Sáng sớm ngày hôm sau, Khôn liền mang theo da sói điên cùng bốn bình thịt nướng và năm cái bánh lớn mà Tiếu Tiếu chuẩn bị cho đi tới sườn núi chữ thập.
Lần giao dịch này Đinh Tiếu không được tham dự, nhưng hiện tại ở trong thôn cậu cũng thực bận rộn.
Khôn sau khi rời đi, Bằng Giáp cũng không nhẫn tâm để Tiếu Tiếu bận việc, cho nên đem việc ăn thử định vào ba ngày sau.
Cho nên hôm nay việc Đinh Tiếu cần phải làm là cùng ba và cha sửa sang lại thu hoạch của lần đi chợ Đông này.
Vải bố tạm thời không dùng vội, cho nên cất đi, mùa đông cũng không lo bị ẩm mốc.
Còn củ từ, tuy phần lớn đều còn tươi, nhưng có mấy củ đã bắt đầu có xu thế biến thành màu đen.
Đinh Tiếu đem một phần củ từ cắt thành lát, sau đó phơi nắng ba ngày, hiện tại thời tiết tuy sáng và đêm đều lạnh, nhưng thời gian giữa trưa mặt trời vẫn rất nóng, quan trọng là không khí khô ráo, còn có gió nhẹ thổi qua, đúng là mùa để phơi khô đồ ăn mà.
Phần còn lại là bên ngoài và trong thập phần hoàn hảo, hiện tại không có bất luận vấn đề gì, nhưng cứ để không như vậy cậu cũng không biết trước được, dù sao đời trước nhà ai cũng sẽ không có việc gì mà chứa nhiều rau dưa củ quả như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu vẫn quyết định nói với Quỳnh và Hạ về cấu tạo đơn giản của hầm chứa đồ ăn.
Mà trên thực tế, cậu cũng không rõ ràng lắm, đời trước sau khi ba cậu mất cậu mới biết được những thân thích đó, mà ba lại không có bạn bè ở trong thôn, tri thức của mình về hầm chứa đồ ăn này vẫn là xem trên internet và Tivi.
Nghe Tiếu Tiếu nói xong cấu tạo của "Hầm chứa đồ ăn", Hạ lập tức hiểu ra.
"Giống như hầm băng của thôn chúng ta phải không?" Nhưng nếu chúng ta đào ở trong viện nhà mình, phía dưới cũng không có băng a." Không có băng, sao có thể giữ đồ ăn tươi mới không bị hư thối được?
Hiểu được khái niệm về "hầm" thì mọi chuyện liền dễ làm, Đinh Tiếu giải thích: "Đồ ăn nhà mình muốn cất giữ chính là những thứ này, quá lạnh hình như cũng không tốt lắm.
Kỳ thực con chỉ xem người ta làm qua, bản thân cũng chưa tự làm bao giờ, bằng không chúng ta đào nhỏ một chút, ở dưới để thử nghiệm một ít xem sao?"
Đối với đề nghị của con trai, Quỳnh tuyệt đối là vô điều kiện tán đồng.
Phải biết Tiếu Tiếu đã mang đến cho mỗi gia đình bọn họ càng nhiều đồ ăn để dự trữ hơn những năm trước.
Cho dù thực sự không cất giữ được lãng phí một ít, chỉ cần bọn họ phát hiện đúng lúc cũng sẽ không tổn thất quá lớn.
"Được, chuyện này liền quyết định như vậy đi!"
Đinh Tiếu vốn dĩ cho rằng đào hầm chứa đồ ăn nói thế nào cũng phải là một cái công trình lớn.
Kết quả thời gian từ khi đào hố đến lấy tấm ván gỗ dựng lên, không tới buổi tối liền hoàn thành.
Lại nói sân của mỗi gia đình ở đây đều siêu lớn, Đinh Tiếu cảm thấy cái hầm này phải gọi là tầng hầm ngầm mới đúng.
Trừ bỏ phía trên đỉnh tường có tấm ván gỗ tương đối rắn chắc ra, lại chát thêm một tầng bùn đất rắn chắc ở ngoài, bên trong hầm cũng có mấy cọc gỗ chắc chắn chống đỡ, thậm chí Quỳnh còn bảo Hạ làm một cây thang, có thể nói vừa chu đáo lại vừa đầy đủ.
Đinh Tiếu hoàn toàn chỉ nói một bước mở đầu, quá trình còn lại hoàn toàn là đứng xem.
Chờ hầm chưa đồ làm xong, còn bỏ thêm một "cái nắp" bằng gỗ đậy lại, Đinh Tiếu không thể không cảm thán, tốc độ này quả thực quá tuyệt!
Quỳnh cũng không nghĩ cái gì thí nghiệm hay không thí nghiệm, lập tức đem Bạch Đậu, củ từ, khoai lang, Lục Thái, hồng măng tây, dưa tím cùng các loại đồ thường ăn vào mùa thu tập thể cho vào.
Hầm đầy được 60%, nhưng mấy gian nhà kho của nhà mình lại thành trống rỗng.
Nếu không phải Đinh Tiếu cảm thấy bắp và quả trân châu vẫn nên để ở nơi thông gió trên mặt đất tốt hơn, thì khẳng định Quỳnh cũng sẽ nhét luôn vào.
Giống như anh cảm thấy mình làm ra cái hầm này phi thường có lợi.
Để khao thưởng cho một ngày làm việc vất vả của ba và cha nhà mình, Đinh Tiếu quyết định buổi tối làm chút thức ăn dinh dưỡng, hơn nữa đối với người ở đây tương đối mới mẻ...mì tạc tương.
Quỳnh đã đem kỹ xảo nhào mì cơ bản đều học xong, cho nên việc quan trọng nhất của Đinh Tiếu chính là cắt mì cùng tạc tương.
Đem nấm hương cùng mộc nghĩ đun trong nước, Đinh Tiếu lại cho hai viên sò khô, thịt bò cắt thành con chì, sau đó lại đem một củ bạch đậu cùng hành tây đều cắt thành con chì.
Không có tương đậu nành, may là nước tương trong nhà trữ hàng rất nhiều, nhưng để tăng độ sền sền, Đinh Tiếu vẫn mài một chút củ từ.
Chế biến sốt tương thực dễ dàng, cho mỡ, bột ngũ vị hương cùng hành vào phi thơm,sau đó cho các loại phối liệu khác vào.
Cho chút canh xương bò vào đun trong chốc lát, chờ đến bạch đậu mềm nát ra, lại đổ thêm nước tương vào, cho một chút tương đậu cay, cuối cùng đem bột củ từ cho vào, nấu một chút rồi bắc xuống, cuối cùng sốt tương đã hoàn thành.
Còn đồ ăn kèm mùa này không nhiều lắm, dưa tím là một loại giống dưa chuột hình tròn, mùa sinh trưởng của dưa chuột ở nơi này không khác mấy với quê cậu, đều là mùa xuân nở hoa mùa hè kết quả, nhập thu toàn bộ cây sẽ khô héo.
Cho nên vào mùa đông là hoàn toàn không có dưa chuột để ăn.
Mà loại dưa tím này là đồ ăn dị thế mùa hè nở hoa, mùa thu trưởng thành.
Dưa tím không to lắm, chỉ tầm nắm tay Đinh Tiếu, thoạt nhìn tròn vo giống như quả cầu, nó không chỉ có vỏ ngoài màu tím mà ngay cả thịt quả bên trong cũng màu tím.
Kỳ thực loại dưa tím này kỳ lạ nhất chính là nó không có hạt, mà chỉ có một cái hạt lớn bằng kén tằm nằm chính giữa, loại hạt giống thực vật sinh trưởng ngay ở tâm hoa, khi quả thành thục, hạt giống và hoa cùng nhau rụng xuống.
Khi Đinh Tiếu lần đầu tiên nhìn thấy, còn rất tò mò mà lấy đi nghiên cứu một hồi lâu.
Trừ bỏ cắt dưa tím thành sợi, cậu còn đem thịt bò khô cũng xé sợi, hồng măng tây cắt thành từng đoạn nhỏ, đồ vật trong tay cũng chỉ có từng này loại.
Sợi mì nấu đầy hai bình lớn, này tuyệt đối là lần đầu tiên từ khi sinh ra Hạ ăn ít thịt như vậy.
Sợi mì trơn trượt hòa quyện với vị ngọt của dưa tím, thịt bò khô mùi vị mười phần, hồng măng tây giòn giòn nộn nộn, phối hợp với nước sốt tương.
Một ngụm ăn vào, mang theo mùi thịt cùng các loại mùi vị khác hòa thành một thể, đừng thấy mùi thơm bốc ra không chọc người chảy nước miếng, nhưng ăn vào lại là nhất đẳng.
Hai vại mì lớn bị tiêu diệt không còn một mảnh, một nhà ba người đều ăn thực sự thỏa mãn.
Hạ uống xong một chén nước dùng tảo tía sò khô cuối cùng, ợ một cái: "Lần đầu ăn ít thịt như vậy mà đã no, Tiếu Tiếu nhà chúng ta đúng là lợi hại, đem nhiều thứ kèm với nhau như vậy mà hương vị lại ngon đến thế." Quan trọng nhất là mỗi thứ số lượng không nhiều lắm, chủ yếu chính là bột mì chân trâu.
Đinh Tiêu xoa xoa dạ dày của mình: "Cái này ăn vào mùa hè càng ngon, đem mì sợi trộn với nước dùng lạnh, có thể giải nhiệt."
Quỳnh cười nói: "Tiếu Tiếu, đầu xuân sang năm con liền phải học đi săn, con hiện tại tuy thân thể đã khá hơn, nhưng vẫn quá nhỏ gầy, mùa đông này, có thể ăn nhiều một chút thì ăn nhiều một chút, có thịt mới có sức lực.
Cái món mì sợi này, tuy ăn ngon, nhưng lại quá ít thịt, con về sau mỗi ngày phải ăn nhiều thịt mới được."
Đinh Tiếu buồn rầu suy nghĩ có nên giải thích với ba một chút chuyện ăn thịt này không, nhưng lấy tài ăn nói của mình thì vẫn là thôi đi.
Âm thầm thở dài, cậu vỗ vỗ bụng nhỏ của mình: "Còn từ khi đến đây, đã béo lên không ít, nhưng con cũng thích ăn thịt, không phải mỗi một miếng con đều ăn thịt kèm sao!"
Hạ nhịn không được lại múc nửa muỗng sốt tương đưa vào miệng, tuy rằng hơi đậm một chút, nhưng hắn vẫn thập phần yêu thích: "Tiếu Tiếu à, con nói cái tương này ăn kèm bánh có ngon không?"
Đinh Tiếu gật đầu: "Đương nhiên có thể, tương này a, chẳng những có thể ăn kèm với mì, mà bạch đậu, cơm bắp, bánh mì cái gì cũng có thể phối hợp."
Hạ cười nhìn về phía Quỳnh: "Ngày mai ta đi ra ngoài săn thú, em làm cho ta một bình tương này mang theo đi, lại làm mấy cái bánh." Bột trân châu nhà người khác phải có kế hoạch sử dụng, nhà bọn họ có thể ăn nhiều hơn, dù sao là người đầu tiên thu thập mà.
Quỳnh liền biết bạn lữ nhà mình đối với đồ ăn ngon luôn sẽ muốn ăn mãi, dù sao mình cũng đã xem rõ ràng các bước, còn tự tay tham dự quá trình ngao tương.
Cho nên gật đầu: "Được, em một lát nữa làm cho anh, đúng rồi Tiếu Tiếu, con nói muốn mấy cái chậu gỗ?"
Đinh Tiếu là muốn hai cái chậu gỗ trồng hoa, cậu muốn thử gieo trồng một chút rau hẹ và tỏi.
Kỳ thực nơi này dùng đá và bùn đất dựng phòng, ngoại trừ không có cửa sổ không thấyđược ánh sáng mặt trời ra thì khả năng giữ ấm và chống gió cũng tương đối không tồi.
Độ ấm không phải vấn đề lớn, nhưng cậu cũng không tin tưởng lắm, kỳ thực cậu cũng muốn thử xem nước tương quả, không biết có thể làm được vào mùa đông hay không: "Đúng vậy, hai cái là được rồi."
Hạ gật đầu: "Được rồi, ngày mai cha liền làm cho con."
Buổi sáng ngày hôm sau, Đinh Tiếu làm một nồi mì thịt bò xào dưa chua, vì sao cậu không làm mì sợi đơn giản là vì cậu lười cắt, dù sao cũng là vào bụng, cán thành miếng mỏng thôi cũng giống nhau.
Tiễn đi Hạ cha liền mất theo một nồi bữa sáng, Đinh Tiếu và ba cậu cũng đi, liền cố ý đem theo mì thịt bò dưa chua mang tới một phần cho hiến tế.
Thời điểm hai ba con Đinh Tiếu đến, kỳ thực Đằng mới vừa ăn sáng xong, kết quả ngửi được mùi của dưa chua này, lại thấy đây là món mình chưa từng ăn qua, lập tức lại tiêu diệt một chén lớn:" Tiếu Tiếu, đứa nhỏ này thực khiến người yêu thích! Tiểu tử Khôn kia quả là số tốt, đời này có lộc ăn mà người khác không bằng được."
Quả nhiên là việc mọi người đều biết a...Đinh Tiếu đỏ mặt, xấu hổ ho khan một tiếng: "Vậy...còn một chén, con đậy nắp lại cho ngài, để đến bữa trưa cho ngài ăn nốt." Nói xong chui vào bếp nhà Đằng.
Quỳnh nhìn bộ dáng e lộ của con trai nhà mình, trong lòng vừa được an ủi vì Tiếu Tiếu có một bạn lữ tốt, lại vừa không cam lòng cư nhiên nhanh như vậy bị Khôn đoạt đi mất: "Ngài nói hai người bọn họ sẽ hạnh phúc đi?"
Đằng cười gật đầu: "Ngươi yên tâm, Tiếu Tiếu là người có phúc lớn, nó và Khôn đều là những đứa trẻ được Thần Thú bảo hộ, chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Ta nhớ ra rồi, hai ngày trước Tiếu Tiếu muốn xem chuyện xưa về thần, ta đi lấy cho nó, ngươi cũng ngồi một lát đi.
Đây là nước dùng cỏ trung linh phao, ngươi uống nhiều một chút có lợi cho thân thể.
Nhìn vành mắt ngươi có chút ám, phỏng chừng hai ngày nay tên Hạ kia không ngừng nghỉ đi!"
Nhìn Đằng đầy mặt ý cười rời đi, Quỳnh cảm thấy mặt mũi nóng bừng, này....này còn có thể nhìn ra sao? Hạ tên hỗn đản này! Nói cái gì mà dọc đường đi họp chợ nghẹn gần một tháng, khó lắm mới về đến nhà mà bù trở lại.
Kết quả chính là mỗi đêm lăn lộn, vốn cũng không cảm thấy gì, chỉ là ban ngày hay ngáp vặt chút thôi, thế mà....quả nhiên là vì quá nhiều sao? Hừ! Tối hôm nay, nói gì cũng không để hắn như ý! Không được, lát nữa phải bảo Đằng lấy cho mình chút dược, nếu không có lý do tên kia rất là khó chơi!
Trong mắt Đinh Tiếu quyển thần cuốn mà Đằng lấy ra chính là sợi dây đính những tấm da mỏng lại thành quyển sách lại với nhau.
Thần cuốn tổng cộng có mười cuốn, nhưng mỗi quyển thoạt nhìn cũng không quá dày, xem ra nội dung cũng không nhiều: "Cái này chính là thần cuốn sao? Giống như thực cổ xưa?"
Đằng trả lời: "Là tương đối cổ xưa, nhưng thần cuốn chân chính là ở chỗ đại hiến tế thành Hổ Thần, chúng ta đều là dựa vào đó sao chép ra." Nói xong nàng mở một quyển trong đó ra: "Đây là quyển thứ nhất, viết về việc thiên địa sơ khai."
Thiên địa sơ khai......!bốn chữ này làm Đinh Tiếu lập tức nhớ tới thời Bàn cổ khai thiên lập địa, đôi mắt lập tức nhìn vào trang đầu tiên của thần cuốn, chỉ liếc mắt một cái, cậu liền lập tức ngốc.
Đây chính là chữ Hán không quá tinh tế đi! Văn tự nơi này cư nhiên là tiếng Trung phồn thể, điều này sao có thể không khiến cho Đinh Tiếu kinh ngạc: "Đây...đây là văn tự tộc Dực Hổ a..." Xem ra quê hương của mình thực sự có quan hệ mật thiết với nơi này sao?
Đằng cho rằng Đinh Tiếu là muốn hỏi về văn tự, cho nên hoàn toàn không nhận thấy gì: "Ừ, mỗi một bộ tộc đều có văn tự riêng của mình, nhưng kỳ thực cũng không quá nhiều, chỉ là ngẫu nhiên có một ít phương pháp sáng tác lệch lạc mà thôi, nếu con muốn học chữ này, ta có thể mỗi ngày dạy con một canh giờ." Ký lục phương thuốc gì đó mà không viết lại sẽ thực phiền toái.
Quỳnh đương nhiên đồng ý cho ấu tể nhà mình học tập văn tự, đây chính là cơ hội khó có được, phải biết rằng từ bỏ người và hiến tế được thành Hổ Thần chọn làm người nối nghiệp ra, người thường muốn có cơ hội học văn tự không nhiều lắm.
Chẳng lẽ Đằng muốn cho Tiếu Tiếu làm hiến tế đời kế tiếp? Xem nàng từ trước tới nay thực thích Tiếu Tiếu lại cũng chiếu cố ấu tể nhà mình, hình như là có ý tứ như vậy!
"Tiếu Tiếu vẽ tranh rất lợi hại, chắc chắn viết chữ cũng có thể học thực nhanh"
Đằng ngẩng đầu: "Vẽ tranh? đó là cái gì?"
Đinh Tiếu hoàn toàn không nghĩ tới ba mình cư nhiên sẽ đột nhiên khoe ra việc mình biết vẽ tranh, vốn dĩ lúc trước cậu còn dặn Lục Hi và Kinh đừng nói với người khác chuyện mình vẽ tranh như thế nào, kết quả cuối cùng lại bị ba tiết lộ: "Chính là dùng than chi vẽ hình dạng đồ vật lên trên diệp giấy."
Đôi mắt Đằng lập tức sáng lên: "Tiếu Tiếu, hiện tại con có thể vẽ một cái cho ta xem không?"
Đinh Tiếu chỉ có thể gật đầu: "Vậy con liền tùy tiện vẽ một thứ gì đó vậy."
Từ một cái ly trúc đến một cái bàn, từ thùng nước trong viện đến khay đựng dược đan trong phòng, nói vẽ một cái, cuối cùng Đinh Tiếu liền thấy gì vẽ nấy, sờ sờ hơn mười trang diệp giấy, đã lâu không vẽ tranh, tay phải đã mỏi nhừ, nếu không phải ba thấy qua kỹ thuật phác họa của mình, cậu thực muốn vẽ đơn giản hơn a!
Đằng hoàn toàn bị Đinh Tiếu vẽ làm mê hoặc, khi Đinh Tiếu dừng lại bút vì mỏi tay, nàng lớn tiếng tán thưởng: "Đây là thần tích a! Tiếu Tiếu, con nhất định là sứ giả Thần Thú ban cho chúng ta!"
Đinh Tiếu đầu đây hắc tuyến, nếu chính mình vẽ phác hoạ một cái liền tính là sứ giả Thần Thú, vậy học viện mỹ thuật chỉ sợ cũng là Thần giới đi.
Thật là quá 囧: "Con chỉ là nhàn rỗi không có việc gì vẽ chơi, kỳ thật......!Chỉ cần khéo tay một chút rất nhiều người đều có thể học được."
Đằng nghe xong lập tức tỏ vẻ: "Ta cũng có thể học sao? Con cảm thấy ta có thể vẽ được sao?"
Tuy rằng không muốn phun tào, nhưng Tiếu Tiếu vẫn cảm thán trong lòng, lòng hiếu học của tư tế đại nhân thật sự là quá cường: "Được a, chỉ cần kiên trì mỗi ngày luyện tập, mất một thời gian công phu, tự nhiên là có thể vẽ được."
Hai người trưởng thành bên cạnh cùng nhau nghi vấn: "Công phu? Đó là cái gì?"
Đinh Tiếu đặc biệt làm ra một cái tư thế thái cực kinh điển của Lý Tiểu Long, nhưng cậu làm thế nào cũng không giống, cho nên đành phải đứng đắn mà trả lời: "Chính là phi thường dụng tâm"
Đằng lập tức gật đầu: "Yên tâm, ta nhất định sẽ thực dụng tâm công phu! Vậy ngày mai bắt đầu, con dạy ta vẽ tranh, ta dạy cho con biết chữ?"
Đinh Tiếu nhìn thoáng qua thần cuốn thoạt nhìn không hề gây khó khăn gì được cho mình, nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là cảm thấy không nên nói dối, học quá nhanh, chỉ sợ Đằng lại muốn hô to sứ giả thần thông không chút khoa học gì đó.
Ngược lại nói đây là chữ mình học được ở bộ lạc cũ, sẽ tốt hơn một chút.
Cho nên cuối cùng cậu thành khẩn mà nói: "Ách...kỳ thực chữ trên thần cuốn, con cũng biết.".