Ngày hôm sau, Đinh Tiếu bắt tay vào chuẩn bị làm quần áo.
Loại đồ vật như thước tuy rằng không có nhưng gậy gỗ thật ra dễ kiếm.
Còn có thảo mạn dài dùng đánh dấu số đo, việc cắt may liền không còn khó khăn.
Đinh Tiếu không tính chế tác trang phục tân triều, quá mức hấp dẫn sự chú ý của mọi người là thứ cậu không muốn làm.
Giống như trước kia thiết kế đều là trang phục phù hợp với sinh hoạt, tuy rằng không xuất sắc không được giáo viên coi trọng, nhưng lại có thể tìm được công việc sống tạm.
May mắn thế giới thú nhân hiện tại quần áo cũng không có gì ngoài váy da thú cùng áo da ngắn.
Tay áo cùng thân thể là tách rời, trừ bỏ da lông màu sắc và hoa văn đa dạng thay đổi, hình thức đều không khác biệt mấy.
Có điều không có khuy cài, cổ áo liền rộng ra, giống với cổ đại dùng dây đai thắt ngang eo, bên trên gài một số vật phẩm hay dùng.
Như bán thú nhân dắt chủy thủ, còn với giống cái thì cài khăn linh tinh gì đó.
Quần ở nơi này vẫn có, cách làm chính là bốn tấm da khâu lại nhau đơn sơ.
Việc làm thủ công đơn giản trước sau không phân chia.
Đường may không tinh tế.
Nhập gia tùy tục, Đinh Tiếu cũng không ghét bỏ quần áo nguyên thủy này, nhưng có thể làm được loại càng thoải mái cậu vẫn thích hơn.
Đầu tiên cậu trước phải vì Quỳnh làm một cái quần dài, dùng da vũ thú, cậu chưa thấy qua vũ thú, nhưng là từ da có thể thấy được con vật này rất lớn, lấy chiều cao của Quỳnh mà tính, một khối da có thể làm hai cái quần dài, một cái quần đùi.
Hơn nữa loại da này không có lông, sờ lên thực bóng loáng, có điều không thể ngăn nước.
Tuy rằng không so được với vải bố nhưng so với một số loại da khác vẫn mềm mại hơn một chút.
Hiện tại chính vào mùa thu, quần áo da lông tương đối khoa trương, mặc váy da lông cũng nên được thay đi, làm loại da này hẳn là vừa lúc.
Cắt và vật liệu đều không có vấn đề, duy nhất làm cậu buồn rầu chính là công cụ.
Không phải kim với chỉ, mà là kéo.
Kỳ thật kéo là có, cái dụng cụ đa năng kia mở ra là có kéo để dùng, dùng nó để cắt ghép chắp vá còn tạm, nếu diện tích cắt lớn liền có chút khó khăn.
Có điều so với thế giới thú nhân bọn họ dùng đao xương hoặc là vỏ sò để cắt da, cây kéo này của cậu tạm thời có thể kiên trì một thời gian, dù sao đao quân dụng cậu luyến tiếc làm hư, đó là dụng cụ cắt gọt bằng inox duy nhất trên thế giới này mà!
Thế giới thú nhân dùng để may áo không phải là chỉ gai hoặc sợi bông mà là sống lá thảo mạn hoặc là gân thú tách thành sợi mỏng.
Hai loại này cường độ dẻo dai và rắn chắc tốt hơn nhiều so với chỉ, có điều so với hộp chỉ Đinh Tiếu mang theo lại thô hơn một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Cái này không phải nhập gia tùy tục, Đinh Tiếu là lo chỉ sợi dùng không được bao lâu liền bị bục.
Kim bằng xương so với cái kim Đinh Tiếu mang theo có lỗ không sai biệt mấy, chỉ là lớn hơn một chút, cái này làm cho Đinh Tiếu sử dụng thực thuận tay.
Đo xong kích thước quần áo của Quỳnh, vào buổi tối thành phẩm liền ra lò.
Một cái quần dài vừa người, hai bên hông còn có hai túi tiền.
Tạo hình là loại quần hưu nhàn bình thường nhất, có điều lưng quần làm rộng một chút, có thể để cài thêm đao.
Ống quần hơi bó gọn, thuận tiện cho Quỳnh hàng ngày đi săn thú trong rừng hoặc là làm việc nhà.
Đương nhiên trừ bỏ tay nghề Đinh Tiếu tốt, độ co giãn của da vũ thú cũng không tồi, cho nên khom lưng, nhấc chân hay ngồi xổm hoặc là dạng thẳng chân cũng sẽ không bị sứt hay toạc chỉ.
Điều này làm cho Đinh Tiếu rất là vừa lòng.
Trước cơm chiều nhận được quần dài Đinh Tiếu đưa, đôi mắt Quỳnh đều nhìn không chớp.
Đường may tinh mịn, còn có hai cái túi thiết kế làm anh rất kinh hỉ.
Vội đến không đợi được mà chạy đi đem váy da thú cởi ra thay bằng quần dài, bản thân đi lại hoạt động trong phòng vài vòng, dễ dàng vô cùng! Vội vàng chạy lại sân đứng hình chữ T, còn không quên dò hỏi: "Ba mặc có đẹp không?"
Đinh Tiếu đối với thành quả của bản thân cũng tương đối vừa lòng, cao thấp gầy béo đều vừa vặn thích hợp, thật là rất không tồi: "Đẹp! ba cảm thấy thoải mái không?"
Quỳnh xấu hổ một chút lúc sau có chút ngượng ngùng mà trả lời: "Chỗ khác thì tốt, chỉ là chỗ đũng có chút cao quá, thấp xuống một chút thì tốt.
Như vậy cọ vào khó chịu quá."(p_q)
Đinh Tiếu không nhịn được bật cười một cái: "Ba, người không có mặc quần lót đi?"
Quỳnh vẻ mặt nghi hoặc: "Quần lót? đó là cái gì?"
"Ách...chính là mặc ở bên trong...được rồi, con đi lấy cho người một cái!" Đột nhiên ý thức được thế giới này khả năng không có vật như quần lót, cậu quyết định lấy một cái quần mới cho ba trước thử xem.
Có thể quen thuộc liền làm cho anh mấy cái.
Tuy rằng trong tay có mười một cái, bao gồm cả hai cái mình thay đổi hàng ngày, nhưng lấy loại vải bố như khăn lau mặt dễ thấm nước, làm quần lót cũng thực thích hợp.
Tiếp nhận cái quần nhỏ đầy mong manh Đinh Tiếu đưa qua, mặt Quỳnh đỏ đến tận mang tai: "Tiếu Tiếu, mặc thứ này vào...có thể thoải mái sao?"
Đinh Tiếu gật đầu: "Con đã mặc 23 năm, ba thử xem, quen rồi là được." Tận lực thích ứng...!
Kết quả người thưởng thức cái quần lót này nhất không phải là Quỳnh mà là Hạ.
Nguyên nhân là buổi tối sau khi cơm nước xong, một nhà ba người trở về phòng nghỉ ngơi, Quỳnh trừ bỏ cùng Hạ khoe ra con trai làm cho mình quần dài mới, còn đem quần lót đang mặc trên người cho bạn lữ nhìn một chút.
Lúc ấy vẻ mặt anh rối rắm vô cùng: "Tuy mặc cái này vào rồi mặc quần của Đinh Tiếu làm cho không còn bị cọ vào, nhưng bó chặt như vậy, thật không quen." Kỳ thật cái này không thể trách Quỳnh không biết nhìn hàng.
Đời đời bọn họ cũng chưa từng mặc qua thứ đồ chơi này, thứ hai là Đinh Tiếu tuy mua thứ này là co giãn mười phần, nhưng cần suy xét một chút thể hình của người trưởng thành ở thế giới thú nhân, mặc dù là bán thú nhân, chiều cao cùng hình thể so với người địa cầu lớn hơn không ít, bị chật cũng là không có gì kỳ quái.
Quỳnh nhận lại là vẻ mặt đầy tươi cười quái dị của Hạ: "Rất đẹp, ta thực thích!"
Quỳnh nhướng mày: "Anh cười như vậy là có ý gì? thích thì anh thử xem? nhưng mà em cảm thấy anh mặc không nổi, em mặc đã thực chật rồi."
Cuối cùng đương nhiên tiểu quần lót bó chặt bị Hạ nhẹ nhàng mà lột xuống, sự tình sau đó cả nhà có thể tự nghĩ.
Quỳnh đương nhiên cũng hiểu, hoan ái chúc mừng không phải là tiểu quần lót bó sát người, mà là bên trong tiểu quần lót...ách...của mình....!
Hai ngày sau, Quỳnh vì có thể mỗi ngày mặc vào quần do chính con trai mình làm cho, quần lót là mỗi ngày anh mặc ở trên người, Đinh Tiếu còn làm cho anh một cái dùng để thay.
Ngoạn ý này quen rồi sẽ cảm thấy tự nhiên, loại này không có cảm giác bị gió lọt vào thực không tồi, đặc biệt là thời tiết hiện tại đã bắt đầu chuyển lạnh, tuy rằng chỉ một tầng hơi mỏng, nhưng vẫn là có chút giữ ấm.
Mấu chốt nhất chính là có thứ này, về sau cho dù là mùa hè mặc váy da thú cũng không cần phải chú ý có lộ gì đó hay không.
Cho nên khi anh nghe nói Tiếu Tiếu cũng sẽ làm loại quần lót này, khi vào ngày đại tập, anh cần phải đổi thêm nhiều vải bố! Bản thân nhất định phải tự mình làm cho Hạ một cái quần lót to! Tiếu Tiếu nói thứ này có thể làm thành quần tứ giác.
Mấy ngày gần đây, Kinh và Lục Hi thường hay tới tìm Đinh Tiếu chơi, kỳ thực nói là chơi cũng không đúng, bọn họ là "học tập" kỹ thuật nấu nướng của Đinh Tiếu, đương nhiên trên thực tế là cọ ăn ngon.
Thuận tiện còn lãnh giáo một chút kỹ thuật săn thú bình thường của Quỳnh.
Mặc kệ trong thôn có mấy người không ưa Quỳnh, nhưng ai cũng không phủ nhận Quỳnh là bán thú nhân có bản lĩnh săn thú cao nhất tại thôn Thiên Hà.
Cho nên đối với việc hai tiểu gia hỏa lấy danh "học nghệ" làm lý do đến nhà Quỳnh, mẹ bọn họ là gật đầu đồng ý.
Đương nhiên ngày đó Đinh Tiếu đưa ra sáu con cá cũng có công lao không nhỏ, cái gọi là bắt người tay ngắn là chân lý ở bất kỳ thế giới nào.
Thành bạn bè với tiểu bán thú nhân lợi hại như vậy, hai người mẹ này hy vọng bán thú nhân nhà mình có thể học được chút bản lĩnh.
Kỳ thật trong thôn có không ít bán thú nhân và giống cái cũng không phải ngay từ đầu liền ghen ghét Quỳnh.
Dù sao các nàng thân là mẹ, người nào không nghĩ muốn cho ấu tể nhà mình tương lai có thể gả cho một thú nhân dũng sĩ xuất sắc chứ! Cứ như vậy nhìn nhìn lại sinh hoạt của Quỳnh, tâm tình mấy giống cái tự nhiên sớm thay đổi, chỉ là Quỳnh sớm đã thành thói quen với ánh mắt của mọi người nhìn mình, nên anh không đi chú ý ánh mắt của người khác.
Ý tốt hay xấu cũng không quan trọng.
Đinh Tiếu dùng thời gian ba ngày chế tác cho mình một bộ quần áo da vũ thú.
Cậu tự cảm thấy rất tốt, mặc vào đã có cảm giác hiện đại, cũng có phong cách thế giới thú nhân.
Đương nhiên loại thiết kế này với cậu mà nói không khó khăn gì, nếu là đời trước, chút việc này dùng máy may may một ngày liền xong, tiếc rằng nơi này nào có công cụ như vậy nên cậu không thể dễ dàng làm ra được.
Vui nhất là ngọn nến ở đây cũng đủ sáng, hơn nữa cũng không có loại gay mũi cùng cay mắt như nến ở hiện đại, chính là bản thân nhìn chăm chú hồi lâu mắt vẫn là có chút mỏi.
Kinh và Lục Hi cũng tương đối thích thân quần áo này của Đinh Tiếu.
Lấy lượng từ ngữ của bọn họ không cách nào miêu tả được loại cảm giác này.
Vừa giống lại không giống với quần áo bọn họ mặc thường ngày, dù sao chính là rất lạ.
Đặc biệt là trên quần và áo có túi tiền làm bọn họ rất tán thưởng.
Như vậy có thể đựng một chút đồ vật thường dùng, ở bên ngoài khi chơi tìm được cục đá đẹp cũng không cần dùng quần áo bọc.
Nói đến đá đẹp, là đam mê của cá nhân Kinh.
Y luôn thích tìm kiếm nhặt nhạnh một số cục đá thoạt nhìn thật xinh đẹp ở bờ sông, bờ suối còn có trong rừng rậm thậm chí ở trong thôn.
Có rất nhiều màu sắc tươi đẹp, nhiều hình dạng mượt mà, còn có một ít là hoàn toàn trong suốt.
Y lấy ra "khoe khoang" với Đinh Tiếu một chút, nói không ngừng với Đinh Tiếu, khiến cậu nhận ra có mấy khối màu tím, đạm lục sắc trong suốt nhiều hơn một chút so với thủy tinh, nếu để ở xã hội nhân loại hiện đại giá trị sẽ không rẻ chút nào.
Đinh Tiếu học thiết kế trang phục, đương nhiên cũng phải học các loại phối hợp, châu báu ngọc ngà mấy thứ này cậu cũng biết một chút.
Có điều cậu học không phải là giám định cùng phân biệt, mà là châu báu này đó kết hợp với trang phục gì sẽ hợp.
Hiện tại nhìn đến mấy thứ này không có tác dụng gì, cho dù bên trong có kim cương cũng chỉ là một cục đá để trẻ con chơi đùa mà thôi.
Giá trị quan của dị thế giới a....!
Hôm nay Đinh Tiếu vừa giải thích với Hạ xong vì sao về sau giết con mồi cần lưu lại đầu cùng nội tạng, cũng đáp ứng ngày mai sẽ làm cho bọn họ một nồi gan heo nấu trân châu quả nếm thử xem, liền nghe thấy một tiếng đập cửa, bên ngoài Kinh đang gọi: "Tiếu Tiếu, ngươi mau ra đây nào!"
Tính tình Kinh chính là vội vàng như vậy, Đinh Tiếu rất vui ở chung với y, còn có Lục Hi tính tình yên tĩnh để nói chuyện, tính cách của Kinh và Lục Hi chính là tương phản.
Có một gia hỏa thích náo nhiệt như vậy, thật là không thể nào quạnh quẽ.
Mở cửa, Kinh lập tức liền nhảy tiến vào: "A, Hạ bá bá cũng ở đây ạ! Quỳnh thúc thúc, cháu muốn mang Tiếu Tiếu đi cửa thôn xem náo nhiệt!! Khôn bọn họ săn được một con hủ thực thú!!"
Vừa nghe được như vậy Hạ liền lập tức đứng lên: "Tiểu tử này giỏi a! Không có làm mất mặt người nhà chúng ta! So với cha hắn năm đó mạnh hơn nhiều.
Hai tháng cư nhiên liền săn được hủ thực thú! năm đó khi ta mới vừa thành niên cũng không có năng lực này a! Quỳnh, chúng ta cũng đi xem đi!"
Quỳnh tự nhiên gật đầu, có điều trong lòng không phải nguyện ý như vậy.
Anh không phải không thích Khôn, mà là không thích nhìn thấy em gái và em trai của mẹ Khôn.
Khôn là con trai lớn của thôn trưởng đương nhiệm đồng thời cũng là anh trai Hạ.
Năm nay vừa mới 50 tuổi thành niên, hai tháng trước tiếp thu rèn luyện thành niên, trong nửa năm phải bắt được mãnh thú mà bọn họ cho rằng hung mãnh nhất để chứng minh thực lực bản thân.
Lần này hắn dùng thời gian hai tháng liền bắt được một con hủ thực thú, không thể nghi ngờ là sự kiện oanh động nhất trong thôn.
Tin rằng dì và cậu của Khôn nhất định đã ra tới cửa thôn rồi, hai người này chính là người ghét mình nhất trong thôn cũng chính là người mà mình ghét nhất không gì sánh nổi.
Năm đó chị em bọn họ còn vì tranh đoạt Hạ mà đấu tranh nội bộ một hồi, kết quả cuối cùng người Hạ lựa chọn lại là mình, điều này làm cho hai chị em bọn họ ghi hận anh suốt 80 năm nay.
Không muốn chọc vào, tự nhiên liền lười nhìn nhau.
Chỉ là tình hình hiện tại thật là tránh không khỏi.
Hủ thực thú a...lần gần nhất nhìn thấy vẫn là cách đây 20 năm, Hạ và hai thú nhân trong thôn săn được một con, là thứ tốt.
Nói đến hủ thực thú, đầy miệng con thú này chảy đầy chất nhầy tanh tưởi cực ghê tởm.
Nếu không cẩn thận để miệng vết thương dính vào chất nhầy trên miệng nó, không đến một ngày miệng vết thương liền bị ăn mòn thối rữa, căn bản là vô pháp chữa trị.
Cho nên hủ thực thú tuyệt đối là con mồi khó săn bắt nhất khi một mình ở Thanh Sâm.
Loại dã thú này không chỉ có kịch độc, cái đầu còn thập phần lớn.
Khiến người sợ hãi chính là một hàm răng to của nó, mỗi một cái răng đều dài sắc bén nhọn như trảo vuốt của thú nhân trưởng thành, hai hàm đều sắc bén vô cùng, còn có một hàm mang theo nanh dài sắc bén, cho dù hình thú của thú nhân bị cắn vào cũng có thể bị gãy xương đứt gân.
Nếu không phải hàm răng loại này là vũ khí đi săn tốt nhất của bán thú nhân, thân da kia có thể thành đồ phòng hộ chống đỡ mãnh thú, căn bản không có khả năng sẽ có người đi săn giết chúng nó.
Đinh Tiếu một bên bị Kinh lôi kéo nhanh chóng chạy đi, một bên nghe y lải nhải nhắc đi nhắc lại.
Ấn tượng đầu tiên về Khôn chính là hình thành lúc này.
Anh tuấn tiêu sái, cường tráng cao lớn, anh dũng vô cùng, lại còn là người nối nghiệp thôn trưởng, tổng hợp lại chính là đối tượng tốt nhất cho giống cái kén vợ kén chồng.
Cũng là thần tượng của nhóm thú nhân đồng lứa, có điều giờ phút này Đinh Tiếu với người trong định mệnh của mình không có chút ý nghĩ tò mò nào.
Cậu một lòng muốn thấy, chính là bộ dạng của con dã thú có tên hết sức quỷ dị- hủ thực thú..