Đinh Tiếu bị bọc thành quả cầu lông làm bạn với Khôn mang theo lưới đánh cá tới bờ sông bắt cá.
Bởi vì trước đây Khôn đã có hai lần kinh nghiệm đập băng bắt cá, cho nên lúc này bọn họ rất nhanh đã có thu hoạch.
Kỳ thực Đinh Tiếu một hai muốn theo đi bắt cá chính là muốn giải sầu.
Từ khi bắt đầu chuẩn bị ăn Tết, cậu liền chưa từng rời khỏi thôn, hơn mười ngày qua đi, thật là có chút nghẹn đến hoảng.
Nói trắng ra là cũng vì ba ngày đầu sinh bệnh bị nhốt ở trong phòng, Đinh Tiếu cảm thấy, nếu trong phòng có cái cửa sổ, mình cũng không đến mức như này.
Băng trên mặt sống thực dày, từ cái lỗ trên băng mà bọn đập ra có thể nhìn thấy trên dưới một thước.
Lại nhìn thoáng qua hơn mười mét bờ sông, Đinh Tiếu cảm khái: "Vẫn là nơi nước sống sâu có nhiều cá."
Khôn quay đầu: "Chờ chúng ta có ao cá, là có thể có rất nhiều cá." Tiếu Tiếu làm cá nướng cùng cá rán đặc biệt ngon!
Đinh Tiếu vẻ mặt mỉm cười: "Hiến tế nói em có thể tự mình lựa chọn chỗ để sang năm trồng trọt, đem ao cá anh bảo cũng gộp chúng lại đi.
Hiến tế còn nói chờ sang năm số lượng đồ trồng ra được đưa một nửa cho thôn làm hạt giống còn lại đều là của chúng ta."
Nhìn biểu tình tràn đầy vui sướng của Tiếu Tiếu vì hiện tại bản thân có đất rất là vui vẻ.
Khôn tò mò hỏi: "Ở quê em em có đất không?"
Đinh Tiếu lắc đầu: "Ở quê em, chỉ có nông dân, chính là những người chuyên môn trồng trọt mới có đất, còn lại là những người rất có nhiều tiền mới có đất...nhưng có rất nhiều người giàu có.
Tiểu nhân vật giống như em, có thể có một cái nhà để ở đã rất không tệ rồi.
Nhà của em tuy rằng ở vùng ngoại thành, nhưng có hai tầng đã là rất nhiều người không có.
Kỳ thực ba em rất giỏi, từ khi em còn nhỏ đã dựa vào bên đường bày quán bán hoành thánh, sau này lại mở cửa hàng bán lương thực.
Ông rất chăm chỉ và có năng lực, cho dù có nhiều người đều nói ông không tốt, nhưng trong lòng em, ông vĩnh viễn là ba ba tốt nhất."
Nhìn trên mặt bạn lữ hiện ra ánh mắt khổ sở, Khôn đau lòng hỏi: "Nguyện ý nói cho ta về ba ruột của em không?"
Đinh Tiếu nhìn Khôn một cái, sau đó gật gật đầu: "Ách, có lẽ em nói có rất nhiều chỗ không rõ, nhưng không được ngắt lời em, chờ em nói xong rồi lại hỏi."
Về chuyện của ba mình, phỏng chừng đời này cũng chỉ có thể nói với Khôn.
Khôn cúi đầu hôn trán Tiếu Tiếu: "Ta liền nghe, em nói đi."
"Không phải lúc trước em đã nói với mọi người sao, ở chỗ chúng em, không có giống đực, chỉ có nam nhân và nữ nhân.
Mà trên đời phần lớn đều là nam nhân và nữ nhân kết với nhau thành bạn lữ, bởi vì chỉ có nam nhân và nữ nhân kết hợp với nhau mới có thể sinh ra hậu đại.
Nhưng kỳ thực còn có rất nhiều người chỉ thích đồng tính.
Giống như ở chỗ chúng ta nơi này là giống đực cùng giống đực, bán thú nhân và bán thú nhân, kỳ thực cũng giống như giống đực và bán thú nhân kết hợp với nhau.
Ở nơi này, chỉ cần hai người yêu thương lẫn nhau, giúp đỡ nhau vượt qua cả đời đều sẽ được mọi người chúc phúc.
Nhưng ở nơi đó của em, nam nhân cùng nam nhân kết hợp sẽ không được mọi người chúc phúc, còn có những người bị người khác khinh bỉ, bị thân nhân phỉ nhổ."
"Ba em chính là thích nam nhân, kỳ thực những việc này khi em còn nhỏ cũng không biết gì cả.
Em lúc trước hỏi ba, mẹ em ở đâu.
Vì sao người khác đều có mẹ, còn em trước nay đều chưa từng gặp qua.
Khi đó ba em liền nói cho em, mẹ em sinh sống ở nước ngoài, chỉ có khi em trương thành mới có thể tìm được bà.
Kỳ thực khi học tiểu học em đã biết, mẹ em căn bản là không cần em, bởi vì em chưa từng thấy mặt mẹ em lần nào, trong nhà thậm chí còn không có một tấm ảnh chụp.
Thậm chí có thể nói nàng ngoại trừ sinh em ra, thì giống như không có gì liên quan tới em hết."
"Lúc đầu em rất ghét mẹ, cho dù nàng ở trong lòng em không có một chút hình ảnh nào.
Nhưng cảm giác bị vứt bỏ khiến em rất khổ sở.
Em từ nhỏ đã không thích chơi đùa với các bạn nhỏ khác, vì em là đứa trẻ không có mẹ.
Sẽ bị phỉ nhổ, bị chế nhạo là điều rất bình thường, em chỉ không muốn để ba ba biết khiến ông khổ sở.
Tận đến khi em tốt nghiệp tiểu học em mới phát hiện một vị thầy giáo của em và ba ở nhà em hôn nhau, em mới biết được em trách lầm mẹ em."
"Khi đó em thực sự rất ghét ba em, kỳ thực sau ngấm lại, em lúc ấy hoàn toàn là sợ ba không cần em, sợ hãi em không có nhà để về, sợ hãi ngay cả người thân duy nhất cũng không có.
Từ nhỏ đến lớn, em và ba sống nương tựa lẫn nhau, là ông nuôi nấng em, cho dù khi đó cuộc sống của bọn em cũng không giàu có, nhưng hàng năm em đều có quần áo mới, đồ vật học tập ở trường đều không kém gì.
Cũng có thể là ba em tìm được bạn lữ đã từng là thầy giáo đối tốt với em nhất ở trường nên không bao lâu sau em liền tiếp nhận hai người ở bên nhau."
"Từ khi người kia và ba em ở chung một chỗ, trong nhà ngày ngày đều tốt hơn rất nhiều, hơn nữa ba người chúng em cũng giống như các gia đình bình thường, mỗi ngày đều nói nói cười cười.
Tuy người kia vào dịp tết nhất hay ngày lễ gì đó có đôi khi sẽ không ở nhà, nhưng em và ba ba đều hiểu hắn có thân nhân của chính mình.
Có thể bời vì sinh sống với nhau quá lâu, tình cảm của em và ba ba đối với hắn đã sâu đậm, cho nên khi hắn phản bội, chúng em mới càng không thể chịu đựng được."
"Kỳ thực em đã từng hỏi qua ba em chúng em có người thân khác hay không, nhưng mỗi khi hỏi, ba em đều có biểu tình rất khổ sở, em vẫn không có được đáp án từ miệng ba em.
Em không thích làm ba ba khổ sở, cho nên ông không muốn trả lời thì em liền không hỏi nữa.
Đến tận khi có một lần em ở ngoài cửa nghe lén ba ba và người kia nói chuyện, mới biết được kỳ thực ông nội em cũng chưa chết, mà ba em là bị ông đuổi ra khỏi nhà.
Tết Trung Thu là ngày người một nhà đoàn viên ở bên nhau, ba ba hẳn không hy vọng làm ông bà nội ngay cả tết đoàn viên cũng không vui, cho nên lựa chọn ngày hôm sau mới tới.
Kết quả ông bị đánh đuổi đi, lúc ấy em chỉ nghe được ba nói ông không sợ hàng năm bị đánh, nhưng ông sợ ông bà nội vĩnh viễn đều không gặp ông.
Ba tuy không khóc, nhưng em có thể nghe được ngữ khí có mang theo sự thống khổ.
Cho dù không nhìn được tay chân ba bị đánh thành dạng gì, nhưng từ việc người kia mấy ngày đều rất cẩn thận không cho ba ba làm cái này làm cái kia em liền biết, vết thương trên người ba chắc chắn không nhẹ."
Nói tới đây, Đinh Tiếu ôm ấy cánh tay Khôn: "Những việc sau này em đều đã nói qua, em và ba ba thực sự không ngờ tới người kia sẽ phản bội, chúng em đều cho rằng những ngày hạnh phúc đơn giản có thể kéo dài cả đời.
Em thậm chí nghĩ tương lai tốt nghiệp tìm công việc rồi hiếu thuận hai người họ như nào.
Đáng tiếc...Em còn nhớ rõ lần đầu tiên em gọi người kia là cha hắn có bao nhiều vui vẻ, ôm hôn em vài cái.
Em cũng không tin thời gian mười năm đều là lừa dối, nhưng vì sao lại thay đổi chứ? Em hẳn có thể hiểu, nhưng đến tận bây giờ em cũng không hiểu nổi.
Khi em lấy gạch đập hắn ta, em thực sự muốn giết chết hắn, sau đó em sẽ đi chết theo.
Như vậy trên đường tới hoàng tuyền, chúng em có thể tiếp tục ở bên cạnh ba ba."
Tuy trên mặt Đinh Tiếu mang theo nhàn nhạt tươi cười, nhưng Khôn có thể cảm nhận được trong lòng bạn lữ có bao nhiêu khổ sở cùng thống khổ.
Đặc biệt là mấy chữ "đi chết theo" này khiến Khôn dị thường sợ hãi và lo lắng chưa từng có bao giờ.
"Tiếu Tiếu..."
Chỉ tiếc muốn nói điều gì đó lại không biết phải nói như thế nào.
Hắn cảm thấy nghĩ tới mà sợ, sợ nếu lúc ấy Tiếu Tiếu thực sự đánh chết người kia, mình liền không còn cơ hội giống như bây giờ cùng cậu ở bên nhau.
Đinh Tiếu giơ tay đè lại ấn đường đang nhíu chặt của Khôn: "Những chuyện đó đều đã là quá khứ, cuộc sống là không có mấy chữ nếu như, nếu một hai phải nói, thì là em nhất định sẽ tới nơi này, cùng anh cùng ba và cha ở bên nhau."
Lại một lần nữa hôn lên trán người yêu, Khôn đau lòng ôm người vào trong ngực: "Nếu ba ruột của em cũng đến nơi này thì tốt rồi, giống đực chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra việc phản bội bạn lữ! Mặc kệ người kia có lý do gì, để bạn lữ của mình thương tâm thậm chí tìm đến cái chết, đều là việc không thể tha thứ được.
Tiếu Tiếu yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không lừa gạt em, cũng sẽ không đi thích người khác, ta chỉ cần có mình em là đủ rồi."
Đinh Tiếu dựa vào trong lòng ngực Khôn, nhẹ nhàng mà cười: "Nói cho anh một bí mật, anh ngàn vạn lần không được nói cho người khác, kỳ thực ba và ba ba ruột của em giống nhau như đúc, chỉ là ba ba em không cao lớn cường tráng như ba mà thôi.
Ngay lần đầu khi nhìn thấy ba ở Thanh Sâm, em còn tưởng gặp được ba ở trong mộng."
Khôn sửng sốt một chút, rồi sau đó nghẹn giọng hỏi: "Là vì như vậy cho nên em mới không nghĩ rời khỏi nơi này?"
Đinh Tiếu thành thật trả lời: "Đúng vậy, ở nơi em sống trước kia, ba ba đã qua đời, thế giới kia không còn người thân nhất với em, em nghĩ ông trời hoặc phải nói là Thần Thú để cho em tới nơi này nhất định là có dụng ý của ngài.
Anh xem hiện tại em có thể cùng ba và cha ở bên nhau, có thể nhìn thấy ba có cuộc sống hạnh phúc, còn có anh một bạn lữ tri kỷ lại lợi hại như vậy, em vì cái gì còn phải rời khỏi nơi này chứ?"
Khôn nghe xong một câu cuối cùng, lập tức nheo lại đôi mắt: "Ta sẽ là bạn lữ lợi hại nhất, tri kỷ nhất!"
Đinh Tiếu cười lớn: "Vậy bạn lữ tiên sinh, ngài có thể nhanh chóng kéo lưới đánh cá lên không? Để lâu một chút nữa để lưới bị rách thì một chút cũng không tri kỷ~!"
Từ sau khi nói tất cả những chuyện mình nghẹn trong lòng từ lâu, Đinh Tiếu cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trước kia, cậu vẫn luôn giả vờ như mình chưa bao giờ biết mình và ba bị người nhà xua đuổi, không thể an ủi ba ba, đồng thời cũng không được người khác an ủi.
Tận đến khi anh họ mang mình đi gặp bác sĩ tâm lý, đó là lần đầu tiên mình nói ra những điều nghẹn trong lòng nhiều năm với người khác.
Tuy Khôn không phải người đầu tiên nghe mình nói chuyện, nhưng Khôn là người trong lòng mình, thổ lộ tâm sự với người thân thiết nhất, đó không phải là phương pháp trị liệu, mà là một loại chia sẻ, một loại tin cậy.
Từ đó về sau, cuộc sống của hai người trôi qua không khác gì lúc trước.
Khôn có đôi khi sẽ ở nhà Tiếu Tiếu qua đêm, nhưng có lẽ bởi vì lúc trước Đinh Tiếu bị cảm lạnh, nên từ đó Khôn chỉ hôn hôn là dừng lại, ngay cả tự mình giải quyết cũng không có.
Mà phần lớn thời gian hắn bắt đầu đi sớm về trễ, vì còn chưa đến ba tháng nữa là tuyết tan, hắn phải gia tăng thời gian chuẩn bị cho việc làm nhà mới của mình và Tiếu Tiếu.
Đinh Tiếu lựa chọn đất dựng nhà và đồng ruộng chính là phía sau nhà mình.
Vì phải bảo vệ thôn, cho nên khu vực xung quanh nhà dân trong thôn trừ bỏ để mấy cây cối mùa hè che nắng ra, các cây lớn đều bị chặt sạch sẽ.
Làm như vậy có thể nhìn được rõ ràng có dã thú lẻn vào hay không.
Chỉ là các thú nhân kỵ nhất chính là chặt phá lung tung, cho nên phiến đất phía sau xem ra không lớn, bọn họ còn phải khai khẩn nhiều thêm một mảnh.
Đinh Tiếu cẩn thận mà nhìn cây cối tại chỗ đất đai mình lựa chọn, phần lớn đều là cây dương bình thường gặp nhất ở nơi này, hiện tại trụi lủi.
Ý Khôn vốn muốn đem những cây này chặt hết để dựng phòng ở, nhưng Đinh Tiếu quyết định giữ lại những cây cối này.
Vì hạt giống bọn họ lưu trữ phần lớn đều sinh trưởng trong rừng cây, để cho chúng như cũ bảo trì môi trường sống sẽ tốt hơn một chút.
Nếu ngay lập tức phạm vi lớn gieo trồng dày đặc, có thể ngược lại là không tốt.
Hơn nữa những cây cối này có rất nhiều cây hiển nhiên đã mấy trăm năm, ít nhất cũng có 20 cây đều phải hai người Đinh Tiếu và Khôn cùng ôm mới hết, còn 6, 7 cây là hai người bọn họ cũng ôm không đủ.
Thẳng thắn mà nói Đinh Tiếu luyến tiếc đem những cây như vậy chặt đi, chẳng sợ loại cổ thụ này ở đây nhiều như lông trâu, tóm lại chém một cây thiếu một cây, đáng tiếc dữ dội.
Nếu Tiếu Tiếu đã như vậy, Khôn chặt cây liền tự nhiên sẽ lựa chọn từ chỗ xa.
Ngày thường đi săn thì cũng thôi, một hai con mồi cho dù nhỏ hay to cũng vác trở về, nhưng cây cối thì không dễ mang về, mặc kệ là để nguyên cây hay chỉnh trang cho gọn rồi mới kéo về, vì bọn họ chỉ có thể dựa vào hình người để vận chuyển, một lần cũng không mang về được quá nhiều, nếu cây lớn phải vận chuyển hai ba chuyến.
Vì thế lăn lộn vài ngày, Đinh Tiếu nhìn không nổi, đề nghị vẫn là trước đem xe đẩy tay hoàn thành đã.
Cho dù không phải xe đẩy tay, chỉ cần hai bánh xe cũng kéo được, mình vẫn thực đau lòng đại lão hổ nhà mình.
Có công cụ tốt, Khôn tin rằng lúc sau sẽ nhanh hơn hiện tại rất nhiều, Tiếu Tiếu nói câu "Bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn", tuyệt đối là có đạo lý.
Cho nên Khôn gật đầu, quyết định trước đem xe đẩy tay làm xong rồi lại đi lấy gỗ về, dù sao Tiếu Tiếu còn chưa thiết kế xong "phòng ốc".
Hạ cha tự nhiên cũng gia nhập đội ngũ chế tác xe đẩy tay, hơn nữa lúc này bọn họ còn bảo Bằng Giáp và Cát Trung cùng tham dự cùng.
Đây kỳ thực là ý tứ của Khôn, thứ nhất xe đẩy tay này nếu hoàn thành là công của tập thể, sẽ không mang nghi kỵ và phiền toái đến cho Tiếu Tiếu, thứ hai cha mình là thôn trưởng, Cát Trung bá bá là đội trưởng đội tuần tra, có bọn họ tham dự vào, hắn tin rằng cho dù tương lai thứ này được mở rộng đến toàn bộ tộc, cũng sẽ không có ai tới phiền mình và Tiếu Tiếu, một công đôi việc!
Lúc trước Hạ và Khôn nghiên cứu, vấn đề lớn nhất chính là trục.
Dựa theo phương pháp làm cửa tuy bánh xe tròn tròn có thể chuyển động, nhưng giữa bánh xe và trục không có cách nào cố định.
Bọn họ cũng dùng đinh xương và khủng cánh kiến đỏ cố định thử, tuy cố định rất chắc chắn, nhưng lại không thể chuyển động.
Khi nghe Khôn và Hạ giảng giải, Bằng Giáp và Cát Trung đối với cái xe này hơi coi trọng.
Nếu dùng để vận chuyển hàng hóa, rắn chắc là vấn đề quan trọng đầu tiên.
Thôn trưởng đại nhân đặc biệt phê chuẩn dùng một cây gỗ chắc chuyên môn để kiến tạo phòng ở tới làm xe đẩy tay, đương nhiên trước khi chế tác đại thành phẩm, Đinh Tiếu đề nghị trước tiên nên dùng gỗ vụn trọng nhà làm thử một cái, tránh cho trực tiếp làm phí đầu gỗ tốt.
Đề nghị này được mọi người đồng thời tán đồng, vì thế bốn vị giống đực thức khuya dậy sớm mà lăn lộn hai ngày, mô hình một cái xe đẩy tay đơn giản xuất hiện trước mặt Đinh Tiếu.
Đường kính bánh xe khoảng trên dưới 30 cm, đúng là không lớn, bánh xe và trục côn được cố định chặt chẽ với nhau.
Làm bánh xe chuyển động chính là nhưng viên tròn được tròng bên ngoài trục côn.
Toàn bộ thân xe chính là một tấm ván gỗ, mà dưới tấm ván gỗ, bốn phía phân biệt đối xứng lộ ra bốn cái cột hình trụ giao nhau.
Mà trục côn chính là xuyên qua từ trung tâm bốn hình trụ.
Cứ như vậy khi "Xe" chuyển động, bốn bánh xe phía dưới sẽ chuyển động, cũng coi như là ổ trục nguyên thủy nhất.
Đinh Tiếu đối với thành phẩm này tương đối vừa lòng, tự nguyện ngồi lên trên để Khôn kéo một vòng quanh sân.
Cảm giác cũng không tệ lắm, tuy hơi điên, nhưng trong sân cũng không phẳng như là trên đường nhựa hoặc được bê tông, xóc nảy cũng là tự nhiên.
Tóm lại có thứ này, cậu cảm thấy ít ra vận chuyển đồ vật cũng không còn là vấn đề quá lớn nữa.
Kế tiếp liền phải nghiệm chứng độ kiên cố cùng thuận lợi của thành phẩm.
Lại đến ngày phân phát lương thực, lúc này một cái xe đẩy tay đơn giản xuất hiện trước mặt mọi người.
Tuy cái xe thí nghiệm này đối với giống đực mà nói là tương đối nhỏ, nhưng dùng cái xe này để kéo hàng hóa, so với việc trực tiếp dùng tay và bả vai khiêng vẫn là nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng có thể chở được nhiều đồ vật hơn.
Hơn nữa Khôn cảm thấy, chỉ cần cái xe này thành công, hoàn toàn có thể trên vai khiêng đồ vật, trên tay kéo theo xe, như vậy không chậm mà lại càng hiệu suất cao hơn.
Đương nhiên, đồ vật mới đặc biệt là vật thí nghiệm hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng bánh xe luôn quay vòng, lần đầu tiên kéo có chút nắm giữ không tốt nên đồ vật trên xe đặt không cân bằng sẽ bị rơi xuống, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn.
Đinh Tiếu cho rằng lấy chỉ số thông minh và sáng tạo của nhóm đại lão hổ này, không cần lâu sẽ giải quyết được hết.
Khi xe đẩy tay vận chuyển bằng gỗ chắc đầu tiên hoàn thành, thôn trưởng đại nhân quyết định làm một buổi lửa trại.
Mà một ngày yến hội kia thân là vai chính Khôn cũng không có mặt, vì hắn muốn cùng bạn lữ nhà hắn có thế giới của hai người.
Được rồi, kỳ thực chính là ăn tiệc nhỏ mà Tiếu Tiếu làm mà thôi.
Khoảng cách từ quảng trường tới nhà Tiếu Tiếu khá xa, chẳng qua hơn một ngàn người tụ tập cùng một chỗ ăn uống cười nói nên ở nhà bọn họ cũng có thể nghe được rõ ràng.
Đinh Tiếu múc một thìa cháo quả trân châu cho vào miệng, một bên vừa ăn một bên nghĩ.
Xe ván gỗ này tạo thành, tương lai có thể làm xe ngựa a, xe bò a, xe lửa gì đó không phải sẽ thực dễ dàng sao?
Nhìn tròng mắt đang chuyển động không ngừng của Tiếu Tiếu, Khôn nhịn không được hỏi: "Tiếu Tiếu, em muốn đi quảng trường chơi sao?"
Đinh Tiếu lắc đầu: "Em mới không muốn đi, một đám người to nhỏ ồn ào, nào có tốt bằng yên yên tĩnh tĩnh ở nhà ăn cơm chứ.
Nhưng nhân vật trọng yếu như anh không đi hình như có chút không thích hợp thì phải."
Khôn đem sụn ức gà bỏ vào bát Tiếu Tiếu: "Em mới là quan trọng nhất, nhưng em không muốn để người khác biết."
Nhìn sụn gà đã hầm nhừ trong bát, Đinh Tiếu cắn xuống nhai nhai ngon lành: "Em nói rồi, động thủ không phải là các anh sao, chỉ là em cảm thấy gỗ chắc tuy thực rắn chắc, nhưng cũng nặng hơn nhiều so với bó củi thông thường, như vậy cũng không tiện lắm, nếu trên xe để nhiều đồ vật nặng, một người kéo xe sẽ tương đối lao lực đi?" Tuy rằng cái xe kia khi không chở gì Đinh Tiếu thử nghiệm cũng có thể động, nhưng rõ ràng so với dùng gỗ dương chế tác nặng hơn hai ba lần.
"Giống đực chúng ta rất có sức lực, không có vấn đề gì, hơn nữa chiếc xe gỗ chắc kia hẳn sẽ chuyên môn dùng để vận chuyển gỗ và đá để dựng nhà.
Cho nên sự rắn chắc rất quan trọng.
Ngày thường săn thú cái xe kia là không dùng đến, dù sao chúng ta cũng sẽ làm loại xe này, ngày thường khi cần dùng, liền dùng những loại gỗ nhẹ.
Cha ta nói phải làm nhiều một chút, thời điểm chợ xuân vận chuyển hàng hóa.
Tuy tốc độ có lẽ sẽ chậm một chút, nhưng cứ đi trước hai ba ngày là được.
Chủ yếu là mang được càng nhiều đồ vật nên có thể đổi về càng nhiều thứ hơn.
Nói thế nào đều là chỗ tốt rất nhiều."
Đinh Tiếu gật đầu: "Vậy cũng phải, nhanh ăn đi, canh gà lạnh sẽ không ngon, còn có củ từ hầm thịt, làm riêng cho anh, em đã để phần ba và cha, bàn ăn này đều là của anh.".