Bận rộn hết 10 ngày, cuối cùng việc nhà ở đã làm xong, mà Khôn cũng trong 10 ngày này cùng đồng chí Chu Đồng thành lập tình cách mạng hữu nghị âm thầm.
Người nọ đúng là có đưa mấy túi đồ tới, nhưng khác với mấy thứ không đáng tin của Chu Đồng, người ta đưa chính là các loại hạt giống thảo dược, thật sự khiến Đinh Tiếu không ngờ.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn cũng có thể đoán được đại khái, đại khái là hắn cảm thấy cậu sinh sống ở một nơi không có thiết bị hiện đại chữa bệnh, có lẽ cần những thứ như nhân sâm, đương quy, hà thủ ô v.v...gì đó để điều dưỡng thân thể.
Nhìn những hạt giống dược liệu trân quý, Đinh Tiếu thở dài, mang theo mấy quyển album ảnh nhà mình tới tiệm ảnh, để in ra thêm một bản, để lại một bản cho hắn làm kỷ niệm.
Nhìn cảm xúc của Tiếu Tiếu lúc thì vui lúc thì buồn, Khôn ca rất là đau lòng: "Tiếu Tiếu, Đinh Tuấn dạy ta lên mạng, ta nhìn thấy rất nhiều nhà ở còn đẹp hơn ở long hương, hắn còn nói những cái nhà đó đều làm bằng gỗ, cũng không cần đinh và keo gì đó, rất lợi hại, chúng ta đi xem? Nghiên cứu một chút."
Đinh Tiếu gật đầu.
"Được, dù sao cũng còn thời gian, đi dạo một vòng cũng tốt, nhưng những thứ anh nói, có thể mua sách và chụp ảnh về nghiên cứu."
Khôn nhếch miệng cười: "Chúng ta cũng có rất nhiều ảnh chụp."
Thời gian du sơn ngoạn thủy luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã trôi qua một tháng.
Vì Khôn không có giấy chứng nhận nên không có cách nào cho hắn thì thể nghiệm tàu siêu tốc, khi dẫn hắn đi xem, Khôn vẫn tán thưởng một chút, nhưng hắn đối với tốc độ của mình vẫn vừa lòng và tự tin như cũ.
Một vòng hoạt động mua sắm bắt đầu, nhưng lúc này, hai người bọn họ thu được quà tặng còn nhiều hơn là đi mua, còn may ba người kia đều biết nơi Đinh Tiếu bọn họ sống vẫn trong trạng thái nguyên thủy, ngay cả dụng cụ kim loại cũng không có, cho nên đồ vật đưa tới đều khá đáng tin, không có những hàng cao cấp như ô tô điều khiển từ xa, máy bay điều khiển từ xa gì đó v.v...
Đinh Tiếu và Khôn đi mua, đều là đồ vật thực dụng nhất, xét thấy người nọ không ngừng thu thập các loại hạt giống và cây giống dược liệu, Đinh Tiếu cũng không cần đi mua nữa.
Nhưng một vài loại hạt giống rau củ thường thấy và ngũ cốc hoa màu cậu vẫn có mua.
Lần đầu tiên, cậu còn khoa trương đi tới trại chăn nuôi, mua gà, vịt, ngỗng còn có gà tây, mỗi loại 10 con, đương nhiên có trống và mái để sau này tiếp tục sinh sôi nảy nở.
Để Đông Đông và Khôn Luân vui vẻ, hai người bọn họ còn mua một vài con cá chép và cá vàng, còn bể nuôi cá thì đơn giản, không có bể kính, nhưng bọn họ có thủy tinh! Cấp bậc còn cao hơn nhiều.
Hơn nữa khi cậu mua sách, tìm được một cuốn lịch sử làm ra thủy tinh, bên trong có một vài phương pháp cổ điển chế tạo ra thủy tinh gì đó.
Còn có thể thực hiện được hay không, đó đều là việc của sau này.
Thời gian mấy trăm năm, Tiếu Tiếu và Khôn đều cảm thấy vẫn có khả năng thực hiện.
Trước một ngày Đinh Tiếu bọn họ quyết định rời đi, bọn họ cuối cùng cũng cùng nhau ăn cơm.
Loại không khí "vĩnh biệt" này khiến cho không khí của bữa cơm rất không thoải mái, nhưng lại khiến người cực kỳ quý trọng.
Đinh tuấn đề nghị, mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm, Đinh Tiếu không từ chối, chỉ là sau khi tiễn ba người đi, cậu chôn mặt trong ngực Khôn, yên lặng mà rơi nước mắt.
Lại nhìn khắp căn nhà từ trên xuống dưới một lượt, hai người đem tất cả đồ đạc muốn mang về để ở bên người, vì phải tiếp xúc với bọn họ mới có thể mang về nhà, cho nên Khôn chỉ có thể ở tầng 1 biến thành dực hổ, tuy vẫn phải nằm nhưng cũng may mấy thứ kia đều có thể để ở trên người hắn.
Lại một lần mở mắt, bọn họ lại về tới nhà ở Thú Thế.
Hít thở không khí mới mẻ, Đinh Tiếu hít vào một hơi thật sâu: "Vẫn là không khí ở đây tốt hơn!"
Khôn dùng cái đuôi cẩn thận đặt đồ vật xuống mặt đất, sau đó biến thân trở về: "Tiếu Tiếu, đừng buồn, có lẽ Đại Vu bọn họ còn có thể tìm được cái thứ hai."
Đinh Tiếu vỗ bả vai Khôn một cái: "Người trẻ tuổi, anh suy nghĩ quá nhiều! Anh nghĩ nó là cái gì chứ! Anh trước đốt bếp lên, em đi gọi bọn nhỏ."
Nhìn thấy ba, Đông Đông và Khôn Luân đều cao hứng muốn chết, nếu không phải hai tiểu gia hỏa đều lớn quá nhanh, thế nào cũng phải để cho Tiếu Tiếu bế mới chịu.
Nhưng khi nhìn thấy cha, tình huống liền khác, Đông Đông dẫn đầu chạy tới trước mặt Khôn, yêu cầu cha cõng, Khôn Luân vẫn luôn kính sợ Khôn, hơn nữa nếu để cha biết mình làm nũng giống như ấu tể bán thú nhân, nhất định sẽ trừng mắt.
Vì thế nhóc lui mà tiến lập tức biến thân, chạy tới cọ cọ bàn tay to của cha.
Một nhà bốn người ôn tồn một phen, lúc này mới bắt đầu trở lại trong phòng chia đồ.
Chu Đồng tên này nhất định phải lấy lòng lão hổ bằng được, tặng không ít thịt bò khô, những thứ này đều là hàng chính tông đắt đỏ, tuy Khôn nếm một miếng tỏ vẻ vẫn là Tiếu Tiếu làm ăn ngon hơn, nhưng Đinh Tiếu lại cho rằng, loại thịt bò khô làm thừ thịt bò Tây Tạng này, hẳn là ngon hơn mình làm nhiều.
Ngoại trừ những thứ này, mấy thứ không đáng tin như gà chiên xù, gà hun khói, gà nướng, vịt nướng cũng được mang theo về.
Nhưng Đông Đông và Khôn Luân nhìn thấy những thứ này, lập tức hưng phấn không chịu nổi.
Nhìn hai đứa nhỏ mỗi đứa ôm một con gà hun khói, trong miệng không ngừng nhai, hai mắt còn liên tiếp nhìn về đống lớn đồ vật, Đinh Tiếu từ trong ra ngoài mà bật cười: "Đừng làm bẩn những cuốn sách này."
Đông Đông liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy cuốn sách tranh về thực vật: "Ba ba, cái này là cho con sao? Đúng không! Đúng không!"
Đinh Tiếu cười: "Đúng vậy, cái này là cho con, cái này là cho anh trai." Nói xong, đem một cuốn sách tranh bách khoa toàn thư động vật tới trước mặt Khôn Luân, cậu cũng biết đại đa số động vật đã biến dị, nhưng dụng ý của cậu là hi vọng tương lai Khôn Luân có thể đem các loại động vật cũng tổng hợp thành sách.
Cho nhóc cái này, cũng là hi vọng nhóc có thể biết được thời đại mà trước kia ba nhóc sinh sống có những dã thú gì tồn tại, dù sao cũng là một món quà mà.
Hỏi qua Đông Đông và Khôn Luân, hai người bọn họ mới biết được lần đi này là hơn hai tháng.
Quảng đã sớm trở về, muốn mời khách thì phải chờ tới khi đến long hương cảm ơn rồi mới mời được, nhưng Đinh Tiếu và Khôn trở về, người một nhà vẫn phải náo nhiệt một chút.
Tuy ngoại trừ Hạ và Quỳnh ra, những người khác đều cho rằng hai người "trộm đi" ra ngoài du lịch, nhưng mang về nhiều hạt giống như vậy, còn có nhiều ấu tể gia cầm như thế, thật là một việc khó lường.
Đông Đông và Khôn Luân hào phóng mà hiến ra 10 cần thịt bò khô, tuy mỗi đứa cũng chỉ còn dư lại 10 cân, nhưng bọn nhóc vẫn vui lòng chia sẻ với người nhà ( ==)
Bạch Đoàn Nhi đối với mấy loại chim ấu tể kia rất hứng thú, vây quanh lồng trúc chuyển động hồi lâu, Đinh Tiếu lo lắng Bạch Đoàn Nhi quá hứng thú với đám đồ vật xa lạ này, mau chóng gọi con trai báo tuyết lại: "Đoàn nhi! Lại đây ăn thịt!"
Bạch Đoàn Nhi nghe được chủ nhân gọi, nhìn thoáng qua các tiểu ấu tể đang run bần bật, sau đó lập tức nhảy tới bên người Tiếu Tiếu, dùng mặt cọ cọ tay chủ nhân, há miệng chờ ăn.
Liễu Đại nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi như vậy, cười nói: "Cũng may là có Đông Đông, không thì Bạch Đoàn Nhi chắc muốn tuyệt thực mất, hai đứa các con rời đi hai ngày đầu, nó cũng chả ăn gì."
Đau lòng mà sờ sờ đầu Bạch Đoàn Nhi, Đinh Tiếu thật sự cảm thấy con trai báo tuyết nhà mình quá đáng yêu: "Đoàn nhi à, lần sau mặc kệ đi đâu cũng sẽ mang ngươi theo nhé, cái này là để bồi tội với người, mang tới ổ của người ăn đi." Vì thế trực tiếp đưa cho Bạch Đoàn Nhi một con gà nướng.
Nhìn Bạch Đoàn Nhi vui sướng mà ngậm gà nướng đi về ổ của mình hưởng thụ, mọi người đều nở nụ cười.
Bằng Giáp nuốt xuống một ngụm rượu, hỏi: "Tiếu Tiếu, các hạt giống và cây giống dược liệu mà các con mang về này, là muốn trồng ở trong ruộng nhà mình hay là như thê nào?"
Đinh Tiếu trả lời: "Mỗi một loại con đều để lại một ít, mang tới cho đường thúc bọn họ, dư lại để trồng trong vườn thuốc của thôn chúng ta.
Nhưng những hạt giống này con muốn trồng trong ruộng của Thôn Bộ để đào tạo trước, nếu sinh sống tốt, con vẫn sẽ thu một nửa hạt giống, còn lại phân cho thôn dân."
Bằng Giáp gật đầu: "Con đứa nhỏ này đúng là biết suy nghĩ cho mọi người.
Có điều ta nghĩ, có lẽ tộc trưởng có khi nào sẽ tới cọ đồ vật."
Đinh Tiếu cười: "Quân tâm làm gì ạ, hắn trả giá đủ là được!"
Màn đêm buông xuống, nằm trên giường đất rộng thênh thang nhà mình, Đinh Tiếu lăn qua lộn lại vài vòng, quả nhiên, hơn 20 năm qua đã quen ở nơi rộng rãi như này, sau khi trở về, lại nằm trên cái giường nhỏ của mình kia, có chút cảm khái, có chút hoài niệm, nhưng không có thoải mái.
"Khôn, anh đang làm gì thế?" Quay đầu nhìn Khôn đang mâm mê thứ gì ở trong ngăn tủ, Đinh Tiếu tiến lại gần.
Khôn ca nhìn Tiếu Tiếu, trên mặt mang theo mỉm cười tươi tắn ( ==).
"Ta đang lấy đồ."
Nhìn thấy đồ vật trong tay Khôn, Đinh Tiếu lập tức đau đầu: "Cái lông! Không phải không cho anh mang mấy thứ đồ dơ bẩn này về sao! Anh đã đồng ý với em rồi cơ mà?!!!"
Khôn ca lắc lư đồ vật trong tay một chút: "Nhưng mà đây không phải đồ dơ bẩn, Chu Đồng nói, có thể bảo dưỡng."
Đinh Tiếu nghiến răng nghiến lợi: "Bảo dưỡng em rể hắn ấy! Hăn sao không tự mình bảo dưỡng đi! Em nói cho anh biết, đừng mang mấy thứ này lại đây, không em sẽ trở mặt với anh đấy!"
Khôn đầy mặt không hiểu ( ngươi đóng kịch!): "Vì cái gì muốn trở mặt?"
Đinh Tiếu đầy đầu hắc tuyến: "Cái kia của anh còn chưa đủ dùng hay sao? Dúng cái này làm gì!!!"
Khôn bừng tỉnh đại ngộ: "Tờ hướng dẫn không phải viết trước dùng cái này, khi ta lại đi vào, em có thể thoải mái một chút."
Oh my god, cái tên thối tha không biết xấu hổ này, loại này nói giống như là ăn kẹo ấy! Đây là quá kỳ cục!
"Không cần, lão tử đã dùng thứ đồ kia của anh hơn 20 năm, sớm đã thành thói quen, rất thoải mái, nhất định không cần thứ đồ hư hỏng này!!!" Nhưng mà sau khi nói xong, cậu lập tức hối hận, rất thoải mái cái định mệnh ấy!
Khôn ca lập tức đem đồ vật trong tay ném vào trong ngăn tủ.
Sau đó bổ nhào vào người Tiếu Tiếu: "Rất thoải mái sao?"
Đinh Tiếu nắm chặt nắm tay: "Cút!" Đây quả nhiên là tự làm bậy không thể sống sao! Lệ rơi a!!
Khôn ca nhe răng: "Thật sự rất thoải mái sao?"
Đinh Tiếu cũng nhe răng, nhưng là muốn cắn người: "Em bảo anh cút a a a a!!!" Dựa! Sao lúc trước mình không cảm thấy, hàng này cười rộ lên cư nhiên thực kinh tủng!!
Khôn sờ sờ cằm mình: "Trên mạng nói, lúc này có thể dùng hành động để chứng minh.
Em có thể không cần trả lời." Vì thế bắt đầu lột quần áo.
Tuy hắn cảm thấy mình đọc những cái gọi là "tiểu thuyết" đó rất vất vả, nhưng về cơ bản vẫn là xem hiểu.
Chu Đồng hẳn là còn nhét cho mình mấy quyển, lát nữa phải đi sắp xếp lại, giấu ở chỗ an toàn không cho Tiếu Tiếu biết.
Đáng tiếc những cái đĩa có động tác sinh hoạt đó không mang theo được, nhưng mà xem người khác thân mật cũng không tốt, vẫn là tự mình và Tiếu Tiếu mới tốt! Siết tay!
Đinh Tiếu lệ rơi đầy mặt.
Đinh Tuấn, Chu Đồng, đôi phu phu thiếu đạo đức các ngươi thật là quá tạo nghiệt! Đem hắc lão hổ hồn nhiên thiện lương (lầm to) nhà ta dạy thành như vậy.
Dạy lên mạng cái rắm ấy!!! Lão tử muốn nguyền rủa Đinh Tuấn mỗi ngày đều tiêu chảy!!! ( CMN, cũng quá độc ==).