"Anh là thần đồng?" Đinh Tiếu thật sự thực ngoài ý muốn, tuy ở hiện đại thần đồng gì đó là chỉ người thông minh lanh lợi, là đứa trẻ từ nhỏ liền có tài năng đặc thù, nhưng từ ý tứ của Khôn vừa rồi cậu liền hiểu được, thần đồng là có nghĩa là được thần thú ban phúc, điều này làm cho cậu sao không kinh ngạc được.
Khôn trả lời: "Đúng, ta từ khi có thể biến hình lúc 5 tuổi sức lực liền càng ngày càng lớn, lợi trảo của ta khi đó so với thú nhân thành niên còn sắc bén hơn, khi 6 tuổi ta có thể dùng hình thái ấu thú săn giết một đầu hùng lộc thành niên.
Cho nên lúc ấy đại hiến tế nói, ta là thần đồng được thần thú chúc phúc, tương lai nhất định có thể mang đến sức sống mới cho tộc Dực Hổ."
Đương nhiên thần đồng như vậy hắn không phải là người đầu tiên của bộ tộc, càng không phải là người duy nhất.
Từ trước tới nay thần đồng trời sinh bất đồng với thú nhân bình thường có không ít, chỉ là thôn Thiên Hà bọn hắn gần mấy trăm năm trở lại đây hắn là người duy nhất.
Đinh Tiếu nhíu mày, đều là sức sống mới, địa phương này rốt cuộc yêu cầu bao nhiêu sức sống a: "Vậy đây là chuyện tốt a, anh có thiên phú dị bẩm, vì sao giống như anh một chút cũng không vui?"
Khôn thở dài: "Bởi vì ta là thần đồng, cho nên từ nhỏ liền không có mấy cái bằng hữu chịu chơi cùng với ta, bọn họ ở bên cạnh ta, đều là học tập ta cắn xé như thế nào, đi săn như thế nào.
Tuy ta một chút cũng không ngại, nhưng bọn họ vẫn luôn so sánh cùng ta, bọn họ luôn tức giận khi thua ta, càng ngày càng xa cách ta, nhưng ta cũng không thể cố ý để thua bọn họ, thú nhân không thể làm loại chuyện này, ta không thích cùng người tranh đấu, thực phiền toái, cũng không có gì có thể cùng bọn họ nói.
Kỳ thực ta hy vọng có thể cho bạn lữ cùng người nhàcủa mình có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc là được."
Lúc này, Đinh Tiếu đột nhiên hiểu được vì sao Khôn có một bộ mặt không biểu tình, nói chuyện rất ít.
Từ nhỏ liền chịu áp lực lớn như vậy, không có cảm xúc để giãi bày cảm xúc, hơn nữa hắn thân là con trai thôn trưởng, lại có người giao cho hắn nhiệm vụ mang đến sức sống mới cho tộc Dực Hổ, chắc chắn sẽ không thể nào vui sướng được, cái mặt than này, hắn là hậu di chứng khi đó.
Nghĩ như vậy, Tiếu Tiếu nhịn không được giơ lên một bàn tay khác nắm lấy bàn tay mà Khôn đang nắm chặt tay mình: "Kỳ thực sống cả đời, vui vui vẻ vẻ là được, có thể giúp nhiều người đương nhiên là tốt, nhưng một người khẳng định không có nhiều sức lực, chúng ta không phải thần đồng, chỉ là may mắn hơn so với người khác mà thôi.
Tôi không ngại cùng mọi người chia sẻ nhưng đó cũng không phải là nghĩa vụ cần thiết chúng ta phải làm.
Tôi cũng không có tấm lưng rộng lớn có thể cõng theo mọi tộc nhân trên người, đời này, nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là có thể bình an, bình đạm, bình thản mà trôi qua, vui vui vẻ vẻ so với mặt mày ủ ê quan trọng hơn nhiều.
Anh cũng vậy, cho dù là thần đồng thì sao chứ? anh vẫn là anh, phải há miệng ăn cơm, duỗi tay làm việc, một cái miệng, hai con mắt giống với mọi người.
Cho dù một ngày anh không có sức lực đi săn, cũng sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống sinh hoạt của mọi người.
Này giống như năng lực hiện tại của anh rất mạnh mẽ nhưng bọn họ vẫn là sống cuộc sống của bọn họ, vui vẻ thì cười, không vui thì nháo không phải sao."
Nói một đống lớn như vậy, là khuyên giải khúc mắc của Khôn "thần đồng" cũng chính là trấn an tâm tình của mình.
Đương nhiên sau khi cậu nói xong rất là cảm kích mấy tháng "dạy bảo" mình của bác sĩ tâm lý, xem, lời nói ra ngay cả mình cũng thấy thoải mái.
Khôn cười, tuy vẫn mang theo khí tràng trẻ con không phù hợp với hắn, nhưng nụ cười này hắn cũng chỉ ở trước mặt Đinh Tiếu mới hiện ra: "Em nói đúng, về sau có ý tưởng mới mẻ gì nói cho ta trước được không?"
Đinh Tiếu gật đầu: "Ân, chắc chắn a, nhưng ba và cha ta cũng nhất định phải nói cho họ." Khôn cũng đem một bàn tay còn lại bao phủ lên, gắt gao nắm chặt bàn tay Đinh Tiếu trong tay mình: "Về sau không cần tùy tiện cùng giống đực chưa lập gia đình cười, cũng đừng nói điều gì khiến tiểu tâm họ rục rịch, bọn họ sẽ hiểu lầm là em thích họ."
Đinh Tiếu sửng sốt một chút, nhưng giây lát cậu liền nhớ lại, mình đích xác có nói câu xuống nước cẩn thận với Mạc, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực, chính mình lại không phải tiểu thư khuê các (kỳ thực cũng không khác lắm oa~), đều là đàn ông với nhau còn không thể nói! Về sau mình còn phải cẩn thận chặt chẽ? Này cũng quá thái quá đi, khó chịu! cực kỳ khó chịu! "Ta đầy về sau cũng phải nói cẩn thận với ngươi."
Khôn lại cười: "Ta không giống vậy, em phải mỗi ngày đều nói."
Đinh Tiếu bĩu môi: "Thiết, được rồi, tay anh nóng như vậy, cẩn thận còn nổi rôm, chúng ta đi làm một chút củ sen kẹp cho Bằng Giáp bá bá cùng Liễu Đại bá mẫu ăn thử, còn có Thương và tiểu Miêu Miêu!"
Bận rộn trước đông thị cơ bản đã sắp kết thúc, cách ngày xuất phát còn hai ngày, những người muốn đi đông thị đã sắp xếp ổn thỏa, đông thị có tất cả 5 ngày giao dịch, một ngày tuyên bố phần thưởng.
Ở ngày cuối cùng tuyên bố khen thưởng, cũng sẽ tổ chức một buổi yến trạ chung cho các bộ tộc, trong ngày này cũng sẽ có hôn sự của những người khác bộ tộc phát sinh, đại đa số giống cái đều là trân quý nhất bộ tộc, cho nên nếu có giống đực nhìn trúng giống cái bộ tộc khác mà giống cái kia cũng vừa lúc nhìn trúng hắn thì giống đực kia phải làm tốt tư tưởng quyết tâm rời khỏi bộ lạc của mình.
So sánh với quy định kết làm bạn lữ với giống cái mà nói, giống đực và bán thú nhân thoải mái hơn một chút nhưng vô luận là giống cái hay là bán thú nhân, người bị gả đều tuyệt đối có quyền lên tiếng, xem giống đực đó có năng lực cam tâm tình nguyện rời khỏi bộ lạc đi theo mình hay không.
Khôn cảm thấy Tiếu Tiếu nhà mình cười thật lóa mắt, tuy Tiếu Tiếu chỉ thân cận nhất với mình, các giống đực độc thân cũng không hề có tính uy hiếp, nhưng hắn cũng không cảm thấy bản thân không có nguy cơ, hắn rất nhiều lần nhìn thấy mấy giống đực hay lắc lư đi qua đi lại gần nhà Tiếu Tiếu, đôi khi bị mình nhìn thấy liền lập tức tránh đi.
Nghe Kinh nói, có mấy lần mình ra ngoài săn thú, liền có mấy giống đực theo chân ba người bọn họ "ngẫu nhiên gặp mặt", ít nhất cũng sẽ đưa trái cây cho bọn họ.
Mục đích rõ ràng, không phải muốn theo đuổi Kinh thì chính là theo đuổi Tiếu Tiếu, bởi vì Lục Hi cùng Phong đã sớm tuyên bố trong thôn.
Việc của Kinh hắn mặc kệ, nhưng Tiếu Tiếu cũng ở đây, hắn liền không thể không buồn bực.
Từ thôn Thiên Hà tới đông thị mất khoảng 6 ngày đi đường, đây còn là tốc độ giống đực biến thành thú hình chạy đi, cho nên vào cuối thu khi con mồi đã không dễ bắt được, mang theo lương khô là chuyện rất quan trọng, để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Năm vừa rồi các thôn dân đều mang thịt tươi dùng muối yêm chế hoặc thị khô nướng chín, hơn nữa kiếm rau dại cuối thu làm thức ăn, năm nay liền khác rồi.
Bọn họ có bột mì, có thể làm bánh, cứ như vậy việc bổ sung thể lực không chỉ có thịt khô, thịt nướng, dã quả gì đó mà trở nên phong phú hơn nhiều, ít nhất bọn họ cũng đều biết chế biến bột mì thành hình thành dạng.
Nhưng tuyệt đại đa số mọi người vẫn luyến tiếc, rốt cuộc mùa đông ấm no mới là quan trọng nhất.
Tự nhiên đồ ăn nhà Đinh Tiếu sẽ phong phú hơn nhiều, tương thịt bò khẳng định sẽ mang, tương đậu cay và nước tương, muối xanh cậu đều mang theo mỗi loại một ống trúc.
Bột hành và bột ngũ vị hương, nấm hương cũng thì để vào một túi nhỏ, nghe nói trên đường đi đông thị chuyện ăn uống của mọi người đều giải quyết tập thể, mà tới đông thị thì từng nhà ăn riêng, cho nên nồi và thịt khô nhất định phải mang theo.
Đinh Tiếu hỏi Khôn gần khu vực đông thị có thủy vực có thể bắt cá hay không, sau khi có được câu trả lời chắc chắn, cậu và Quỳnh suốt đêm chế tạo một tấm lưới đánh cá hai mét vuông, tuy không lớn lắm, nhưng hẳn cũng có chút tác dụng.
Đương nhiên kết cấu lưới đánh cá này cũng khiến Quỳnh kinh ngạc một trận, tự nhiên là càng thêm kinh hỉ.
Hạ và Quỳnh tính toán mang đi bán là một số da lông của động vật, Hạ là dũng sĩ đứng đầu trong mười đại dũng sĩ của bộ tộc, da lông trong nhà tự nhiên cũng vừa nhiều vừa tốt, chỉ là có da thú ăn mòn của Khôn ở đó, Hạ cũng không có cái tâm tư tranh đua kia.
Hơn nữa trong nhà có thêm một cái ấu tể, mấy tháng qua tâm tư của hắn đều đặt ở việc săn bắt con mồi mà ấu tể thích ăn, con mồi hiếm quý cũng không đi bắt, hiện tại đồ mang theo kỳ thực toàn là da lông trước khi Đinh Tiếu đến kiếm được, chủ yếu toàn là một số da lông giữ ấm tốt và đẹp, còn lại đều bị Quỳnh giữ lại.
Những thứ này đều là của hồi môn tương lai của Tiếu Tiếu nhà mình đấy.
Gió thu thổi qua, thời tiết một ngày so với một ngày càng lạnh hơn, mắt thấy cây cối hoa cỏ xung quanh dần dần khô vàng điêu tàn, người luôn sẽ có chút thương cảm.
Khôn đi tới nơi ở của đào thợ bá ba lấy mấy cái nồi mà Đinh Tiếu yêu cầu làm, tuy so với hắn hơi nhỏ một chút, nhưng chỉ cần là Tiếu Tiếu thích, thì mọi thứ đều là cần thiết.
Đặc biệt là hôm nay Tiếu Tiếu còn nói sẽ làm đồ ăn ngon cho mình nếm thử, trong lòng hắn liền càng ngứa, trong miệng tràn đầy nước miếng.
Đinh Tiếu đối với tay nghề của bá bá đào thợ tên Hoa kia rất vừa lòng, chảo có cán tuy bản thân ước lượng không cầm lên nổi, nhưng dùng cũng thuận tay, độ sâu so với bàn đá sâu hơn nên khi dùng cũng yên tâm hơn một chút.
Nồi hầm có chút nhỏ, nhưng Đinh Tiếu tính toán dùng nó để chuyên môn ngao chế các loại nước chấm.
Ở thế giới thú nhân, thịt nướng tương kỳ thật so với các món khác càng được giống đực ở xã hội này hoan nghênh, chỉ cần nhìn cha mình và Khôn liền biết, vô luận mình và ba làm nhiều món ngon thế nào, thịt nướng vĩnh viễn đều là món bọn họ thích nhất, chắc là gãi đúng chỗ ngứa, dù sao mình cũng thích ăn.
Còn có một cái nồi để chiên, cái miệng khá lớn, cái này là dùng để thay thế khối đá phiến vẫn dùng, tuy đá phiến cũng tốt, nhưng mang đi không tốt lắm, hơn nữa cậu cảm thấy đồ gốm nơi này tuy không tinh xảo, nhưng càng đun độ cứng rất lớn, càng đun tính giữ ấm càng cao, đối với dụng cụ nấu nướng này cậu thực vừa lòng, cũng không nhất thiết một hai phải dùng nồi sắt gì đó.
Có nồi mới, cũng có dao mới, đây là Hạ dựa theo đao của Đinh Tiếu, dùng cục đá mài giũa thành một phen dao phay, sắc bén thì có sắc bén, nhưng trọng lượng so với dao kim loại còn nặng hơn một chút, lần đầu tiên cầm lên Đinh Tiếu cảm thấy đây thật đúng là việc tốn sức, nhưng sau khi dùng hai ngày cậu đã tạo thành thói quen.
Lại ước lượng lần nữa cũng không thấy nặng bao nhiêu.
Khuyết điểm duy nhất chính là cần mài thường xuyên, Đinh Tiếu tính toán một chút, một cây dao này nhiều nhất có thể sử dụng trong hai tháng liền game over.
Cũng may đá ở nơi này nhiều như lông trâu, tay nghề của cha vẫn có thể tin cậy, cũng khó trách xiên lao cùng đao săn của bán thú nhân hơn phân nửa là dùng răng và móng vuốt của mãnh thú chế tác thành, cục đá loại này vẫn là thứ không đáng tin mấy.
Chỉ là bảo cậu dùng dao làm từ răng và vuốt của dã thú, tâm can cậu quả thật có chút run rẩy.
"Tiếu Tiếu, hôm nay em định làm gì?" Nhìn vẻ mặt vui vẻ mà đùa nghịch mấy cái nồi của Đinh Tiếu, Khôn hỏi.
Đinh Tiếu đảo đảo tròng mắt: "Hôm nay liền làm bánh tráng đi, đơn giản một chút, sau này ở trên đường chúng ta cũng có thể ăn như vậy, anh giúp tôi đem thịt bò băm nhuyễn, tôi đi lấy mấy củ cà rốt."
Cà rốt cắt thành con trì trộn cùng thịt đã băm nhuyễn, thêm một cây hương thảo đã thái nát, cho thêm bột tiêu và bột hành, 5 thìa nước tương, 2 thìa tương cay, nước quýt hai quả, hai thìa hạt vừng, nửa bồn bột trân châu, cho nước canh hầm xương quấy đều với nhau thành dạng hồ.
Chuẩn bị xong Đinh Tiếu nếm nếm, lại dùng tay còn đang dính chút bột đưa đến bên miệng Khôn: "Anh thử xem đã đủ vị chưa?"
Liếm một chút ngón tay Đinh Tiếu, nội tâm Khôn ca đang hoan hô rít gào, Tiếu Tiếu chủ động cho mình liếm ngón tay! Thật quá tốt! Quá hạnh phúc! Chỉ tiếc trong lòng sôi trào nhưng ngoài mặt lại chẳng có biểu hiện gì, chỉ là hơi hơi nở nụ cười.
Thoạt nhìn cao thâm khó đoán, làm cho Đinh Tiếu còn tưởng mình làm ra thứ gì không thể ăn nổi "Không thích?"
Khôn lập tức lắc đầu: "Thích, ngọt."
Đinh Tiếu nhíu mày: "Ngọt?" Lại dính một chút thử thử, ách...hình như có chút ngọt, nhưng mới chỉ mới cho vào nước của 2 quả quýt, tuy quả quýt nơi này đích xác ngọt hơn đời trước, nhưng sao mình không cảm thấy rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ người ở đây kỳ thật không thích ăn đồ ngọt sao? Vậy lúc trước mình làm mấy món chua ngọt, mọi người đều nói ăn rất ngon mà: "Tôi lại cho thêm chút muối."
Khôn gật đầu: "Ừ, lại cho thêm một chút, ta thử lại lần nữa."
Sau mấy lần "thử lại" của Khôn ca, Đinh Tiếu bất đắc dĩ phải bỏ thêm hai chén nhỏ bột, cuối cùng cậu không hề tin tưởng cái loại "vị giác mất cân đối" của giống đực này, quyết định lấy khẩu vị của mình làm chuẩn.
Đặt chảo lên trên bếp, cho một khối mỡ, dùng đũa đảo đảo cho lan ra khắp chảo, sau đó dùng muôi gỗ múc bột, chậm rãi đổ vào khắp chảo, rất nhanh bột đã cứng lại, hơn nữa phía dưới độ nóng đều đều, bột thực mau liền định hình thành một cái bánh tráng tròn tròn, cuộn lại thành 5 vòng, chiếc bánh đầu tiên đã ra lò.
Màu sắc khô vàng khiến người ta có một loại cảm giác khó kiềm chế muốn ăn, mùi thịt bên trên thơm hòa quện với gia vị, Đinh Tiếu cũng nhịn không được nuốt nước bọt: "Thật thơm!" Tự khen bản thân tuy không ý nghĩa lắm, nhưng cậu cảm thấy vật phẩm thí nghiệm hôm nay thật là không tồi, đối với mùi vị của nguyên liệu nấu ăn nơi này cho tới này cậu rất vừa lòng.
Khôn đứng sau Đinh Tiếu, cúi người hít vào một hơi thật sâu: "Thật sự rất thơm."
Bốn chữ nóng hầm hập phả thẳng vào má mình, Đinh Tiếu lập tức cảm thấy trên mặt nóng bừng, quả nhiên, đại gia hỏa này nóng như bếp lò, khó trách nghe ba nói sau khi thành thân, vào mùa đông bán thú nhân và giống cái qua ngày sẽ tốt hơn rất nhiều.
A phi! Mình rốt cuộc đang nghĩ gì vậy!!!
"Thơm nhỉ." Nói xong gắp cái bánh tráng đã chín, đặt trước mặt thổi thổi, sau đó không quay đầu nâng tay nói: "Thử ăn xem có ngon không."
Há miệng cắn một nửa cái, Khôn vừa nhấm nuốt, vừa gật đầu: "Ân, ăn vào còn thơm hơn lúc ngửi, còn một nửa, em cũng thử xem."
Đinh Tiếu "nệ" rơi, ngươi ngày thường một hai muốn nhàn hạ bắt lão nhân gai ta "đút" ăn cho mới được cũng thôi đi, hiện tại còn muốn ta và ngươi mỗi người ăn một miếng bánh tráng ngươi cắn qua, hợp lý sao! Đây chính là bánh tráng nhỏ a!! chỉ là nội tâm trong lòng rít gào, cậu vẫn nghe lời mà bỏ vào trong miệng.
Thứ nhất cậu biết Khôn là một người nói một là một, nói hai là hai, bản thân từ chối thì giống như là ghét bỏ hắn, Đinh Tiếu xác thực không hy vọng khiến Khôn không vui.
Thứ hai là cậu cũng bị hương vị của cái bánh này hấp dẫn, dù sao cũng muốn ăn, một miếng liền một miếng, hố cha.
Nhìn Đinh Tiếu đem miếng bánh mình ăn còn lại ăn vào miệng, ăn đến là ngon, Khôn cực kỳ vui vẻ: "Ta tới làm đi, em ngồi bên cạnh xem." Sớm đã thành thói quen về việc Khôn hoặc ba sẽ giải quyết công việc hậu kỳ, Đinh Tiếu cũng không chối từ "Cẩn thận một chút là có thể nặn thực tròn, đúng đúng, cứ như vậy, aiz, ngươi tên gia hỏa này đúng thật thông minh, làm gì cũng chỉ cần một lần là được."
Khôn nhìn Đinh Tiếu cong khóe mắt: "Là do em dạy giỏi thôi."
Đinh Tiếu bĩu môi: "Anh thật đúng là còn nói được.".