy." Còn muốn ăn con nhím...cũng không sợ miệng bị đâm. Nhưng nghĩ đến trước kia có một lần có một con nhím trộm lẻn vào cửa hàng lương thực nhà mình, Đinh Tiếu chợt nở nụ cười. Kỳ thực cẩn thận nghĩ lại, nhím là một động vật rất đáng yêu. Ngẩng đầu nhìn về phía Khôn, cậu duỗi tay đem màn thầu hình con nhím đưa qua: "Khôn, anh biến thành lão hổ cho em sờ sờ lông đi."

Khôn mặt vô biểu tình: "Không thể túm lỗ tai." Có một lần khi biến thành thú hình, Tiếu Tiếu liền đối với lỗ tai của mình đặc biệt hứng thú, mân mê nửa ngày, mình rõ ràng nhẫn nhịn rất khó khăn nhưng lại không thể làm gì, vừa buồn bực vừa khó nhịn!

Đinh Tiếu lập tức gật đầu thật mạnh: "Em bảo đảm! Vậy anh đêm này biến thành lão hổ cho em làm gối ôm nhé?" Kỳ thực đây mới là mục đích chính của cậu. 

Ngày mai, buổi chiều là bữa cơm đoàn viên, buổi tối là hội hoa đăng, còn phải đón giao thừa nữa. Buổi tối hôm nay cậu muốn ngủ cho đã một giấc, quan trọng nhất là không thể lãng phí bất cứ tí tinh nguyên nào (_ _!!!), buổi sáng Khôn đã có rất nhiều hành vi gây rối ám chỉ với mình!

Khôn nhìn Tiếu Tiếu đang vui vẻ nheo mắt, cuối cùng nói một câu: "Hôn xong rồi biến." Sau đó vỗ vỗ đỉnh đầu bạn lữ, xoay người ra sân lấy củi lửa.

30 hôm nay mặc kệ là tập tục của người dân Trung Quốc hay là của thế giới thú nhân, người một nhà cần phải ở bên nhau cùng ăn bữa cơm đoàn viên.

Ngày cuối cùng của năm cũ, các giống đực trực hệ cùng huyết thống phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Cha mẹ Bằng Giáp và Hạ qua đời được hai mấy năm, hơn nữa giống đực sống sót trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, vì thế Bằng Giáp chính là người có thân phận cao nhất của gia tộc, thời điểm tân niên mỗi năm, Quỳnh và Hạ đều phải ở nhà Bằng Giáp ăn bữa cơm đoàn viên. Năm nay nhiều thêm Tiếu Tiếu, đây chính là cháu trai kiêm con dâu ấu tể bán thú nhân tương lai.

Bữa cơm đoàn viên của thế giới thú nhân chỉ ăn thịt nướng, bởi vì săn thú là sinh tồn cơ bản của thế giới thú nhân, thịt nướng là chuyện lớn quan trọng nhất trong mỗi gia đình, cho nên vào bữa cơm của ngày cuối cùng của năm này, nhất định phải ăn thịt nướng để thể hiện gia đình giàu có, năng lực săn thú của giống đực và bán thú nhân, cùng với tay nghề nướng thịt của bạn lữ giống đực. Cho nên thịt nướng hôm nay không cho phép giống đực nhúng tay vào, trừ khi là gia đình của hai giống đực kết làm bạn lữ với nhau.

Từ khi kiếm về một đống lớn đồ vật có thể thay thế thịt nướng thành món chính, Đinh Tiếu đã thật lâu không có thói quen ăn toàn thịt nướng. Nếu đã là tập tục, nhập gia tùy tục là cần thiết. Dù sao sau khi biết được tập tục cơm chiều ngày ba mươi, cậu cũng đã đem cơm tất niên tự mình định ra kéo dài tới mùng một. Dựa theo tập tục của người Trung Quốc, mùng một đầu năm và ngày 30 quan trọng như nhau. Mấu chốt là ngày mai là ăn ở nhà mình, làm cái gì cũng tiện.

Hôm nay Đinh Tiếu phụ trách nhiệm vụ vây xem là chính, vì thân phận của cậu hôm nay là ấu tể Hạ gia, là cháu trai lớn của nhà Bằng Giáp, cho nên tận đến khi cậu và Khôn đính hôn rồi ở chung, mới có thể để cậu tham gia chuẩn bị bữa cơm đoàn viên ngày cuối cùng của năm này. Đây là tập tục không thể sửa đổi. Trừ khi trưởng bối nhà này đều không có giống cái hay bán thú nhân, hoặc là qua 400 tuổi, mới có thể để giống cái hay bán thú nhân độc thân hoặc là giống đực chế tác món thịt nướng này.

Nhưng Đinh Tiếu vẫn đưa ra một chút ý kiến xây dựng về món thịt nướng này, đó chính là có thể thử một lần làm dê nướng nguyên con. Các bộ phận khác nhau thì thoa gia vị khác nhau hoặc dứt khoát là thoa muối xanh cùng bột hoa tiêu, liền có thể cho ra rất nhiều hương vị. Từ ba ngày trước, con dê răng nhọn Bằng Giáp bá bá tự mình săn được, cũng nói đây là nguyên liệu cho bữa cơm tất niên ngày 30, Đinh Tiếu cũng đã nhớ thương nó rồi. Phải biết rằng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dê răng nhọn, loại dê này so với cong giác dương và dê lông dài to hơn gấp đôi. Cha nói với cậu đây là loại dê ăn cỏ thịt ngon nhất trong Thanh Sâm, hơn nữa loại dê này không sinh sống ở khu an toàn, tuy hệ số nguy hiểm đối với giống đực bằng không, nhưng với bán thú nhân mà nói, hàm răng của dê răng nhọn cũng cứng rắn như chân của ngưu, có lực công kích rất lớn.

Thịt loại dê này Đinh Tiếu còn chưa từng ăn qua, trong lòng tự nhiên là mong đợi nhiều hơn một chút.

Còn dê nướng nguyên con muốn nướng như thế nào cậu cũng mặc kệ, dù sao kỹ thuật nướng thịt của Liễu Đại bá mẫu cũng khá lợi hại, lại phối hợp với tài nghệ cao siêu của ba nhà mình, cậu tin tiệc thịt nướng hôm nay tuyệt đối sẽ khiến mình ăn đến đã ghiền.

Nhưng nếu toàn là thịt thì...mình vẫn nên trước về nhà nấu một bình trà táo mèo khai vị để tiêu thực đi, đồ uống có lẽ không phải là đồ ăn nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui