Nhật Lạc Vân Hi

“Cậu thế nào mà lại quen biết với tổng giám đốc Lâm?”

Tươi cười nịnh nọt làm cho Vân Hi có chút không quen, cậu thối lui từng bước về phía sau. Dù sao một giờ trước còn đối với cậu hung hăng, đột nhiên biến thành bộ dáng lấy lòng, vô luận là ai đều có chút không được tự nhiên “Tôi không biết ngài ấy.”

“Kia, ngài ấy như thế nào kéo cậu vào thang máy.” Kéo qua một cái ghế, ngồi xuống nhìn thẳng cậu “Vân Hi, chúng ta làm việc với nhau đã một thời gian, không phải ngay cả điều này cũng phải giấu diếm đi.”

“Tùng ca, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi là một người với hai bàn tay trắng, như thế nào có cơ hội quen biết được với ‘đại nhân vật’ như vậy, ngài ấy chính là nhận sai người.”

“Thật sự?!”

“Nếu tôi cùng ngài ấy thật sự nhận thức, tôi cũng sẽ không tiếp tục ở trong này công tác, anh nói có phải hay không.”

Nhăn mày nghĩ nghĩ, giống như đích xác như thế “Tôi đã nói tiểu tử cậu không có phúc khí như vậy mà.” Cầm lấy cốc trà lúc trước đưa cho Vân Hi, uống một ngụm to, ngữ khí cũng theo sau lại biến trở về giọng điệu mệnh lệnh “Còn không mau đi đi, không cần làm việc nữa à.”

“Vâng.” Đã sớm dự đoán được sẽ như thế, Vân Hi hơi hơi cong khóe môi gật đầu, ôm lấy một đống vật phẩm liền hướng đi ra ngoài.

Đi ra khỏi công ty, nhìn bên ngoài ánh nắng chói mắt, Vân Hi theo phản xạ nâng tay che. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu thực sợ hãi loại chói mắt kia, thứ hào quang này sẽ làm cậu nhớ tới rất nhiều ký ức không muốn nhớ lại, đau khổ cười, giống như người đã sống yên ổn trong bóng tối đều rất kị với hào quang chiếu rọi.

“Vân Hi.”

Đột nhiên có tiếng gọi làm cậu thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình, ngẩng đầu nhìn “Hạo Nhiên, anh như thế nào lại ở chỗ này.”

“Tôi cảm thấy không yên tâm cho nên tới đây nhìn.”

“Chính là…….” Nhìn hắn một nam tử cao lớn anh tuấn kết hợp một thân phục sức trang nhã đắt tiền tương xứng với làn da rám nắng khỏe khoắn thật có loại mị lực khác biệt. Này cách ăn mặc tây trang cùng giày da hoàn toàn bất đồng làm cho cậu ngây ngốc, nhớ rõ năm đó Hạo Nhiên rất không thích mặc loại trang phục kiểu cách này. Thật khó nói nên lời, thời gian thật sự có thể làm thay đổi quá nhiều thứ.

“Có phải trang phục rất kỳ quái hay không.” Cúi đầu nhìn quần áo chính mình, trên mặt toát ra vẻ thiếu tự tin hiếm thấy.

Nhìn thấy vậy, Vân Hi trong lòng ấm áp, khóe môi khẽ gợi lên “Không kỳ quái, anh mặc thật hợp.”

“Chúng ta vừa đi vừa nói!” mọi người qua lại ở cửa công ty cũng không thích hợp để nói chuyện, hơn nữa lại càng không muốn việc mình che giấu Hạo Nhiên là bằng hữu bị phát hiện.

“Cậu muốn đi đâu, tôi lái xe đưa cậu đi.”

“Kia…… được.”

Thân thủ đang muốn đỡ lấy đống đồ, thì Vân Hi lại nghiêng người tránh “Tự tôi có thể .”

Từ khi gặp lại Vân Hi, hắn cũng bất giác thở dài nhiều hơn “Vân Hi, cậu như thế nào luôn làm cho người khác phải đau lòng.”

Mỉm cười, không muốn nói tới đề tài này, Vân Hi nhìn về phía bên kai phố đang đỗ con xe thể thao màu đen “Đó là xe của anh sao?”

Nhìn ra Vân Hi muốn lảng tránh, Hạo Nhiên vẫn gật đầu “Ân.”

Muốn cởi bỏ khúc mắc của Vân Hi không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn không thể gượng ép cậu.

“Chúng ta đi thôi.”

“Hảo.”

Sau khi lên xe, nói địa chỉ cần đưa bưu phẩm, Vân Hi liền dựa vào lưng ghế ngồi mềm mại nhìn cảnh sắc bên ngoài xe vùn vụt lướt qua.

“Thực xin lỗi!” Ánh mắt nhìn sang phía cậu, Lâm Hạo Nhiên vẫn đang tập trung lái xe thành khẩn xin lỗi “ Tôi đã phái người đi điều tra về cậu.”

“Không sao, anh không cần giải thích.”

Cảm giác được Vân Hi không có chút trách cứ, Hạo Nhiên tâm tính thiện lương vững vàng hơn rất nhiều “Cậu…… đã kết hôn?” Nghĩ tới trong tư liệu điều tra Vân Hi, viết là đã kết hôn, Lâm Hạo Nhiên lựa lời hỏi.

“Ân, còn có một đứa con thực thông minh.”

“Vậy vợ cậu…….”

“Cô ấy đã qua đời.”

“Thực xin lỗi!”

“Không sao.”

Bầu không khí lại khôi phục sự yên tĩnh, kỳ thật Hạo Nhiên rất muốn quan tâm tới Vân Hi, nhưng chính cậu lại vẫn luôn tạo khoảng cách với bọn họ, cái cảm giác xa cách này làm cho hắn trong long rất phức tạp “Buổi tối tôi có thể mời cậu ăn cơm được không?”

“Buổi tối tôi muốn bồi con trai.” Tạm dừng một chút, khóe môi gợi lên nhợt nhạt “Nếu không chê, tới nhà tôi ăn đi, cũng thuận tiện nếm thử chút tay nghề của tôi.”

Tươi cười hiện lên “Hảo, một lời đã định, tôi tan tầm tới đón cậu.”

“Ân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui