Có kinh nghiệm chế tác xe đẩy tay lần trước, bánh xe đối với Hạ và Khôn mà nói đã không thành vấn đề.
Nhưng Đinh Tiếu vấn thiết kế cho bọn hắn một nan đề, đó chính là muốn cho người ngồi trên xe lăn có thể tự mình hoạt động, hai bánh xe nhỏ phía trước tốt nhất có thể xoay tròn, nếu không sẽ khó quẹo vào.
Cấu tạo xe lăn khiến hai chú cháu rất thán phục, lại một lần tỏ ra kính nể đối với cuộc sống ở thế giới của Đinh Tiếu.
Nhưng những cảm xúc đó đều vô dụng, hai người bọn họ vẫn nên chuyên tâm mà nghiên cứu phương pháp làm bánh xe phía trước quay tròn được đi.
Đinh Tiếu lúc này cũng không tiếp tục tham dự quá trình sáng tác, mấy ngày nay Văn tiên sinh dạy bọn họ làm thế nào bắt được loài động vật dễ bắt nhất- miên thử (Bí: tí đọc thành miêu thử!!!), cậu đang toàn tâm toàn ý đặt hết tinh lực vào việc học tập.
Miên thử là một loại chuột, hình thể không đặc biệt lớn, cũng chỉ tầm 20cm.
Trong mắt Đinh Tiếu, loại chuột này vẫn rất đáng yêu, đặc biệt là cái loại lông tơ màu nâu nhạt, đôi mắt nhỏ ngập nước như trái nho đen, liếc mắt một cái nhìn qua khiến cho người vốn dĩ không ghét chuột như Tiếu Tiếu rất thích.
Chỉ tiếc Văn tiên sinh nói loại miên thử này giống như thú bốn tai, đều thích ăn rễ cây, tuy nó chỉ gặm rễ cây non, nhưng tính nguy hại cũng không nhỏ.
Thông qua tiên sinh dạy dỗ, Đinh Tiếu hiểu biết tập tính miên thử.
Hơn nữa đối với loại động vật dễ săn bắt nhất này tiến hành thực nghiệm vài lần.
Kết quả cũng không tệ lắm, vì miên thử khi gặm thực vật giống như trạng thái đang ngủ hoàn toàn chậm chạp, cho nên Đinh Tiếu lấy tốc độ cùng độ chính xác khi bắt cá, nhiều lần đều một kích chí mạng.
Điều này làm cho Văn tiên sinh rất vui vẻ.
Không hổ là con trai Quỳnh, nhìn độ ra tay chuẩn xác liền có thể nhìn ra tương lai nhất định là một thợ săn giỏi!
Mà bảy người khác cũng không gặp khó khăn gì trong việc săn bắt, chỉ là lần đầu tiên tự mình động thủ, thủ pháp còn kém một chút, tính chính xác còn chờ đề cao.
Trải qua mấy ngày ở chung, ba người Đinh Tiếu đàn dần quen thuộc với năm người còn lại, nhưng cũng không đến cái cảnh giới không có việc gì liền tụ tập cùng một chỗ.
Trừ bỏ một ấu tể tên là Thất càng ngày càng thân cận bọn họ.
Hơn nữa trải qua mấy ngày quan sát, Tiếu Tiếu phát hiện vị ấu tể có khuôn mặt so với Kinh còn mịn màng hơn này luôn cố ý vô tình theo chân bọn họ hỏi thăm Hôi Hổ, nghiễm nhiên chính là bộ dáng thích gia hỏa kia.
Tuy rằng với việc ghép CPnafy Đinh Tiếu khinh thường, nhưng đối với một người bạn đã từng "tỏ tình" qua với mình, cậu vẫn hy vọng đối phương có thể mau chóng tìm được một người bạn lữ tốt.
Người tên Thất này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, bộ dáng ngoan ngoãn rất đáng yêu, khiến Đinh Tiếu vừa lòng chính là chiều cao của Bảy bằng với mình! (Ngươi đủ rồi!)
Có việc làm khiến ngày qua ngày luôn trôi qua phong phú và nhanh chóng.
Sau ba ngày, chiếc xe lăn đầu tiên của Thú Thế đã ra đời.
Tuy hai cái bánh xe nhỏ phía trước còn không thể xoay tròn, nhưng đặt ở hoàn cảnh điều kiện nơi này, chuyển động được đã không tồi.
Thôn trưởng đại nhân vội vã mà ngồi lên xe lăn, dùng tay đẩy hai bánh xe, lập tức xe lăn liền dịch lên phía trước một chút.
Loại cảm giác này không thể nói là tốt, nhưng chắc chắn so với việc luôn nằm trên giường vui vẻ hơn nhiều!
"Hai người các ngươi được! Mấy ngày nay vô thanh vô tức mà làm ra đồ vật thần kỳ như này!"
Khôn nói: "Chan nói muốn ngồi xe đẩy tay, con và nhị thúc liền nghĩ đến làm cái này.
Chỗ dựa lưng ở phía sau là Tiếu Tiếu nghĩ ra, em ấy nói xe đẩy tay không thoải mái, không bằng làm thành ghế dựa có thể dựa vào." Sự tình bạn lữ nhà mình vẫn là phải giữ bí mật, cho dù là cha của mình.
Bằng Giáp vừa lòng gật đầu: "Quả nhiên vẫn là Tiếu Tiếu cẩn thận nhất, tri kỷ nhất! Ta đây liền đi ra ngoài thử xem!"
Hiệu quả thí nghiệm còn tính vừa lòng, tuy rằng khi rẽ vào còn khó khăn một chút, nhưng cũng may ở nơi này của bọn họ vô luận là trong nhà hay bên ngoài đều rất rộng rãi, vòng một chút cũng có thể quay đầu được, chính là bánh xe phía trước khó một chút.
Xe lăn "thành công" cũng hấp dẫn người thôn dân vây xem đàm phán cùng bình luận.
Nhưng người tò mò nhất chính là các tiểu ấu tể, Kinh vừa tan học trở về nhìn thấy xe lăn, lập tức sinh ra dục vọng muốn ngồi lên đi chơi một vòng.
Mà người có tâm tư giống y thực sự là nhiều không đếm xuể.
Bằng Giáp nhìn thấy các thôn dân tò mò như vậy, toàn bộ ấu tể đều là biểu tình thực hy vọng, trong lòng cao hứng, lập tức để con trai lớn đẩy mình đi tìm cái ghế đá ngồi xuống.
Sau đó gọi mọi người đều có thể lại đây thử xem loại đồ vật này.
Còn nói cái này về sau chẳng những có thể cho người bị thương ngồi, cũng có thể để cho tiểu ấu tể dưới năm tuổi ngồi, còn có những thú nhân nhiều tuổi không đi được đường xa, có cái này cũng thực dễ dàng dưới sự trợ giúp của người khác thường xuyên ra ngoài đi dạo.
Đinh Tiếu cũng không nghĩ tới Bằng Giáp có thể suy một ra ba như thế này, có điều vật tẫn kì dụng (dùng hết khả năng) vẫn luôn là nguyên tắc của thế giới thú nhân.
Chính là nhìn những ấu tể kia tranh đoạt ngồi xe lăn, sau đó đẩy cho nhau chơi đến vui vẻ, cậu hắc tuyến đầy đầu.
Xe lăn không phải món đồ chơi có được không! Đây là có bao nhiêu khuyết thiếu đạo cụ giải trí a!
Bởi vì có cảm khái như trên, Đinh Tiếu đột nhiên nghĩ tới có phải nên sáng lập một khu vui chơi ở trong thôn cho các ấu tể hay không? Cái khác thì không làm được,nhưng xà đơn, xà kép, thang dây, thang mây, võng vân vân, chẳng những có thể cho các ấu tể chơi, bán thú nhân và giống đực bọn họ cũng có thể chế tác lớn nhỏ khác nhau để tới chơi một chút.
Còn có thể làm một ít bàn đu dây, cầu trượt gì đó cho các tiểu ấu tể vui đùa.
Dù sao đều là đồ vật có thể dùng gỗ và đá cùng thảo mạn chế tạo ra, hẳn là không có gì khó khăn.
Nghe xong Tiếu Tiếu kiến nghị, Khôn lập tức gật đầu, đề nghị này thực sự quá tốt, mấy thứ Tiếu Tiếu vẽ ra kia đúng là công cụ có thể huấn luyện thể năng lúc đầu cho các ấu tể, lại còn có thể trở thành đồ chơi để chơi đùa, tuyệt đối là một việc rất tốt.
Mấu chốt là chế tác cũng không khó, chơi cũng đơn giản.
Mấy thứ này còn không giống như bánh gỗ phải có người đi huấn luyện, một mình cũng có thể một bên chơi một bên rèn luyện.
Khôn và Quỳnh sau khi thương lượng một lúc, mời hiến tế tới nhà.
Nói ý tứ của Tiếu Tiếu với hiến tế, cũng để nàng nhìn những hình ảnh những thiết bị vận động đó.
Hiến tế lúc ấy liền tỏ vẻ nàng có thể hỗ trợ ra mặt, cũng một lần tiến hành toàn thể khen ngợi với Tiếu Tiếu, chỉ kém không đem Đinh Tiếu khen ra kim quang vạn trượng.
Nhìn đồ vật trong trí nhớ của bản thân từng chút một được dựng lên ở mảnh đất trống phía đông của thôn, Đinh Tiếu cảm khái vạn phần.
Tuy trên mặt không có kinh ngạc như những người khác, nhưng giống nhau đều có chờ đợi.
Cậu đã không còn nhớ rõ bản thân đã chơi những thứ này từ khi nào.
Kỳ thực nếu không xuyên qua, Đinh Tiếu cảm thấy cuộc sống về sau của mình nhất định sẽ không có cảm tưởng gì đối với mấy thứ này, nhưng hôm nay rời đi thế giới quen thuộc, lại nhìn đến những đồ vật vốn dĩ cũng không tiếp xúc nhiều ngày trước, vẫn có một loại tưởng niệm thân thiết không nói nên lời.
Người thực là một loại sinh vật thần kỳ.
Thời điểm các thiết bị khác còn chưa chế tác, bàn đu dây cũng đã từ ba cái biến thành tám, mặc dù như vậy cũng không đủ cho những ấu tể đó chơi đùa.
Hơn nữa vị trí cầm giữ bàn đu dây vĩnh viễn đều là mấy tiểu giống cái, cho nên ồn ào nhốn nháo cũng không thể tránh khỏi mỗi ngày đều xảy ra.
Để thỏa mãn ý nguyện chơi bàn đu dây này của Kinh bọn họ, nhưng lại không thể đi đoạt chỗ với các ấu tể nho nhỏ, Đinh Tiếu nhờ ba giúp cậu bện một đoạn dây thừng dài tầm mười mét bằng thảo mạn đằng.
Chờ sau chương trình học buổi sáng chấm dứt, bọn họ liền tìm một cây "cổ thụ thấp", sau đó leo lên cây đem hai đầu dây thừng buộc vào nhánh cây, lại ngồi trên dây thừng lung lay qua lại, chính là bàn đu dây giản dị.
Từ khi có cái bàn đu dây này, chẳng những mấy vị bạn học học cùng Đinh Tiếu đều lại gần, còn có một vài bán thú nhân ấu tể kém một hai tuổi, dưới sự "dụ dỗ" của Đông Y cũng tụ lại, mỗi ngày đều phải chơi đùa cùng nhau tại khu an toàn một lát mới về nhà.
Chuyện này tự nhiên là có người vui có người buồn.
Người vui tự nhiên là mấy cái ấu tể này, buồn thì chính là nhóm bạn lữ tương lai của mấy ấu tể đó.
Đương nhiên Đinh Tiếu cũng là một trong số những người buồn.
Đối với bàn đu dây, cậu thực sự không có hứng thú tí nào.
Nói như này, nếu là sau buổi trưa rảnh rỗi không có việc gì, dưới giàn nho nhà mình, ngồi trên bàn đu dây, nhàn nhã uống nước nhà xem tiểu thuyết, thân thể vừa nhẹ nhàng lại vừa thoải mái, thật là một việc rất có tình thú.
Nhưng mệt mỏi một buổi sáng, đói đến độ da bụng dán vào da lưng, mấy người kia còn có tâm tình rảnh rỗi mà chơi như vậy, thật đúng là việc cậu không thể lý giải.
Quả nhiên những thứ mới mẻ luôn hấp dẫn người sao~!
Khôn đau lòng: "Tiếu Tiếu, đem dây thừng cho bọn họ, em phải đúng hạn trở về ăn cơm, em phải nhiều thịt!"
Ăn vạ trong lòng ngực Khôn, Đinh Tiếu thở dài:"Vậy rất không tốt, mấy nhóc đó đều hứng thú bừng bừng, em như vậy mất hứng quá không phúc hậu.
Nhưng tinh lực bọn họ thực sự quá tràn đầy." Phỏng chừng này không có liên quan gì tới việc ăn nhiều hay ít thịt, mà là tâm lý thành thục gây ra đi.
Khôn gật đầu: "Bạn lữ bọn họ không có làm tốt."
"A? Cùng bạn lữ bọn họ có liên quan gì?" Đinh Tiếu khó hiểu, ôm cánh tay Khôn thực nghiêm túc hỏi.
Khôn mặt đầy chính trực trả lời: "Nếu bạn lữ bọn họ ra sức, bọn họ liền không có sức lực cả ngày làm bậy."
Lập tức, mặt Đinh Tiếu liền đỏ, nhưng tinh thần lại hóa đá trong não bộ.
Khôn! Tên này quả nhiên tùy thời tùy chỗ vẻ mặt đứng đắn nói ra lời không biết xấu hổ như vậy a!
"Anh đủ rồi đấy! Đừng chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến những điều tốt hay không tốt kia!" Tuy rằng đại lão hổ nhà mình chỗ nào cũng tốt, nhưng là quá thích sờ sờ hôn hôn.
Nhưng giải quyết vấn đề giữa trưa này, hắn vẫn là có tác dụng rất lớn.
"Bằng không như thế này, ngày mai tới lúc đó, anh liền đi tìm em, liền nói trong nhà có việc bảo em về nhà trước.
Em liền đem dây thừng giao cho bọn họ, có lần đầu tiên, về sau lại đi cũng không ngại nữa."
Khôn ra sức hôn một cái lên mặt Tiếu Tiếu: "Được, vậy trưa mai ta mang theo đồ ăn, buổi chiều chúng ta đi dạo một vòng ở an toàn khu, được không?"
Nghe xong đề nghị này, Đinh Tiếu lập tức hoan hô: "Quá tuyệt! Gần đây Văn tiên sinh dạy bọn em làm thế nào vận dụng sức ném săn xoa, em cảm thấy như vậy thật sự có lực hơn nhiều so với trực tiếp ném ra trước đây.
Nói không chừng buổi chiều ngày mai em có thể tự mình săn được vật phẩm cũng nên!"
Nhìn bạn lữ, Khôn quả thực là yêu thích không chịu được: "Được, ta sẽ mang theo gia vị, chúng ta có thể ăn cơm dã ngoại."
"Kế sách" của Đinh Tiếu quả nhiên rất hữu dụng, Khôn chỉ nói câu: "Tiếu Tiếu, nên về nhà." Đinh Tiếu liền mượn cơ hội đem dây thừng giao cho Lục Hi, sau đó đi theo đại lão hổ nhà mình thần thanh khí sảng đi mất.
Phỏng chừng cũng là do biểu tình lạnh như băng của mặt Khôn ban tặng, mấy bán thú nhân ấu tể đó hoàn toàn không có người nào đưa ra bất cứ nghi vấn gì, mà Kinh và Lục Hi tiếp nhận khí tràng lạnh của Khôn, cũng thức thời mà ngậm miệng.
Hừ! Giỏi lắm sao? Tiếu Tiếu còn chưa có gả qua đâu đã mỗi ngày nắm lấy người, thật đúng là giống đực không ai thích!
"Vứt bỏ" các vị bạn tốt cùng lớp, Đinh Tiếu ngồi trên lưng đại lão hổ nhà mình, nhanh chóng chạy ra khu an toàn.
Lúc này mục tiêu của bọn họ là thác nước Thiên Hà, cũng chính là thác nước trên ở một ngọn núi cao cách phía đông khu an toàn không xa.
Đinh tiếu sống 25 năm, từ địa cầu hiện đại xuyên tới thế giới thú nhân nguyên thủy, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy thác nước.
So với thác nước lớn trong Tivi, thác nước Thiên Hà này đúng là không lớn, nhưng trong mắt cậu cũng đủ đồ sộ.
Ít nhất hiện tại cậu có thể cảm nhận được: "Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, hư hư thực thực ngân hà lạc cửu thiên" là cảm thụ như thế nào!
"Khôn, chỗ này thực đẹp a! Hồ nước còn có cá nhỉ." Từ trên cao nhìn xuống, Đinh Tiếu đối với nơi này rất vừa lòng, nếu không phải thời tiết không cho phép, cậu đặc biệt muốn xuống hồ nước chơi một vòng.
"Không biết sau thác nước có sơn động hay không nhỉ?" Nghĩ đến Hoa Quả Sơn, cậu thì thầm cười ra tiếng.
Khôn lập tức tò mò hỏi: "Có a! Em biết mặt sau thác nước có sơn động?"
"Ách..." Được rồi, nhân sinh chính là sẽ tràn ngập vô số trùng hợp cẩu huyết.
"Em cũng không biết, chỉ là cảm thấy mặt sau thác nước có sơn động, nhất định rất khó bị người phát hiện, đúng rồi, anh đi vào mặt sau thác nước chưa?"
Khôn gật đầu: "Thời điểm săn thú một mình có đi qua, sơn động quá nhỏ, không chứa được vài người, hơn nữa thực thấp, ở bên trong thực buồn."
Quả nhiên không có Thủy Liêm Động gì đó sao! Như vậy có vẻ khoa học hơn.
"Vậy không để ý tới nó, chúng ta tới làm cơm trưa đi, em rất đói bụng.
Anh mang theo cái gì?"
Khôn đem da thú đậy sọt tre xốc lên, mở nắp bình gốm bên trong ra: "Quỳnh thúc thúc chuẩn bị cơm nắm cho em, ta còn mang theo thịt bò tới để nướng." Nói xong đem đồ ăn từng chút từng chút đặt trên bếp.
Nhìn thấy thịt bò Khôn lấy ra thịt mỡ đầy đủ, Đinh Tiếu ngại ngùng mà nuốt ngụm nước miếng: "Khôn, em không muốn ăn thịt bò nướng, chúng ta tới ăn thịt bò xào đi! Anh mang ớt cay không? Em muốn xào cay cái miếng thịt bò béo ngậy này!"
Khôn gật đầu: "Em tự quyết định, ta đi làm đá phiến."
Bên cạnh thác nước có rất nhiều nham thạch, Khôn liền lựa chọn ở trong đó một khối đá vừa tầm để mài đá phiến, đôi mắt vẫn luôn đặt chú ý trên người Tiếu Tiếu.
Hắc hắc, bộ dáng Tiếu Tiếu hái rau dại thật là đẹp.
Lại nghĩ tới thịt bò xào cay béo ngậy, hắn nhịn không được nuốt nước miếng, quả nhiên ra ngoài ăn cơm dã ngoại là đúng, hai người hẹn họ đúng là tốt đẹp!
"Khôn! Bên này có rất nhiều cây du, em đi lấy một chút quả của nó, ăn rất ngon!" Ngẩng đầu nhìn ở cách đó không xa một loạt toàn là quả sai trĩu trên cây, Đinh Tiếu lập tức liền hưng phấn.
Ở địa phương thường xuyên hoạt động cậu không nhìn thấy cây du, không nghĩ tới nơi này có một mảnh lớn như vậy.
Quả du chính là thứ tốt, chẳng những tính bình không hàn không táo, còn có thể thanh nhiệt hàng hỏa, khỏi ho tiêu đờm, kiện tì, an thần, sát trùng lợi tiểu.
Mấu chốt là ăn vào rất ngọt, tuyệt không có hương vị kỳ quái.
Thấy Tiếu Tiếu rời đi, Khôn chạy nhanh theo tới, tiến đến gần Tiếu Tiếu, chủ động đem cây du đè thấp xuống cho bạn lữ thuận lợi thu thập: "Cái này ngọt ta biết, nhưng không thể ăn no bụng."
"Chỉ bằng cái này đương nhiên ăn không no, hơn nữa cũng không thể ăn thứ này đến no được, muốn đi tiểu liền không được.
Nhưng quả du có thể xào cùng thịt ăn, cũng có thể xay ra trộn cùng các loại bột làm bánh bột ngô.
Được rồi, chỉ hái bằng này thôi, lát nữa làm đồ ăn vặt là đủ.
A! Sao anh không tiếp tục làm đá phiến?" Hái xong quả ở vài nhánh cây du, cậu lúc này mới nhớ ra Khôn đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, quả nhiên là thói quen.
Không trở về lập tức tiếp tục hoàn thành công việc: "Xong nhanh thôi, chỉ là cây du bên kia, ta muốn xem một chút."
Đinh Tiếu lập tức liền cảm thấy toàn thân dào dạt ấm áp, trong lòng ngọt ngào: "Khôn, em bắt mấy con cá cho anh ăn, được không?"
Khôn nhìn Tiếu Tiếu vẻ mặt đầy chờ mong, lập tức gật đầu: "Ừ, ta thích ăn nhất cá Tiếu Tiếu bắt." Có bạn lữ tốt như vậy, còn cái gì không tốt chứ!.