Dê răng nhọn bị lột bỏ da, trong mắt Đinh Tiếu liền đọc được tính vị. Thịt loại dê này tính bình khiến Đinh Tiếu có chút ngạc nhiên, quả nhiên vẫn là có chút khác với thịt dê khác. Tiến đến gần ngửi thử, có chút mùi tanh, nhưng không quá nặng. Nhìn kỹ thịt chất, thớ thịt tinh tế có lẽ sẽ rất nộn, đúng là càng lúc càng chờ mong được nếm thử.
Quỳnh ba tự tay dùng ba loại hương vị khác nhau để chế biến dê nướng nguyên con. Vị thứ nhất chính là vị muối tiêu truyền thống, nhưng lúc này trong quá trình nướng lại quét nhiều nước mỡ hơn, cho nên thịt ăn vào vừa nộn vừa thơm, thịt nước tươi ngon, đồng thời còn có thể nếm ra một chút vị tanh, này đối với người yêu thích thịt dê mà nói tuyệt đối là dụ hoặc không thể nào ngăn nổi.
Loại vị thứ hai là dựa vào vị sườn chua ngọt của Đinh Tiếu làm lúc trước, dùng nước quýt xanh, rượu nho còn cả nước tương và muối xanh ngao thành nước sốt nướng thịt. Có rượu tinh khiết và vị chua ngọt của nước quýt giải ngấy, loại vị chua ngọt này cũng không tồi.
Hương vị cay tê là hương vị mà cả gia đình bọn họ ngoại trừ hai vị giống cái ra đều yêu thích. Bởi vậy một nửa con nướng theo vị cay tê. Kỳ thực suy xét đến vị quá cay tê có thể làm tê liệt mất đi vị giác, Quỳnh cũng không cho nhiều nước sốt cay tê lắm, hơn nữa cuối cùng còn quét thêm lớp mật ong để trung hòa vị cay tê, cho nên khi ăn vào cũng không quá cay. Ngược lại có thể phụ trợ ra mùi vị nguyên bản của thịt và hương vị gia vị.
Cẩn thận mà nhấm nháp thịt dê răng nhọn, quả nhiên đúng như suy đoán của Đinh Tiếu, thịt chất mềm mại, sau khi nướng lại co dãn, bên ngoài giòn giòn, bên trong thịt nướng tươi ngọt, bỏ thêm hương liệu mới vào làm trung hòa vị tanh nhàn nhạt kia cũng không tồi. Cậu cảm thấy ngay cả Lục Hi không thích vị tanh như vậy cũng có thể ăn vào một chút. Hơn nữa mỡ dê phân bố tương đối đồng đều, thích hợp nhất để ăn nướng và chiên.
Đáng tiếc dê răng nhọn là thuộc về cấp bậc giống loài nguy hiểm của thiên nhiên, tạm thời còn không thể nuôi dưỡng.
Thịt báo tính bình, Đinh Tiếu cũng ăn hai khối, tuy hương vị không muôn màu muôn vẻ như ba nhà mình làm, nhưng trung quy trung củ chỗ tốt chính là thịt rất thơm. Đặc biệt là phần thịt có gân, nhai lên đặc biệt hăng hái lại còn không bị cắn không đứt. Đinh Tiếu cảm thấy, răng mình quả thực là tốt hơn trước kia nhiều, rõ ràng khi mới tới, thịt gân thú nướng trước nay đều nhai không nổi, nhưng bây giờ...thật là đáng mừng!
Ăn qua bữa tiệc thịt nướng, sắc trời vừa lúc bắt đầu tối, mặt trời đã ngả xuống sau núi, tin rằng không bao lâu bầu trời sẽ hoàn toàn biến đen, khi đó mấy trăm cái đèn lồng thắp lên chắc chắc sẽ rất đẹp.
Vì Bằng Giáp là thôn trưởng, cho nên bữa cơm đoàn viên nhà bọn họ ăn sớm hơn một chút, dù sao thôn trưởng đại nhân một lát nữa phải chủ trì tế đàn, không chỉ nhà bọn họ, hôm nay Đằng đến nhà cha của Cát Trung ăn cơm, cũng phải ăn sớm một chút mới kịp.
Bởi vì chỉ có năm mới có giống đực làm lễ thành niên mới có tế điển, cho nên toàn thôn bao gồm cả người thượng thôn và hạ thôn đều lục tục mà tụ tập tới bên cạnh tế đàn ở thượng thôn. Nhưng điều này cũng không phải bắt buộc, không thích có thể không tới, đi đâu cũng được, chỉ là do khó khăn lắm mới có hoạt động "giải trí" để tham gia, nên các thú nhân này sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội tụ hội nào, đặc biệt là năm nay còn có nhiều đèn hoa đăng để xem, ngay cả một vài tiểu ấu tể và thú nhân lớn tuổi cũng lục tục lại đây.
Đinh Tiếu ngẩng đầu lên, đèn lồng da rắn cao tầm 4m được buộc chắc chắn, ở bên cạnh tế đàn, vây ra ba vòng tròn lớn, vừa không ảnh hưởng tới mọi người đứng thẳng vừa có thể lợi dụng đèn lồng để chiếu sáng. Mà mấy thứ này đủ loại kiểu dáng, lớn nhỏ khác nhau, tuy đa số làm cũng không đúng quy cách cũng không đẹp lắm, nhưng đều chứa tất cả tâm tình và tay nghề của người chế tác.
Kỳ thực vô luận là thế giới gì, có thể khống chế được lửa đều khiến người hưng phấn và tự hào. Con người cũng được, thú nhân cũng được, đối với lửa đều là kính sợ mười phần. Dựa vào lửa để sưởi ấm, chế biến đồ ăn, cũng sợ hãi một chút lửa cũng có thể gây ra tai nạn lan ra cả đồng cỏ. Cho nên cái đồ vật có thể đem ngọn lửa vây lại bên trong sẽ khiến mọi người có một loại ảo giác như chế phục được ngọn lửa, vì thế loại hưng phấn này là thứ mà người gắn bó 24 năm với đèn điện như Đinh Tiếu không thể nào lý giải được.
Người trên quảng trường càng lúc càng nhiều, âm thanh ồn ào tự nhiên càng lúc càng lớn. Khôn là một thành viên tham gia trong lễ thành niên cho nên hắn không có cách nào đứng bên cạnh làm bạn với Tiếu Tiếu từ đầu. Nhưng hắn cảm thấy mình đã cực kỳ hạnh phúc, Tiếu Tiếu nói giờ Tý cũng chính là thời điểm bắt đầu ngày mai, hắn liền có thể được ăn sủi cảo nhân dưa chua mỹ vị! Tiếu Tiếu nói, tối 30 ăn sủi cảo, là tập tục quan trọng nhất ở quê hương của cậu, là thời điểm chuyển giao năm cũ năm mới, điều này khiến cho hắn cảm thấy thời gian ăn sủi cảo kia rất thần thánh. (Rốt cuộc có bao nhiêu thần thánh --b)
Hiến tế niệm văn quả nhiên là vừa dài lại vừa khó đọc, thậm chí có một số câu Đinh Tiếu còn chưa nghe hiểu, tuy nói đều là Hán ngữ, nhưng các loại từ ngữ tổ hợp chung với nhau lại không khác gì ngoại ngữ. Quả nhiên văn nói và văn viết có khác biệt rất lớn sao? Cậu cảm thấy mình có nên chuẩn bị một chén nước pha cây lười ươi cho hiến tế hay không, đã nói hơn hai mươi phút rồi, xem ra còn chưa có ý định chấm dứt, miệng nhất định rất mỏi.
Vốn tưởng văn hiến tế đủ dài, nhưng chờ tới khi thôn trưởng vẽ đồ đằng cho giống đực từ ông cụ già nhất đến người trẻ tuổi nhất rồi vẽ đồ đằng lên mặt đồng thời nói lời chúc phúc, Đinh Tiếu hoàn toàn hiểu ra sự "tuyệt vọng" của em gái Liên Chi lúc trước. Quá...quá là dài.
Vốn dĩ cậu còn tưởng chỉ cần vẽ xong mặt và nói lời chúc phúc cho 18 người này là xong, kết quả cậu nghĩ quá ngây thơ rồi. Người ta là vẽ một lượt chúc phúc một lượt. Mỗi người còn nội dung khác nhau. Lượng từ ngữ phong phú đến nỗi Đinh Tiếu cũng phải hổ thẹn vì không bằng. Bởi vậy khi Khôn là người thứ sáu được chúc phúc xong xuống tế đàn, cậu liền nghe không nổi nữa. Chào ba một tiếng rồi cùng Lục Hi, Kinh còn có Liên Chi cũng đồng dạng không chịu nổi ra khỏi đám người. Cũng không biết Khôn đi dâng đầu lâu hủ thực thú đến bao giờ, tuy rất muốn đi nhìn một chút, nhưng vẫn là lát nữa rồi nói sau, ba gia hỏa này không thể trêu vào, dù sao Khôn nếu xong việc cũng có thể đi tìm mình.
Rời khỏi đám đông, nhân số bên ngoài cũng không ít, chỉ là đều tốp năm tốp ba tụ thành "trận doanh" lớn nhỏ khác nhau, có nhỏ giọng nói chuyện phiếm, có trộm nói chuyện yêu đương, còn có bình phẩm từ đầu đến chân đối với mấy cái đèn hoa đăng.
Liên Chi thở dài một cái: "Em nói không sai đi? Tế điển là nhàm chán nhất, nhưng đám đèn lồng này thật đẹp. Tuy không sáng như đốt lửa trại, nhưng cảm giác như này cực kỳ tốt."
Lục Hi cũng cảm khái: "Tiếu Tiếu, quê của ngươi còn có đồ vật đẹp chơi hay nào nữa không? Đèn lồng này thực ghê gớm, trước kia chúng ta cũng không nghĩ ra được."
Nội tâm Đinh Tiếu phun tào, ta còn muốn nói chúng ta có đốt pháo hoa ăn tết nữa kìa, chỉ tiếc có nói cũng bằng không, nơi này nơi nơi đều là rừng rậm nguyên thủy, trừ khi mình muốn chết, nếu không sẽ không đi nghĩ tới loại đồ vật này. Nhưng còn đẹp, cũng không phải không có: "Ở quê ta, vào năm mới sẽ có một đám người ca hát khiêu vũ biểu diễn trên... tế đàn cho mọi người xem, so với giống đực nhảy loạn lên đẹp hơn nhiều."
"Hát cho nhiều người nghe? Vậy ngại lắm. Chỉ có tộc Thiên Ngư và tộc Linh Khuyết mới hội tụ ca hát." Ấu tể Kinh có chút không hiểu cho lắm.
Nhân ngư nơi này cũng biết hát sao? Thật là có chút mong chờ, xem ra sau này khi Khôn mang mình đi du lịch, nhất định phải tới Bích Thủy, đối với thói quen sinh hoạt của tộc Thiên Ngư gì đó, ấu tể Tiếu Tiếu rất là hiếu kỳ: "Nhát gan thì mới thẹn thùng, ta cũng không dám, ta hát không hay lắm, nhưng ở quê ta có rất nhiều người chuyên môn ca hát, đúng rồi, Liên Chi, em biết hát không?"
Liên Chi lắc đầu: "Em chỉ biết hừ hừ mấy câu mẹ em dỗ dành lúc nhỏ thôi, em chưa từng nghe qua người tộc Thiên Ngư và tộc Linh Khuyết hát lần nào. Nghe nói bọn họ hát rất dễ nghe, nghe đại ca em nói, tộc Linh Khuyết có một giống cái, nàng hát rất rất hay, là người được toàn bộ giống đực muốn lấy về làm bạn lữ đấy."
Kinh nghe thế lập tức nhếch đuôi mày: "Đại ca em biết rất nhiều nhỉ!"
"Phốc!" Đinh Tiếu lập tức bật cười: "Yên tâm đi trong lòng Mộc Ngõa nhà ngươi, ngươi có hắt xì thì cũng là thiên lại chi âm!" (Âm thanh của thiên nhiên)
Kinh khó hiểu: "Thiên lại chi âm là cái gì?"
Không đợi Đinh Tiếu giải thích, Lục Hi liền túm một bên tay áo Tiếu Tiếu: "Đừng rộn, mau nhìn Thư Hoà cùng mấy người kia xem, đem Khôn gọi vào bên kia kìa! Chúng ta nhanh đi qua!"
Cho dù 120% yên tâm với Khôn nhà mình, nhưng tình huống đại gia hỏa nhà mình bị N giống cái cùng N bán thú nhân cùng nhau vây lấy vẫn khiến Đinh Tiếu bị hoảng rồi.
Chuẩn xác mà nói không phải là hoảng mà là sợ. Tộc Dực Hổ bọn họ là chủng tộc theo chế độ một vợ một chồng nha! Những người này rốt cuộc có phải bị điên rồi hay không! Cho nên khi đi theo ba người bạn tốt tới đó, trong lòng cậu cũng cực kỳ tức giận.
Khi Kinh đang định tiến lên, Lục Hi đem bọn họ kéo lại: "Ở một bên nghe một chút."
Đinh Tiếu cho rằng như vậy cũng tốt, cậu không phải muốn giám thị, mà là đến xác nhận mấy người này rốt cuộc muốn làm cái gì, chưa thông báo mà đã thở phì phì đi qua thì thực không hay.
Tính một chút, 5 giống cái, 3 bán thú nhân, 8 là số lượng nhiều cũng không nhiều, ít cũng không phải ít, tóm lại khi nhìn thấy mấy người này, suy nghĩ tới số lượng "tình địch" mà lúc trước Kinh và Lục Hi từng nói với mình, này coi như là ít hơn nhỉ. Đinh Tiếu có thể chắc chắn Khôn nhìn thấy bọn họ lại đây, mấy người kia cũng vậy. Chỉ là lấy tính cách của Khôn cư nhiên không có trực tiếp bỏ mấy người kia rồi lại đây với mình, Tiếu Tiếu cảm thấy có chút bất ngờ.
Giống cái Cẩn ngửa đầu nhìn Khôn: "Vì sao lại là cậu ta? Ngay cả cậu ta là người ở đâu cũng không biết." Dạng tận tình khuyên bảo.
Bán thú nhân Độ phụ họa: "Đúng vậy! Cho dù anh thích bán thú nhân, thôn chúng ta cũng có rất nhiều bán thú nhân tài giỏi xinh đẹp hơn!" Dạng ám chỉ bản thân.
Giống cái Bách Hương: "Cậu ta còn không thể sinh dục hậu đại, anh chọn cậu ta sẽ khiến mình không có ấu tể kế thừa huyết mạch!" Dạng vô cùng đau đớn.
Giống cái Lệ: "Không phải nói cậu ta không nhớ những việc trước kia sao? Vạn nhất tương lai cậu ta nhớ ra được từng có bạn lữ thì sao?" Dạng khoa học ảo tưởng.
Còn lại lý do của mấy người khác khiến Đinh Tiếu không đành lòng đứng nghe, thật sự là...càng ngày càng khôi hài. Quả nhiên là làm nền cho Thư Hoà dịu dàng trí tuệ sao?
"Khôn, tuy em biết anh rất thích Đinh Tiếu, nhưng dù sao cậu ta cũng là bán thú nhân, không thể sinh dục ấu tể. Anh là người thừa kế thôn trưởng, nếu anh không có con nối dõi, thôn trưởng tương lại phải do ai kế thừa? Anh và Hạ thúc thúc không giống nhau." Tuy những lời này Đinh Tiếu cảm thấy rất chói tai, nhưng cậu không thể không nói đây là lý do đáng tin cậy nhất cũng có trọng lượng nhất trong số 8 người này.
Tuy Đinh Tiếu nghe rất nhiều người nói Khôn là người tốt nhất được chọn làm thôn trưởng tương lai, nhưng cậu vẫn luôn cho rằng đó là vì Khôn là thần đồng, lại là dũng sĩ thiếu niên mạnh nhất trong thôn, lại còn là con trai của thôn trưởng đương nhiệm, đầu óc cũng rất tốt, cho nên mới vậy. Nhưng cho tới giờ không có ai nói với cậu "quan chức" là thừa kế. Hiện tại nghe được tin tức trọng điểm này, tự nhiên khiến cậu sửng sốt.
Khi Đinh Tiếu đang ngây người, ba người bạn tốt bên cạnh đang nghiến răng nghiến lợi nóng lòng muốn xông lên, phía sau bọn họ xuất hiện một thân ảnh cao lớn, hơn nữa nhẹ nhàng mà gọi hai tiếng: "Đinh Tiếu, Đinh Tiếu?"
Đinh Tiếu quay đầu, nương theo ánh sáng từ ngọn đèn phía xa có thể thấy được khuôn mặt của người này: "Hôi Hổ? Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Hôi Hổ gật đầu: "Có thể nói chuyện với mình cậu mấy câu không?"
Lục Hi cảnh giác mà quay đầu: "Nói cái gì? Ở đây không nói được sao?"
Hôi Hổ xấu hổ động động khóe miệng: "Ta...ta có chút việc...chỉ muốn nói với Đinh Tiếu."
Ấn tượng của Đinh Tiếu với người tên Hôi Hổ này cũng không tệ lắm, tuy không tiếp xúc quá nhiều, những ngẫu nhiên cũng đụng tới vài lần trong thôn, gia hỏa này còn hay hái trái cây gì đó chia sẻ với ba người bọn họ. Tuy không quá thích nói chuyện, nhưng vừa nói thì trên mặt sẽ mang theo nụ cười ngây ngô, là một người cũng không tồi.
"Được rồi." Vỗ vỗ bả vai Lục Hi, cậu bước đi tầm năm mét rồi đứng lại, ý chỉ nói ở đây đi.
Vị trí này tuy vẫn có thể nhìn thấy mấy người Khôn, nhưng lại không nghe thấy tiếng nói rõ ràng lắm, cho nên Đinh Tiếu khó tránh khỏi trong lòng có chút vội vã: "Anh rốt cuộc muốn nói chuyện gì?"
Hôi Hổ ậm ừ hai tiếng, sau đó tự cổ vũ bản thân, cuối cùng mở miệng: "Cậu, cậu cũng nghe bọn họ nói đi?"
Thấy Hôi Hổ đem ánh mắt nhìn phương hướng chỗ Khôn bọn họ, cậu lập tức hiểu ra: "Nghe được, thì sao?"
"Khôn, Khôn tương lai phải làm thôn trưởng, hắn và cậu thành thân thì sẽ không thể làm thôn trưởng."
Gia hỏa này nói chuyện giọng nói không lớn, hơn nữa đôi mắt vẫn luôn không dám nhìn thẳng cậu, Đinh Tiếu cảm thấy người này đại khái là bị xúi giục đi. Muốn thẳng thắn sẽ không dùng loại biểu tình khẩu khí như thế này: "Ý của anh là tôi gây trở ngại cho Khôn làm thôn trưởng? Hay là Khôn trước nay đều không có tâm muốn kết thành bạn lữ với tôi?"
Không nghĩ tới Đinh Tiếu lại bình tĩnh hỏi hai vấn đề như vậy, Hôi Hổ vốn chuẩn bị tốt mấy câu an ủi liền nghẹn trở về: "Không...không phải, Khôn là giống đực tốt, cậu cũng không có gây trở ngại gì cho hắn, cậu...cậu rất rất tốt. Tôi muốn nói là...ách..."
Đinh Tiếu hiểu ý: "Ý của anh là hai bọn tôi không thích hợp?"
Hôi Hổ nhanh chóng gật đầu: "Đúng đúng đúng! Hai người các cậu không thích hợp! Khôn cho dù không làm thôn trưởng cùng cậu kết thành bạn lữ, các cậu cũng sẽ rất khổ sở. Nhất định sẽ có người oán trách cậu, tất cả mọi người đều cảm thấy tương lai Khôn có thể dẫn dắt thôn chúng ta càng trở nên tốt hơn. Ta, ta tuy không lợi hại bằng Khôn, nhưng ta rất thích cậu....ta vẫn luôn...vẫn luôn thích cậu."
Ta phi! Cư nhiên sau khi châm ngòi ly gián lại thổ lộ? Đinh Tiếu cảm thấy mình bị sét đánh cho tung tóe rồi, tuy cậu cũng không cảm thấy thái độ của Hôi Hổ là gian dối, có lẽ đổi một tình huống khác cậu sẽ cho rằng đây chỉ là một chút ngoài ý muốn, sau đó nói câu "xin lỗi, tôi chỉ thích một mình Khôn" như vậy. Nhưng hoàn cảnh này, bên kia một đám đang "vây công" hắc lão hổ nhà mình, bên ngày liền có người tỏ tình, cậu đột nhiên nhớ tới cốt truyện cung đấu cẩu huyết gì đó.
Còn không đợi Đinh Tiếu "phát tác", bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng gầm nhẹ tràn đầy tức giận của Khôn: "Tiếu Tiếu là bạn lữ của ta!"
Đột nhiên lọt vào một cái ôm ấm áp từ phía sau khiến Đinh Tiếu cảm thấy trời như hửng sáng. Lại nhìn thấy mấy "tình địch" cũng đi theo vây quanh lại đây, mấy ngôn từ uyển chuyển cự tuyệt vừa định nói liền thay đổi: "Hôi Hổ, anh hôm nay không phải tự nguyện nói những lời này với tôi phải không? Tuy tôi tiếp xúc với anh không nhiều lắm, nhưng tôi cảm thấy anh không phải là loại người thích ngáng chân người khác. Nhưng tôi cũng không có cách nào đáp lại anh, giống như Khôn vừa nói, tôi là bạn lữ của anh ấy, anh ấy cũng là bạn lữ của tôi. Tôi sẽ không thích những người khác. Càng sẽ không bởi vì người khác cảm thấy tôi và Khôn không thích hợp liền không để ý tới cảm nhận của anh ấy mà lựa chọn thay anh ấy." Nói xong nhìn về phía Thư Hoà: "Các người có thể cảm thấy tôi nghe lén là một hành vi không tốt, nhưng tôi cho rằng điều này so với nói bậy với bạn lữ nhà người ta còn cao thượng hơn nhiều. Còn ngươi thì sao? Thư Hoà tỷ tỷ?"
Sắc mặt Thư Hoà đột nhiên cực kỳ khó coi, mới vừa rồi các nàng thay phiên nhau nói chuyện với Khôn, Khôn một chữ cũng không nói gì, cho dù đang nghe các nàng nói chuyện nhưng đôi mắt vẫn luôn không đặt ở trên bất cứ người nào trong bọn họ. Tận đến khi Hôi Hổ đến thổ lộ với Đinh Tiếu, Khôn lúc này mới xem như có phản ứng. Đáng tiếc đó là phản ứng đi khỏi chỗ các nàng, chạy nhanh tới bên cạnh Đinh Tiếu, còn nói một câu làm nàng ghen ghét đến chết. Đương nhiên tức nhất vẫn là lời Đinh Tiếu nói, mặc kệ là lời cự tuyệt Hôi Hổ hay là câu cuối trực tiếp nói với mình, đều khiến nàng cảm thấy phát đau, nhưng nàng lại ngại trước mặt nhiều người phá hỏng hình tượng: "Đinh Tiếu, ta cảm thấy lời bọn ta nói với Khôn, là vì tốt cho hắn, ngươi phải tin tưởng chúng ta không nhằm vào ngươi."
Đinh Tiếu tựa vào người Khôn, ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười: "Nàng nói nàng là vì tốt cho anh." Ta liền không nói các nàng!
Khôn cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu Tiếu Tiếu: "Em tốt ta liền tốt, nàng nói gì trước nay đều không có ý nghĩa."
Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy mình giống như biến thành "trân bảo", lời âu yếm này sao lại quỷ dị như vậy! Thôi, có thể khiến mấy nữ nhân này tức giận là được, quan trọng là có bao nhiêu sắc bén.
"Ở quê tôi có câu 'Lương khô có chủ đừng động vào', Khôn lựa chọn đúng hay không, tự anh ấy cảm thấy, cuộc sống của anh ấy tự anh ấy làm chủ. Ta cho rằng một người bạn lữ tốt, đầu tiên phải tôn trọng quyết định của đối phương. Huống chi ta cảm thấy Khôn và Thư Hoà tỷ tỷ ngươi cũng không phải rất quen thuộc nha! Hơn nữa, Bằng Giáp bá bá và Liễu Đại bá mẫu cũng chưa có ý kiến gì, một người ngoài như ngươi sao phải nhảy nhót lung tung, lại còn gọi nhiều người tới như vậy, không cho mọi người sống yên sao. Lo lắng bao đồng sao?"