Khôn đi nhanh trở về cũng nhanh, trừ khi là mưa to hoặc là tuyết lớn che dấu mùi vị, nếu không việc tìm người đối với giống đực bọn họ mà nói là việc dễ như trở bàn tay.
Đặc biệt là người quen.
Kỳ thực sau khi Khôn rời khỏi, bốn người ngoài ruộng cũng đều tò mò vây quanh lại đây, sau khi nghe xong sự tình xảy ra, bốn giống đực đều nhíu mày.
Theo đạo lý, được giống cái tới cửa cầu thân, đó là một vinh quang cũng là cái để ngày sau khoe ra của giống đực.
Nhưng hiện tại loại tình huống này bọn họ thật sự chưa từng thấy qua.
Phong đứng ở phía sau Lục Hi nhà mình, nghiêm túc đưa ra nghi vấn của bản thân: "Thư Đồng và mẹ nàng đây là chắc chắn Nhất Toàn sẽ để bọn họ như ý sao?"
Mộc Ngõa ôm lấy bả vai phía sau Kinh lập tức lắc đầu nói: "Sao có thể! Nhất Toàn cũng không phải là kẻ không tính người, hơn nữa..." nói xong hắn quay mặt nhìn ba giống đực khác một cái, bốn người đều bất đắc dĩ mà thở dài.
Đinh Tiếu thấy bốn người bọn họ một bộ biểu tình hiểu rõ, rồi lại không định nói cho bọn họ, lập tức truy vấn: "Hơn nữa cái gì?"
Mộc Ngõa nhếch miệng, biểu tình phi thường xấu hổ nói: "Hơn nữa Nhất Toàn chắc chắn sẽ thành thân với Màu."
Kinh liếc mắt nhìn hắn: "Xì! Vô nghĩa! Hắn nếu dám nói không, chúng ta sẽ không tha cho hắn! Còn có, Thư Đồng này và mẹ nàng có phải bị điên hay không? Liền không nghĩ tới Nhất Toàn không đồng ý các nàng, tương lai sẽ bị người dị nghị à?"
Độ bĩu môi: "Thanh danh nàng đã càng ngày càng không dễ nghe, sớm đã có người chờ xem náo nhiệt, từ lần trước tụ tập mấy người chúng ta đi phá hư quan hệ Tiếu Tiếu và Khôn, Bách Hương các nàng đã xì xào không ít về nàng với người đồng lứa.
Mọi người vốn dĩ cũng chướng mắt nàng lúc nào cũng giả mù sa mưa lấy lòng các trưởng bối.
Cho nên ta đoán, lần này sự tình nháo xong, hình tượng của nàng trong lòng các trưởng bối cũng bị biến dạng."
Lục Hi vẻ mặt không sao cả: "Vậy còn không phải nàng và mẹ nàng liền rắc rối!"
Khi Nhất Toàn và Khôn trở về, đám người còn đang thì thầm to nhỏ nghị luận.
Màu biểu tình rõ ràng thoải mái không ít, quả nhiên có bạn bè có khác.
Y lúc nàng đang trấn an trong lòng, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Nhất Toàn, lập tức không khống chế được vành mắt lại đỏ lên.
Nhất Toàn nhanh chóng ôm Màu vào ngực, sau đó cau mày cùng mọi người nói: "Ta đây liền đi giải quyết chuyện này, mới vừa rồi cảm ơn mọi người." Nếu không có những bạn bè này ở đây, phỏng chừng Màu hiện tại chắc chắn đang tìm một xó xỉnh nào để khóc rồi.
Nói xong hắn vỗ vỗ sau lưng Màu: "Chúng ta đi tới chỗ cha ta trước."
Màu gật gật đầu, khi bị Nhất Toàn lôi kéo rời đi, còn cố ý quay đầu nhìn về phía mọi người.
Ý tứ chính là muốn mấy vị bằng hữu đi theo tiếp thêm can đảm.
Mấy người Đinh Tiếu bọn họ thực muốn đi, kết quả bị ánh mắt nghiêm khắc của Khôn ca ngăn cản.
Nhưng nhìn Màu biểu tình xin giúp đỡ, Tiếu Tiếu vẫn an ủi hai câu: "Yên tâm đi, ngươi tin tưởng Nhất Toàn như vậy, hắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất."
Nhìn Nhất Toàn và Màu rời đi, Kinh không nhịn được: "Khôn, anh sao lại không cho chúng tôi đi theo? Thư Đồng và mẹ nàng có bao nhiêu đáng ghét a? Màu dễ bị bắt nạt như vậy, còn không bị các nàng ép chết sao!"
Khôn ca bình tĩnh trả lời: "Các ngươi đi theo thêm phiền."
Nhóm bán thú nhân cắn răng, nhưng Đinh Tiếu buồn bực một lúc sau cũng hiểu ý tứ của Khôn.
Trong lòng biết đại lão hổ nhà mình đối với người khác có đôi khi sẽ bủn xỉn ngôn từ (chỉ đôi khi thôi à?), vì thế đành phải giải thích cho mấy người anh em: "Ý của Khôn chính là chúng ta và Thư Đồng trước nay không ưa nhau, lần này nếu lại đi theo, mẹ con các nàng không phải liền càng phát hỏa sao, Thư Đồng và Màu dù sao cũng là anh em họ, quan hệ thân thích là không cắt được."
Khôn lập tức sờ sờ khuôn mặt Tiếu Tiếu: "Tiếu Tiếu nhà ta thông minh nhất!"
Lục Hi đầy mặt đều là biểu tình khinh bỉ, nhưng đối với giải thích của Tiếu Tiếu y vẫn hiểu ra: "Này cũng phải, nhưng không đi xem ta rất sốt ruột, chẳng lẽ các ngươi liền không vội."
Không đợi người khác tỏ thái độ, Mộc Ngõa liền trước gật đầu: "Vội!!"
Kinh nhấc chân cho hắn một cái đá: "Anh vội cái gì? Liên quan tới anh à?"
Mộc Ngõa lập tức chân chó: "Ta không phải vội thay em sao, hắc hắc, hắc hắc!"
Đinh Tiếu không có tâm tình nhìn hai vợ chồng này: "Vội cái gì, không phải Đông Y còn ở bên kia sao, Khôn, anh cảm thấy Nhất Toàn sẽ làm gì? Anh vừa rồi có hỏi hắn không?"
Khôn lắc đầu: "Không hỏi, nhưng rất dễ giải quyết, hắn hẳn rất nhanh sẽ cùng Màu thành thân, dù sao hai người bọn họ đã sớm thành niên." Nói xong rất là oán niệm nhìn về phía Tiếu Tiếu.
Đinh Tiếu lập tức nổi lên một thân da gà, nội tâm vô hạn oán giận, ta là vị thành niên thì làm sao? ta còn là ấu thể thì làm sao? có làm ngươi thiếu ăn hay thiếu mặc hay không? Có ngày nào ngươi không hôn, có lần nào ngươi muốn sờ ta không cho ngươi sờ? Ngươi còn dám ai oán! Cư nhiên còn làm trò trước mặt nhiều người mà ai oán như vậy!!
Bị chuyện này nháo một hồi, buổi chiều này mọi người cũng không còn tâm trạng mà trồng trọt.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là trồng thử, làm thêm một ngày hay thiếu một ngày cũng không có vấn đề gì.
Vì thế một đám người đều lôi kéo nhau tới sân nhà Tiếu Tiếu.
Nguyên bản lều ăn đã rất lớn, hiện tại vẫn có vẻ chật chội.
Quỳnh ba khi nghe con trai nói về chuyện của Màu xong, lập tức tức giận: "Ương người này thật khó hiểu, nàng ngày thường luôn muốn nói trên một bậc còn chưa tính, ngay cả hôn sự của con gái mình cũng bị lấy ra gây sự, đây là mẹ kiểu gì vậy! Đồng đời này sống thực quá uất ức!"
Tuy nghe nhắc đến không nhiều, nhưng Đinh Tiếu vẫn biết Đồng trong miệng ba là bạn lữ của Ương, cũng chính là cha Thư Đồng.
Nói về hình dáng cũng không tệ, tuyệt đối không thua cha mình, luận về năng lực cũng từng là dũng sĩ của bộ tộc, chỉ không thích nói chuyện, quá mức thành thật, đối với bạn lữ và con gái quá mức nghe lời và chiều chuộng.
Kỳ thực chính hắn cảm thấy khá tốt, nhưng trong mắt những người khác, đều cảm thấy hắn quá nghẹn khuất.
Nhưng mỗi người có một cách sống riêng, đầy là việc người muốn cho kẻ muốn nhận.
Chỉ là việc lúc này...chắc chắn là mất mặt.
Trấn an ba đang thở phì phì tức giận, kỳ thực trong lòng Đinh Tiếu rất thoải mái.
Nhìn ba nhà mình, tuy rằng ghét Ương muốn chết, nhưng nghe việc như vậy lại lấy tâm tính của một trưởng bối đối với tương lai và thanh danh của Thư Đồng mà thở dài.
Không có vui sướng khi người gặp họa cũng không có ý tứ bàng quan.
Tình cảm này thực đáng giá cho mình học tập.
Ít nhất Tiếu Tiếu thừa nhận mình không được rộng rãi như ba.
Đinh Tiếu ở phòng bếp bận rộn trong chốc lát, mang sang một nồi to nước gừng ngọt nóng hầm hập, vì thế mọi người một bên uống nước, một bên chờ tin tức.
Thực nhanh, Đông Y vừa mới rồi còn đang ở nhà bên cạnh theo dõi sự việc liền chạy tới nhà Đinh Tiếu, thấy mọi người đều ở đây, nhanh chóng đem việc vừa rồi nhìn thấy nói hết ra.
Hơn nữakhông cần nói biểu tình có bao nhiêu hưng phấn.
Từ đầu Đông y cũng không dám lại quá gần để xem, y vẫn rất có cẩn thận, liền lo lắng bị phát hiện thì khó mà nói được.
Nhưng người rất nhiều lại rất náo nhiệt, đặc biệt là khi Nhất Toàn mang theo Màu tới, những người giống Đông Y đang từ xa quan sát liền lũ lượt kéo tới.
Vì thế Đông y cũng đi theo lại gần.
Phương pháp giải quyết giống như đúc với Khôn suy đoán, nhưng mà loại chuyện này cũng chỉ có một biện pháp giải quyết như vậy mà thôi.
Cha mẹ Nhất Toàn vẫn luôn vừa lòng về Thư Đồng, chỉ có chút không thích mồm miệng của mẹ nàng mà thôi.
Nhưng vì biết con trai mình vẫn luôn thích Thư Đồng nhà người ta, hai nhà lại là hàng xóm gần nhau, cho nên vài chục năm nay quan hệ cũng vui vẻ.
Về chuyện cầu thân này, nếu là trước lúc ăn Tết, hai vợ chồng bọn họ nhất định sẽ vui đến chết.
Thứ nhất đây là tâm nguyện của Nhất Toàn nhà mình thành hiện thực, thứ hai là từ giống cái tới cửa cầu hôn, kia đúng là vinh quang cho một nhà giống đực.
Nhưng hiện tại bọn họ lại biết con trai lựa chọn Màu, tuy ấn tượng của hai người bọn họ về Màu cũng không quá tốt nhưng cũng không quá xấu, nhưng từ phương diện bán thú nhân và giống cái mà xem, không thể nghi ngờ là Thư Đồng vẫn có ưu thế.
Chỉ là ở Thú Thế, loại ưu thế này cũng chỉ là vẻ ngoài nhìn thấy mà thôi.
Chân chính mang tính quyết định chính là ý nguyện của bản thân.
Nhà bọn họ lại không nợ nần gì nhà Thư Đồng, cho nên quyết định muốn chọn ai làm bạn lữ vẫn là do con trai mình làm chủ.
Cho nên bọn họ kỳ thực cũng là ngồi trong viện chờ Nhất Toàn về giải quyết chuyện này (Bi kịch không có lều ăn và phòng khách)
Khi Nhất Toàn mang theo Màu tới, không khí tại hiện trường lập tức ngưng trọng.
Không cho bất cứ người nào đem sự tình nói lại lần nữa, Nhất Toàn trực tiếp liền nói với cha mẹ mình hắn muốn thành thân với Màu, hơn nữa lát nữa hắn liền muốn tới chỗ hiến tể để chọn ngày tốt.
Cho dù Nhất Toàn làm như vậy bề ngoài là không cho Thư Đồng và Ương mặt mũi, nhưng trên thực tế lại vì nghĩ tới các nàng.
Chỉ cần các nàng không nói gì nữa, tương lai cũng chỉ là một cái tiếc nuối vì tới chậm mà thôi.
Kết quả lại không như hắn mong muốn, Thư Đồng nghe xong Nhất Toàn nói, còn không đợi cha mẹ Nhất Toàn phát biểu ý kiến, nàng liền lên tiếng.
Chất vấn vì sao Nhất Toàn lại muốn thành thân với Màu, rõ ràng thích mình nhiều năm như vậy, hiện giời mình tới cầu thân với hắn, hắn lại làm trò trước mặt nàng nói cưới người khác.
Kỳ thực người hiểu rõ nhất tính cách của Thư Đồng trong thôn là Nhất Toàn và Màu, chỉ là thời điểm này nàng một hai muốn mất mặt, mình cũng không có biện pháp.
Nhưng Nhất Toàn vẫn không chút nói không muốn, chỉ là thấp thấp giọng nói với Thư Đồng một câu: "Ta thật lòng thích Màu, hơn nữa chúng ta đã có quan hệ bạn lữ, chúng ta rất nhanh sẽ thành thân."
Chỉ một từ "có" phía trước mấy từ "quan hệ bạn lữ" này, là đã ý nghĩa rất khác, Thư Đồng nghe xong, lập tức tức giận hoàn toàn quên đi hình tượng mà bản thân trước nay luôn duy trì trước mặt mọi người, giơ tay muốn cho Màu một cái tát.
Màu theo thói quen muốn tránh né, nhưng Nhất Toàn sẽ không cho phép bạn lữ của mình bị người khác bắt nạt.
Hắn một phen giữ chặt cổ tay Thư Đồng, sau đó nặng nề nói ra: "Màu là anh họ cô, từ hôm nay trở đi cô nhất định phải nhớ kỹ điều này!"
Cuối cùng Thư Đồng khóc lóc được mẹ nàng hùng hùng hổ hổ ôm ra khỏi nhà cha mẹ Nhất Toàn.
Trường hợp đúng là có chút làm người xấu hổ, mà sự việc xảy ra khiến người xem náo nhiệt cũng không hiểu rõ thế nào.
Tuy khó tránh khỏi có người cảm thấy ngoài ý muốn, rõ ràng lúc trước Nhất Toàn thích Thư Đồng như vậy, sao đột nhiên lại muốn thành thân với Màu? Nhưng người sáng suốt vừa thấy liền hiểu ra, đặc biệt là một số bán thú nhân cùng giống cái, Thư Đồng này là tự mình đến mà Nhất Toàn lại không muốn thấy nàng.
Kỳ thực mọi người đều không quá thoải mái trong lòng, thậm chí ngay cả người ngày thường luôn chán ghét Thư Đồng và Ương, sau khi chứng kiến sự việc, cảm giác trong lòng cũng không phải vui vẻ, mà là một loại cảm xúc lên men phát sáp.
Nhưng đường là tự mình đi, sự tình nhất định sẽ hướng tới phương hướng mọi người nỗ lực đi tới, mặc kệ là tốt hay xấu.
Ngày hôm sau đến phiên Nhất Toàn, Hắc Ất, Minh và Hạ cha bốn người cày ruộng, năm người Khôn bọn họ đi săn.
Cho nên nhiệm vụ "giám sát" trồng trọt liền giao cho Quỳnh ba, dù sao cũng chỉ là nấu một nồi cơm tập thể mà thôi.
Bởi vì có việc ngày hôm qua, hôm nay đám Kinh mấy người cùng nhau đem Màu vây lại quanh hai đầu bờ ruộng.
Vài người ngồi ở trên cục đá bên cạnh lạch nước, một bên nhìn bốn vị trong ruộng trồng trọt như nào, một bên nói chuyện phiếm.
Đương nhiên, vì bọn họ phải "bức cung" Màu, đây là đề tài không nên có giống cái, nên hôm nay không mang theo em gái Liên Chi tới.
Màu bị vây giữa năm người, rất rõ ràng có chút luống cuống chân tay: "Ngươi, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Đông y đầy mặt "cười dữ tợn", tuy khuôn mặt rất ngoan ngoãn nhưng lại xuất hiện biểu tình như này rất buồn cười: "Nói! Là khi nào cùng Nhất Toàn làm cái kia?"
Y vừa hỏi như vậy, Đinh Tiếu mới biết được mục đích của mấy người này là gì, cậu lập tức cảm thấy cực囧, có điều vấn đề này tạm thời không nói một lời.
Nghe tới vấn đề này, mặt Màu lập tức đỏ thẫm như nhung: "Ngươi...các ngươi sao lại...hỏi điều này?"
Kinh đập tay lên bàn đá: "Hỏi chính là cái này! Mau nói, là chuyện khi nào?"
Màu là người từ nhỏ đã bị người áp bách, bị bức như vậy, lập tức liền nói ra: "Là...ngày hôm sau, sau khi ăn cơm dã ngoại."
Gì? Đinh Tiếu nghe xong thật sự giật mình bay lên, hảo gia hỏa, tốc độ này rất là nhanh nha! Mới vừa tỏ tình xong liền đem người ăn luôn, có phải là quá nhanh hay không? Chẳng lẽ kỳ động dục của hắn còn trước mùa xuân? (Ngươi như vậy có ý nghĩa sao--)
Quả nhiên, những người khác cũng rất kinh ngạc, nhưng lập tức theo sát vấn đề, mọi người rất là hiếu kỳ, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng, kết quả hồi lâu cũng không có người nói được ra lời.
Nhưng cuối cùng Kinh cũng bất chấp, đỏ mặt hỏi: "Vậy...lúc đó...có đau hay không?"
Đinh Tiếu nghe xong vấn đề này, chỉ kém không ngã từ trên tảng đá xuống đất: "Này! Vấn đề này có chút không phúc hậu nha!"
Kinh vốn dĩ cố gom đủ dũng khí hỏi ra, kết quả lại bị Tiếu Tiếu "phê bình", trong lòng đương nhiên không phục.
Phải biết rằng loại việc này là rất ngại hỏi người lớn, hỏi một chút bằng hữu so với hỏi giống đực bạn lữ nhà mình an toàn hơn nhiều.
"Gì chứ! Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ à? Hay là ngươi cùng Khôn đã..."
Đinh Tiếu nhanh chóng cướp lời y: "Ngươi đừng nói bậy a!" Kỳ thực tuy không vào hẳn, nhưng cậu cảm thấy dùng tay gì đó cũng là làm thành nghiện, ít nhất mình cảm thấy như vậy.
Dù sao chỉ là cậu cảm thấy cùng một đám người thảo luận vấn đề không hài hòa như vậy thực rối rắm.
Này có lẽ nguyên nhân do ngày trước ở trước không có bạn bè tạo thành đi.
Huống chi mình một nhân sĩ xuyên qua đã xem qua điện ảnh, sao có thể tò mò loại chuyện này!
Kinh bĩu môi: "Vậy không phải được! Mau nói, rốt cuộc có đau hay không?" Đối với chuyện này y phi thường để ý, ai bảo y cảm thấy Mộc Ngõa nhà mình hùng tráng nhất chứ (Nhận thức cá nhân có vấn đề--)
Màu sắp cúi đầu xuống tận gối, Đinh Tiếu nhìn không được, bắt tay đặt lên vai Màu: "Ngươi nói đi, nếu không bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi." Được rồi, cậu cũng rất hiếu kỳ chuyện này, cái kia của Khôn thực sự quá kích thích người, tên kia vẫn luôn nói có thuốc sẽ không đau, nhưng cậu cảm thấy đó chính là lời nói thí lừa ấu tể.
Lời nói của Đinh Tiếu tương đối có trọng lượng, Màu ngẩng đầu nhìn mọi người liếc nhìn đại gia hỏa một cái, cuối cùng chỉ đành trả lời: "Lúc...lú ấy, còn tốt, qua đi lúc sau...có chút...đau."
Nghe xong Kinh lần thứ hai đập tay lên bàn đá: "Ta đã nói mà! Mộc Ngõa tên này chính là nói dối! Sao có thể một chút cũng không đau!" Đương nhiên khi y nói xong liền lập tức hối hận, chỉ tiếc có che miệng lại cũng không có bất cứ tác dụng nào.
Vì thế trong tiếng cười lớn của mọi người, Đinh Tiếu âm thầm thấy may mắn, tư tưởng của mình và Kinh khác biệt, kỳ thực cũng chỉ là không nói ra mà thôi.
May là không nhanh miệng! May là không nhanh miệng!!.