Tầng 5 tầng 6 khu thương nghiệp là siêu thị, Đinh Tiếu quyết định, mang theo Khôn đi vào quét ngang một vòng, ngoại trừ vật dùng phải dùng mấy ngày này, cậu còn phải mua một đống quà mang về cho Đông Đông, Tùng Tùng, ba và cha bọn họ.
Cho dù là thời gian làm việc, người ở siêu thị cũng không ít, Đinh Tiếu lấy ra hai chiếc xe đẩy, giao cho Khôn một cái: "Mỗi người đẩy một cái, nhìn thấy thứ gì thích thì bỏ vào nhé."
Không gật đầu, nhưng vẫn nghi hoặc: "Bỏ vào là của chúng ta sao?" Lúc trước nhìn thấy Tiếu Tiếu nếu không đưa tờ giấy ra trả thì là một tấm thẻ đen làm tiền để trả, chẳng lẽ vào siêu thị này thì không cần tiền?
Đinh Tiếu cười nói: "Là bỏ vào trước, sau đó mua xong thì cùng nhau ra ngoài trả tiền, được rồi, trước đi dạo một vòng đi."
Hai người một bên trò chuyện một bên đi dạo, siêu thị có đủ loại, ngoại trừ rau củ quả tươi ra, Khôn có thể xem hiểu cũng không nhiều lắm, vì thế Đinh Tiếu cũng phải "giảng giải" rất nhiều.
Hai người cao lớn, một người giống như chưa từng đi dạo siêu thị lần nào, chắc chắn là sẽ khiến mọi người chú ý.
Nhưng Khôn từ nhỏ đã quen bị mọi người nhìn chăm chú, không ngừng phát ra khí lạnh, nhưng hiển nhiên người ở nơi này không có cái loại mẫn cảm tự nhiên, ngoại trừ mấy tiểu ấu tể giống cái (người ta hơn hai mươi!) ríu rít theo sau hai người bọn họ hồi lâu, còn cái gì mà cường công thiên nhiên thụ gì đó, tuy nghe không rõ, nhưng nhìn khóe miệng Tiếu Tiếu giật giật hắn suy đoán chắc chắn không phải lời hay, vì thế trừng mắt nhìn một cái, lại kéo bả vai Tiếu Tiếu ôm sát vào, kết quả nhưng ấu tể giống cái đó cư nhiên còn "ngao ngao" kêu lên, rõ ràng không phải thú nhân, ngao cái gì mà ngao!
Đối với loại hiểu lầm này, Đinh Tiếu không thể làm gì được, cậu hiện tại căn bản không thèm quan tâm người khác thấy thế nào, chỉ là phát giác các nữ sinh bây giờ càng khoa trương hơn 5 năm trước, sau lưng nói người cũng không thèm nhỏ giọng một chút.
Được rồi, tuy ở Thú Thế nhiều năm như vậy, lại trải qua viên đá thần kỳ cải tạo, nhĩ lực của mình không phải người bình thường có thể so.
Nhưng ngươi cũng không chờ chúng ta đi rồi mới nói có được không! Còn có gia hỏa Khôn này...bọn họ nhìn thấy chúng ta sánh vai đẩy xe đi dạo siêu thị đã đủ hưng phấn rồi, anh còn ôm chầm lấy nữa...thật là....các loại thiếu đánh!
Nhưng nhóm hủ nữ theo đuôi cũng không ảnh hưởng tới nhiệt tình mua sắm của hai người, Đinh Tiếu một hơi lấy 10 bịch quần lót giá đặc biệt, tuy những thứ này không thích hợp để Khôn mặc, nhưng Tùng Tùng và tiểu Khôn Luân có thể mặc.
Loại chất vải này tuy không phải tơ tằm, nhưng cũng phi thường mềm mại, tiểu ấu tể nhà bọn họ mặc vào, hẳn là sẽ rất thoải mái.
Khôn ca đối với hộp đựng quần lót của nam nhân tiến hành một phen bình phẩm từ đầu tới chân: "Thật nhỏ"
Đinh Tiếu thiếu chút nữa cười vỡ bụng, đỡ xe nghẹn một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được bật cười lên tiếng: "Anh đủ rồi đấy, anh cho rằng ai cũng giống như anh sao! Ở bên này, đây là rất bình thường!"
Khôn giống như hiểu biết gật gật đầu: "Vậy giống cái và bán thú nhân bên này không hạnh phúc."
"Anh im miệng cho em! Bỏ lại đi!" Nói xong đem đồ vật đoạt lấy đặt lại chỗ cũ.
Nhìn đến khuôn mặt Tiếu Tiếu hồng hồng, Khôn ca cười: "Tiếu Tiếu, em đỏ mặt"
Đinh Tiếu xù lông: "Nhiều người như vậy, anh đừng chọc em, mau đi nhanh lên, qua bên kia xem đồ chơi."
Đi tới khu bán đồ chơi, đồ vật bên trong khiến Đinh Tiếu có chút phát ngốc, những thứ này thật sự là cách cậu quá xa, giống như nhìn thấy cái gì cũng muốn mang về cho mấy đứa con trai bảo bối vậy.
Lúc này Khôn nhìn thấy một con gấu bông lớn, đại khái cao tầm bằng Tiếu Tiếu: "Tiếu Tiếu, thứ này, mềm mại, là cái gì?"
Đinh Tiếu nhìn thoáng qua: "Đây là gấu bông đồ chơi, bên ngoài giả da lông, bên trong nhét bông."
Khôn gật gật đầu: "Đông Đông sẽ thích."
Đinh Tiếu hắc tuyến, đúng là Đông Đông rất thích cọ Bạch Đoàn Nhi, cũng đặc biệt có hứng thú với hình thú của Khôn Luân và Khôn, nhưng điều đố không chứng tỏ nó thích gấu bông đồ chơi đâu!
"Đông Đông là con trai, thích cái này làm gì! Hơn nữa, nhà mình thiếu gì da thú, trở về làm!" To như vậy, chẳng lẽ khi trở về phải cõng à! Thật là!
"Nhưng mà có thể mua mấy con nhỏ về cho Thư bọn nó."
Cuối cùng, Đinh Tiếu chỉ lựa một đống rubik và cửu liên hoàn linh tinh gì đó,, thật sự là súng đồ chơi không thích hợp với trẻ em ở Thú Thế, ngẫm lại cũng thật là không có gì để mua, dù sao không thể đem đồ vật quá mới lạ về, sẽ khiến người hoài nghi.
Đi lang thang, lên trên tầng mới là khu thực phẩm, rất lâu về trước, Khôn ăn qua hai miếng mì ăn liền Đinh Tiếu mang tới, lúc ấy cảm thấy hương vị đặc biệt ngon, nhiều năm qua như vậy, nhìn thấy có bán đủ loại mì ăn liền, Khôn ca "cẩn cẩn thận thận" mà cầm một bịch mì tôm, khiến cho Đinh Tiếu phải bật cười.
Nhưng dù sao cả đời cũng không ăn được mấy bịch, không có dinh dưỡng cũng chả sao.
Ở khu đồ ăn vặt cậu mua đủ loại kẹo cho mấy đứa con trai, còn những thứ khác, nhìn một vòng đều cảm thấy mình cũng có thể về nhà làm, thật sự không có gì tất yếu để mua, còn không biết có an toàn hay không.
Đi tới khu thực phẩm tươi sống, Khôn rốt cuộc xem như nhận thức đại đa số đồ ăn.
Nhưng ngoại trừ đám tôm cua cá sống trong bể thủy tinh gì đó, Khôn ca đối với đám thịt đặt trong tủ đông rất là chướng mắt: "Tiếu Tiếu, đều là thịt cũ, có chỗ đi săn nào không? Ta đi săn là được."
Đinh Tiếu hắc tuyến: "Làm gì có chỗ nào cho anh săn thú chứ, ăn tạm chút đi, đám thịt để vài ngày trong nhà anh cũng không lằng nhằng gì mà." Nhưng nhìn một đám thịt rõ ràng tăng giá không ít so với 5 năm trước, khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Vẫn là về chợ mua thịt đi." Ít nhất có thể ít bị vây xem, khiêng nửa con heo rời siêu thị, thật sự bị coi là động vật qúy hiểm.
Kết quả hai người mua một đống đồ lót, đồ ăn vặt mà mì ăn liền ở trong siêu thị.
Trên cơ bản lần đầu đi siêu thị mua sắm thực thất bại, nhưng đồ vật mua được cũng không ít, còn có mấy bộ quần áo và mấy đôi giày cho mình, trước đem đồ vật mang về nhà, rồi lại đi mua vải và bọt biển là được.
Buổi trưa, Đinh Tiếu mang Khôn tới một nhà hàng thịt nướng đặc sắc.
Hai người ăn một con dê nướng nguyên con cộng thêm một ít rau xào, điều này khiến cho ông chủ nhà hàng chậc lưỡi không thôi, đương nhiên đối với người "lợi hại" như vậy, ông chủ vẫn rất là hoan nghênh.
Nhưng đối với Tiếu Tiếu mà nói, một bữa cơm liền tốn hơn 2000, nếu ăn liền trong ba tháng, bản thân thật đúng là không đủ sức.
Cho dù vừa rồi kiểm tra thẻ ATM một chút, thẻ ngân hàng của mình lại nhiều ra rất nhiều tiền.
Đối với việc tiêu đám tiền này, hiện tại Đinh Tiếu không phải không có chút cảm xúc nào, tuy cậu sẽ không tha thứ cho người kia, nhưng hiện giờ tâm lý của cậu cũng không cảm thấy muốn "đuổi tận giết tuyệt", bản thân mất tích 5 nă, trong nhà được sắp xếp sạch sẽ như vậy, mỗi tháng tiền vào thẻ của mình cũng không ít, không thể không nói, trong lòng đối phương còn có mình và ba ba, cho dù mọi thứ đã không thay đổi được gì.
Lắc lắc đầu, đem bực bội quăng đi, Đinh Tiếu mang Khôn đi mua sắm lần nữa, dù thế nào cơm chiều cũng phải làm ở nhà, cùng lắm thì mua mấy bình nước về, nước máy có lẽ chảy tới đêm cũng dùng được.
Lại mua một đống đồ vật về nhà, Đinh Tiếu có chút tinh bì lực tẫn.
Thể lực thì không có cảm giác mệt nhọc gì, dù sao mua sắm so với săn thú và trồng trọt nhẹ nhàng hơn nhiều, quan trọng là tư duy phương thức của người hiện đại chênh lệch quá lớn so với người Thú Thế, Đinh Tiếu nhiều năm như vậy đã quen với nếp sống ở Thú Thế, quen với hình thức ở chung của người Thú Thế, bất ngờ tới một chỗ khác, đúng là rất có áp lực tâm lý.
Thấy Tiếu Tiếu đem bàn ghế trong phòng gấp lại, sau đó đem cái đồ vật mềm mại gọi là bọt biển kia mở ra trải trên mặt đất, sau đó lập tức bò lên trên, Khôn cũng ngồi xuống theo: "Tiếu Tiếu, em ở trong rừng một ngày cũng sẽ không mệt."
Nhích lại gần cọ cọ vào cánh tay Khôn, Đinh Tiếu thở dài: "Đương nhiên rồi, em ở trong rừng cũng không cần ứng phó với nhiều người như vậy, mua nhiều đồ như thế, anh buổi tối định ăn gì? Em làm cho anh."
Khôn rất muốn nói để ta làm là được, nhưng mà hắn biết, đồ vật nơi này mình đều không quen, lửa lại là thứ rất nguy hiểm, hắn cũng không thể để Tiếu Tiếu đặt bản thân vào trong nguy hiểm.
"Ta sẽ không động vào đồ vật nơi này, thịt hầm là được rồi, cái bánh ngọt em mua ăn cũng khá ngon."
Đinh Tiếu cười: "Được, vậy anh giúp em thái thịt, em làm thịt bò cà ri cho anh, dùng bánh mì chấm cà ri vẫn là hợp khẩu vị."
Một nồi canh cà ri lớn đậm đà, làm căn phòng không có người ở suốt 5 năm cuối cùng cũng có chút "nhân khí".
Trong nhà ngoại trừ không có nước để uống ra, bữa cơm này Khôn ca ăn khá là thỏa mãn: "Tiếu Tiếu, đồ vật tên là bánh mì này, trở về làm được không?"
Đinh Tiếu tự hỏi một chút: "Cái này cần dùng lò nướng để làm, nhưng cũng không có vấn đề gì, bánh quy em còn làm ra được cơ mà.
À đúng rồi, ngày kia em dẫn anh tới mộ ba ba bái tế một chút, sau đó cùng em đi làm chút thủ tục, em muốn đem tro cốt ba ba mang về."
Khôn gật đầu: "Đặt ở trong động thôn tổ thôn chúng ta, về sau để chúng ta hàng năm đi bái tế."
"Ừ, em cũng nghĩ như vậy." Nói xong, Đinh Tiếu cảm thấy hình như thiếu thiếu gì đó, mắt liếc qua tivi, lúc này cậu mới cảm thấy là quá an tĩnh.
Cũng là do Thú Thế hoàn toàn không có mấy thứ đồ điện như này, cậu đã đem máy tính TV gì đó hoàn toàn bỏ qua, hiện tại mới đột nhiên nhớ tới, thật đúng là có chút hoài niệm.
Tránh khỏi lòng ngực Khôn, Đinh Tiếu mở ra tivi 5 năm không dùng, tivi cư nhiên còn không bị hỏng, đây không biết có phải là do người trông nom hay là chất lượng tivi tốt.
Mở ra kênh thế giới động vật, vừa lúc đang chiếu là người và thiên nhiên, hôm nay phóng sự nói về chúa tể sơm lâm, vừa vặn là phim về hổ vùng Đông Bắc.
Nhìn thấy một cái đồ vật thật vuông vắn lại thực mỏng cư nhiên có lão hổ ở trong rừng rậm chạy nhanh vồ mồi, Khôn nhìn đến thập phần cẩn thận: "Tiếu Tiếu, cái này chính là tivi mà em nói sao?"
Đinh Tiếu rúc trong ngực Khôn, uống ngụm coca, trước kia còn rất thích, hiện tại uống vào thật tê lưỡi: "Đúng vậy, những thứ này đều là có người đi dã ngoại dùng máy quay phim ghi lại, nhưng nếu anh hỏi em cụ thể là làm như nào, em cũng không rõ nữa."
Khôn hôn lên trán Tiếu Tiếu: "Ta không hỏi, nhưng có thể ở nhà nhìn thấy sự tình bên ngoài, khá hay."
Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, không ra khỏi nhà cũng biết việc thiên hạ, nhưng mà em cảm thấy, vẫn là đi ra ngoài tự mình thể nghiệm một chút thì tốt hơn."
"Ừ, chúng ta dù sao cũng là sinh sống ở trong rừng, nhưng hoàn cảnh bên này thật xấu, hít thở cũng không thoải mái, còn không nhìn thấy cây cối mấy, cảm thấy hai mắt đều đau." Khôn đúng là một con người thành thật.
"Đúng vậy đúng vậy, trước kia em cũng không cảm thấy, lần này trở về thật đúng là không tự nhiên, dù sao xong việc của ba ba mua đủ đồ vật chúng ta liền trở về, chúng ta cũng chưa rời xa Đông Đông và Khôn Luân bao giờ, mới một ngày không gặp, em đã thấy nhớ da diết."
Khôn cười: "Chúng ta cũng đi chụp ảnh đi."
Đinh Tiếu bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy! Em mua mấy cái máy ảnh lấy ngay về chụp mấy tấm để treo lên! Lại mua quyển album, chờ khi chúng ta già rồi, cũng có thể nhìn xem bộ dáng khi còn trẻ tuổi!".